Người đặc biệt (2)
← Ch.07 | Ch.09 → |
Đại khái là đối mặt với bộ dáng ăn hùng hục như dân tị nạn ở châu Phi của Tùy Tâm, Lam Tư không cách nào tiếp tục dùng bữa được nữa, đã sớm buông dao nĩa. Có Tùy Tâm ở đây, hắn lần đầu phá lệ nói chuyện trong bữa ăn. Chỉ là người nào đó hình như không hề lưu tâm đến sự phá lệ của hắn thì phải.
- Dùng bữa ở đây cũng chủ là vạn bất đắc dĩ. Từ mai tôi và cô sẽ dùng bữa ở phòng chính cùng Đàm và Ảnh.
Đôi đũa của Tùy Tâm hơi xê dịch nhưng là chúng cùng tầm mắt của cô đang chuyển từ đĩa tôm hùm sang đĩa vi cá, nửa điểm cũng không hướng về phía Lam Tư.
Lam Tư lại mặc định biểu hiện của cô là đồng ý, tiếp tục nói:
- Còn một việc nữa đó là quyết định của cô về việc ở lại đây là gì?
Lần này đáp lại Lam Tư vẫn là một mảnh tĩnh lặng. Bây giờ Lam lão đại đỉnh đỉnh đại danh trong đầu óc của Tùy Tâm còn không có giá trị bằng một bàn đồ ăn này. Chí ít thì đồ ăn còn có thể khiến cô no bụng còn Lam Tư thì chỉ đem lại phiền toái cho cô.
(Lược bỏ một màn độc thoại của Lam Tư)
Sau khi chén xong một bàn sơn hào hải vị, Tùy Tâm không biết rút từ đâu ra một chiếc khăn tay, từ tốn lau khóe miệng. Vừa nãy cô làm lơ với hắn thì không sao nhưng điều đáng giận là cô còn làm bộ vô tội mà nói:
- Anh có thể lặp lại những điều anh nói vừa nãy không?
Khóe mắt Lam Tư giật giật. Hắn quyết định từ giờ này trở đi sẽ không bao giờ nhân nhượng với cô ta nữa. Nhân nhượng với người như thế này tức là tự hại bản thân mình. Nếu không phải là hắn đã từng thấy ảnh cô chị thân thiết của Ly Tâm thì chắc còn tưởng cô và Ly Tâm là hai chị em.
- Không có gì quan trọng đâu. - Rồi đi ra cửa.
"Không có gì còn nói với tôi." Nội tâm Tùy Tâm thầm khinh bỉ Lam Tư. Thế nhưng cô vẫn theo hắn ra cửa. Theo Lam Tư đi dọc hành lang rồi rẽ trái, lại rẽ phải, cuối cùng cũng thấy hắn dừng lại trước một căn phòng. Từ vừa nãy đến giòw nếu không phải đi theo Lam Tư thì chắc cô còn tưởng mình đang đi lòng vòng. Tất cả các phòng ở đây đều được thiết kế tương tự nhau, khó lòng phân biệt được.
Không gian trong căn phòng cô vừa bước vào rất rộng nhưng không hề xa cách. Cách bài trí rất ấm cúng, mang lại cho người ta cảm xúc gia đình. Điều này làm cho cô hoàn toàn không tin nổi đây là căn phòng của Lam Tư.
Trong lúc cô còn đang ngây ngốc ngắm nhìn xung quanh căn phòng thù hắn đã sớm yên vị tại tràng kỷ. Hắn không nói gì nhưng tầm mắt lại hướng về phía chiếc ghế đối diện. Tuỳ Tâm hiểu ý liền ngồi xuống, chỉ khi đó Lam Tư mới mở miệng:
- Bây giờ thì chắc cô có thể giới thiệu với tôi được rồi chứ. Tôi vẫn còn chưa biết tên cô đâu.
- Uhm. Tôi tên là Thiên Thiên.
Cô nói câu này hoàn toàn là sự thật. Tên La - tinh của cô là Sky thì đương nhiên tên tiếng Trung tương ứng của cô hẳn là Thiên Thiên rồi
- Vậy không biết cô là họ Thiên hay tên Thiên. Nhưng nếu cô không tiện nói cũng không sao.
Bộ dáng hòa nhã bây giờ của Lam Tư mà để cho kẻ thù của hắn nhìn thấy thì chắc sẽ khiến họ tức hộc máu mà chết, giết người không thèm đền mạng.
- Cảm ơn anh đã thông cảm. Vậy tạm biệt.
- Không có gì. Nhưng sao lại là "Tạm biệt "
"Không nói tạm biệt chẳng lẽ nói vĩnh biệt? "Tiểu tâm can của Tùy Tâm gào thét dữ dội. Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra nhu hòa.
- Trời cũng đã tối. Tôi cần nghỉ ngơi.
Tùy Tâm vừa nói xong thì vẻ mặt Lam Tư biến đổi hẳn.
- Vẻ mặt đó của anh là có ý gì?
Hình như cô không nói gì sai thì phải?
- Đây là phòng ngủ của tôi.
****
ĐÂY! LÀ! PHÒNG! NGỦ! CỦA! TÔI! Từng câu từng chữ tựa ngũ lôi oanh đỉnh giáng vào đại não Tùy Tâm. Khi kịp phản ứng lại, cô xác định được rằng mình không phải đã sai mà là rất rất sai. Trước mặt hắn mà lại dám ngang nhiên đề nghị muốn ngủ ở phòng ngủ của hắn. Ai mà lại không có suy nghĩ khác khi nghe câu này cơ chứ? Cố đè nén tâm tình, cô hít một hơi thật sâu:
- Vậy không biết phòng ngủ của tôi nằm ở hướng nào?
- Phòng bên cạnh. Đi thong thả. Không tiễn.
Ngay sau khi Lam Tư nói xong, bằng một tốc độ không tưởng, Tùy Tâm biến mất khỏi tầm mắt Lam Tư. Nhưng chạy được một quãng rồi thì cô mới nhớ ra là hai bên phòng Lam Tư đều là phòng ngủ, rốt cục là bên trái hay bên phải nhỉ?! Tùy Tâm liền mặt dày chạy lại gõ cửa phòng Lam Tư. Lam Tư bên này cũng nhớ ra mình chưa nói cho cô biết là cô ở phòng bên trái hay bên phải nên bước ra định nói chuyện với cô. Cánh cửa chợt bật mở, Tùy Tâm đang gõ cửa liền mất đà. Khi hai người nhận ra thì đã quá muộn, cả người cô đã chúi vào lòng Lam Tư, thành công áp đảo hắn dưới đất một cách dễ dàng. Giữ nguyên tư thế ba giây, Tùy Tâm mới thấy có gì đó không ổn, vội đứng lên từ người Lam Tư. Lúc đó Lam Tư mới miễn cưỡng đứng dậy chỉnh quần áo đã xộc xệch, vẻ mặt cùng ánh mắt như muốn nói " Xem cô đã làm gì tôi đây này ". Nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt đó xuất hiện rất nhanh và đi cũng tương tự. Vừa chớp mắt một cái, vẻ mặt hắn đã trở nên lạnh lùng như mọi khi:
- Vừa nãy tôi quên chưa nói với cô. Phòng của cô nằm ở bên trái.
- Vậy cảm ơn.
Lần này Tùy Tâm còn chạy ra khỏi phòng Lam Tư nhanh hơn cả vừa nãy. Thế là liền có mấy âm thanh không hay cho lắm truyền vào phòng Lam Tư.
" Cốc "." Binh "." Rầm ".
" Cốc " là tiếng trán Tùy Tâm tiếp xúc thân mật với cửa do chạy vội.
" Binh " là tiếng cô coi Lam Tư như cánh cửa mà đạp bước vào.
Cuối cùng là " Rầm " do cô mượn cánh cửa làm người bạn mà tựa lưng vào tâm sự. Tùy Tâm không hiểu tại sao mình lại xấu hổ như vậy. Mỹ nam cô đã thấy nhiều rồi, cũng đã ôm nhiều rồi. Vậy mà sao khi chạm vài Lam Tư này lại có cảm xúc khác. Thế mới nói ở bên hắn chẳng có gì tốt đẹp cả. Sao hắn lại mở cửa không đúng lúc thế cơ chứ.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ chật vật của Tùy Tâm, Lam Tư bên này hoàn toàn thư thái. Khẽ xoay ly rượu vang, môi mỏng nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh. Ha ha ha, thì ra cô gái kia thú vị hơn hắn tưởng. Thì ra cô không vô tâm vô tính như hắn tưởng. Thì ra cô vẫn còn có " hỉ nộ ái ố "* như người phàm. Nếu như thế thì chẳng phải hắn sẽ sớm biết được sự thật?
* hỉ nộ ái ố: 4 cảm xúc của con người: vui, tức giận, yêu, ghét.
Lam Tư chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt đã nghiêm túc thêm mấy phần. Bao bọc bên trong lòng bàn tay to lớn của hắn là một sợi lắc của phụ nữ. Hơn một thập kỷ qua đi, sợi lắc vẫn giữ nguyên màu sắc và hình dạng nhờ được bảo quản cẩn thận. Sky à, rốt cục thì cô là ai? Rốt cuộc xung quanh cô còn bao nhiêu bí ẩn nữa đây? Siết chặt sợi lắc, Lam Tư chầm chậm khép mắt lại, bắt đầu dòng suy nghĩ của mình.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |