← Ch.60 |
Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.
Lâm Tập Tập không biết giải vây như thế nào cho thích hợp, dù sao lòng bay tay hay mu bàn tay đều là thịt, cô cảm thấy Lý Ngọc đáng thương đồng thời không thể khuyên nàng rằng: Anh cô là đại lừa gạt, nàng mau ly hôn với hắn đi.
Ngay từ đầu, Lâm Kính Đình được thiết lập là một nhân vật phản diện, cho nên trên người hắn có phẩm chất cặn bả, bao gồm cả danh hiệu mê gái, đều được đính kèm từ sớm.
Cứ cho là hắn có thay đổi nhưng quá khứ của hắn đều là sự thật, Lâm Tập Tập có thể giúp hắn tẩy trắng nhưng cũng không thể nào thay đổi quá khứ của hắn, trừ khi cô xuyên qua cuốn truyện này ngay từ đầu nhưng chuyện này khó có thể xảy ra.
"Tẩu tẩu, tình cảm là phải tranh thủ, giống như muội nè, cho dù ca ca không đồng ý tình cảm giữa muội và Quý Du Hồng nhưng muội phải đấu tranh với huynh ấy cho đến cùng. Cũng giống như tẩu muốn có tình cảm cùng sự chú ý của huynh ấy thì tẩu phải tranh thủ đi."
Lý Ngọc xoa xoa mắt, rầu rĩ nói: "Tranh thủ? Bây giờ ta không phải là thiên kim phủ Đô đốc nữa, ta lấy cái gì để tranh thủ?"
"Để quyến rũ một người, điều kiện bên ngoài có thể là một trong những yếu tố, nhưng quan trọng hơn, nó phụ thuộc vào mị lực của bản thân."
"Mị lực của bản thân?" Lý Ngọc cái hiểu cái không, "Ăn vận đẹp hơn sao?"
"Ách... Ăn vận đẹp cũng quan trọng nhưng quan trọng hơn là khí chất mị lực!" Đối mặt với Lý Ngọc nghiêm túc chuyên chú lắng nghe, Lâm Tập Tập đột nhiên cảm thấy có trách nhiệm như một người cố vấn đời người.
"Khí chất mị lực?" Đầu óc Lý Ngọc mơ hồ lặp lại.
Xe ô tô chậm rãi dựng trước cửa tiệm vải, Lâm Tập Tập xuống xe, nói với Lý Ngọc: "Nhanh lên lầu, muội sẽ đào tạo cho tẩu khóa huấn luyện."
Vừa rồi hai người vội vàng rời khỏi nhà nên không kịp mặc áo khoác, khi xuống xe bị gió lạnh thổi qua, lập tức bị đông lạnh như hai cây kem, Lâm Tập Tập giậm chân chạy chậm vào tiệm, Lý Ngọc bó chân, không nhanh nhẹn được như cô nhưng cũng chạy vào.
Trước đó chưởng quầy đã đốt lò sưởi ở tầng hai, lúc Lâm Tập Tập cùng Lý Ngọc đi lên mới tránh được cái lạnh, hai người đắp thêm chăn ngồi trước lò sưởi, chăn là được từ trong nhà mang đến, Lâm Tập Tập thỉnh thoảng sẽ dùng tới nó để nghỉ ngơi ở đây.
Bên cạnh có một chiếc ấm đun nước, Lâm Tập Tập đổ đầy nước vào ấm ngay khi ngồi ở đó, sau đó đặt lên bếp đun sôi, chuẩn bị pha một tách trà nóng uống cho ấm bụng.
Sau đó tiếp tục sự nghiệp giảng bài, "Chúng ta nói đến đâu rồi ạ?"
Lý Ngọc xoa hai tay, lại duỗi người đến lò sưởi, nghe hỏi nên nàng vội vàng đáp: "Nói đến khí chất mị lực."
"Đúng, chính là mị lực nhân cách rất quan trọng." Lâm Tập Tập trịnh trọng nhắc lại quan điểm của mình, "Nói đơn giản hơn một chút chính là tính cách của tẩu, khí chất này kia."
"Tẩu từ nhỏ xuất thân cao quý, đọc đủ loại thi thư, hẳn là nên tự tin mới đúng. Nhưng khi tẩu đối mặt với ca ca thì lại không dám nhìn thẳng vào huynh ấy, hai người cùng trao đổi chuyện gì đó nhưng huynh ấy lại là người quyết định, sau đó tẩu chỉ có thể thuận theo, như vậy là sai."
Lý Ngọc cảm thấy nhân sinh quan của mình đang gặp nguy hiểm, sống trên đời ba mươi năm, cuối cùng có người bảo là sai lầm, vậy nàng sống ba mươi năm nay chẳng phải là uổng phí sao?
Lâm Tập Tập nói thẳng thắng: "Đầu tiên, tẩu phải tự tin lên, sau đó tẩu không cần coi trọng huynh ấy, đừng làm ra vẻ huynh ấy là tất cả của tẩu."
Lý Ngọc không nhịn được phản bác: "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, chàng ấy vốn là trời của ta."
"Cũng bởi vì tẩu có tư tưởng này nên cần phải thay đổi, như vậy huynh ấy mới xem trọng tẩu. Tẩu phải hiểu, đàn ông đều rất tiện, khi tẩu quan tâm đến hắn thì hắn không coi trọng tẩu nhưng khi tẩu không thèm để ý đến hắn thì hắn lại gấp gáp dính lấy tẩu."
"Muội đối với Quý công tử đều như vậy sao?"
"Không phải!" Lâm Tập Tập nói: "Quý Du Hồng và ca ca là hai kiểu người khác nhau, ngài ấy là người có trách nhiệm, gặp được một người đàn ông như vậy thì phải giữ chặt lấy, không được buông tay."
Hai tay Lý Ngọc chống má, hâm mộ nhìn cô, "Thật tốt."
"Tẩu tẩu, muội cảm thấy tẩu phải có sự nghiệp mới được, chỉ cần có việc làm thì cả ngày tẩu sẽ không nghĩ vớ vẩn cũng không cần ngồi ở nhà trông nom sầu khổ, hơn nữa phụ nữ mà có sự nghiệp thì nhìn rất hấp dẫn nha."
"Cũng được nhưng ta thì có thể làm gì?"
"Muội chuẩn bị mở một xưởng may nhỏ, tẩu tới làm trưởng thợ may thì sao?"
Lý Ngọc xua tay lia lịa, không bình tĩnh nói: "Không được, ta không làm, ta còn chưa học qua ai, những thứ kia là ta tự mày mò mà thôi."
"Nhưng tẩu lại giúp muội may sườn xám rất đẹp nha, tẩu rất có thiên phú trên phưng diện này. Nếu không thì như vậy đi, hai ngày sau lô máy may đến tiệm, tẩu giúp muội đưa nhân công đến, nếu thấy hứng thú thì tẩu ở lại làm."
Lý Ngọc suy nghĩ một lúc, nói: "Được, để ta đến xem thử một chút."
Mặc dù cảm thấy có thể không làm được, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần, Lâm Tập Tập thuyết phục nàng rất nhiều, có một câu khiến nàng thực sự cảm động, nàng thật sự không muốn tiếp tục trong phòng sầu khổ nữa. Lâm Kính Đình ngày ngày ra vào buôn bán, hiện tại Lâm Tập Tập đang tiếp quản tiệm vải, cũng làm ăn đàng hoàng, chỉ có một mình nàng, ở nhà không có việc gì ngoài đan áo len, đọc sách báo mỗi ngày, như một con rối vô thức.
Nàng muốn đứng lên, muốn đi ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài một chút, việc thay đổi này hoàn toàn không phải là vì Lâm Kính Đình, nàng cũng muốn giống như Lâm Tập Tập, tự do thích làm theo ý mình.
Nhiều năm qua nàng không thể hoài thai, Lý Ngọc biết bản thân không thể ngăn Lâm Kính Đình đi tìm người khác, dẫu sao chuyện nối dỗi tông đường là đại sự.
Nếu cảm thấy thống khổ khi nhìn thấy Lâm Kính Đình đi cùng người phụ nữ khác, vậy thì nghĩ cách dời đi sự chú ý, vì bản thân mà làm một ít việc, như vậy có thể giảm đi sự buồn khổ trong lòng.
Lâm Tập Tập rót ra hai ly trà nóng, để một ly trên tay Lý Ngọc, phát hiện nàng đang ngẩn người, tò mò hỏi: "Tẩu nghĩ gì vậy?"
Lý Ngọc nói: "Ta vẫn luôn cảm thấy thái độ của ta có hơi thái quá vào lúc đó."
Lâm Tập Tập nói: "Muội cũng cảm thấy tẩu không nên chạy ra ngoài, tẩu là nữ chủ nhân, có người không hiểu quy củ chạy đến cửa, tẩu nên thô bạo đuổi người ta ra ngoài mới đúng, bản thân lại chạy đi là sao?"
Nghe cô nói, Lý Ngọc càng phát giác bản thân quá kích động rồi.
Thấy dáng vẻ nàng ảo não, Lâm Tập Tập an ủi: "Bất quá như vậy cũng tốt, để cho ca ca biết tẩu cũng sẽ tức giận, như vậy về sau huynh ấy sẽ có điểm cố kỵ, không dám lêu lổng bên ngoài."
"Bây giờ nghĩ kỹ lại thì muội cảm thấy Lan Hân - người này có vấn đề lớn." Lâm Tập Tập cau mày nhớ lại một màn vào buổi sáng, vô tình làm vỡ đồ người khác sẽ hoảng sợ là chuyện bình thường. Nhưng Lan Hân này hoảng sợ hơn bình thường, không quên nhân cơ hội nói rằng cô ta có quan hệ tình cảm với Lâm Kính Đình, đây là điều khó hiểu. Theo suy nghĩ của người bình thường, trước mặt vợ của người khác, không cần biết mối quan hệ giữa hai người sâu đậm đến đâu cũng không nên trực tiếp khai ra, đặc biệt là Lâm Kính Đình đang cố ý giấu giếm chuyện này, cô ta lại cứng rắn nói ra.
Lý Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Lan Hân có vấn đề gì?"
"Muội đoán có phải nàng ta cố tình làm vỡ cái đĩa, sau đó nói ra chuyện kia."
Lý Ngọc giật mình nói: "Tại sao nàng ta phải làm vậy?"
Đây là điều mà Lâm Tập Tập không đoán ra, "Nàng ta muốn ca ca cho nàng danh phận sao? Không thể nào, nàng ta nháo như vậy, huynh ấy càng ghét hơn, nếu không phải là danh phận thì nàng ta làm như vậy có lợi gì?"
So với sự xoắn quýt của Lâm Tập Tập, Lý Ngọc vẫn có thiện ý nói: "Có thể chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
"Chỉ mong vậy." Ngoài miệng nói là vậy nhưng Lâm Tập Tập đứng dậy đi xuống lầu, gọi người làm, phân phó hắn đi đến chỗ Lâm Tiêu gọi Hà Dũng đến.
Người có tên Hà Dũng đi theo Lâm Kính Đình nhiều năm, giúp Lâm Kính Đình thu thập các loại tin tức, hiện tại tiệm thuốc phiện đã đóng cửa. Để tái hòa nhập, hắn được phái đến giúp đỡ Lâm Tiêu, Lâm Tập Tập cho người đến tìm hắn, muốn nhờ hắn điều tra Lan Hân, dù sao cô còn phải hợp tác với vũ đoàn của Lan Hân, nếu Lan Hân có vấn đề, cô nên đề phòng sớm hơn.
Cô nhớ lại nội dung trong truyện, chắc chắn rằng Lan Hân chưa từng xuất hiện nên không biết cô ta và Lâm Kính Đình có ân oán gì hay không.
Lý Ngọc nói cô có lòng nghi ngờ nặng nhưng Lâm Tập Tập cảm thấy cần phải đề phòng người khác.
Chờ đến khi Hà Dũng đến, Lâm Tập Tập đem chuyện này phân phó, sau đó mới cảm thấy yên tâm.
Buổi trưa hai tỷ muội không về nhà mà ở lại tiệm vải ăn cơm trưa, bởi vì mười cái máy may mà Lâm Tiếu đặt cho Lâm Tập Tập đã cập bến, chưởng quầy đang đưa người đến dỡ hàng. Lâm Tập Tập cảm thấy thích thú, phải tận mắt nhìn thấy nhìn thấy chúng nó mới được.
Tứ hợp viện bên cạnh mà cô thích chưa thuê được, vì không liên lạc được với chủ nhà cho nên bây giờ cái máy khâu đem tới, chỉ có thể đặt ở sân nhà - nơi nhân công ở, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Bởi vì cô còn thuê thêm nữ công, đến lúc đó cái sân nhỏ không thể chứa cả người và máy may, chỉ có thể là đi tìm chổ mới.
Thông báo tuyển dụng đã được người làm dán vào buổi sáng, tuyển dụng nữ công và thời gian làm việc phải cố định.
Điều kiện đầu tiên rất dễ kiếm, nhưng điều kiện thứ hai lại khiến nhiều người nản lòng, vì hầu như tất cả các ứng viên đều là nội trợ, công việc chính của họ là chăm sóc gia đình và con cái, không có chuyện đi làm cả ngày.
Lâm Tập Tập cũng đau đầu, không có thời gian cố định thì làm sao có thể đạt được hiệu quả công việc?
"Đừng vội, thời gian giao ước với ca vũ đoàn là một tháng sau, vẫn còn kịp." Lý Ngọc an ủi cô.
Lâm Tập Tập thở dài, "Nhưng những nhân công chúng ta tuyển cần phải đào tạo, kiểu nào cũng mất hơn mười đến hai mười ngày, muội hối hận khi nhận đơn hàng này quá nhanh."
Lý Ngọc nghĩ cách cho cô, "Nếu thật sự không được, trước tiên chúng ta sẽ thuê một vài người có tay nghề cao, sau khi giao xong lô hàng này, chúng ta sẽ từ từ đào tạo người mới."
"Nếu không còn cách nào khác thì chỉ có thể làm như vậy."
Gần hai giờ chiều, chưởng quầy chở về mười máy may, đi cùng với họ là Quý Du Hồng đang cưỡi ngựa, điều này khiến Lâm Tập Tập bất ngờ.
Chờ Quý Du Hồng xuống ngựa, Lâm Tập Tập cười tươi nghênh đón, nói: "Tại sao ngài lại tới đây?"
Quý Du Hồng khẽ mỉm cười, nói: "Ta đến bến tàu tiễn người, đúng lúc gặp được Lý chưởng quầy, nghe nói không có chổ để đặt máy may, cho nên ta tới là để đưa than vào ngày tuyết."
Hai mắt Lâm Tập Tập sáng lên, hưng phấn nói: "Phải không? Ngài có chổ nào tốt sao, chỉ cần là ở gần đây thì tiền thuê dễ thương lượng nha."
Quý Du Hồng nhíu mày, "Em không định mời ta vào uống tách trà sao?"
Nghe vậy, Lâm Tập Tập vội vàng khom người cúi đầu, làm ra tư thế mời, "Mời Hoài An ca ca vào trong."
Nhìn thấy dáng vẻ tinh quái của cô, Quý Du Hồng cười sâu hơn, ho nhẹ một tiếng liền ngẩng đầu, đỉnh đạc đi vào. Vừa bước vào trong tiệm thì thấy Lý Ngọc cũng ở đây, vì vậy anh tiến lên chào hỏi, vô cùng lễ phép.
Lý Ngọc cũng chào hỏi lại, ba người cùng nhau lên tầng hai nói chuyện.
Vừa bước lên cầu thang, Lâm Tập Tập tỏ ra khá tùy ý, giúp anh treo áo khoác lên giá xong, cũng không ngại Lý Ngọc ở đây, thân mật nắm lấy tay anh dắt đi, đi đến bên cạnh lò sưởi, "Ngồi ở đây ấm hơn."
Quý Du Hồng từ lâu đã quen với sự thân mật vô ý của Lâm Tập Tập, sau khi ngồi xuống cởi găng tay ra, anh vươn bàn tay to và khô ấm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô, hai người ngồi bên cạnh lò sưởi và mỉm cười nhìn nhau.
Lý Ngọc pha trà đem đến trước mặt hai người, Quý Du Hồng nói cảm ơn xong mới nhận lấy.
Không chờ anh uống xong tách trà, Lâm Tập Tập ngồi một bên thúc giục: "Ngài nói là đưa than trong ngày tuyết, có phải là giúp em tìm được nơi ở sao?"
Sau khi Quý Du Hồng thưởng thức vài ngụm trà, anh ung dung thong thả nói: "Không chỉ giúp em tìm nơi ở, còn giúp em tìm người."
Lâm Tập Tập vui vẻ ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, "Thật vậy sao, chớ thừa nước đục thả câu, ngài nói nhanh đi."
Đặt tách trà xuống, lúc này anh mới chậm rãi nói: "Đi vào con ngỏ bên cạnh tiệm vải, có một tiểu lâu hai tầng hàng thứ tư, diện tích không rộng so với tiệm vải của em nhưng nơi đó đủ để đặt nhiều máy may."
Lâm Tập Tập nói: "Em đã từng thấy nó nhưng kiểu nhà khá khác biệt, hẳn là nhà của một đại gia đình nào đó, hẳn là sẽ không cho thuê đi."
Quý Du Hồng cười nhẹ: "Đúng là không cho thuê nhưng có thể cho em mượn."
Lâm Tập Tập nhíu mày, "Nói nửa ngày, thì ra là nhà của ngài."
"Cũng không thể gọi là nhà của ta, đó là của hồi môn của mẹ ta, bởi vì quá cũ kỹ nên đã tân trang qua một lần, lại không dùng đến nên trước giờ luôn bỏ trống."
Quý Du Hồng là độc đinh nhà họ Quý, tài sản Quý gia sau này sẽ là của anh, Lâm Tập Tập vui vẻ cười nói: "Vậy thì tốt quá nhưng em không thể công khai chiếm tiện nghi của ngài nha, hay là em nên trả một ít tiền thuê?"
Quý Du Hồng chơi đùa với tay của cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Ta nghe nói em đề nghị Tần Mộng tham gia vào cổ phần của xưởng quần áo, tại sao không thấy em mời ta gia nhập?"
Lý Ngọc ngồi cách xa bọn họ, tùy ý cầm lấy một cuốn sách lật xem, nhưng chính là đang lén lút nghe hai người bọn họ nói chuyện, nghe được lời này không khỏi cười khổ nói: "Muội ấy cũng mời ta tham gia cổ phần nha."
Quý Du Hồng nghe xong, mím môi nhìn Lâm Tập Tập, xem cô chuẩn bị giải thích thế nào.
Lâm Tập Tập buông tay, nói: "Em, Tần Mộng, tẩu tẩu, ba người đều là nữ nhân, cho nên đây là sự nghiệp của nữ nhân, đàn ông không thích hợp tham gia."
Nghe cô giải thích, Quý Du Hồng cùng Lý Ngọc không khỏi cười ra tiếng.
Sau khi cười xong, Quý Du Hồng hạ thấp giọng nói với cô: "Tiền thuê thì miễn đi, chỉ cần sau này em gặp ta, miệng ngọt một chút là được, em biết ta thích nghe cái gì mà."
"Được, Hoài An ca ca."
Theo quan điểm của Lâm Tập Tập, bị chiếm tiện nghi cũng được xem là ăn đậu hủ.
"Vừa rồi không phải là ngài nói còn có thể giúp em giải quyết vấn đề tìm người sao? Trước tiên em chỉ cần nữ nhân công."
"Tại sao chỉ cần nữ nhân công?"
"Trong trường hợp này, môi trường làm việc sẽ tương đối đơn giản và dễ quản lý hơn."
Quý Du Hồng nhéo tay cô một cái, nếu Lý Ngọc không ở đây, anh thật muốn đặt đôi bàn tay mềm mại không xương này lên môi mình hôn một cái, yên lặng thở dài nói: "Gần đây có không ít cô nương bị lừa bán đến đây, đều là dân tị nạn của những gia đình mất mùa, bởi vì số lượng không ít nên phía chính phủ có thể cứu nhưng không thể an bài chổ ở, cuối cùng phần đông bị đưa đến am ni cô ngoài thành, cuộc sống bên kia vô cùng kham khổ."
Lâm Tập Tập sững sờ trong chốc lát, cái từ tị nạn đã được nhắc đến xuyên suốt thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, thời đại này tuy có xâm lược và chiến tranh, nhưng thực sự thảm họa kinh hoàng nhất chính là nạn đói, so với người chết vì chiến tranh cơ hồ còn nhiều hơn.
Nhưng đây là những năm đầu của Trung Hoa Dân Quốc, bắt đầu đã có dân tị nạn sao?
Lâm Tập Tập tính toán một chút, nói: "Em không cần nhiều người đến thế, bây giờ em chỉ có mười máy may, cộng thêm nhiều việc lặt vặt nên nhiều nhất chỉ cần mười lăm người, nếu muốn bao ăn bao ở thì tiền công không được nhiều."
Quý Du Hồng nói: "Những thứ này hẳn là không thành vấn đề, người là em chọn hay để ta chọn giúp em?"
Lâm Tập Tập nói: "Hay là ngài chọn giúp em đi, tính tình hiền lành là được."
Quý Du Hồng gật đầu một cái, xem như là đồng ý.
Nói xong chính sự, lúc này Lâm Tập Tập mới nhớ chuyện trong yến hội vào tối hôm qua, tò mò hỏi anh: "Tại sao cha ngài lại biết được chuyện của chúng ta?"
"Ta nói cho ông biết, chính là lần em tới dự hội nghị đó."
Lâm Tập Tập kinh ngạc, "Đã lâu như vậy! Tại sao ngài lại không nói với em một tiếng?"
Quý Du Hồng cười không nói, lần nào cũng khó khăn mới gặp được nhau, chỉ nói chuyện yêu đương còn chưa đủ, làm sao có thể nghĩ đến chuyện khác.
"Vậy cha ngài không phản đối sao?"
"Ông chỉ nói là khó giải quyết với ca ca của em." Nói tới đây, Quý Du Hồng không nhịn cười được.
"Ai, cha ngài quả nhiên là liệu sự như thần." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lại nói: "Em đang buồn muốn chết, thế nào mà ngài còn cười được vậy."
"Cứ từ từ, không nóng vội, không phải còn có tẩu tử giúp một tay sao?" Quý Du Hồng nói chuyện đương nhiên.
Lý Ngọc hừ nói: "Cũng không nói trước được gì."
Quý Du Hồng buông cánh tay Lâm Tập Tập ra, đứng dậy, cúi chào với Lý Ngọc: "Xin tẩu tẩu nói tốt chúng ta trước mặt đại ca vài câu."
Lâm Tập Tập che miệng cười, người đàn ông lại học xấu, gọi tẩu tẩu đại ca rất suông.
Bởi vì chuyện xảy ra vào buổi sáng, cả ngày Lâm Kính Đình không muốn làm việc, đến hơn 3 giờ chiều về nhà sớm, nghĩ muốn giải thích với hai người phụ nữ ở nhà. Hắn và cô Lan Hân đó, thật sự đã lâu không liên lạc, không biết bên kia bị điên cái gì mà lại đến đây.
Không ngờ hắn về sớm nhưng hai người phụ nữ còn chưa về, theo lời bà Trần thì buổi trưa họ cũng không về ăn cơm.
Thật sự là muốn tạo phản sao? Mới có chút chuyện mà đã chạy ra ngoài cả ngày, còn chưa về nhà?
Lâm Kính Đình nắm lấy mái tóc ngắn, đi đi lại lại trong phòng khách, bà Trần vốn dĩ đang đợi ở bên cạnh, nhưng nhìn hắn đi qua đi lại làm bà chóng mặt, xoay người trốn vào trong phòng bếp.
Có lẽ đi một vòng hắn cũng chóng mặt nên Lâm Kính Đình chỉ có thể dừng lại và ngồi trên sô pha, cầm tờ báo trên bàn trà lên liếc mắt nhìn, từ trước đến nay hắn đều là người thiếu kiên nhẫn, cho nên hắn không thích đọc báo cho lắm. Thế nhưng trên bàn có rất nhiều báo và chúng được phân loại, sắp xếp gọn gàng.
Trong lòng hắn có chút buồn bực, chẳng lẽ những tờ báo này đều là Vãn nhi đọc qua? Nghĩ tới đây, hắn cao giọng gọi bà Trần ra hỏi, "Bình thường tiểu thư đọc những tờ báo này?"
Bà Trần lắc đầu, nói: "Những tờ báo này đều là thiếu phu nhân đọc qua."
Lại là Lý Ngọc, Lâm Kính Đình thực sự bị sốc, trong ấn tượng của hắn, Lý Ngọc luôn là người an phận thủ thường, bình thường không gây gổ hay gây chuyện, trầm lặng đến mức gần như không có cảm giác tồn tại. Tính cách của nàng rất thích hợp làm vợ, sau này hắn tiếp xúc với nhiều phụ nữ bên ngoài, về nhà nhìn thấy Lý Ngọc, hắn bắt đầu chán ghét nàng vì quá ít nói, buồn tẻ, chán như cọc gỗ.
Lâm Kính Đình lật xem các loại báo, nào là báo chí, báo thời sự, báo văn học, và thậm chí một số tạp chí dịch của nước ngoài, nàng thế mà đọc nhiều thể loại đến vậy.
Ném tờ báo sang một bên, cả người Lâm Kính Đình buông lỏng nằm trên sô pha
Hình như từ sau khi Lý Ngọc đến Kim Lăng, hai người mới giống như là phu thê mới thành thân, hơn nữa còn có Vãn nhi nghịch ngợm phá phách, cả ba đã tạo thành một gia đình ấm áp. Hắn thường xuyên bị Vãn nhi chọc tức đến mức giậm chân, Lý Ngọc sẽ đứng một bên khuyên nhủ, mặc dù nhiều lần nói giúp cho Vãn nhi nhưng lại kiên định cùng lập trường với hắn.
Sau đó, nàng dần dần có chủ ý của mình, thậm chí còn hợp tác với Vãn nhi cùng nhau lừa gạt hắn, sau khi đi chùa Tê Hà, hắn nhanh chóng nghĩ ra nguồn gốc âm thanh gõ mỏ từ đâu, tuyệt đối không thể nào một người làm ra chuyện này, nhất định phải có hai người liên thủ mới được.
Về sau, nàng lại dám tranh cãi với hắn, mà hôm nay là quá đáng hơn, giống như là đè nén cả một đời, liều mạng chạy ra ngoài, hơn nữa còn chạy ra ngoài cả ngày, đơn giản chính là vô pháp vô thiên!
Lâm Kính Đình buồn bực nghĩ, hắn ngày càng không có địa vị trong cái nhà này, hắn không quản được Vãn nhi thì thôi đi, ngay cả vợ mình cũng không quản được?
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cho đến giờ cơm, hai người phụ nữ còn chưa trở lại!
Lần đầu tiên Lâm Kính Đình phát hiện, ngôi nhà này lại lạnh tanh đến vậy.
Bà Trần tới hỏi khi nào thì dùng cơm, Lâm Kính Đình có ý đợi chờ, cây đuốc trong lòng ngày càng bùng cháy mạnh hơn, cuối cùng đỉnh đầu bốc khói nói: "Bây giờ dọn cơm ra, các nàng không về ăn thì chính ta ăn!"
← Ch. 60 |