Mất sách bị phạt
← Ch.04 | Ch.06 → |
Editor: Tống Phương
Beta: An Lam
- Này, tiểu nha đầu, ngươi như thế có phải không muốn chịu trách nhiệm với ta nữa phải không?
Không biết từ đâu vang đến âm thanh xa lạ, Hoa Tiểu Nghiên lập tức cảnh giác:
- Là ai đang nói chuyện thế?
Rồi rất nhanh nàng giấu bức hoạ ở dưới gối bắt đầu tìm kiếm xung quanh nơi phát ra âm thanh.
- Đừng tìm nữa, ta ở chỗ này này.
Theo hướng phát ra âm thanh nàng nhìn về phía trên bàn thì thấy tiểu đom đóm nằm bất động lúc nãy, bây giờ đang chớp chớp đôi cánh, trên người còn phát ra ánh sáng xanh sáng ngời.
- Trùng, sâu... ngươi ngươi đã sống lại rồi sao?
Nàng không thể tin được mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu đom đóm, cứ tưởng rằng mình không thể cứu được nó suýt phải áy náy cả đời, vậy mà lại không nghĩ ra sinh mệnh của con đom đóm này lại lớn như thế cư nhiên có thể tự mình sống lại, càng thần kỳ hơn nó còn có thể nói chuyện? Nàng trưng ra bộ mặt thâm dò bước lại gần, hai tay nhanh chóng chộp tới muốn bắt nó để xem xét một phen.
- Ngươi, ngươi đừng tới đây! Ta không muốn lại chết thêm lần thứ hai đâu.
Tiểu đom đóm sợ hãi né tránh đòn công kích của nàng.
- Aizz nha... ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu, vừa rồi ta chỉ nhất thời thất thủ thôi, thật ra lần trước ta không có cố ý muốn đoạt tính mệnh của ngươi, ta thấy trên người ngươi toả ra ánh sáng xanh nên có chút ngạc nhiên.
Thực tế thì ánh sáng phát ra trên thân thể con đom đóm này giống với sư phụ nên nàng rất tò mò vì vậy mà muốn bắt nó nghiên cứu.
Tiểu đom đóm đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nghiên cứu mông của ta?
Tuy rằng đom đóm chẳng qua chỉ là loài côn trùng nhỏ bé, nhưng lại là một vật sống cũng có tôn nghiêm đó! Mông của mình sao có thể để người khác tuỳ tiện xem rồi đem nghiên cứu chứ!
Nàng nghe tiểu đom đóm nói thế không khỏi bật cười:
- Ta quản mông ngươi để làm gì?
- Bởi vì... chỗ phát sáng là mông của ta!
Đom đóm bị nàng hỏi như thế nhất thời xấu hổ, gương mặt thẹn thùng ấp úm trả lời.
Nàng như bừng tỉnh một chuyện, biểu tình gật đầu với tiểu đom đóm:
- Nguyên lai thì ra là cái mông của ngươi phát sáng!
Chẳng lẽ mông của sư phụ cũng phát ra ánh sáng luôn sao? Sư phụ giống đom đóm...??? Nàng lập tức nhịn không được ca ngợi tiểu đom đóm:
- Mông của ngươi thật đẹp!
Khoé miệng đom đóm giật giật cơ thể nhất thời cứng lại không nói nên lời, nguyên nhân cũng do thân hình quá nhỏ bé nên sự phẫn nộ, thẹn thùng, biểu tình đầy hỗn loạn của nó nàng hoàn toàn không thấy được.
- Hiện tại ngươi cứ ở lại đây đi, ta sẽ không làm gì ngươi đâu, chuyện đến nước này ta thật lòng xin lỗi ngươi, ta không có cố ý muốn mạo phạm ngươi đâu, thật đó...
Nàng nhìn tiểu đom đóm nghiêm trang nói.
- Ta sống lại đều do Bạch Lăng đại đế đã cứu ta, không chỉ như thế, linh lực của đại đế quá cường đại, ta không chỉ sống lại mà còn hấp thu được chút linh lực của người nên có tư chất tu tiên rồi.
Đom đóm cao hứng giải thích với nàng.
Nàng quan sát tiểu đom đóm thầm chắc đoán.
- Nói như thế, sư phụ đã cứu tiểu đom đóm này sao? Mới vừa rồi mình còn nói sư phụ nhẫn tâm.
Nhất thời nàng nhớ tới khuôn mặt lạnh ngàn năm không hoá băng của sư phụ, thân thể gầy rõ thoáng một trận run run...
Cả đêm HoaTiểu Nghiên không thể chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau.
- Sư phụ...
Hoa Tiểu Nghiên cước bộ bước nhanh vào đại điện, thấy Bạch Lăng đang nhắm hai mắt ngồi phía trên, nàng có chút sợ hãi kêu nhỏ một tiếng.
Sau một lúc lâu, thấy sư phụ không để ý đến mình, nàng tăng thêm một chút âm lượng:
- Sư phụ...
Lại qua thêm một lúc, sư phụ vẫn như trước, nhắm mắt ngồi yên không để ý đến nàng.
Nàng nóng nảy tiến một bước về phía trước, gió thổi hiu hiu nhưng sao giống như bị nước sông tạt vào thật lạnh, tráng sĩ thà chịu chết vinh đành một đi không trở về... nàng cắn cắn ngón tay, lấy hết dũng khí lớn tiếng nói:
- Sư phụ... có phải người ít ráy tai nên ảnh hưởng đến thính lực phải không? Đồ nhi rất cẩn thận đã chuẩn bị đào chỉ thước trước rồi để con giúp người đào.
Chữ "đào" cuối cùng kia vẫn còn quanh quẩn trong đại điện, với khí thế này chắc vẫn vòng lương ba ngày mà không dứt, không đợi câu trả lời nàng đã lập tức từ trong túi lấy ra cây đào chỉ thước thật...!!!
Bạch Lăng đại đế cao cao tại thượng được thần thánh tuân lệnh, người người kính sợ lại có một tiểu đồ đệ tinh quái, thật sự là một nỗi nhục quá bi ai mà...
Bạch Lăng từ đầu đến cuối xem nàng buổi diễn, vẫn không nói gì cũng không trách móc, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như nước không một tia gợn sóng. Vì để phòng ngừa kế kiếp nàng có hành động bất nhã, hắn đành phải trợn mắt.
- Hỗn láo!
Chàng lạnh lùng thốt ra hai chữ lực uy hiếp rất lớn, Hoa Tiểu Nghiên cước độ không dám tiến về phía trước, nghịch ngợm thè lưỡi nhỏ giọng thầm nói:
- Sư phụ.. kỳ thật đồ nhi đến đây là để nhận sai.
Hắn vẫn quyết định không nhìn nàng, miệng niệm quyết đài sen bỗng biến mất, từ phía trên đại điện bay về phía nàng, Hoa Tiểu Nghiên nhất thời mắt thấy choáng váng. Quanh thân hắn bao bọc bởi ánh sáng màu trắng, áo choàng trắng thuần ở sau bay toán loạn, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình lạnh lùng, thật khiến cho người ta phải chìm hãm.
- Lý luận tu tiên đã học xong rồi sao?
Trong sâu kín... vang lên giọng nói của sự phụ đem linh hồn nàng trở về.
Bị sư phụ hỏi bất ngờ khiến cho nàng có chút sững sốt, nhắc đến bộ sách tu tiên trán liền toát ra mồ hôi không ngừng chảy xuống, một bên tóc gáy cũng dựng đứng thẳng lên, nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt người... Cặp mắt kia của người có thể giết chết nàng vạn lần đó.
- Thế nào?
Giọng sư phụ lại vang lên, âm thanh này trầm thấp mà thong thả cũng mang theo ý tứ thăm dò khiến cho hô hấp của nàng càng thêm khó khăn, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của sư phụ đang chăm chú nhìn mình, cảm giác của nàng lúc này giống như đỉnh đầu treo mấy ngàn cái động vậy.
- Sư phụ.
Nàng thử nhỏ giọng nỉ non kêu lên một tiếng cũng không biết cách xa như vậy sư phụ có nghe được hay không
- Con không tìm thấy...
Giọng nói của nàng phát ra ngay cả con muỗi cũng không nghe được bốn chữ.
Không ngờ sắc mặt Bạch Lăng tựa hồ không tốt lắm, đôi môi nhếch nhoát cố nén tức giận, từng chữ chàng đều nghe rất rõ.
Đôi tay nhỏ bé phấn nộn của nàng kéo kéo ống tay áo sư phụ, nàng học cách làm nũng, mở to đôi mắt ngập nước dùng sức chớp chớp với hắn, trên gương mặt thanh tú tao nhã phiếm hai má hồng, cái miệng đỏ sẫm nhỏ nhắn chu lên phát ra giọng nói trong trẽo, nghẹn ngào:
- Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi không cố ý làm mất, sư phụ không phải người đã từng nói biết sai có thể cải thiện được lỗi lầm sao, đồ nhi không dám tái phạm nữa, người tha thứ cho đồ nhi có được không, sư phu, sư phụ, đồ nhi sai rồi...
Nhìn bộ dáng làm nũng của một đứa bé chín tuổi thật khiến cho người ta tâm sinh triều mến dễ dàng tha thứ mà, nhưng nàng là đứa nhỏ đặc quyền...
Bạch Lăng lạnh lùng rút ống tay áo về, nói:
- Trở về phòng diện bích, trong vòng một năm không được sự cho phép của ta thì không được bước ra cửa dù nửa bước.
Nói xong hắn phất tay áo, kiên quyết bay khỏi đại điện.
Chuyện này... Hoa Tiểu Nghiên trợn tròn mắt, nếu biết trước nàng đã chẳng làm... trong lòng liền vô cùng đau đớn, một năm thời gian dài như thế, suốt một năm không được bên cạnh sư phụ, lần đầu tiên nàng làm ra vẻ mặt cô đơn, thầm thì:
- Sư phụ thật quá nhẫn tâm mà.
Không đợi nàng oán giận nói tiếp, không trung đã truyền đến giọng nói hỡn hờ của Bạch Lăng:
- Còn chậm trễ sẽ tăng thêm một năm.
Nàng run sợ lập tức vận pháp Lưu Tinh với tốc độ nhanh nhất trở về phòng.
- Huhuhu...
Hoa Tiểu Nghiên nằm trên giường vừa ôm chăn vừa khóc, mặt khác còn không quên oán giận sư phụ:
- Sư phụ, người rất nhẫn tâm, thật sự rất nhẫn tâm, sao người có thể hạn chế tự do của con như thế chứ, sao người có thể bóp chết thời thơ ấu hồn nhiên của con như vậy...
Sáu ngàn năm qua, sư phụ rất ít khi trừng phạt nàng, bất quá chỉ dùng ánh mắt nhìn nàng... dù đang ở mùa hè nóng bức cũng có thể trở thành mùa đông rét lạnh, nhưng lúc này đây tình huống có chút ác liệt, cho dù nàng có làm nũng thế nào cũng khó trốn được vận rủi.
Aii... cũng do nàng nghịch gì không nghịch lại nghịch ngay tu tiên lý luận, mà mỗi người tu tiên chỉ có một bộ nàng cũng như thế.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |