← Ch.57 | Ch.59 → |
Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.
Sau khi Lâm Tập Tập hôn Quý Du Hồng xong, lại buông lời độc ác, cô vốn cho rằng có thể trấn áp được vị kiều tiểu thư kia khiến nàng biết khó mà lui.
Nhưng khiến người ta bất ngờ là điều này đã không xảy ra.
Đối phương mặt đầy trấn định đứng trước mặt bọn họ, thuận miệng nói: "Đây là nơi công cộng, không thích hợp làm những việc này."
Lâm Tập Tập nhíu mày, cười nói: "Vị tiểu thư này, sở dĩ tôi làm như vậy chỉ là muốn nói với cô rằng nếu cô muốn khiêu vũ thì có thể tìm người khác, đừng đánh chủ ý đến ngài ấy."
Vị tiểu thư cười yếu ớt nói: "Chỉ là nhảy một bài mà thôi, cần gì phải làm khó nhau như vậy?"
Quý Du Hồng nghe không vô, mở miệng nói: "Xin lỗi, ta không có ý định khiêu vũ cùng người khác."
"Thật vô tình!" Kiều tiểu thư cười ra tiếng, mặc dù bị từ chối liên tục nhưng nàng không hề có ý định rời đi, tâm lý này cũng rất cứng.
Vào lúc này, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên từ đám đông ồn ào phía sau, nói: "Lăng Linh, đã thấy được Hoài An chưa?"
Người vừa mở miệng thì mọi người xung quanh đều dừng lại.
Lâm Tập Tập nhìn về phía tiếng nói, bất ngờ nhìn thấy Quý Khôn, đoàn người đã đi đến khu vực này, lời vừa rồi hiển nhiên là do Quý Khôn nói với cô gái trước mặt.
Quả nhiên kiều tiểu thư quay đầu lại, mặt đầy ủy khuất nói với Quý Khôn: "Quý thế bá, lệnh công tử rất khó mời ạ."
"Phải không?" Quý Khôn tò mò đi tới vài bước, nhìn Quý Du Hồng, sau đó tầm mắt rơi trên người Lâm Tập Tập, như thể ông vừa phát hiện ra cô, ngạc nhiên nói: "Lâm tiểu thư, cô cũng ở đây?"
Lâm Tập Tập cũng cười theo nói: "Xin chào ngài."
"Khó trách Lăng Linh không mời được Hoài An, thì ra nó trốn ở đây nói chuyện cùng cô."
Hóa ra Quý Khôn và Lăng Linh quen biết nhau, khó trách nàng ta hăng hái mười phần đến vậy.
Lâm Tập Tập quay đầu nhìn Quý Du Hồng một cái, Quý Du Hồng lắc đầu với cô, tỏ vẻ anh cũng không biết đối phương.
Lâm Tập Tập nói: "Nếu Đô đốc tìm Du Hồng thì vãn bối trả người lại cho ngài, không nghĩ tới ngài gọi người đến tìm."
Quý Khôn cười to, "Ta tìm nó làm gì, so với ở cùng ta thì nó hiển nhiên muốn ở cạnh cô hơn."
Lăng Linh thấy mình bị quăng sang một bên, có chút không cam lòng, quay đầu nói với Quý Khôn: "Quý thế bá, vừa rồi ngài đáp ứng để cháu cùng lệnh công tử khiêu vũ cùng nhau nha."
Quý Du Hồng nghe vậy, nhíu mày không vui nhìn Quý Khôn, giống như là đang nói với ông nhưng cũng nói cho tất cả mọi người nghe: "Con không cùng người khác khiêu vũ."
Lời này vừa nói ra, các cô gái đứng gần hay xa đều nghe được, trong nháy mắt khiến đối phương tan nát cõi lòng rơi đầy xuống đất, không thể nhặt lên được.
Quý Khôn buông tay Lăng Linh ra, nói: "Ta cũng không còn cách nào khác, cháu thấy rồi đó, nó đã có người trong lòng, không muốn khiêu vũ cùng người khác."
Khiến cha của Quý Du Hồng có thể nói ra những lời này trước mặt mọi người với vẻ mặt vui vẻ, hiển nhiên đã sớm chấp nhận mối quan hệ của hai người bọn họ. Bây giờ nói trước công chúng, ông cũng đã gián tiếp thừa nhận thân phận của Lâm Tập Tập, điều này khiến những người xung quanh đang mơ mộng muốn treo lên cành cao, lập tức tỉnh mộng, ngay cả Lăng Linh mười phần phấn khích cũng tái xanh cả mặt.
Lâm Tập Tập cũng bị dọa sợ không ít, cô chưa bao giờ hỏi thái độ của gia đình Quý Du Hồng, bởi vì chưa giải quyết Lâm Kính Đình trước thì tình cảm giữa hai người khó khăn trùng trùng, chứ đừng nói gì đến việc ở bên nhau.
Không ngờ Quý Khôn đã sớm biết tình cảm của hai người, cũng thừa nhận mối quan hệ của cả hai.
Điều này khiến cô cảm động vô cùng nhưng đồng thời cũng phiền muộn, cùng là bậc trưởng bối, nhìn Quý Khôn rồi lại nhìn Lâm Kính Đình, haiz, chênh lệch này cũng quá lớn đi.
Nhưng cho dù Quý Khôn có thừa nhận quan hệ của hai người thì cũng vô dụng, chỉ cần Lâm Kính Đình không chịu gật đầu, đừng nói đến kết hôn, ngay cả đính hôn cũng khó.
Tầng ba có ba sảnh đa chức năng, có sảnh chơi game để mọi người thử vận may và đặt cược nhỏ. Ngoài ra còn có quầy bar để mọi người uống rượu. Còn có sân khấu lớn để ca múa, lần này còn đặc biệt mời về vũ đoàn đến từ Thượng Hải, là một trong những vũ đoàn có danh tiếng bậc nhất ở Thượng Hải hiện nay.
Mọi người sớm đã nghe đồn về vũ đoàn này, nay mới có dịp tận mắt chứng kiến, từ sáng sớm đã có rất nhiều người chen chúc nhau để chờ đến lượt xem biểu diễn.
Lâm Kính Đình thường xuyên đi Thượng Hải, không xa lạ gì đối với vũ đoàn này, cũng xem qua vài lần, trong ấn tượng của hắn là bắp đùi của các nữ nhân rất bắt mắt, hắn cũng không nhớ nhiều.
Nhưng sau khi bị Lưu lão bản và những người khác kéo lên, Lâm Kính Đình đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, một ca sĩ trong đoàn ca múa nhạc này hình như đã qua đêm với hắn một lần, tên là gì nhỉ? Hắn suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ tên người ta là Hân gì đó.
Không phải là trùng hợp đến thế chứ?
Sau khi mấy người ngồi xuống chỗ ngồi thì bắt đầu tán gẫu, "Nghe nói các nàng ở đây đều là mỹ nữ hạng nhất."
Có người hỏi Lâm Kính Đình, "Ngài đã xem qua chưa, tin đồn là thật hay giả vậy?"
Lâm Kính Đình dựa vào lưng ghế hút thuốc, "Cho là vậy đi."
Lưu lão bản cười nói: "Lâm đại lão bản đã nhìn qua vô số người, mỹ nữ xinh đẹp đến đâu thì ngài ấy xem qua liền quên."
Những người khác nghe vậy thì cười lớn.
Lâm Kính Đình cong khóe miệng không cười, trong đầu nghĩ thật mẹ nó nhàm chán, cùng đám người nhàm chán này ở chung một chổ, còn không bằng ở lại tầng hai nhìn bảo bối của hắn.
Đang hút thuốc thì có một nữ nhân thân hình uốn éo như rắn nước, ngồi bên cạnh hắn, bày ra đôi môi đỏ mọng, thở ra hơi lan nói với hắn: "Lâm lão bản, đã lâu không gặp."
Trong lòng Lâm Kính Đình chậc chậc hai tiếng, sợ hãi như gặp điều gì đó.
Hít một hơi thật sâu, hắn quay sang người phụ nữ trang điểm đậm và hỏi: "Cô là?"
Người phụ nữ cũng không giận, vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, cười nói: "Lâm lão bản thật là quý nhân nên nhiều chuyện hay quên, em là Lan Hân, chúng ta quen nhau khi ngài đến Thượng Hải."
Mấy lão nam nhân ngồi bên cạnh, mặt đầy dung tục nhìn bọn họ, Lâm Kính Đình không nhịn được trừng bọn họ một cái, nói với Lan Hân: "Cô theo vũ đoàn đến biểu diễn?"
Lan Hân nói: "Em đến đây biểu diễn cũng thuận tiện thăm người thân, em có người cô ở Kim Lăng."
Lâm Kính Đình gật đầu một cái, không nói gì thêm, rõ ràng là không muốn để ý đến cô ta.
Lan Hân cũng không nổi giận, cười nhẹ hỏi hắn: "Sau khi biểu diễn kết thúc, em có thể tìm Lâm lão bản ôn lại chút chuyện được không?"
Người tình tìm đến, ai có thể cưỡng được? Rõ ràng là có dụng ý khác nhưng Lâm Kính Đình không gật đầu cũng không lắc đầu, chẳng qua là cười như không cười nhìn cô ta, khiến Lan Hân cảm thấy ngượng ngùng, đứng dậy cáo từ.
Nhìn bóng lưng phong tình vạn chủng rời đi, những lão nam nhân khác không nhịn được huýt sáo, chỉ có Lâm Kính Đình ngoảnh mặt nhìn nơi nào đó xa xăm, trong lòng dâng lên trận phiền muộn khó hiểu. Vừa rồi Lan Hân nói ôn lại chuyện cũ với hắn nhưng hắn không giải thích được, lại nhớ đến vẻ mặt Lý Ngọc nhẫn nhục chịu đựng, nhất thời đem bản thân dọa cho giật mình.
Nghe người ngoài đùa giỡn, lại thêm một trận phiền muộn.
Lúc này, Vương lão bản đến muộn chậm rãi đi tới bên cạnh bọn họ, "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi ta nói chuyện cùng thân thích ở tầng hai khá lâu."
Mọi người trêu đùa nói: "Ở tầng hai có mỹ nhân khiến ngươi không thể rời đi nha."
Vương lão bản cười hai tiếng, quay đầu nói với Lâm Kính Đình: "Chúc mừng ngài, ngài rất nhanh kết thông gia với Đô đốc phủ chứ? Viên mãn nha!"
Lâm Kính Đình khó hiểu, nói với Vương lão bản: "Ngươi nói bậy gì đấy, cái gì mà thông gia với phủ Đô đốc? Ai kết hôn với ai?"
Vương lão bản bị hắn chất vấn liên tiếp lùi về phía sau, chật vật nói: "Ngài nóng nảy với ta làm gì, ta cũng nghe những người ở tầng hai nói rằng đích thân Quý Đô đốc đã xác nhận rằng người yêu của Quý Du Hồng là Lâm Vãn, Lâm Vãn là muội tử của ngài mà, ta đặc biệt đến đây chúc mừng ngài nha."
Lâm Kính Đình soạt một tiếng đứng lên, đem thuốc lá vứt xuống đất, lại nhấc chân hung hăn giẫm nát, cắn răng hỏi: "Ngươi nghe đều là thật?"
"Vạn lần chính xác, những người ở tầng hai cũng đã truyền tin ra, đều là tin tốt sắp tới của phủ Đô đốc nha."
"Sắp tới bà nội hắn, chỉ cần ta - Lâm Kính Đình không gật đầu thì ai dám tới cưới?"
Mọi người:...
Vương lão bản không rõ tình huống, không biết sống chết nói: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ngài cũng không thể ngăn nàng lấy chồng được! Ngài cưng chìu muội muội cũng có mức độ thôi!"
Lâm Kính Đình hung hăng trừng mắt với hắn, đột ngột đứng lên nói: "Các ngươi xem đi, xin lỗi không tiếp được." Nói xong thì vội vả xoay người rời đi.
Đầu óc Vương lão bản mơ hồ nhìn những người khác, "Hắn bị động kinh sao?"
Lưu lão bản buồn cười nói: "Chẳng lẽ ngươi còn không biết Lâm Kính Đình với Quý gia luôn bất hòa? Làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn muội muội mình bỏ chạy cùng tiểu tử Quý gia?"
Vương lão bản hiểu ra, "Cũng đúng ha, lần này có trò hay để xem rồi."
Không giống như người khác đang cười trên nỗi đau của người khác, Lâm Kính Đình vội vàng đi xuống tầng hai, nhìn quanh trong sảnh tiệc, nhưng không tìm thấy bóng dáng của cha con Quý gia liền đi vào nhìn xung quanh. Không lâu sau lại thấy Lâm Tập Tập đang nói chuyện cùng với mấy cô gái, những người đó đều lạ mắt, Lâm Kính Đình không biết ai trong số đó, chắc là bạn mới quen.
Lâm Kính Đình tiến lại gần vài bước, phát hiện Lâm Tập Tập vẫn đang mặc bộ quần áo muốn lấy mạng già của hắn, ngọn đuốc trong lòng hắn càng thêm bùng cháy ngay lập tức.
Hắn vội vàng chạy tới nắm lấy tay Lâm Tập Tập, xoay người bước ra ngoài mà không nói một lời.
Lâm Tập Tập sửng sốt khi bị hắn kéo đi, "Ca, ca đang làm gì vậy?"
"Trở về cùng ta, lập tức, ngay lập tức."
"Tại sao, muội đang nói chính sự với mọi người!"
Lâm Kính Đình hừ lạnh: "Nói cái rắm! Để muội nói thì mọi người cũng sẽ không nói!"
Lâm Tập Tập thật sự không biết hắn đang tức giận cái gì, cũng không thể hỏi bậy, tránh đổ thêm dầu vào lửa, trong đầu nghĩ không phải là lời nói của Quý Khôn truyền tới tai của hắn chứ!
Hai huynh muội lôi kéo ra cửa, đúng lúc Tần Mộng đi xuống từ tầng ba, bên người Tần Mộng có hai nữ nhân xa lạ, nhìn thấy Lâm Tập Tập, Tần Mộng hưng phấn vẫy tay với cô, nói: "Tiểu Vãn nhi, người ở vũ đoàn muốn nói chuyện với cô về sườn xám."
Lâm Tập Tập bị anh cô kéo đi, không dừng lại được, chỉ có thể nói với Tần Mộng: "Cô trước hết nói chuyện giúp tôi đi."
← Ch. 57 | Ch. 59 → |