Thần ma đại chiến
Ch.02 → |
Editor: Tống Phương
Beta: An Lam
Ma giới, trong điện huyễn tôn:
Một nữ tử từ trong bồn tắm bước ra, những giọt nước sáng trong suốt như nước suối theo làn da mềm mại, sáng bóng chảy xuống, càng tôn thêm vẽ đẹp như ngọc của nàng, thân thể nhẹ nhàng như hơi nước mà đi ra. Tà áo như nước biếc bồng bềnh, quần lụa mỏng màu liễu, làn váy trắng tinh thiết, ánh lửa ngọn đuốc chập chờn lung linh huyền ảo giống như vầng trăng mông lung trên làn nước mùa xuân. Trên vai lộ ra một đoá hoa kiều diễm nở rộ xinh đẹp, lộ ra hơi thở yêu mị động lòng người.
Sau khi tắm gội, nàng nằm nghiêng trên giường, chăn mềm mại đắp ngang, trâm cài tóc hình hoa mai, mắt ngủ khép hờ, gương mặt thanh diễm xuất chúng
- Ma tôn, người hôm nay còn muốn đi sao?
Một tiểu yêu đầu trâu cong thân người cung kính hỏi
- Đi...đương nhiên là ta muốn đi.
Khoé miệng tươi cười như ẩn như hiện của nàng mang theo vẻ ma mỵ, lộ ra hàm răng trắng tinh tế thật sự là làm cho người khác phải lạc cả phách đặc biệt là thanh âm của nàng, lộ ra một sự yêu mị chinh phục lòng người.
Tiểu yêu đứng một bên nhìn đến choáng váng...
Nàng vung tay phải lên, một cổ mùi hương phất qua mũi thấm vào ruột gan, một hào quang màu xanh nhạt theo tay áo bay giữa không trung biến thành mặt gương hình tròn, sau đó hiện lên một bóng dáng bạch y phiêu phiêu, khí chất như ngọc xuất trần, cao cao tại thượng ... giống như không gian hết thảy vì hắn mà tồn tại. Bích quan, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ, mái tóc dài đen nhánh tung bay, đôi mắt như bảo thạch nhưng khi mở ra lại quyến rũ tâm hồn người khác. Trên khuôn mặt tuấn tú biểu hiện vài phần lạnh lùng, kiên quyết.. tôn lên vẻ đẹp thanh thiết của hắn - Bạch Lăng đại đế
Nàng nhìn người trong kính gương cười tà mị, ngây thơ đem ngón tay thon ngọc của mình đặt lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của hắn, dùng giọng nói quyến rũ lẩm bẩm:
- Phu quân của ta! Đã lâu rồi không thấy chàng, bản tôn thật sự rất nhớ chàng!
Tại một nơi ở Thanh Diễn Sơn:
Dòng tiên tuyền Đằng Liêm xung quanh được bao phủ bởi rêu xanh quả hồng, do nước sông tụ lại sau đó lưu thông mà tạo thành dòng uông tuyền này. Bên bờ rêu xanh có tiên thảo và nhiều loài hoa đẹp sinh sống, bốn phía trăm loài cây đa dạng, nhiều loài đã hoá thành thạch thành đá... Bạch Lăng thân bạch y từ xa nhìn lại, cảnh sắc bên trong cơ hồ cũng không hình dung được vẻ thanh cao của hắn.
- Phu quân! nương tử của chàng đã tới rồi, sao còn không mau ra gặp?
Âm thanh kiều mị cách không xa truyền vào tai hắn, Bạch Lăng đại đế trước sau như một đều lạnh nhạt không đáp lại, đôi mắt vẫn nhìn về hướng ngọn núi nguy nga trước mắt, lạnh lùng không quan tâm.
Ma tôn bay vòng quanh ở Thanh Diễn Sơn nửa ngày cũng không thấy Bạch Lăng đi ra, đôi mi thanh tú nhíu lại vẻ tức giận, lập tức nói:
- Nếu chàng không ra ... bản tôn sẽ liền huyết tẩy cả nhân gian!
Nghe vậy, Bạch Lăng thầm tính toán, vừa vặn hôm nay cũng cách một trăm năm, vì thế hướng trên ngai vàng Hồng Liên mà bay vút ra ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng màu trắng xuất hiện, Ma quân trong lòng mừng thầm. Mỗi khi cách một trăm năm, nàng sẽ đến Thanh Diễn Sơn để cùng Bạch Lăng tranh tài một lần, không tính hôm nay, bọn họ đã đấu được bốn hồi, lần nào nàng cũng thua thê thảm. Ma Tôn càng thua càng hăng, nàng đã muốn gì thì đều phải đạt được, tin rằng Bạch Lăng đại đế cũng như vậy. Vì thế, sau mỗi lần thua nàng đều dốc lòng tu luyện, rốt cuộc thời gian đánh mỗi trận ngày càng dài hơn, sự chênh lệch càng ngày càng nhỏ. Lúc này đây, nàng thật sự tin tưởng chình mình có thể đánh bại hắn, sau đó, ngày nàng trở thành nương tử của hắn cũng không còn xa nữa.
- Phu quân! Một trăm năm không gặp chàng, xem ra chàng càng ngày càng rất tuấn tú, bản quân nhớ chàng muốn chết!!!
Nàng vừa rồi nhớ đến hình ảnh mình suốt ngày nhớ đến chàng thì không khỏi nhịn được cười, trêu chọc.
Bạch Lăng vẫn như cũ, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết ngàn năm vĩnh cửu không hoá băng làm cho người ta lạnh đến thấu xương
-Phu quân! Tính tình này của chàng vẫn là không có thay đổi, bất quá...bản tôn thích!!!
Ma tôn cười yêu mỵ rung động lòng người
Bạch Lăng đại đế vẫn không nói được một lời, năm lần gặp mặt đều nghe nàng nói lời tâm tình hắn cũng không màng đến, cũng không để nàng vào mắt, hắn là Thần đối với lời nói thích hắn của ma tôn, hắn không có cảm giác gì, cũng lười quan tâm nàng.
- Chàng xem, nay lại đến một trăm năm, bản tôn đúng hẹn tới tìm chàng có thể thấy tình ý này của bản tôn đối với chàng đã sâu lắm rồi! Tuy nói bốn lần trước bản tôn ta đều thua nhưng mà tâm ý của bản tôn chắc chàng cũng hiểu...cho tới nay khi ta thua chàng, ta đều đáp ứng chàng rằng sẽ không sát hại sinh linh, cũng quản thúc các chúng yêu ma không được bước vào nhân giới...chàng biết không việc đó thật thật là vất vả cho bản tôn! Hiện tại thực lực của ta đã gia tăng, phu quân.. chàng cũng đừng có mà cố chấp nữa, theo ta chàng hãy làm phu quân của bản tôn đi!!!
Nàng biết Bạch Lăng đại đế không thèm nhìn nàng, nên càng làm thêm giọng trêu đùa. Nàng thương hắn...đó là chuyện không thể phủ nhận!
Rốt cuộc, Bạch Lăng không nghe nỗi nữa, lạnh lùng nói một chữ cắt đứt lời nàng "KHÔNG" gằn một chữ như lộ ra mười phần sát thương, thật không hổ là thần đế!
Ma tôn bị chọc giận, đây đã là lần thứ năm đối phương đối với nàng là chữ "không", mỗi lần nhìn đến chàng, chàng cũng đều một chữ "không" như vậy mà đối với nàng, giống như muốn đem Ma tôn xinh đẹp là nàng đuổi đi vậy
- Hôm nay lại một trận chiến, nếu bản tôn thắng chàng phải cùng ta trở về Ma giới làm phu quân của bản tôn. Còn nếu chàng thắng ta sẽ theo chàng tuỳ ý xử lý.
Nàng tức giận, trao đổi điều kiện trận đấu, Bạch Lăng đại đế khẽ gật đầu..... đại chiến bắt đầu mở màn.
Thần ma đại chiến trăm năm một lần nên không tránh khỏi nhiều thần tiên khác đến xem. Bạch Lăng đại đế là thần giới pháp thuật cao cường đến Ngọc Đế phải kính nhường, chúng thần tiên thì kính sợ còn nhóm nữ tiên tử lại ái mộ. Ngay cả Ma thần của tam giới còn tìm không ra đối thủ có thể đánh thắng hắn. Bạch Lăng tin tưởng bản thân mình có thể đánh lại nàng nên mới chịu đáp ứng yêu cầu của nàng đưa ra. Bản thân nàng là Ma tôn, là người thông minh không chỉ xinh đẹp mà thân thủ cũng rất phi phàm nhưng...so với thần đế của tam giới thì vẫn còn kém một chút.
Tập hợp mười hai vị tinh tú để bày ra kết giới tránh sát thương người vô tội, phải biết rằng một trận chiến này lực phá hoại rất là lớn.
Nàng vung tay lên, trường kích màu tím bay ra giữa không trung rồi nở rộ, nàng xuyên qua đám mây, dáng người nhẹ nhàng thanh thoát, trong lúc đó nháy mắt ánh sáng mãnh liệt hướng Bạch Lăng lao xuống, những dòng khí trên người Bạch Lăng tản ra tựa hồ khắc với ánh sáng màu tím, hết thảy đều bị kích về phía sau, "phanh" không gian vô hình chấn động mạnh mẽ.
Bạch Lăng vẫn vẻ mặt tự nhiên hai mắt khép hờ, nàng tiếp tục phóng ra những dòng khí tím lao về phía trời, chỉ còn cách hắn một thước nhất thời linh khí cường đại từ cơ thể hắn bắn ra, ánh sáng tím cùng trắng chạm chạm vào nhau... "ba ba..." cỗ lực cường đại làm cho nước biển gợn sóng dồn dập, ngay cả những ngọn núi nguy nga cũng rung chuyển.
Ma tôn ngược lại không chút nào yếu thế, rất nhanh vận chuyển yêu lực trong cơ thể, hoá ra trăm dòng yêu khí sắc bén, tay tạo kết ấn lập tức hợp thành duệ tên màu tím sẫm, tốc độ kinh thường phóng về phía Bạch Lăng
Giờ phút này Bạch Lăng giương hai tay ngưng tụ linh khí trời đất, dòng khí theo linh lực vận chuyển tạo thành quả cầu màu trắng, phiêu phiêu...tựa như ảo mộng hoặc như sợi tóc bay phiêu đãng trong gió, đẹp không tả xiết. Hắn nhẹ nhàng dùng tay bắn quả cầu hướng thẳng tắp phía duệ tên, đang lúc hai dòng khí sắp chạm vào nhau, duệ tên nhất thời hoá thành trăm điểu mảng xà thân hình vặn vẹo vây quanh quả cầu ở giữa...lực phá hoại khó có thể tưởng tượng ra.
- Haha... chàng nghĩ chỉ bằng một quả cầu nhỏ có thể địch nổi Trăm Xà Thí Thiên của ta hay sao? Phu quân! Chàng thật coi thường bản tôn rồi.
Nàng châm chọc nói.
Không ngờ con mãng xà so với quả cầu của Bạch Lăng lại mạnh như thế, chúng tiên đều rất kinh ngạc, tuy nhiên Bạch Lăng vẫn bình tĩnh như cũ, vì thế mọi người đều thở phào xem tiếp trận đấu. Quả cầu sau khi bị mấy trăm điểu mãng xà cắn nuốt, tạo thành một trận kinh thiên động địa rồi hình thành vô số quả cầu tản ra, mấy trăm điểu mãng xà há to mồm đầy máu, hai mắt trợn đỏ dữ tợn, miệng kêu "tê tê tê" thảm thiết, một thanh trầm đục từ trong cơ thể mãng xà phát ra, tiếp theo là thịt nát xương tan.. Ma tôn chấn động, chao đảo lùi lại vài bước, mà Bạch Lăng đại đế chỉ hơi rung thân hình.
Ngọc đế vuốt vuốt chòm râu, trầm giọng nói:
- Thực lực của ma đầu này đã tăng lên không ít, thật không thể khinh thường, chỉ sợ hôm nay không tránh được một trận khổ chiến, lúc này đây thật muốn biết kết cục trận chiến như thế nào?
Trên chiến trường vẻ mặt Ma tôn kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nàng nghĩ rằng: "Xem ra là do bản thân sai sót, nhưng mà Bạch Lăng, chàng...! Tình thế bắt buộc vậy"
Ch. 02 → |