Thuật quốc thượng vũ (1)
← Ch.058 | Ch.060 → |
Biết bao nhiêu người trên thế gian coi vẻ đẹp là mạng sống, chỉ có Vân Thiển, nàng không bao giờ coi trọng những thứ vẻ đẹp bề ngoài này, cho đến giờ phút này, đối với nàng mà nói, gương mặt này càng là nguyên nhân gây họa cho những người bên cạnh nàng.
Đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra bởi vì nàng, như vậy, có phải nàng nên là người kết thúc?
Nàng bình tĩnh thoa độc dược lên chủy thủ, giống như đây là một loại thuốc vô cùng trân quý, mà không phải là một loại độc dược.
Theo bản năng của mình, nàng đã đưa cây chủy thủ lên tận gò má.
"Cốc...cốc..." Ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ
Động tác trên tay Vân Thiển có chút khựng lại, tuy có chút chậm, nhưng nàng chung quy vẫn không xoay người lại.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng không ngừng vang lên. Một lần này, sẽ quyết định lựa chọn của nàng. Hủy hay không hủy.
Hủy, ngươi sẽ không trở thành người họa quốc ương dân
Hủy, ngươi cũng sẽ không phải là loại tai ương của người khác, cũng không sẽ làm cho bất luận kẻ nào vừa gặp ngươi đã thấy khó quên.
"Thiển nhi, ngươi đã từng đáp ứng ta cái gì..."
Âm thanh trầm thấp khàn đục nhưng dễ nghe từ bên ngoài cửa xuyên thấu vào trong phòng, mang theo ý bi phẫn.
Thân hình Vân Thiển run lên. Nàng đã từng đáp ứng hắn cái gì?
Nàng đáp ứng hắn, sẽ luôn ở bên cạnh hắn, giúp hắn trở thành hoàng đế, nhìn hắn mặc long bào, nhìn hắn hiên ngang được vạn dân ủng hộ.... Nhưng những điều đó, cho dù có phá hủy gương mặt này, nàng vẫn có thể đáp ứng hắn như cũ, không phải sao.
"Nếu ngươi phá hủy nó, ta thề, ta nhất định sẽ hủy diệt Thuật quốc..."
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhàn nhạt, nhưng chỉ có Vân Thiển có thể hiểu được, trong giọng nói đó, chứa bao nhiêu tức giận cùng lãnh ý, còn một ý tứ thâm sâu khôn lường, hết sức căng thẳng, như chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, sẽ lập tức vỡ thành từng đoạn.
Nếu nàng phá hủy gương mặt này, như vậy Cô Độc Úy sẽ vì nàng, mà càng trở nên điên cuồng. Thuật quốc, cũng sẽ bởi vì một câu nói của thánh nữ mà bị hủy diệt.
Chủy thủ trong tay Vân Thiển chậm rãi hạ xuống.
Coi như ngươi có thể hủy đi nó, nhưng ngươi vẫn sẽ không thể nào sửa đổi được ngươi là họa quốc ương dân, không phải sao.
Trong bóng tối, vang lên tiếng thở dài nặng nề.
Đã có bao nhiều ngày, bao nhiêu đêm, trong nàng luôn có ý muốn hủy đi gương mặt mình. Nhưng cho đến khi nàng quyết định, người này lại nói ra những lời như vậy, lại khiến cho nàng không cách nào có thể hạ thủ được.
Đây chính là thiên định hay sao? Thiên định cho số mệnh của nàng.
Chủy thủ được chậm chạp thả lại trên mặt bàn, bàn tay bạc ngọc lại một lần nữa nắm chặt mặt nạ để lại lên mặt, buộc lại thật chặt.
"Chi nha ~!"
Cửa được đẩy ra nhẹ nhàng.
Người kia lẳng lặng đứng thẳng, đưa lưng về phía cửa, bởi vì nơi này là nơi cao nhất ở lầu hai, gió nhẹ nhàng vờn lên tóc hắn, tản ra một loại hơi thở nhàn nhạt lạnh lẽo. Con ngươi sau mặt nạ nhìn đến, chỉ thấy trên tay người kia cũng đang nắm một thanh chủy thủ ngắn.
Giờ phút này, Vân Thiển rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao nàng đối với người nam nhân này lại bất đồng; bởi vì bất kể nàng ra sao, nàng như thế nào, hắn cũng sẽ dồn hết tâm lực, vì nàng mà đạt được.
Cho dù nàng phá hủy gương mặt nàng, chủy thủ trong tay cũng sẽ không chút nào do dự mà phá hủy luôn gương mặt hắn.
Nam nhân này, đã đặt nàng sâu trong tận đáy lòng của hắn, cho nên, vô luận chuyện gì có thể xảy ra, cho dù nàng có thể thay đổi gì đi chăng nữa, thì tình yêu sâu tận trong xương tủy của hắn cũng không thể thay đổi. Mặc dù bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nói lời yêu thương đối phương, nhưng bọn họ cũng đều biết, sẽ không người nào có thể chia cách được bọn họ.
Đây chính là điều khiến Cô Độc Úy bất đồng. Đây cũng chính là điều cố chấp của bọn họ.
"Ngươi..." Âm thanh Vân Thiển trở nên run rẩy.
Nam nhân kia chậm rãi quay đầu lại, trong đôi hắc mâu hiện lên sát ý nhàn nhạt, đó là hận ý đối với thánh nữ Thuật quốc.
"Thật ra thì, ta cũng có chút hâm mộ người có thể ảnh hưởng đến ngươi như vậy...."
Câu đầu tiên mà nam nhân này nói ra chính là điều này.
Trong lòng Vân Thiển có chút chua xót.
"Úy ca đã vì ta mà mất quá nhiều rồi, ta không thể lại để ngươi mất đi ngày càng nhiều..."
"Không có Thiển nhi, Cô Độc Úy ta chẳng là gì cả, điều duy nhất mà ta muốn, chẳng qua là ngươi có thể sống ở bên cạnh ta, vĩnh viễn..." nếu như không có Vân Thiển, hắn cũng không biết mình sống vì cái gì, nên không có cái gì có thể so sánh được ý nghĩa tồn tại của nàng.
Trong lúc này, Vân Thiển thật không biết nên nói điều gì.
Ánh mắt hắn nóng rực, sâu kín nói, "Thiển nhi, ngươi có bằng lòng sống mãi bên cạnh ta không", giờ phút này, hắn đã trút bỏ khỏi thân danh hiệu hoàng tử, trút bỏ xuống tất cả khí phách, hắn chỉ muốn biết được đáp áp mà hắn không cách nào xác nhận được. Hắn thấp thỏm...lo âu...bất an...khẩn trương...khát vọng...Hắn nhìn nàng, yên lặng chờ câu trả lời của nàng.
Ngươi có thể ở bên cạnh ta sao?
Rõ ràng, thiếu niên trước mặt này một mực ở bên cạnh hắn, nhưng vì sao, hắn luôn có cảm giác nàng luôn muốn rời khỏi hắn.
Thiển nhi, ngươi có nguyện ý.... vĩnh viễn bên cạnh ta không?
Vân Thiển bình tĩnh nhìn hắn, cho đến một lúc lâu sau, chỉ trả lời lại cho hắn một chữ: "Được"
Cô Độc Úy cười, hắn cười giống như hài tử, phảng phất như ánh sáng rực rỡ nơi hậu viên Nhã các này đều tập trung trên mặt hắn, vô cùng chói mắt!
"Thiển nhi..."
Không có nam nhân nào không yêu thích quyền lực. Quyền lực đều tạo nên từ thực lực. Nhưng nếu quyền lực do người khác ban tặng, thì sẽ không phải là quyền lực chân chính thuộc về mình.
Cô Độc Úy, người nam nhân này, thực quyền trên tay đều trả lại hết cho người khác, bây giờ, hắn muốn dựa vào thực lực của mình mà cướp lại trên tay người kia.
Dưới đáy mắt, hai người cùng nhau hòa hợp.
Tiếng xấu thì ra sao, từ kiếp trước, Vân Thiển nàng đã chịu không ít tiếng xấu rồi.
Họa quốc ương dân thì sao, nàng chỉ muốn làm chính mình mà thôi, chẳng lẽ gương mặt này của nàng sẽ quyết định tất cả?
Ai nói mệnh không thể chuyển.
Hai người bọn họn, hết lần này đến lần khác đều muốn nghịch mệnh
Thời điểm hành động lần này, bọn họ chỉ có thể thắng, không thể bại.
Đêm kia, cho dù Thái tử Lô quốc và Cô Độc Hồng cùng nhau liên thủ chặt đứt đường lui của Cô Độc Úy, nhưng bọn hắn cũng không biết, đó chẳng qua là tiểu lễ mà Cô Độc Úy đưa cho bọn hắn.
Thực lực chân chính của Cô Độc Úy đã lặng lẽ một cách tự nhiên ẩn vây trong tòa thành kia, hết thảy hành động đều được tiến hành trong yên lặng.
Muốn diệt trừ một số người, nhất định phải hy sinh một số người.
Muốn đạt được thành công, nhất định phải bỏ qua một số điều.
Đại yến hoàng cung sẽ không bởi vì hai người này đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên rời đi mà có sự hạ nhiệt, không có hai nam tử xuất sắc ở chỗ này, cục diện càng trở nên dễ dàng hơn. Lúc này những nam nhân khác sẽ không có bất kỳ loại áp lực nào, nên có thể cố gắng tranh thủ lấy lòng người mình thích.
Đêm khuya.
Trước Lập Vu điện, một nam nhân đứng chắp tay, ánh trăng chiếu rọi, kéo dài bóng dáng của hắn trên mặt đất.
Trên người hắn tỏa ra một loại tang thương tích lũy theo năm tháng.
Cùng bóng đêm, cặp hắc mâu bình tĩnh chăm chú nhìn nhìn xuyên qua màn tối.
Không ai có thể biết, bề ngoài bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng hắn lại là tình cảnh như thế nào.
Coi như thiên hạ đều nhạo báng hắn, sỉ nhục hắn, thì làm sao chứ.
"Hoàng thượng, đêm đã khuya..." trên hành lang cung thật dài có một thái giám đi tới, thở dài không tiếng động.
Thân ảnh thon dài của Cô Nhật Quyết động một cái, đôi mắt đầy tia máu vẫn như cũ nhìn về phía chân trời chìm ngập trong bóng tối.
"Thu Liên..."
Một tiếng kêu nhẹ nhàng như chưa từng có đột nhiên bay đến.
Thu Liên
Là tên của vị Hoàng hậu đã khuất.
Thì ra, hoàng đế một nước cũng có thể trở thành một kẻ si tình đến mức độ này.
Mười mấy năm đã trôi qua, nhưng là, hắn vẫn không thể nào quên được bóng dáng mảnh mai của năm xưa
Trong tận tâm can hắn, bóng dáng của nàng vẫn hiện rõ như ngày nào
"Phải chuẩn bị như thế nào..."
Cô Nhật Quyết xoay người, trong nháy mắt, đôi mắt ôn nhu kia lại bị thay thế bằng một mảnh sát khí.
Lý Nhất có một chút ngây người, hắn vẫn còn chưa hiểu được ý chỉ của Cô Nhật Quyết, thì phía sau lưng hắn đã xẹt qua một bóng dáng màu đen, cho dù hắn đã từng thấy loại tình huống này rất nhiều lần, nhưng Lý công công vẫn chưa thể kiềm chế được thân thể của mình mà run lên.
Tử sĩ, không chỗ nào không có.
Hắc y nam tử quỳ xuống, nặng nề đáp, "Chỉ đợi lệnh ngài"
Cô Nhật Quyết ngước mắt nhìn về phía bóng đêm sâu thẳm, khẽ ừ một tiếng, ngay lúc tay áo rồng phất một cái, thì thân người đã đi xa về phía hành lang, ánh trăng chiếu xuống hình ảnh thon dài đó, tạo nên một mảnh thê lương đọng lại trên mặt đất.
Đại yến hôm nay nhất định đã làm hắn mệt rả rời, bước chân so với ngày thường càng trở nên nặng nề hơn.
Lý công công hồi thần, vội vàng đuổi theo.
Quốc yến sáu nước vừa qua, ngày mai, người trong thiên hạ cũng có thể quan sát được thêm một đại yến hội càng náo nhiệt hơn, nhưng có một điều giống đại yến sáu nước ngày hôm nay là càng náo nhiệt thì sẽ càng hết đông người. Nhưng tràng diện như vậy, thường sẽ là cơ hội ẩn mình tốt nhất cho những kẻ có tâm tư.
Nên nếu ở ngày này động thủ, thì phần thắng của bọn họ có lớn không?
"Ta cảm thấy có thể được..." Đôi mắt tà mị nhìn lên, giọng nam trầm vang vọng.
Vân Thiển ngồi đối diện hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Ngươi vẫn muốn chọn ngày mai?"
Cô Độc Úy gật đầu, "Theo như ta đoán, ngày mai sẽ không riêng gì hai chúng ta có hành động, mà ta sợ, bọn họ cũng sẽ không thể nhẫn nại thêm được nữa rồi, cho nên, ta thấy chọn ngày mai là quyết định sáng suốt nhất!" Khi bàn luận vấn đề liên quan đến binh gia, ánh mắt của người nam nhân này tràn đầy khí thế.
Nhìn nam nhân trước mặt mình như vậy, Vân Thiển ngẩn người, cũng không nói gì, coi như đã ngầm đồng ý quyết định của hắn.
Nếu hắn đã có quyết định như vậy, tất nhiên là đã có chuẩn bị, nàng chỉ cần làm hậu thuẫn cho hắn là được, còn những thứ khác, đều do hắn chủ trì.
"Thiển nhi!" Hắn đột nhiên cúi người, bên mép hé lên nụ cười yếu ớt, "Trăng tròn hữu tình như vậy, mà giờ phút này chúng ta lại đàm luận những chuyện kia, ngươi không cảm thấy có chút lãng phí sao?"
"Ách?"
Trăng tròn?
Vân Thiển nghiêng ánh mắt ngước nhìn bầu trời, chân trời chỉ treo một vòng bán nguyệt!!!
Khóe miệng nàng rút rút.
"Không nói những chuyện này, chẳng lẽ Úy ca muốn nói chuyện gió trăng sao?" Nàng nghiên đầu, cười như không cười nói.
"Nam nhân bàn chuyện gió trăng bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường, sao vậy, Thiển nhi không thích sao?" Vừa nói, tay của hắn vừa leo lên.
Vân Thiển nhàn nhạt nói "Không thích"
"Khẩu thị tâm phi!" Cô Độc Úy vẫn không tha, tay đã nhanh chóng chế trụ eo của Vân Thiển
Vân Thiển chỉ cảm thấy sau lưng chợt nóng rực, mà nhiệt độ kia, lại thuộc về người nam nhân này.
Trong chốc lát nàng sợ run người, thân thể hơi căng thẳng.
"Ba!" Cửa sổ lầu ba được đẩy ra.
Không khí mát mẻ, âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài như chạy như bay vào trong phòng.
Gió mát thổi qua, Vân Thiển chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ hơn một chút, nhưng nhìn lại, hai người cứ như vậy mà dán thật chặc chung một chỗ, Cô Độc Úy trực tiếp từ cửa sổ lầu ba bay vút ra bên ngoài, mang theo cả Vân Thiển.
Trên đường Thánh thành, xa mã xôn xao, kẻ đi người đến.
Từng cửa hàng náo nhiệt, gió thoảng mùi rượu, tiếng rao hàng thay nhau vang lên.
Lúc này Quốc yến sáu nước tiến hành, tất cả mọi người đều tụ tập trong Thánh thành của Thánh Hoàng triều, bây giờ đã là ban đêm, nhưng mọi người vẫn còn chưa chịu trở về phòng mình, mỗi người đều xách theo một đèn hoa, tìm kiếm người bầu bạn!
Quốc yến sáu nước hôm nay, càng là lễ nhân duyên cho những người hữu duyên.
Cảm nhận được sự ồn áo náo nhiệt, trong lòng Vân Thiển bỗng thoáng qua một cảm giác yên tâm.
Hai người như thần tiên hạ phàm từ trên Nhã các phi xuống, có người dường như cảm giác được điều gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn.
Hai vị nam tử này đang ôm nhau thật chặc, khóe miệng tràn đầy vui vẻ.
Bạch y trắng như tuyết, mặt nạ tinh xảo không che dấu được ma lực, thanh nhã, lạnh nhạt, phảng phất như cho dù vạn vật trên thế gian có xoay vần như thế nào chăng nữa thì vẫn không thể làm vẫn đục hắn.
Hoa y nam tử tôn quý tà mị, vẻ mặt lười biếng xem thường thiên hạ nhưng vẫn không che dấu được ý thỏa mãn sáng người trên gương mặt.
Người ngẩng đầu nhìn, đang lúc phán đoán thân phận của hai người, nhất thời chân tay luống cuống, kích động nên mặt mũi đỏ bừng.
Lại một tiếng "ba!" vang lên, cửa sổ lầu ba bị một cơn gió đóng chặt lại.
Mọi người đang lúc ngốc lăng, hai nhân ảnh lại phất qua một cái, rồi vụt tan như trong mộng ảo.
Vầng trăng chiếu rọi, ánh sáng rực rỡ!
Đình đài lầu các, tầng tầng ẩn bên dưới mặt hồ.
Bạch y phất phới, hoa y tung bay, sóng vai nhau mà đứng.
Bên đình có một hàng rượu nhỏ, chủ hàng là một vị lão nhân đã có tuổi! Điểm bất đồng nhất ở đây chính là, nơi này là nơi an tĩnh nhất của Thánh thành, mảnh đất này hoàn toàn vắng ngắt, so với sự huyên náo ồn ào của bên kia thì bên này có chút thê lương. Người tới nơi này đều là những nam nhân trung niên hay người có tuổi, đang lúc đình trống không, đột nhiên gió lạnh thổi qua, xẹt qua màng nhĩ người ngồi.
Cho dù là vậy, nhưng những người đang uống rượu cũng rối rít xoay người qua, lẳng lặng nhìn hai vị nam tử tuyệt thế đột nhiên phi xuống.
Ngay cả người đang uống rượu say mèm, trên mặt là một mảnh đỏ gắt cũng quên hẳn động tác của mình.
Chỉ thấy bạch y thiếu niên hướng về phía chủ hàng cười nói một tiếng, "Lão bản, cho mấy vò rượu ngon!"
"Á! Lão hủ đem tới ngay!" Lão bản hồi hồn, thay hai vị công tử cao quý kia chuẩn bị rượu ngon cùng một ít thức ăn, mang đến tiểu đình bên kia đưa cho bọn họ.
Tiểu đình dựa nghiêng vào mặt nước, tao nhã tĩnh lặng, nhưng bất quá lại thích hợp cho hai người bọn họ.
Hai người cùng nhau cảm ơn chủ hàng, mỗi người đều giơ cao ly rượu rồi uống vào một hơi.
Tiếng cười tà mị vang lên, "Thiển nhi của ta càng ngày càng đẹp đó!"
Vân Thiển không lên tiếng, nhìn về phía hàng vạn tinh tú lấp lánh trên bầu trời đêm, nàng ngẩng đầu lên hít thở lấy lại tinh thần.
Hai người ngồi trong tiểu đình, chén này qua đi, chén kia lại đến, cố gắng hưởng thụ cảm giác khoái hoạt của cuộc sống.
"Sự vật xinh đẹp, có người nào có thể không yêu..." Âm thanh lạnh như nước, thiên địa tựa hồ như càng trở nên yên tĩnh.
Khuôn mặt tà mị tươi cười của Cô Độc Úy trở nên cứng đờ, nhíu mày nhìn vào vò rượu trước mặt, sự vật xinh đẹp càng có nhiều người yêu, thì cũng có càng nhiều người muốn cướp. Một ngày nào đó trong tương lai, Vân Thiển có thể bị người nào đó đoạt khỏi tay hắn hay không? Tâm hắn chợt thắt lại, nhẹ nhàng run lên.
Vân Thiển đột nhiên quay đầu đi, cười lên một tiếng khoái trá, "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như ta đây cũng không phải ngồi không, không phải sao!"
"Ha ha ha! Không hổ là Thiển nhi của ta mà! Da mặt ngươi thật dày không người nào có thể địch nổi!" Cô Độc Úy uống một hớp, cười sảng khoái.
Nội tâm rộng mở, làm cho thân thể cũng trở nên dễ chịu
Cho dù người trong thiên hạ nhìn bọn họ, nghị luận bọn họ như thế nào đi chăng nữa, Vân Thiển chỉ là Vân Thiển, mà Cô Độc Úy vẫn là Cô Độc Úy, bọn họ chỉ làm việc mình nên làm, cho dù việc gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ cần sống vui vẻ là được!
Nàng hung hăn liếc Cô Độc Úy, môi mỏng khẽ nhếch, tức khắc nàng trở nên xinh đẹp động lòng người. Nhưng có lẽ một phần là do rượu, nên nàng càng trở nên khả ái mê người! Cô Độc Úy không nhịn được nghiêng thân thể về phía trước, như muốn dựa vào nàng gần hơn chút nữa.
Bất luận là ở hiện đại hay thời cổ đại, say rượu có thể tăng cho người ta thêm sự can đảm, hơn nữa có thể nói loạn ra những thứ mình giấu trong lòng.
Cô Độc Úy nghiêng người dựa vào cột đình, bên cạnh bạch y thiếu niên đang an tĩnh ngồi đó, nghe âm thanh náo nhiệt ồn ào từ xa xa vọng lại, tròng mắt hắn hiện lên hàn quan nhàn nhạt.
Cuối cùng, hai người rơi vào trầm mặc.
Trong sự trầm mặc đó, chỉ vang lên tiếng nước chảy, rượu rót vào chén, rốt cuộc, mấy vò rượu ngon cũng bị hai người họ quét sạch!
Đêm không lo âu, tinh tú chiếu rọi.
Một chiếc thuyền hoa chợt tiến đến, làm cho mặt hồ rộng lớn lung linh điểm lên từng đốm sáng. Dưới bầu trời đêm, ánh sáng nhu hòa.
Hai thiếu niên tuyệt thế đưa mắt nhìn nhau.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, từng tiếng thở đều đều nhẹ nhàng thả vào không khí.
Mùi rượu tan ra, là nguyên nhân của sự mê luyến
Chẳng biết từ lúc nào, thân hình cao lớn của Cô Độc Úy đã dời đến bên cạnh Vân Thiển, ánh mắt nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy khát vọng cùng mong đợi.
Vân Thiển xoay đầu qua, khẽ nâng lên, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy.
Nàng rất thích ánh mắt như vậy, đó là thứ thuộc về Cô Độc Úy.
Rượu tạo nên tâm ma, ánh mắt nàng giờ này có chút mê ly, ngẩng đầu lên hướng về Cô Độc Úy cười một cái, "Cô Độc Úy..."
Lần này, không phải là Úy ca ca, mà là Cô Độc Úy.
Cô Độc Úy nhẹ nhàng ngẩn người, từ trong miệng phát ra giọng mũi, "ừ.."
Cô Độc Úy chỉ nghe Vân Thiển cao ngạo lãnh tiếu: "Đã từng có người muốn ra lệnh cho ta, kết quả là chỉ có thể hứng lấy họng súng của ta..." nhưng Vân Thiển bây giờ đã trở nên mềm yếu, thậm chí nàng rất muốn có một cuộc sống yên bình, nàng nguyện ý không bao giờ dính vào máu tanh nữa.
Cô Độc Úy lại ngẩn người ra, hắn thật không hiểu họng súng từ miệng nàng thốt ra là vật gì, nhưng vật này được phát ra từ giọng nói băng lãnh của nàng, nên nhất định cũng không phải vật tốt đẹp gì.
Cô Độc Úy cũng không lên tiếng, yên lặng nghe nàng nói.
"Chọc người của ta, kết quả là..." tiếng nói đột nhiên dừng lại.
"Kết quả sẽ như thế nào ......"
"Rất thảm..."
Đúng vậy, bất luận ai muốn giết Vân Thiển nàng đều phải trả giá thật lớn, mà cái giá này, nặng nề đến nổi không phải ai cũng chịu được.
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, nhàn nhạt tỏa ra sát khí lạnh lùng.
Cô Độc Úy ngưng mắt nhìn nàng, phải chăng Vân Thiển như vậy mới thật sự là chính nàng
"Thiển nhi, ngươi uống quá nhiều rồi! Tửu lượng kém quá!" Ánh mắt tà mị của Cô Độc Úy mang theo ý cười, cúi người xuống ngay tai của nàng, âm thanh khàn thấp mang theo đầy cám dỗ.
Vân Thiển nhẹ nhàng thở ra mùi rượu, đôi môi thanh nhã sáng bóng.
Bàn tay nàng chống lan can muốn đứng dậy, chợt thấy một cổ lực mạnh mẽ bứt mình ra khỏi lan can, trong lúc hồi thần, cả người nàng lại đụng vào một lòng ngực ấm áp.
Ánh mắt mông lung, nàng chống lại thân thở tráng kiện kia. Hơi thở hắn toát ra mùi hương u lan cùng mùi rượu. Nàng lặng lẽ cảm nhận được người nam nhân trước mặt, lúc này phải kiên định và ẩn nhẫn đến mức nào.
Kiếp trước, nàng đúng là đã hơi điên cuồng.
Đời này, nàng nguyện chỉ làm một người bình thường.
Nhưng nàng thật không nghĩ tới, mình lại là một mỹ nhân họa quốc ương dân.
Vân Thiển từ trong ngực hắn nhẹ nhàng cựa mình, ngẩng đầu lên.
"Cô Độc Úy, chúng ta...du hồ đi" Ngón tay bạch ngọc hướng về phía hồ chỉ một cái, hãy để cho bọn họ có thể cùng nhau tiêu dao tự tại, cho dù chỉ là một lần này.
Cô Độc Úy cười, trịnh trọng gật đầu, "Được!"
Vịn chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, tụ chân khí, chân hắn điểm qua mặt hồ, như chim bay lướt qua, mang theo một Vân Thiển đột nhiên trở nên bất thường, cùng nàng du hồ!
Bờ bên kia, người đông như kiến.
Hai thiếu niên tuấn mỹ cùng nhau xuất hiện, đã đưa đến cho lòng người một trận cảm thán.
Một chiếc thuyền hoa nhỏ nhẹ nhàng tách nước mà tiến tới nơi yên tĩnh hơn.
Người tà tà dựa vào lan can thuyền hoa, ngẩng đầu nhìn tinh tú trên trời.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy có tiếng nữ tử nói nhỏ bên cạnh, lại có không ít nữ tử lén lút nhìn xẹt qua thuyền hoa, chỉ vì như vậy họ sẽ nhìn thấy được người tựa tiên nhân đang đứng đó.
Một đứng một dựa, hết sức hài hòa.
"Thật an tĩnh!" Vân Thiển đánh vỡ sự yên lặng.
Cô Độc Úy khẽ cười liền ngồi xuống cạnh nàng, "Đúng vậy đó, Thiển nhi mà không nói câu này, ta thật sự sẽ cho rằng ngươi đang giận ta rồi!"
Nàng nghiêng đầu hỏi, "Tức giận?" Vì sao nàng lại tức giận chứ?
"Mới vừa rồi Úy ca của ngươi lại khinh bạc Thiển nhi, nên ta tưởng ngươi giận, thì ra Thiển nhi chỉ đang hù dọa ta mà thôi!"
"Lại???" Nàng híp mắt.
Cô Độc Úy sờ càm, cười mà không nói
"Nha! Thì ra thật sự là Vân công tử đang ở đây!"
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng nữ nhân cùng với âm thanh ồn ào, nàng đưa mắt tìm về hướng âm thanh, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa lệ nặng nề tiến tới bên cạnh thuyền hoa nhỏ của nàng.
Trong tức khắc, xuất hiện một mỹ nhân yêu kiều.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |