Vay nóng Tinvay

Truyện:Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên - Chương 051

Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên
Trọn bộ 115 chương
Chương 051
Chơi đã tự nhiên không thể lưu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


Cổ Thiên Hồn rất buồn bực, rốt cuộc hôm nay hắn làm sao vậy? Không phải vẫn muốn thoát khỏi người này sao, bây giờ đi khỏi còn khó chịu cái gì? Chẳng lẽ là vì chuyện phải đi tìm tiểu đồ đệ quay lại trị thương cho hắn. Chắc là không phải đâu, dường như nói quay lại trong lòng cảm thấy rất thoải mái......

Đang lúc Cổ Thiên Hồn suy nghĩ miên man, một chưởng lực đủ để trí mạng từ một góc độ hiểm đánh tới đầu Cổ Thiên Hồn. Ở góc độ đó, nói trắng ra là trừ phản ứng nhanh dùng cánh tay đối kháng, nếu không cho dù tránh thế nào cũng tuyệt đối không thể tránh thoát.

Tốc độ phản ứng của Cổ Thiên Hồn cũng bén nhạy, lập tức đoán được phương hướng xuất phát chưởng lực, nội lực phóng ra ngoài đưa ra một chưởng trực tiếp va chạm với chưởng lực đánh tới, chậm một chút nữa là tính mạng khó bảo toàn a. Người tới không ngờ Cổ Thiên Hồn phản ứng nhanh như vậy, thấy một kích không thành lập tức mượn lực lui về phía sau, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén, không chút sơ xuất công về phía Cổ Thiên Hồn.

Cổ Thiên Hồn thấy thế vô cùng buồn bực, tiếp cận đọ sức không phải sở trường của hắn có được hay không, cái này Lão Nhị tương đối lành nghề. Cộng thêm trong tay không có binh khí không thể làm gì khác hơn là vẫn né tránh, cũng may khinh công của hắn khá tốt, mặc dù không hơn được lão Nhị nhưng vẫn còn đáng tin, ít nhất mạnh hơn Đại Nhi rất nhiều. Dù vậy một vòng công kích làm cho bộ y phục đen cũng bị đâm nhiều lỗ thủng.

"Ta nói, lão tử có trêu chọc ngươi sao?" Cổ Thiên Hồn buồn bực, nhìn chằm chặp Bạch y nhân che mặt ở trước mắt, nhìn một cái cũng biết là người xấu. Chỉ sợ hắn không chú ý sẽ bị chủy thủ trong tay người kis lấy một tí huyết.

Bạch y nhân cũng dừng lại một chút, nhìn Cổ Thiên Hồn một hồi lâu mới dùng một bàn tay khác không có cầm binh khí gạt khăn lụa che trên mặt lộ ra khuôn mặt của công tử vô cùng tuấn mỹ. Không thể ai khác chính là Nộ Vân.

"Môn chủ nhà ta nói rồi, chơi đã tự nhiên không thể lưu, huống chi gương mặt ngươi tồn tại là uy hiếp lớn nhất cho ta, cho dù môn chủ không phân phó ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho nên, ngươi hãy ngoan ngoãn đem mệnh giao ra đây thôi." Nộ Vân cười rực rỡ, trong mắt chợt lóe lên giảo hoạt, giờ phút này Cổ Thiên Hồn không có tập trung tấn công. Hắn chỉ nhớ câu nói kia của Nộ Vân.

Hắn nói, chơi đã tự nhiên không thể lưu......

Thật sao? Chỉ vui đùa một chút thôi sao?

Cổ Thiên Hồn thật sự rất khó tưởng tượng mình sẽ vì một câu nói của một nam nhân mà nghe tê tâm liệt phế như thế. Đây là chuyện hắn trải qua hai kiếp cũng nghĩ không ra, nhưng ý trời trêu người, hiện tại tim của hắn tê liệt lợi hại, trong đầu chỉ có một câu nói kia, phối hợp hình ảnh Bách Tử Tà dùng mọi cách níu kéo hắn. Nộ Vân liền đâm ra chủy thủ gần trong gang tấc cũng làm như không nhìn thấy.

Trong lúc Nộ Vân muốn tay, trong nháy mắt đột nhiên nhăn mày, có lẽ đang suy nghĩ xem chỉ là một câu nói thôi, tại sao có thể làm cho hắn buông tha chống cự, ngay cả hắn bị hãm sâu như vậy? Chợt trong đầu có vài hình ảnh lóe lên, hắn lắc đầu. Cũng trong nháy mắt do dự, trong tay chủy thủ đã bị thanh trường kiếm đẩy ra, Nộ Vân mượn lực lật người chạy mất, hiện tại hắn cần yên tĩnh một chút.

"Ngươi đang suy nghĩ gì?!" Triển Phong Hoa thu hồi nhuyễn kiếm đeo ở hông, vẻ mặt hồ ly thay đổi hiếm thấy, giữa hai lông mày lộ ra tức giận.

"A......" Cổ Thiên Hồn hoàn hồn, mê man nhìn Triển Phong Hoa trước mắt.

"Ta đi mấy năm, sư phụ dạy ngươi ra sao, tại sao càng ngày càng đần độn vậy." Triển Phong Hoa buồn bực, bộ dáng này của Cổ Thiên Hồn thật sự là rất thật đáng yêu.

"Này, này, dù sao ta cũng là sư huynh của ngươi, nể mặt một chút có được không, hơn nữa, ta đần độn lúc nào? Rõ ràng thông minh tuyệt đỉnh, ngọc thụ lâm phong mà." Nhất thời, Cổ Thiên Hồn bất mãn bắt đầu phản bác, đem một chút đau lòng cố gắng đè ép xuống đáy lòng.

"Sư huynh, làm người phải khiêm tốn." Triển hồ ly thấy Cổ Thiên Hồn nói như vậy cũng yên tâm, khôi phục lại tính cách hồ ly.

"Ta khiêm tốn thì quá dối trá, ngươi biết ta rất thành thực." Cổ Thiên Hồn rất nghiêm túc nói, nhìn Triển hồ ly nhất thời im lặng. Chẳng lẽ sư huynh rời núi mấy năm, chắc hẳn đã luyện được miệng lưỡi sao?

Khi Cổ Thiên Hồn và Triển hồ ly đến Hữu Tướng phủ, lúc nhìn thấy một nữ nhân ngồi tại bàn cơm, sau một tiếng cười quái dị, cười xong hắn liền buồn bực, hắn nhớ Triển hồ ly là một kẻ cong (pêđê) a, tại sao mấy năm không gặp đã thẳng rồi? Trong lòng nghĩ có nên tìm cơ hội thỉnh giáo hắn làm thế nào hay không.

"Sư huynh, ngươi đừng nghĩ loạn. Lần này Ngọc tiểu thư đáp ứng lời mời của Hoàng Thượng mới tới kinh thành, sau khi quốc yến chấm dứt, Ngọc tiểu thư còn muốn ở kinh thành một thời gian, Hoàng thượng thấy Ngọc tiểu thư là một nữ tử mới để cho nàng hạ cố ở nơi này." Triển hồ ly bị Cổ Thiên Hồn nhìn phát cáu, không nhịn được giải thích, cũng không biết giải thích cho ai nghe.

"Sư đệ, ngươi giải thích cái gì, sư huynh cũng không nói cái gì nha, sư huynh hiểu." Cổ Thiên Hồn cho Triển hồ ly một ánh mắt, ta hiểu rất rõ, thế nhưng Triển hồ ly tức giận đỏ mặt lên.

"Cổ tiên sinh ngày mai sẽ phải vào cung sao?" Vẫn trầm mặc, Ôn Ngọc mở miệng.

"Ừm." Ngược lại, Cổ Thiên Hồn thu lại rất mau. Vẻ mặt phớt tỉnh trả lời.

"Hiện tại, trong cung truyền ra một câu tuyên cáo, Cổ tiên sinh có thể tham khảo một chút." Ôn Ngọc rất nghiêm túc nói.

"Tuyên cáo cái gì?" Cổ Thiên Hồn kỳ quái, quay đầu nhìn về phía Triển hồ ly, thấy Triển hồ ly cũng không biết cho nên không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Ôn Ngọc vẫn bình thản.

"Trân quý sinh mệnh, cách xa Hoàng hậu."

Triển Phong Hoa cười, Ngọc tiểu thư thật là phúc hắc, đã nói như thế, dựa theo tính khí của Cổ Thiên Hồn, cho dù vào cung không gặp Hoàng hậu nương nương cũng sẽ tìm lấy cớ đến bái kiến, gặp được Hoàng hậu nương nương, cho dù Cổ Thiên Hồn miệng lưỡi có xảo quyệt đi nữa cũng không thể đùa giỡn rồi.

Ngày kế tiếp, sau khi Triển hồ ly hạ triều liền mang theo Cổ Thiên Hồn vào cung, vốn nói đi thẳng đến cung Thái hậu, nhưng Cổ Thiên Hồn vẫn hỏi thăm chỗ ở Hoàng hậu nương nương, điều này làm cho Triển hồ ly vô cùng buồn bực. Xem ra Ôn Ngọc hạ thuốc không nhẹ a.

Vì vậy trước tiên an bài cho Cổ Thiên Hồn ở Chư Hoa Điện chờ, hắn đi tìm Hoàng thượng xin tuyên triệu Hoàng hậu nương nương cùng đi với hắn. Vì vậy, Cổ Thiên Hồn nghe lời ở Chư Hoa Điện uống trà.

Quan sát cung điện tráng lệ xa xỉ, thầm than hoàng gia thật có tiền, sinh ra ở nơi này cả đời không lo cái ăn cái mặc a. Vận số của Tiểu Tứ xem ra không tệ, hơn nữa dường như nghe nói nàng là Lâm gia đại tiểu thư gia môn giàu có nhất Bách vương triều...... Chậc chậc, thân phận này đã nói tiểu đồ đệ của hắn nhân phẩm rất tốt, mấy tên khốn kiếp kia vẫn còn chưa có tin tức, trước mắt xem ra kiếp thứ hai của Đại Nhi tương đối tốt, mấy tên kia còn chưa nhìn thấy người ở đâu cả. Aiz, cũng không biết đã chạy đi nơi nào, Đại Nhi cũng bại lộ như thế, sao không thấy có người tới tìm? Một đám đồ đệ không có lương tâm!

Đợi rất lâu không thấy có người, đang lúc Cổ Thiên Hồn không nhịn được thì nghe ngoài điện có một hồi lễ bái liền nhìn thấy một nữ tử mặc cung trang màu xanh lục đi vào, đi theo phía sau là một nha hoàn.

"Ngài chính là Y Tiên Cổ tiên sinh?" Chỉ thấy Tương phi mặc cung trang màu lục, ở bên hông buộc đai lưng màu trắng càng lộ vẻ dáng vẻ thướt tha mềm mại, tóc dài màu đen vấn búi tóc đơn giản, dùng một cây trâm ngọc trai màu đỏ cố định, không nhiễm bụi trần. Phía dưới khóe mắt có chấm điểm một mỹ nhân chí, làm cho trên gương mặt thanh nhã tăng thêm mấy phần mềm mại đáng yêu. Dáng người không vội vã, âm thanh mềm mại.

"A... Vâng" Cổ Thiên Hồn đứng dậy đứng thẳng không có ý tiếp cận, chẳng qua nhìn thấy một tiểu thư khuê các có khí chất rất hiếm thấy, trong thâm cung dưỡng thành khí chất đặc biệt mà cô nương nhà bình thường không so được. Thấy trang phục người này rõ ràng quyền cao chức trọng, nhưng nói lời như vậy lại làm cho hắn thụ sủng nhược kinh. Không phải người trong cung đều rất ngang ngược càn rỡ sao?

"Ngài là...."

"Cổ tiên sinh không cần kinh hoảng, Bổn cung là Tương phi, nghe nói Cổ tiên sinh vào cung chẩn bệnh cho mẫu hậu, nên đặc biệt tới để bái tạ Cổ tiên sinh." Tương phi đúng là mỹ nhân nhất đẳng, cách thức nuôi dạy đều xuất từ danh môn, từng câu từng chữ cũng lộ ra phong vân không tầm thường.

"Tương phi nương nương khách khí, đây vốn là vinh hạnh của tại hạ." Cổ Thiên Hồn cũng phục hồi lại tinh thần, vị Tương phi nương nương này nên xem là người lương thiện chứ, ít nhất hắn nhìn không ra nàng đứng ở chỗ nào.

"Cổ tiên sinh quá khiêm nhượng, bệnh tình của mẫu hậu kính xin tiên sinh hết lòng chữa trị." Tương phi đưa tay mời ngồi, ý bảo Cổ Thiên Hồn ngồi xuống, mình cũng ngồi ở một bên với Cổ Thiên Hồn.

"Tại hạ nhất định làm hết súc." Cổ Thiên Hồn cảm giác có chỗ không đúng, lại nghĩ không ra chỗ nào.

"Cổ tiên sinh ở chỗ này đợi lâu một chút, Hoàng thượng phải xử lý một số chính sự mới có thể tới đây, Yến nhi, ngươi đi Ngự Thiện Phòng lây bánh ngọt cho ta, sợ rằng còn phải chờ đấy." Tương phi suy nghĩ chu đáo, nâng lên chung trà uống một ngụm, ý bảo Yến nhi đi nhanh về nhanh.

"Vâng" Yến nhi ứng tiếng đi, mặc dù nàng kỳ quái tại sao hôm nay nương nương ân cần như vậy nhưng cũng không phản ứng nhiều lắm, nương nương mình vốn thiện tâm, quan tâm bệnh tình của Thái hậu cũng là việc nên làm. (xì)

"Thật ra, không cần phiền toái, tại hạ ở phủ Triển... Hữu Tướng đã dùng qua bữa sáng rồi." Dường như Cổ Thiên Hồn nghĩ đến một câu nói, gọi là: vô sự mà ân cần không phải gian xảo cũng là đạo chích. Đột nhiên cảm thấy buồn cười, mình có cái gì có thể làm cho người ta lo nghĩ?

"Thân thể mẫu hậu phải toàn dựa vào Cổ tiên sinh rồi, tại sao có thể chậm trễ." Đặt ly trà xuống, mặt nụ cười nhìn Cổ Thiên Hồn.

Hiện tại, Cổ Thiên Hồn càng thêm buồn bực, làm cái gì vậy? Lẽ ra mình và hậu cung phi tần gặp mặt như vậy rất không hợp quy củ đi, tại sao bộ dạng Tương phi dường như không có phát hiện có cái gì không đúng? Hơn nữa nhìn phản ứng của nàng cảm giác có chút.... quyến rũ?

Đi chết đi Cổ Thiên Hồn, ngươi loạn tưởng cái gì! Mẹ nó! Người ta chỉ tới cảm tạ ngươi, ngươi phải tỉnh táo một chút cho ta.

"Cổ tiên sinh..." Tương phi chợt phát ra một âm thanh quyến rũ, Cổ Thiên Hồn chợt hoàn hồn kinh hãi. Quay đầu về phía Tương phi, trên trán Tương phi toát ra mồ hôi lạnh, gương mặt ửng hồng, bộ dáng không còn hơi sức. Tình huống như thế dường như là... Trúng mị dược.... Trời ạ, Tương phi nương nương thật tốt làm sao trúng mị dược?

Âm mưu! Hiện tại hắn chỉ có thể nghĩ tới đây hai chữ này.

Đang lúc Cổ Thiên Hồn suy nghĩ hết sức lung tung, Tương phi bổ nhào trực tiếp ngã trên người Cổ Thiên Hồn, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ như tơ nhìn Cổ Thiên Hồn, cả người hắn nổi da gà. Mềm mại không xương trực tiếp ngồi phịch ở trên người Cổ Thiên Hồn, lực đạo trên tay cũng không nhẹ, phải chú ý không để cho mình từ trên người Cổ Thiên Hồn đã đứng lên rớt xuống, một tay không ngừng nắm kéo y phục của mình và của Cổ Thiên Hồn.

Cả người Cổ Thiên Hồn chợt không có hơi sức, có thể miễn cưỡng đứng lại, liền đẩy nàng ra nhưng lực bất tòng tâm.

Trong lòng Cổ Thiên Hồn còn đang suy nghĩ xong rồi, xong rồi, một lúc nữa nhất định bị bắt gian, mẹ kiếp! Rốt cuộc là lão tử trêu ghẹo ai sao. Chuyện không nghĩ tới quả nhiên như nguyện....

"Sư huynh?!" Đi theo Bách Phi Thần và Đại Nhi, Triển Phong Hoa tới trước lại bị kinh sợ phải thay đổi sắc mặt. Không phải là bởi vì không tin tưởng Cổ Thiên Hồn, mà chuyện trước mắt quá kích thích, dĩ nhiên kích thích là Bách Phi Thần. Hắn đến đúng lúc mà thôi, nếu như ngay cả tràng diện này cũng không hiểu, hắn cũng không xứng hồ ly rồi.

"Chuyện này...." Chẳng biết tại sao Hinh Tuyết cùng đi theo rất kinh ngạc. Đáy lòng thầm than tới thật đúng lúc a.

"Hoàng.... Hoàng thượng.... Thần thiếp.... . Thần thiếp...." Tương phi chợt tỉnh táo lại, nhưng trên mặt vẫn còn đỏ ửng, áo xốc xếch chứng minh tất cả chuyện vừa rồi cũng không phải ảo giác, nàng muốn xoay người nắm Bách Phi Thần nhưng không ngờ, dưới chân mềm nhũn té ngay xuống đất. Sắc mặt vẫn đỏ thắm, môi anh đào khẽ nhếch, hơi thở rối loạn, thở hổn hển.

Lúc Tương phi thoát khỏi hắn, trong nháy mắt Cổ Thiên Hồn liền khôi phục năng lực hành động, thầm nghĩ quả nhiên là ý định kín đáo làm cho người ta khó lòng phòng bị. Cái này rốt cuộc là vu cáo. Mẹ nó! Lão tử thua trong tay một nữ nhân! Nói ra không thể khiến cho các đồ đệ cười đến rụng răng a.

Không cần nhìn cũng biết sắc mặt Bách Phi Thần rất không tốt, phi tử của mình lại đang ở trước mắt mình cùng nam nhân khác cẩu thả, làm sao người nào có thể vui vẻ. Bách Phi Thần không sai người kéo Cổ Thiên Hồn ra ngoài chém đã là rất ẩn nhẫn rồi.

'Lạch cạch!' Âm thanh cái mâm rơi xuống đất. Sau đó chỉ thấy Yến nhi trực tiếp nhào tới bên người Tương phi."Nương nương, nương nương......" Thấy không biết chuyện gì còn tưởng rằng Bách Phi Thần trách tội Tương phi và Cổ Thiên Hồn chạm mặt, liền quay đầu nhìn về phía Bách Phi Thần cầu cạnh: "Hoàng thượng thứ tội, tha cho nương nương đi, nương nương chỉ nghe nói Cổ tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh cho Thái hậu mới đến dặn dò Cổ tiên sinh một vài lời, cũng không có ý khác, Hoàng thượng minh xét." Yến nhi nói cũng là sự thật, ít nhất nàng nhìn thấy là như thế.

Nhìn sắc mặt của Bách Phi Thần vẫn không tốt, Yến nhi chợt hiểu ra chuyện gì, lại nghe mình nương nương thở dốc có chút không bình thường, vừa giận vừa vội, vội vàng nói: "Hoàng hậu nương nương, nương nương là hạng người gì ngài hiểu rõ nhất, ngài mau nói giúp nương nương một câu a......"

Đại Nhi vừa nhìn thấy Cổ Thiên Hồn sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, trong nháy mắt hiểu ra danh hiệu giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân không phải cho không. Mẹ kiếp, dáng dấp người nọ thế nào a, con mẹ nó quá xinh đẹp. Tóc đen vén nửa, mặt như ngọc, lông mày như phi kiếm, mắt như sương lạnh, đôi môi ươn ướt, mẹ nó quá mất hồn rồi. Phát hiện chung quanh áp suất thấp càng lúc càng nghiêm trọng, Đại Nhi không thể làm gì khác hơn là thu hồi chút tâm tư, xoay người lại đỡ Tương phi.

"Tỷ tỷ đứng lên trước." Đại Nhi dìu nàng ngồi xuống, bàn tay trên tay nàng nóng nóng buộc nàng quay lại nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tương Phi, trong lòng không khỏi nói lòng dạ ác độc.

"Triển hồ ly, đây là lễ ra mắt của sư huynh ngươi?" Đại Nhi tức giận, ánh mắt lướt qua Bách Phi Thần, bức bách Triển Phong Hoa, trong mắt lạnh lẽo không cần nói cũng biết.

"Hoàng hậu nương nương thứ tội, sư huynh ham chơi, thần nguyện thay hắn chịu phạt, chỉ là trước mắt bệnh của thái hậu nương nương quan trọng hơn, không biết chuyện này có thể bàn lại sau hay không." Triển Phong Hoa đã khôi phục sắc mặt không buồn không vui, cúi người xuống cầu cạnh cho Cổ Thiên Hồn.

"Hoàng thượng cảm thấy thế nào?" Đại Nhi cười như không cười nhìn Bách Phi Thần, trong con ngươi hoa đào không nhìn ra cảm xúc. Ít hay nhiều cũng phải cấp cho ta chút mặt mũi, nhất là ở trước mặt người ngoài.

Bách Phi Thần thấy ánh mắt Đại Nhi liền nghĩ đến đêm đó nàng đối với mình lạnh lùng như thế nào, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Chuyện này đối với một nam nhân mà nói quả thực vô cùng nhục nhã, hắn vốn trước tiên vì chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu mà ẩn nhẫn nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Đại Nhi, trong lòng vô cùng phiền não, có ý muốn đối nghịch cùng Đại Nhi, mới lạnh lùng nói: "Chuyện này có liên quan đến danh dự của Tương phi, vẫn là nên làm rõ thì tốt hơn, bệnh mẫu hậu cũng không gấp, tạm thời ở nơi này một chút."

Đại Nhi nhắm mắt, "Hoàng thượng nói đúng lắm."

Thấy Bách Phi Thần không thuận theo Đại Nhi, trong lòng Hinh Tuyết thầm dễ chịu, người nào gặp loại chuyện như vậy còn có thể trấn định, không trực tiếp đem Cổ Thiên Hồn chém đã là không tệ, nhưng không biết khi Tương phi nói ra 'chân tướng', Bách Phi Thần có còn trấn định như vậy hay không.

"Tương phi, nàng nói xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" lời nói của Bách Phi Thần mềm nhũn không ít, cũng không biết là thật quan tâm hay muốn làm cho Đại Nhi nhìn.

"Thần thiếp... Thần thiếp cũng không biết, thần thiếp tới dặn dò Cổ tiên sinh một chút...... Thuận tiện muốn cùng Hoàng thượng cùng đi chỗ thái hậu nương nương...... Thần thiếp cũng chỉ uống một ly trà, đã trở nên thế này, nhưng... Nhưng cho dù là ngoài ý muốn, Cổ tiên sinh cũng nên đẩy thần thiếp ra, hắn... nhưng hắn......" Tương phi nói xong, nước mắt liền tích tích rơi xuống, phối hợp với vẻ mặt đỏ thắm càng vô cùng quyến rũ, chỉ là giờ khắc này không ai cảm thấy rất đẹp mắt.

"Cổ tiên sinh, nói đùa cũng phải xem tình huống, ngươi mau đưa thuốc giải cho Tương phi nương nương đi." Hinh Tuyết nhỏ nhẹ khuyên, kì thực đem tội danh không hề nhẹ chụp vào trên người Cổ Thiên Hồn. Sở trường tốt nhất của Hinh Tuyết chính là cái này. Cái gọi là thêm dầu thêm mỡ, chẳng qua cũng chính là như thế.

"Ta......" Cổ Thiên Hồn muốn giải thích, lại thấy vẻ mặt ai oán của Triển Phong Hoa nhìn hắn, nhìn hắn một lúc vẫn không nói gì, đây là muốn hắn nhận tội sao? Nhưng cho dù hắn nhận thì đi đâu đi tìm thuốc giải a. Hắn thật ủy khuất muốn phát tiết.

Cổ Thiên Hồn bất đắc dĩ, chỉ đành phải lộ ra vẻ mặt ai oán nhìn về phía Đại Nhi nhưng Đại Nhi không hiểu ra sao cả.

"Cổ Thiên Hồn, ngươi vốn là một thần y, trẫm mời ngươi, mời ngươi tới chẩn bệnh cho Thái hậu, mời ngươi như thượng khách, không ngờ ngươi nổi lên lòng xấu xa với phi tử của trẫm, còn dám hạ thuốc, ngươi phải bị tội gì!"

Bách Phi Thần tức giận nhưng hắn có thể nhịn, nhưng nhìn thấy Cổ Thiên Hồn không coi ai ra gì lộ ra vẻ mặt ai oán với Đại Nhi, ngọn lửa nhỏ trong lòng Bách Phi Thần càng vọt càng cao, cho đến khi ngọn lửa đỏ lan tràn bộc phát hừng hực, rốt cuộc áp chế không nổi phụt ra ngoài.

Chính là như thế, mau hạ lệnh giết hắn đi. Hinh Tuyết ác độc nghĩ thầm.

"Cho dù phải dựa vào ngươi chữa bệnh cho Thái hậu nhưng tội lớn bực này cũng không thể dễ dàng tha thứ, nếu không trẫm làm sao chỉnh đốn triều cương, làm sao thuần phục quần thần. Triển Phong Hoa quen biết người sai nên bị tội liên đới, trẫm nể tình hắn vì triều đình không có công lao cũng có khổ lao, cách chức hắn vì......"

Tội liên đới, thật là thu hoạch ngoài dự đoán. Hinh Tuyết thầm nói.

"Hoàng thượng, chuyện lớn như thế, ngài náo cái gì?!" Đại Nhi nhăn mày, vô cùng khó chịu nhìn về phía Bách Phi Thần.

Bách Phi Thần bị Đại Nhi quát to như vậy cũng quên mất nói chuyện, không biết là tức giận hay cao hứng.

Tình huống như thế, Triển hồ ly cũng không phải ngoài ý muốn, nhưng Hinh Tuyết và Cổ Thiên Hồn cũng không tin nổi nhìn Đại Nhi, giống như nhìn thấy quái vật gì. Rống to với Hoàng thượng như vậy, tại sao cũng không thấy hắn tức giận......

"Nếu không muốn bị tiếng thị phi, như vậy nguyên nhân gây ra chuyện không hay là bởi vì Tương phi nương nương xử sự không phải. Hậu cung phi tần tự mình tới gặp người ngoài cung vốn là không cho phép, cho dù Tương phi vì Thái hậu, mặc dù làm vì tình cảm nhưng cũng là sai. Chẳng lẽ Tương phi xử sự sai không đưa đến chuyện xảy ra?" Lời này của Đại Nhi thật sự nói Tương phi.

Tương phi ngước mắt nhìn Đại Nhi, trong mắt đều là nước mắt. Yến nhi cũng bộ dáng hộ chủ, có chút oán giận nhìn Đại Nhi.

"Tương phi cũng không cần ủy khuất, Bổn cung luận sự mà thôi. Ngược lại Bổn cung muốn hỏi Hoàng thượng một chút, nếu như hôm nay ngài xử trí Cổ tiên sinh, vậy mệnh của Thái hậu, ngài muốn hay không muốn?" Ánh mắt của Đại Nhi không rõ cảm xúc nhìn chằm chằm Bách Phi Thần, cũng không nháy mắt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-115)