Sinh tử của doanh doanh (phần cuối)
← Ch.067 | Ch.069 → |
Thân thể Vân Thiển run lên, đột nhiên ngước mắt lên, hơi thở của hắn đã cách nàng mấy chục bước, giờ phút này Doanh Doanh đang vui vẻ nhìn mình.
Sắc mặt run lên, Vân Thiển xoay người bước đi.
"Hy vọng thái tử Lô quốc có thể tuân thủ đáp ứng của mình, nếu sự tình không ổn thỏa, mà lại để cho Vân mỗ nhìn thấy bóng dáng thái tử, kết cục cũng phải chỉ có một kiếm đơn giản như vậy..." Âm thanh từ phía sau truyền đến.
Doanh Doanh mặc dù không hiểu lắm về tình huống xảy ra, chỉ biết là thái tử Lô quốc đã đáp ứng không nhúng tay vào chuyện này.
Sau lưng, Tây Lâu Mạch híp mắt, ngắm bóng lưng nàng đang vội vàng rời đi, nhẹ giọng cười không rõ ý vị, bọn thị vệ bên cạnh ngơ ngác, không biết thái tử điện hạ là có ý gì? Không nhúng tay vào chuyện này là sao? Nhưng bọn họ đã thật vất vả mới....
"Rút người trở về, sáng sớm ngày mai liền lên đường!" Tây Lâu Mạch vuốt ve vết thương trên vai, nụ cười càng mở càng lớn.
"Dạ!"
Tuy không hiểu ý muốn chính xác của Thái tử, nhưng vẫn lưu loát phân phó xuống dưới.
Lúc quay đầu lại, chỉ còn chủ tớ bốn người, ba người kia không thể không có ý kiến về nụ cười chưa hề tắt của Tây Lâu Mạch, đáy lòng hiện lên một nghi hoặc: có phải Thái tử bị người ta đâm đến điên rồi hay không?
Rời khỏi Dịch cung, gió lạnh ban đêm thê lương thổi tới, Vân Thiển không khỏi quay đầu nhìn lại một cái.
"Công tử, Thái tử Lô quốc thật đúng là sẽ bỏ qua cơ hội như vậy hay không?" Doanh Doanh vẫn không cách nào tin được nam nhân đó sẽ dễ dàng dừng tay, nhân lực cũng đã chuẩn bị đầy đủ, xem ra hắn đã sớm tính toán tốt đến chuyện sẽ phát sinh, không nghĩ tại đây đề phòng sâm nghiêm như vậy, mà nam nhân này còn có thể mang được nhiều binh vào thành, quả nhiên là một nam nhân đáng sợ.
"Nếu không phải bên trong thánh hoàng triều có nội chiến, ngươi cho rằng hắn có thể mang được nhiều người như vậy vào hay sao..." Vân Thiển lạnh lùng nói, một câu cuối cùng của nam nhân kia có ý vị không rõ, nàng luôn có cảm giác mình cứ như vậy bỏ qua cho người này, cuộc sống về sau sẽ càng thêm bất an.
"Công tử nói là... có người cố ý để người của hắn vào thành? Chẳng lẽ là..." Doanh Doanh suy nghĩ một chút liền thông, lập tức phát hiện có chỗ không đúng.
"Có thể cùng hắn hợp tác chỉ có một người, tất cả chúng ta phải nhanh lên..." Mặc dù Cô Độc Úy ở nơi đó còn có phụ thân nàng giúp một tay, nhưng nàng cũng không có cách nào yên lòng, chỉ có thể ở bên cạnh hắn, tâm của nàng mới có thể an ổn.
Nhìn Vân Thiển như vậy, thần sắc của Doanh Doanh không khỏi buồn phiền, không nói câu nào chỉ có đi sát bên người nàng. Mà mười người do Thanh Y giao phó vẫn chậm chạp chưa tới, làm cho người ta có một loại cảm giác bất an.
Đây là một đêm khiến cho người ta bất an, phải đè nén khó chịu.
Nghênh ngang đi trên đường lớn, gió rét mạnh mẽ quất qua, thiên địa mênh mông, không thể thấy rõ con đường phía trước.
Bước chân Vân Thiển cùng Doanh Doanh không khỏi dừng lại, ngưng mắt nhìn sang, vẫn là một mảnh đen tối.
Chướng nhãn pháp! (Là thủ thuật che mắt đóa mà)
Vân Thiển cả kinh, bàn tay lạnh như băng đã đặt lên cặp mắt Doanh Doanh, "Nhắm mắt lại, không được nhìn, dùng tai để nghe đi..." Không nghĩ tới ở nơi này lại có người can đảm chặn đường đi của nàng, có thể là ai chứ? Người của Cô Độc Hồng hay là người của Cô Nhật Quyết, hoặc là....
Doanh Doanh ngoan ngoãn nhắm mắt, lỗ tai nhẹ nhàng rung động, tinh tế nghe động tĩnh chung quanh, "Linh!"
Vân Thiển đẩy thân thể Doanh Doanh qua, thân thể của nàng cũng dời đi theo hướng bên kia, dây nhỏ sắc bén treo một cái linh đang nhỏ mang theo uy lực vô cùng vượt qua không gian, thẳng hướng tơi nơi mà hai người vừa đứng, nhưng lập tức trụ thân, phía trước đã có thêm ba bóng dáng.
Hai lùn một cao đối mặt với hai người bọn họ.
Vân Thiển đột nhiên nheo mắt lại, là thánh nữ Thuật quốc!
Không, người đó không phải là thánh nữ Thuật quốc, mà là một tên nam tử, nam tử đeo mặt nạ quỷ.
Quả nhiên, người này là người Thuật quốc, bên người hắn là hai tiểu đồng của thánh nữ Thuật quốc. Hai tiểu đồng này luôn luôn không rời thánh nữ, nhưng bây giờ lại đứng bên cạnh người nam nhân này, nhất định là đã có chuyện xảy ra.
"Là ngươi..."
Chỉ thấy Hắc long y bào của nam tử hơi nghiêng người mà đến, toàn thân là hàn băng lạnh lẽo phát ra từ cơ thể, không hổ là phong thái bậc vương giả, người này mỗi lần xuất hiện đều mang đến cho người ta cảm giác áp lực, bá đạo, ngoan tuyệt...
Nói tóm lại, toàn thân nam tử này đều lộ ra một hơi thở nguy hiểm.
Có thể làm cho thánh nữ Thuật quốc kính trọng, lại có quan hệ với hồng y nữ tử, rốt cuộc những người này xuất hiện từ đâu? Còn có, thánh nữ Thuật quốc tại sao không ở cùng một chỗ với những người này, quan hệ của bọn họ là như thế nào, tại sao nàng lại trở thành thánh nữ Thuật quốc? Một loạt vấn đề quanh quẩn trong đầu Vân Thiển không xua đi được.
"Doanh Doanh, ngươi đi trước, nơi này có ta..." Nam nhân này nàng nắm chắc có thể ứng phó, còn tình huống của Cô Độc Úy bên kia nàng hiện tại không được rõ ràng cho lắm, làm cho nàng càng thêm nôn nóng, cho nên chỉ có thể làm cho Doanh Doanh đi đến trước quan sát tình huống.
"Công tử..."
"Đi mau đi, tối nay chúng ta ai cũng không thể thất bại, đem hết toàn lực giúp hắn hoàn thành điều mà hắn mong muốn..." Vân Thiển nhìn thật sâu vào mắt Doanh Doanh, Doanh Doanh chỉ cảm thấy thân thể rung lên, theo bản năng gật đầu, cắn răng, xoay người vòng qua một lối nhỏ khác biến mất trong đêm tối.
Nhìn Doanh Doanh an toàn rời đi, lúc này Vân Thiển mới đem tầm mặt một lần nữa thả trên người nam nhân kia, chỉ thấy hắn vung tay, hai tiểu đồng bên cạnh hành lễ, theo lời lui về sau vài bước, lẳng lặng xem cuộc chiến.
Vân Thiển híp mắt, hắn đây là có ý gì.
Chỉ thấy hắc bào nam tử chậm rãi đi về phía trước một bước, hai tiểu đồng sau lưng liếc mắt nhìn nhau, xoay người không chút do dự chạy theo phương hướng mà Doanh Doanh biến mất, ánh mắt Vân Thiển run lên, đang định đuổi về phía trước ngăn cản bước chân hai tiểu đồng kia, chỉ thấy một trận hàn khí đánh ngay trước mặt.
Vân Thiển cắn răng lui về một bước, thân thể tránh đi, bạch y đảo qua mặt đất.
Doanh Doanh gặp nguy hiểm, vấn đề này vẫn một mực hiện ra trong đầu nàng, tên nam nhân thật âm hiểm, lại dùng đến chiêu này để quấy rầy sự bình tĩnh của nàng.
Công lực của hai tiểu đồng kia cũng không đơn giản, nếu một mực đuổi theo Doanh Doanh, thì hẳn là Doanh Doanh sẽ mất mạng.
"Nếu nàng gặp chuyện không may, bất kể ngươi là người phương nào, ta nhất định sẽ để cho ngươi sống không bằng chết..." nghĩ đến Doanh Doanh cứ như vậy mà bị hai đứa trẻ kể hạ sát, trong lòng nàng càng thêm bực tức, kiếm trên người không do dự được rút ra.
Tối nay, hai người để cho nàng đồng thời rút kiếm là gã nam tử.
Ánh mắt dưới mặt nạ quỷ chợt lóe lên ánh sáng, chợt lách qua đụng phải thân kiếm của Vân Thiển. Chẳng qua là chỉ vừa đúng nhẹ nhàng, nhưng Vân Thiển lại cảm thấy cánh tay cầm kiếm của mình hơi tê.
Nam nhân này cùng Tây Lâu Mạch không phân cao thấp, trong một khoảng thời gian ngắn liền đối đầu với hai người có công lực tương đương, trong lòng lại bị phiền nhiễu vì Doanh Doanh bị hai tiểu đồng đuổi theo, khiến cho nàng phân tâm, nên kiếm khí bị yếu đi vài phần.
"Nếu ngươi muốn cứu tiểu nha đầu kia, thì nhất định phải đánh bại được ta..." thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên trong đem tối.
Người nam nhân này....
Vân Thiển chằm chằm thật sâu vào đôi hắc đồng của hắc, quanh thân tản mát ra một loại hàn khí lạnh lùng, "Không phải là đánh bại, mà là... chết..." một chiêu kiếm cong lên, phá vỡ bóng tối, hàn quang ầm ầm tiến tới.
Thân hình hắc y nam tử chớp nhanh như điện, kiếm phong xé gió xông thẳng tới, hoàn toàn không hề đem kiếm của Vân Thiển đặt trong tầm mắt, hoàn toàn tựa như không cần chống đỡ.
Vân Thiển thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, vội vàng thay đổi kiếm chiêu, vừa thu lại kiếm, đưa bàn tay không có đeo găng tay tiến lên trước giằng co, đối chưởng cùng hắc bào nam tử, cả hai cùng bị đánh văng ra, mũi kiếm chạm đất lui về sau mấy trượng.
Thật là nội lực mạnh kinh hồn đảm phách
Lần này Vân Thiển bắt kiếm, không hề dùng kiếm so chiêu nữa, kiếm này chỉ có thể gây vết thương ngoài da cho người khác. Nàng không giỏi sử dụng kiếm, đối mặt với người vô cùng quỷ dị như vậy, mỗi chiêu của hắn phát ra vừa cứng rắn vừa có công lực bá đạo, nhuyễn kiếm thật không có chỗ dùng đối với hắn.
Hai tay Vân Thiển đưa về trước ngăn lại, chân lại chùn xuống, mềm dẻo lại mang đến cảm giác vô lực.
Nếu hắn đã như vậy, thì nàng chỉ có thể lấy mềm khắc cứng thôi.
Doanh Doanh liên tục bước về phía trước, từng bước đi từng bước sinh phong, giống như lướt qua tầng tầng chướng ngại vật.
Từng trận âm phong sau lưng ầm ầm đánh tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Doanh Doanh âm trầm, nàng biết có người đuổi tới, cắn răng một cái, càng tăng nhanh tốc độ, người sau lưng còn chưa đuổi kịp lên phía trước, nàng nhất định phải đi được vào cung.
"Linh!" lại một trận linh đang vang lên, bay nhanh đánh tới về phía sau lưng Doanh Doanh, lực lượng mạnh đến nổi ngay cả không khí cũng bị biến ảo thành từng đoạn theo từng lực va chạm.
Sắc mặt Doanh Doanh đại biến, thân thể nhảy lên không trung, gian nan thoát khỏi từng dây chuông bạc đang tới, nhưng đang lúc thân thể nàng vừa nhảy lên, phía trên nàng, gương mặt tinh mỹ nhưng trống rỗng lãnh khốc của tiểu nữ đồng lại xuất hiện trước mặt.
Doanh Doanh trợn to mắt, xoay người tránh thoát tiểu nữ đồng đó.
Linh đang vừa thu lại, một bóng dáng khác như gió bay tới.
Doanh Doanh lúc này đang rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lui không được mà tiến cũng không xong.
Trong nháy mắt, cả người này bị kẹp ở giữa.
Hai tiểu đồng này cường hãn thẳng tay với những điểm yếu của nàng, chẳng lẽ nàng cứ như vậy mà chết ở nơi này sao? Chẳng lẽ nàng không bao giờ được gặp công tử, không thể hoàn thành được sứ mệnh mà công tử giao phó...
"Oanh"
Hai mặt đồng thời bị giáp công, không chút lưu tình, huyết dịch vẩy đầy, mùi tanh nồng đậm dâng lên trong không khí. Máu, nhiễm đỏ tuyết y của hai tiểu đồng, nhiều như những đóa hồng mai diễm tuyệt.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |