Thuận thế đẩy ngã?
← Ch.10 | Ch.12 → |
"Còn phải, còn phải.. .... Ấy, làm gì mà lịch sự như vậy, nhiều hơn nữa một chút!" Hai tay Tiễn Bội Bội chống ở phía sau xe lăn Niếp Thù, giãy dụa eo nhỏ làm nũng nói. Niếp Thù chỉ tốt tính cười, lại theo lời nói gia tăng động tác. Trực tiếp múc thêm một muỗng tiêu cay, chỉ thấy trong nồi trong nháy mắt nổi lên một mảng lớn màu đỏ.
Anh bị kích thích trong nháy mắt hắt hơi một cái, chà xát lỗ mũi, vẫn còn có chút khó chịu.
"Cái này còn không sai biệt lắm, con cua phải mằn mặn cay cay ăn mới ngon, bằng không rất không có vị!" Tiễn Bội Bội nhíu mày, khom lưng nhận lấy muỗng từ Niếp Thù đưa tới để cô thử mùi vị phần chân cua. Mùi vị quả nhiên đủ nặng, cô cắn mấy cái đã bắt đầu hít hà.
Thấy Niếp Thù muốn di chuyển xe lăn, Tiễn Bội Bội tranh thủ thả hai thanh chắn phụ trên bánh xe xuống.
"...... Trừ cua, còn muốn ăn chút gì nữa?"
"Làm canh đi! Con cua cay như vậy, đến lúc đó anh nhất định sẽ muốn ăn canh." Tiễn Bội Bội nói xong, người lại chui vào tủ lạnh bên cạnh, thức ăn trong tủ lạnh của Niếp Thù thật nhiều, nhưng mà nguyên liệu thích hợp làm canh cũng rất ít, về phần nấu canh...... Hay là thôi đi! Tiễn Bội Bội bĩu môi nghĩ.
Từ trong tủ lạnh lấy một quả cà chua, mấy quả trứng gà, quơ quơ ở trước mặt Niếp Thù nói: "Canh cà chua trứng đi, đơn giản nhanh và tiện! Quan trọng nhất là...... Em đói lắm rồi." Cô sờ bụng một cái, xoay người đánh trứng gà, lại rửa sạch sẽ cà chua cắt miếng, đặt ở bên tay Niếp Thù, mới lại tiếp tục trở về phía sau xe lăn của anh. Hiện tại cô vừa tìm được một chỗ để đi. Dính vào sau lưng Niếp Thù, sẽ làm cô cảm thấy thân thiết gần vô cùng. Giống như là nhất thể, sẽ không bao giờ chia lìa. Nhất là mỗi lần anh ngẩng đầu nhìn cô, trên trán anh hơi nhíu lại, ánh mắt lại có vẻ cực kỳ có hồn, tổng thể cũng sẽ làm Tiễn Bội Bội nhớ tới một câu: "Duy nhất." Mặc dù có chút tuyệt hảo nhưng cô thích là đủ rồi. Lúc đó, trong mắt anh, cô chính là duy nhất, sẽ không bao giờ có ai khác.
Mỗi lần như thế, sắc tâm của Tiễn Bội Bội sẽ nổi lên, muốn cúi đầu từ từ dịu dàng hôn lên gò má hôn lên trán anh, còn có mắt. Thậm chí vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Đáng tiếc, từ trước đến giờ cô có can đảm nổi sắc tâm nhưng không có can đảm làm.
"Anh nói xem, em thi ngành gì là tốt nhất?" Sau khi ăn xong, bạn học Tiễn Bội Bội ngậm đồ ăn vặt hỏi Niếp Thù.
Lúc này Niếp Thù bị cay đang ôm ly nước uống liên tục, nghe được vấn đề của cô, rốt cuộc tách ly nước ra khỏi bờ môi, đặt ở trên khay trà bên cạnh. Nói: "Chính em muốn học gì?"
Tiễn Bội Bội nhìn đôi môi bị cay đến kiều diễm ướt át của anh, có chút không yên lòng.
"Này?" Niếp Thù nghi vấn, chính cô hỏi vấn đề, ngược lại chính mình ngây ngô rồi.
"À, em cũng không biết, em thấy rất nhiều ngành cũng không tệ. Nhưng mà đại học phải học toán!" Rõ ràng học là khoa Văn, nhưng chết tiệt môn toán luôn là vấn đề làm đầu óc cô choáng váng. Đời trước cô nhất định là một Chu Bái Bì, tính toán quá nhiều*, cho nên đời này mới thấy con số đầu đã lập tức choáng váng.
(* Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. Ý chỉ tính toán để bóc lột người làm)
"Ngành không học toán học. Vậy lựa chọn cũng rất ít, tôi biết rõ ngành không học toán học cũng chỉ có luật pháp và ngành Trung Văn."
"......" Tiễn Bội Bội bất đắc dĩ gật đầu, ý tưởng tốt đẹp là thế nhưng thực tế cũng rất tàn khốc.
Niếp Thù suy nghĩ một chút, di chuyển xe lăn trở về gian phòng của mình, chỉ nghe được trong phòng tiếng bịch bịch không ngừng, đợi đến khi anh đẩy xe lăn trở ra, trên đùi đã nhiều thêm một túi giấy.
Tốn sức chuyển khay trà trên bàn đi, anh đổ toàn bộ đồ trong túi giấy lên bàn: "Vậy những thứ này cái gì làm em cảm thấy hứng thú?"
Tiễn Bội Bội nhìn trên bàn nhiều dụng cụ có nhiều màu sắc khác nhau, thậm chí túi tiền ở niên đại xa xưa cũng bao gồm trong đó. Cô vỗ trán: thật đúng là bị anh làm khó, lại có thể kinh doanh nhiều bảo bối như vậy. Chỉ là: "Em cũng không phải là đứa bé, loại chuyện chọn đồ vật đoán tương lai này sao có thể làm?"
Hay là nói góc ngắm của thiết kế sư khá độc đáo.
Niếp Thù xem một đống vật nhỏ loạn thành đoàn trên bàn, lúc này mới ý thức được không ổn, nhất thời xấu hổ đỏ hai gò má.
Tiễn Bội Bội có chút buồn cười, rõ ràng là người lớn hơn mình gần mười tuổi, nhưng mỗi lần làm ra biểu tình ngượng ngùng, lại dễ dàng làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, giống như anh vẫn chỉ là đứa bé. Làm cho người ta không nhịn được muốn trêu chọc một phen.
Giờ phút này Tiễn Bội Bội cũng không lo lắng đến chọn nghành gì nữa rồi, chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt của anh, Niếp Thù bị nhìn càng thêm xấu hổ, đến cuối cùng, ngay cả tai cũng đỏ.
Tiễn Bội Bội mừng rỡ lao thẳng tới.
Niếp Thù nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, không nhịn được trên mặt cũng nở nụ cười. Tầm mắt hai người chạm nhau, nhất thời không khí có chút tế nhị.
......
"Khụ khụ......" Niếp Thù đột nhiên ho khan phá vỡ kiều diễm trôi nổi bồng bềnh trong không khí. Tiễn Bội Bội mất tự nhiên vuốt tóc của mình, liếm môi.
"Khụ khụ." Niếp Thù ho khan liên tục không dừng lại được, vả lại càng có khuynh hướng kích động. Tiễn Bội Bội nhìn anh ho đến cũng sắp rơi ra khỏi xe lăn, lúc này mới vội vàng từ trên ghế salon chạy tới.
"Này này, không sao chứ? Đang yên lành sao đột nhiên ho khan thành như thế?" Cô đỡ cơ thể anh lên, vỗ nhẹ phía sau lưng của anh.
"Nước, cho tôi nước." Niếp Thù miễn cưỡng nói xong, lại ho khan một trận đến trái tim đau đớn. Ho đến trên cổ cũng nổi gân xanh.
Tiễn Bội Bội có chút kinh sợ, vội vàng bưng ly nước mà lúc nãy anh để ở trên khay đưa tới bên miệng anh.
Niếp Thù uống vài nước miếng, ho khan mới khẽ hòa hoãn. Ngực anh vẫn phập phòng kịch liệt, lúc này dừng lại mới bắt đầu đổ mồ hôi, trên mặt dần dần bao trùm mồ hôi ròng ròng.
Giống như cực kỳ mệt mỏi, anh khẽ nhắm hai mắt, đầu chậm rãi áp vào trong ngực Tiễn Bội Bội. Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa bọn họ đã ở rất gần. Giờ phút này, một tay của Tiễn Bội Bội còn khoác lên trên lưng anh, đầu của anh lại chôn ở trong ngực của cô.
Vì vậy...... bạn học Tiễn Bội Bội kích động, cứng ngắc, nhiệt huyết, sôi trào, cuối cùng đỏ mặt.
Tất cả sắc tâm cũng có vẻ yếu ớt trước sáu chữ "không có kinh nghiệm yêu đương", cái gì mà nhân thể đẩy ngã, rồi ý loạn tình mê, hay thuận thế mà làm, đâm lao phải theo lao, tất cả đều là lừa gạt bé gái.
Cô khẩn trương ngay cả chân tay cũng không phải là của mình, còn đẩy ngã! Đừng bị người khác đẩy ngã cũng không tệ rồi!
Đợi đến khi Niếp Thù khôi phục chút sức lực, khi ngẩng đầu nhìn thấy bạn học Tiễn Bội Bội cứng ngắc giống như cây cà chua. Cơ thể thẳng đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng, há một từ thẹn thùng có thể diễn tả
Vì vậy đỏ ửng trên mặt còn chưa rút đi, Niếp Thù xấu hổ lần nữa.
"Lúc nãy anh sao vậy? Đột nhiên ho mãnh liệt như vậy." Rất lâu sau đó, Tiễn Bội Bội giả bộ không thèm để ý hỏi.
"Có thể bữa ăn tối quá cay, giọng nói có chút không thoải mái."
"Anh không thể ăn cay?"
"Không thể ăn cay."
← Ch. 10 | Ch. 12 → |