Tới cửa (hơi H)
← Ch.17 | Ch.19 → |
Chung Tình cúi đầu đi ra phòng bệnh, đứng ngoài hành lang chờ Hạ Lân thanh toán tiền viện giúp cô.
Hạ Lân rất sảng khoái đến cửa đóng phí trả 30. 000 tệ.
Tuy đứng bên cạnh cậu, nhưng cô chỉ cúi thấp đầu, cô cảm giác trong thân thể mình có cái gì vỡ vụn theo 30. 000 tệ kia.
Thật ra đã sớm rách nát, chỉ là giờ phút này hoàn tòa bị nghiền nát thành tro bụi.
Hạ Lân đưa hóa đơn cho Chung Tình, cô lắc đầu: "Tôi viết giấy vay nợ trả cậu."
"Không cần." Hạ Lân nhìn cô, trong lòng cậu cũng không chịu nổi.
Chung Tình kiên trì muốn viết, cuối cùng cậu không lay chuyển được cô nên đành đồng ý. Cô trịnh trọng viết rõ ngày tháng năm, mượn của Hạ Lân 40. 000 tệ.
40. 000 tệ, cô cộng gộp cả số nợ lúc trước, tính rất rành mạch.
"Cậu có đói không, đi ăn chút gì nhé?" Hạ Lân nhìn chằm chằm tờ giấy kia, giọng điệu ít nhiều có chút mất tự nhiên.
Theo bản năng Chung Tình muốn từ chối, nhưng nghĩ lại đến bây giờ Hạ Lân còn chưa ăn cơm, đi từ đảo nhỏ tới đây với cô, thật sự trong lòng cô vẫn rất băn khoăn, cuối cùng mới gật đầu.
Bệnh viện ở trung tâm thành phố, bên cạnh có mấy nhà hàng nổi tiếng, bọn họ tùy tiện đi vào một nhà. Bởi vì đã là buổi chiều, trong nhà hàng không có nhiều người, nhân viên phục vụ tưởng bọn họ là một đôi tới đây hẹn hò nên cố ý dẫn đến một bàn gần cửa sổ, thuận lợi cho việc ngắm cảnh.
Trước cửa sổ là bàn tròn, giữa bàn đặt 1 bình hoa nhỏ, bên trong cắm một bông hoa hồng.
Hạ Lân và Chung Tình ngồi đối diện nhau, nhân viên đưa cho hai người 2 phần menu cùng 2 ly nước chanh.
"Quý khách có muốn dùng thử phần ăn mùa hẹ của nhà hàng chúng tôi không ạ?" Người phục vụ mỉm cười nhìn bọn họ, đưa ra kiến nghị chuyên nghiệp.
Chung Tình mở menu, nhìn đến giá của phần ăn mùa hè thì vẻ mặt có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Lát nữa tôi còn phải về bệnh viện, ăn một chút đồ ăn đơn giản được không?"
Hạ Lân gật đầu: "Hai phần mì Ý, một phần bò bít tết 7 phần chín." Nói xong, cậu khép menu lại đưa cho người phục vụ.
Sau khi người phục vụ rời đi, chỉ còn lại Hạ Lân và Chung Tình, nhất thời cả hai không ai nói gì, bầu không khí trở nên xấu hổ. Không lâu sau đồ ăn được bưng lên, hai người lại vùi đầu vào ăn, chẳng ai nói lấy một câu.
Ăn xong, Chung Tình về phòng bệnh, Hạ Lân lên thuyền về đảo.
Mãi cho đến tối, cậu đang chán nản nằm trên giường nghịch điện thoại, thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Chung Tình.
"Hạ Lân." Giọng nói của cô run rin, một lát sau giống như đã hạ quyết tâm: "Tôi đang ở cửa nhà cậu, cậu xuống mở cửa được không?"
Những chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hạ Lân. Chung Tình vào cửa, hai người cũng biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì. Cô nói muốn đi tắm trước, Hạ Lân cũng đi vào phòng tắm với cô.
Cả người thiếu nữ trần trụi quỳ trước vòi hoa sen, tay bám lấy đùi Hạ Lân, cái miệng nhỏ nỗ lực phun ra nuốt vào côn th*t của cậu, hai má trắng nõn hóp lại, dòng nước cuồn cuộn không ngừng cọ rửa mặt cô, giống như là nước mắt.
Lưng Hạ Lân dựa vào tường men sứ, tay đặt trên đỉnh đầu Chung Tình, côn th*t bị khoang miệng ấm áp chặt khít bao lấy, thậm chí quy đ*u còn đi vào cổ họng cô.
"Ha, ha, Chung Tình, đúng, chính là chỗ đó..."
Động tác của thiếu nữ vốn không thể thỏa mãn dục vọng của Hạ Lân, tay cậu vịn vào gáy cô, vòng eo đĩnh động, côn th*t thô dài mãnh liệt thọc vào rút ra trong khoang miệng nhỏ hẹp.
Mặt Chung Tình trướng đỏ bừng, nước mắt trào ra, khoang miệng tràn ngập hương vị giống đực của Hạ Lân.
Quả thực Hạ Lân sướng đến nỗi như đi trên mây, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, rốt cuộc dục vọng không nín được, tinh quan buông lỏng, tinh d*ch trắng đục bắn hết vào trong miệng của thiếu nữ.
"Khụ khụ khụ..." Chung Tình mất hết sức lực ngồi quỳ trên đất, trong miệng bị bắn đầy tinh d*ch, cô còn nuốt xuống một ít.
Trong nháy mắt Hạ Lân có chút luống cuống, sau đó cậu thử kéo tay Chung Tình, giúp cô đứng lên, lấy khăn tắm bọc người cô lại rồi ôm đi về phòng ngủ.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |