Tái ngộ (1)
← Ch.092 | Ch.094 → |
Nghe được tiếng kêu to truyền đến, Cô Độc Úy đang phê tấu chương nâng mí mắt lên một chút, không thấy được người mình muốn thấy, lại tiếp tục cúi đầu, "Chuyện gì kích động vậy?"
Công công đột nhiên xoa xoa mồ hôi lạnh, Lý công công phía sau tự nhiên biết có chuyện nên dùng ánh mắt bảo hắn có việc thì nói mau.
"Đại nhân đánh tân hoàng hậu..."
Động tác trong tay dừng lại, "Ừm, đánh thì đánh, không phải chỉ là nữ nhân thôi sao, đánh chết thì đem thi thể giao cho mẫu hậu, báo cáo kết quả là được rồi..." Cô Độc Úy thản nhiên nói, bộ dáng thờ ơ.
Công công thật cẩn thận ngắm vị hoàng đế trước mặt vẫn cúi đầu như cũ, ánh mắt có chút cổ quái.
"Hoàng thượng, đại nhân nói Hoàng thượng không có mắt nhìn, rước một xấu nữ như vậy quăng đến trước mặt hắn..." Vị công công này vô cùng làm tròn phận sự, cứ như thế mà đem lời truyền đoạt hết thảy.
"Ừm, đó là do bộ dáng hắn thật sự quá đẹp mới có thể nói như vậy". Sự tình đương nhiên thôi
Thấy hoàng thượng thờ ơ, công công càng gấp lên.
"Đại nhân còn nói..." Công công vẫn thật cẩn thận như cũ nhìn vị hoàng đế đang hết sức tự nhiên, nhớ tới lời Vân Thiển nói, khó khăn nuốt nước miếng, ngừng trệ.
"Hắn còn nói cái gì?" Thấy người phía dưới không nói tiếp, Cô Độc Úy nhịn không được tò mò ngẩng đầu hỏi.
"Đại nhân nói, Hoàng thượng là nam nhân "không được", kêu hoàng hậu nương nương mau cuốn gói về nhà sớm đi, đừng lãng phí tuổi thanh xuân..." Công công nhất nhất nhắm mắt, nói một hơi.
Công công còn chưa nói xong, nam nhân mới vừa rồi còn bình tĩnh tự nhiên nhưng giờ đây không thể nào bảo trì nỗi bình tĩnh của hắn nữa, bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt âm trầm khủng bố
"Không được?" Gương mặt tuấn mỹ của Cộ Độc Úy phát lạnh, thình lình hừ một tiếng, đồng tử thâm thúy lóe lên ý tà tứ, môi cong lên đường cong tà ác.
Lý công công bên cạnh nghe xong những lời này, âm thầm vì Vân Thiển lau mồ hôi lạnh, đạp một bước nhỏ đi lên, "Hoàng thượng, có muốn lão nô..."
"Đi! Kêu hắn nằm trên giường chờ trẫm, trẫm muốn cho hắn biết trẫm có phải là "không được" như lời hắn nói...." Cô Độc Úy siết chặt quyền, mắt phóng hàn quang
"A?" Hai tiếng đồng thời vang lên.
Nhìn sắc mặt Cô Độc Úy âm hàn, hai người không dám xúc phạm đến cơn giận của hắn, công công vừa mới chạy vào lập tức loăn xoăn xoay người chạy trở ra
Vân Thiển chậm rãi đạp bông tuyết đi tới
"Đại nhân, đại nhân..." Công công chạy trở về đường cũ chặn cước bộ của Vân Thiển lại
Vân Thiển hoàn hồn, nhìn công công đang thở hổn hển, "Có chuyện gì?"
"Đại nhân, hoàng thượng nói..." Lại thở hổn hển, "Hoàng thượng nói ngài ở trên long tháp..." Nói xong lời này quả thật muốn lấy mạng vị công công này
Vân Thiển sửng sốt, có loại bộ dạng muốn hỏi, thấy Vân Thiển như vậy, công công lập tức chạy vội sang một hướng khác mà đi, không dám lưu lại thêm, bằng không, người chết sẽ là hắn.
Vân Thiển nhìn bông tuyết đầy trời, không có biểu tình, chuyển hướng đi về tẩm cung Cô Độc Úy, cũng không bởi vì chuyện râu ria kia mà tỏ vẻ gì. Vừa vặn nàng đã một đêm không ngủ, nên chuyển hướng đi nằm nghỉ cũng không sai.
Vân Thiển vừa mới bước vào tẩm cung Cô Độc Úy, lập tức có một đám tỳ nữ thái giám rầm rập tiến lên, rầm rầm quỳ xuống, làm cho Vân Thiển nhảy dựng.
"Tham kiến đại nhân!"
"Các ngươi ở đây làm gì?" Vân Thiển nhíu mày nhìn một đám đang quỳ trước mặt.
"Nhóm nô tỳ hầu hạ đại nhân!" Thấm Lan đứng ở phía trước vội vàng vẫy tay, một đám người tự nhiên bưng đủ loại vật phẩm có nhiều kiểu dáng đi vào.
Vân Thiển không hề có thói quen được hầu hạ, vẫy vẫy tay, "Các ngươi đều đi xuống đi, ta đến đây chính là muốn ngủ trưa, không hề muốn phô trương lớn như vậy..." Nhìn bọn họ vội vàng nâng cao độ ấm trong phòng, làm cho nàng có thể thư thư thái thái, trong lòng có chút đồng tình với những người khốn khổ, mỗi ngày đều bị đông lạnh ngoài kia.
"Đại nhân, nô tỳ hầu hạ đại nhân đi ngủ!" Thấm Lan vẫy tay cho đám người phía sau lui ra, chính mình tự động tay cởi áo khoác ngoài cho Vân Thiển.
Vân Thiển theo bản năng ngăn lại, "Các ngươi đều đi xuống đi..." Vân Thiển không muốn bọn họ nghi ngờ, nên tốt hơn vẫn là lấy lời nói bất đắc dĩ để bọn họ đi xuống.
Thấm Lan là người biết quan sát sắc mặt, nên vội vàng lui về sau vài bước, cùng với những người khác hướng Vân Thiển hành lễ rồi chậm rãi rời khỏi tẩm điện.
Nhìn cửa điện đóng chặt, Vân Thiển thở dài, vẫn mặc y phục hướng về tháp thượng nằm xuống, tháp thượng mềm mại, ấm áp rất nhiều.
Cách mặt nạ, Vân Thiển an tĩnh nhắm mắt lại, tất cả mọi thứ ở đây đều của người kia.
Ngủ trên giường của hắn, còn đỡ hơn ngủ trên người hắn.
Tưởng rằng Vân Thiển nàng cùng Cô Độc Úy cả đời thật sự không thể, nhớ tới thủ đoạn nhỏ mà nàng vừa áp dụng, lúc này mới không khỏi cười chính mình ngây ngô, loại hành vi này thật sự chỉ có tiểu nữ nhân ghen tị mới có thể làm ra thôi.
Miên man suy nghĩ, vừa thông suốt, Vân Thiển nhắm mắt lại nhưng cũng không ngủ được.
Không khí lan tràn một mùi hương, từ bên ngoài chầm chậm tràn vào tẩm điện, hương vị không phải quá đậm, nhưng là một người khá mẫn cảm nên Vân Thiển có thể ngửi được, nàng mạnh mẽ mở mắt
Suy nghĩ cũng không thèm suy nghĩ, nàng trực tiếp từ tháp thượng nhảy lên, ngừng hơi thở lại, bay nhanh về hướng sau tháp thượng, bóng người chợt lóe lên đã đi ra ngoài theo đường cửa sổ, tuyết trắng rơi vào điện bỗng nhiên tan mất!
Vân Thiển tiến đến, mắt nhìn những ống trúc nhỏ bị người để trên mặt đất, mặt trên còn một chút hương yên thảo bay đến, hài màu trắng vân đạm phong khinh tiến về trước một bước, nâng mắt, dưới mặt nạ lạnh như hàn tuyết
Người bên ngoài nghe được âm thanh vội vàng đi vào
"Đại nhân! Có chuyện gì cần sai bảo?" Nhìn Vân Thiển đạp tuyết đứng trước cửa sổ, Thấm Lan lo lắng hỏi dồn
"Không có việc gì, đều lui hết đi!" Vừa nói xong người đã bước lên, gió tuyết bên ngoài thổi đến bay tà áo trắng. Nhìn Vân Thiển như vậy, mọi người phía sau đều ngây ngẩn cả người
Quá đẹp!
Vân Thiển không đợi bọn hắn có phản ứng gì, người đã nhảy vào màn tuyết
Hôm nay tuyết càng rơi càng lớn, trời càng rét lạnh
Hiện tại Vân Thiển đã mất đi hứng thú thưởng thức màn tuyết rơi trắng xóa cả đất trời, đuổi theo hương vị kia, tuyết rơi lớn, ngay cả dấu chân vừa mới đạp lên cũng bị tuyết bao phủ trong nháy mắt, Vân Thiển cũng chỉ có thể ngửi được mùi vị yên thảo thoảng qua.
Đó là tử sĩ Thuật quốc, bất an trong lòng càng tăng.
Tuyết trắng bao phủ, thị vệ thường xuyên qua lại, dường như đang tìm kiếm gì đó trọng yếu, hoặc giả có thể nói... là người trọng yếu nào đó. Vân Thiển bước một bước lên đường cái thưa thớt người, liền nhìn đến từng nhà có binh lính lục soát. Xem bộ dạng khẩn trương của bọn hắn, chắc chắn Thánh thành đã xảy ra chuyện!
Vân Thiển không dám nghĩ nhiều, liền tiếp tục con đường mình đang đuổi theo
Thuật quốc cứ như vậy mà vô thanh vô tức lẻn vào tẩm điện Cô Độc Úy, là muốn mạng nàng hay mạng Cô Độc Úy? Nhìn toàn thành khẩn trương đề phòng, có thể thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Bọn họ rốt cuộc còn che dấu nàng cái gì? Vân Thiển thật không muốn phải bị động chờ đợi trong bất kỳ tình huống nào.
***********
Cô Độc Úy thẩn thờ, ngẩng đầu, nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài, nhớ tới người kia đang nằm trong tẩm điện chờ mình, bên môi tràn ra một chút ý cười, rốt cuộc cũng không còn tâm trạng phê tấu chương
Lý công công bên cạnh thấy thế bước lên trước thay Cô Độc Úy sửa sang lại tấu chương đang loạn thành đoàn, "Hoàng thượng, đại nhân chờ đợi cũng đã lâu rồi, Hoàng thượng cũng có chút mệt mỏi, không bằng trước hết cứ phê duyệt như vậy đi!"
"Ừm!" Cô Độc Úy không cự tuyết buông tấu chương trong tay, nhớ tới người nọ, tâm cảm thấy thực ngứa ngáy
"Bãi giá!" Lý công công vung phất trần, hướng về ngoại điện gọi lên
Cô Độc Úy ngăn cản thái giám cùng tỳ nữ đi theo, cùng Lý công công đi về hướng tẩm điện, "Lý công công!" Dừng cước bộ, Cô Độc Úy lạnh nhạt nói
"Dạ! Hoàng thượng!"
"Ngày mai liền tuyên bố Tử Kim Điện ra ngoài đi, trẫm không muốn đợi nữa!"
"Nô tài cẩn tuân hoàng mệnh!" Tâm Lý công công run bắn.
Chuyện tình Tử Kim điện nếu công bố thiên hạ, như vậy đại biểu cho Hoàng thượng sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, dù sao thì cưới một nam tử cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cô Độc Úy nhìn tuyết rơi, mắt đẹp không khỏi nhẹ nhàng nhắm lại, nghĩ đến việc kế tiếp mình làm sẽ khiến Thiển nhi khó chấp nhận nên có chút bất an, thậm chí có chút sợ
"Đem việc này đi nói với Vân phủ trước..." Nghĩ nghĩ, Cô Độc Úy lại bỏ thêm một câu phía sau
Lý công công giật mình, lập tức hiểu rõ, cúi người, "Dạ! Nô tài lập tức cho người đi làm!" Nói xong lui xuống, không tiếp tục đi theo.
Tâm tình Cô Độc Úy vui vẻ bước một bước vào tẩm điện, mặt nhất thời trầm xuống, nhìn quét qua đại điện không có dấu vết của nàng, trong lòng không khỏi nhảy dựng.
"Đây là có chuyện gì?" Cô Độc Úy lạnh lùng nhìn về phía đám người đang quỳ lạy, sắc mặt âm trầm hỏi, "Đại nhân đâu?"
"Hồi... hồi hoàng thượng, có người xâm nhập vào điện, đại nhân đã đuổi theo ra ngoài!" Thấm Lan đứng đầu, run rẩy nói
Đồng tử Cô Độc Úy co rụt lại, nhanh lướt qua mọi người, đi đến nơi cửa sổ Vân Thiển vừa đứng, dưới cửa sổ, đúng là có yên thảo nàng vừa mới đạp lên, giờ phút này vẫn còn tỏa ra hương vị.
Nhìn đến đó, sắc mặt Cô Độc Úy bỗng nhiên phát lạnh, vội vàng gọi người truyền lệnh gia tăng phòng thủ, chính mình thay long bào vội vàng ra cửa cung.
Nhìn bóng dáng Cô Độc Úy vội vàng như thế, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, đại nhân đã xảy ra chuyện!
Tứ tướng nhận được lệnh Cô Độc Úy truyền đến, chưa được nghỉ ngơi, nhanh chóng gia tăng nhân mã phòng thủ biên giới, về phần Thánh thành, là chuyện tình mà nguyên lão bọn họ nên làm.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |