Vay nóng Tima

Truyện:Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc - Chương 56

Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc
Hiện có 61 chương (chưa hoàn)
Chương 56
0.00
(0 votes)


Chương (1-61 )

Siêu sale Lazada


Chuyển ngữ: Tiểu Đinh.

Lễ nhậm chức của tân Đốc đốc là sự kiện lớn, những người có thân phận cùng địa vị đều sẽ tham dự, dù trước đó hai nhà Quý Lâm đối địch nhau nhưng bây giờ đối phương đã bỏ qua hiềm khích gửi thiệp mời, Lâm Kính Đình không đi thì tỏ ra hắn là người hẹp hòi.

Thân thể Lâm Kính Đình vừa mới khôi phục, vẫn nên tham gia hoạt động xã giao bình thường, dù sao từ nay về sau còn phải lăn lộn ở Kim Lăng. Tuy nhiên hắn tham gia tiệc mừng thì không có nghĩa là hắn đồng ý cho Lâm Tập Tập đi theo, vừa nghĩ tới muội muội nhà mình em em anh anh với tiểu tử họ Quý ở buổi tiệc là khiến Lâm Kính Đình nóng ruột.

Đáng tiếc cho hắn - người vừa làm cha vừa làm anh nhưng khi ở trước mặt muội muội lại không có chút uy nghiêm nào, có buông lời khắc nghiệt đến đâu thì cũng không thể ngăn chặn thành công.

Tiệc ăn mừng đêm đó, Lâm Kính Đình buồn bực mang theo Lâm Tập Tập tham dự, bởi vì thân phận Lý Ngọc nhạy cảm nên ở nhà, không đi cùng.

Mặc dù đồng ý cho Lâm Tập Tập đi cùng nhưng Lâm Kính Đình yêu cầu: Không cho phép mặc quần áo kỳ lạ kia! Hắn giết chết ý tưởng mặc sườn xám từ trong trứng nước của cô một cách tàn nhẫn.

Lâm Tập Tập không muốn cùng hắn tranh chấp nên chọn một bộ lễ phục, lễ phục không đủ dày nên cô lại phối thêm chiếc khăn choàng lông chồn màu trắng tinh, Lâm Kính Đình trước khi ra cửa nhìn trang phục của cô, tâm tình tốt khen một câu: "Vẫn là Vãn nhi nhà ta xinh đẹp."

Tâm tình Lâm Tập Tập cũng tốt, đáp lại một câu: "Ca ca nhà ta rất soái."

Đã được một khoảng thời gian kể từ khi trở về từ chùa Tê Hà, bởi vì lúc ấy chưa tu hành được bốn mươi chín ngày cho nên khi Lâm Kính Đình về đến nhà vẫn giữ cái đầu trọc của mình. Thời gian dưỡng thương vừa tròn một tháng nên hắn không tiếp tục cạo đầu nữa, vì vậy bây giờ trên đầu đã mọc ra vài sợi tóc ngắn mới.

Giá trị nhan sắc của Lâm Kính Đình rất cao, cho dù có cạo trọc đầu đi nữa thì cũng có thể hold được, hơn nữa bây giờ hắn rất có tinh thần, nhìn trẻ hơn mấy tuổi, vì vậy Lâm Tập Tập khen hắn soái, tuyệt đối không phải là nịnh nọt, mà thật sự rất soái.

Lý Ngọc tiến đến đưa mũ dạ cho Lâm Kính Đình, quan tâm dặn dò: "Tối nay uống ít rượu thôi, vết thương chàng vừa lành lặn."

Lâm Kính Đình nhận lấy mũ đội lên, mở miệng muốn nói hắn bị thương ở mông, không liên quan gì đến uống rượu nhưng hắn đã đáp ứng Vãn nhi đối xử tốt với Lý Ngọc một chút, sửa lại nói: "Đã biết."

Lâm Tập Tập đứng một bên, cười híp mắt nhìn hai người tương tác lẫn nhau, trong đầu nghĩ Lâm Kính Đình đã có chút tiến bộ.

Tiệc ăn mừng vẫn được tổ chức tại khách sạn Hòa Bình, nhưng lần này còn lớn hơn của Lý Điền Dã. Toàn bộ khách sạn đã được bao hết, tầng một là tiệc rượu theo kiểu Trung Hoa, ở sảnh tiệc tầng hai là buffet kiểu phương Tây, đi lên một tầng nữa chính là phòng giải trí kỳ bài (giống như Casino), nghe nói còn mời đoàn ca vũ nổi tiếng từ Thượng Hải đến trợ hứng.

Có người âm thầm tặc lưỡi hít hà, nói lần này sẽ tốn bao nhiêu tiền? Tuy nhiên, một số người biết chuyện đã lên tiếng giải thích rằng tất cả các chi phí lần này đều là Quý gia chi trả.

*Vài người nghĩ sự kiện lần này là chính phủ chi trả.

Lúc này mọi người mới biết, thì ra Quý gia cũng là gia đình giàu có và sung túc, chẳng qua bình thường bọn họ khiêm tốn mà thôi.

Huynh muội Lâm gia ăn mặc thời thượng đến khách sạn, vừa kịp giờ khai tiệc, phục vụ viên dựa theo tên trên thiệp mời bọn họ đến chỗ ngồi đã được an bài, Lâm Tập Tập nhìn một chút, xung quanh chỗ ngồi của bọn họ đều là những thương nhân giàu có.

Với màn thể hiện chói mắt trong buổi hội nghị đó, lần này Lâm Tập Tập xuất hiện đã không phải là một người không ai biết đến, cô là lão bản tiệm vải có chút danh tiếng, sau khi nhìn thấy Lâm Tập Tập, những ông chủ lớn tham dự hội nghị trước đó đều rối rít đứng lên chủ động bắt tay với cô. Lâm Tập Tập cũng không mất bình tĩnh, cười nói mong mọi người chiếu cố việc làm ăn của cô nhiều hơn.

Sau đó có người ồn ào muốn mời Lâm Tập Tập lên tầng trên khiêu vũ nhưng đều bị Lâm Kính Đình vô tình cự tuyệt, "Các ngươi đều là cóc ghẻ, đừng làm bẩn mắt Vãn nhi nhà ta."

Lưu lão bản là ông chủ tiệm thuốc phiện, lúc này ngồi ở bên cạnh Lâm Kính Đình, nhìn dáng vẻ hắn buồn bực, liền cười nói: "Thì ra Lâm gia có nữ nhi mới lớn nhưng tại sao ngài lại để nàng kinh doanh? Nữ nhân quá cường thế lại khó gả đi."

Lâm Kính Đình khinh thường nói: "Bảo bối của Lâm gia chúng ta, người bình thường không thể với tới được."

Lưu lão bản cũng chính là người lần trước mời Lâm Tập Tập ăn cơm, hắn cũng là người chứng kiến cảnh Lâm Tập Tập cùng Quý Du Hồng, là một trong số ít người biết chuyện, nghe Lâm Kính Đình nói vậy, liền cười xòa nói: "Đúng vậy, có thể lọt vào mắt Lâm tiểu thư, nhất định không phải là vật trong ao." Nói xong còn tỏ ý Lâm Kính Đình nhìn xa xa, ánh mắt nhìn thẳng vào Quý Du Hồng đang bồi rượu cùng Quý Khôn, "Ngược lại ở đây là một vị nhân trung long phượng."

Lâm Kính Đình cũng nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy Quý Du Hồng ở đằng xa, khó chịu nheo đôi mắt lại, cố ý nói: "Ở đâu? Người thì không ít nhưng long phượng thì lại không thấy."

Lưu lão bản cũng cười theo, bất quá hắn là con vịt đến chết cũng mạnh miệng, thì thầm bên tai Lâm Kính Đình nói: "Sau khi phủ Đô đốc xảy ra nhiều chuyện, nhiều người nói núi dựa của Lâm Kính Đình ngài đổ ngã, nhưng ta lại không cho thế, tắc ông thất mã1 yên tri phi phúc2, ta nhìn muội muội nhà ngài rất đáng tin cậy."

Lâm Kính Đình liếc hắn một cái, ghét bỏ nói: "Cách xa ta một chút, ta không thiếu chổ dựa đến vậy, ta Lâm Kính Đình cũng không yếu ớt đến nỗi để muội muội tìm núi dựa cho ta!"

Lâm Tập Tập giao thiệp cùng người ngoài xong thì quay trở lại bên cạnh Lâm Kính Đình, nói: "Ca, muội không ăn ở đây, muội muốn lên lầu ăn cơm Tây."

Lâm Kính Đình cảnh giác truy hỏi, "Muội muốn đi tìm ai?"

Lâm Tập Tập nhỏ giọng nói: "Muội tìm Tần Mộng chơi, tối nay nhiều người như vậy, ca cũng không thể đặt muội ở bên người mãi được, đợi lát nữa các huynh uống rượu thì muội ở đây cũng tránh không được, nếu như bị ép uống rượu thì sao? Còn không bằng để muội lên lầu."

Lâm Kính Đình nghe cô nói vậy, nhìn mọi người xung quanh mình, cảm thấy cô nói cũng đúng, lại nói Quý Du Hồng đang ở dưới lầu xã giao, nhất thời không thể đi lên lầu được.

Nghĩ tới đây, Lâm Kính Đình hào phóng nói: "Muội đi đi, đừng nghịch ngợm, ăn nhiều một chút."

Lâm Kính Đình đồng ý dứt khoát khiến Lâm Tập Tập có chút bất ngờ, cô sợ hắn lại đổi ý nên nói một câu: Cám ơn ca! Sau đó liền vội vàng lên yến hội tầng hai.

Ánh đèn tầng hai sáng trưng, y hương tấn ảnh, các tiểu thư phu nhân trang điểm xinh đẹp, tranh nhau đấu diễm, chỉ hận không thể chọc mù con mắt người khác.

Nếu nói tầng một là nơi xã giao của các quý ông thì lầu hai chính là dịp quan trọng để các thân nhân đi cùng giao lưu với nhau.

Lâm Tập Tập nhìn cảnh tượng trước mắt, nhiệt huyết sôi trào, đây tuyệt đối là thị trường tốt để cô tung ra sườn xám nha, cô muốn xắn tay áo làm nên một trận lớn.

Tuy nhiên ở đây quá nhiều người, lại không quen biết nhau, cô vừa bước chân vào thì có chút bối rối, tuy trước đó đã hẹn đến chơi với Tần Mộng nhưng cô làm sao có thể tìm Tần Mộng giữa biển người này?

Cũng may là Tần Mộng luôn chú ý tình hình ở cửa, cho nên khi Lâm Tập Tập vừa bước và thì nàng đã phát hiện ra và tìm tới cô.

"Lâm Tiểu Vãn, nếu không phải hai ngày trước đó cô cho người đưa quần áo tới thì thiếu chút nữa tôi cho rằng cô mặc nó đến đây đấy!" Tần Mộng kéo cô đến chổ khuất người, hai người thầm thì nói chuyện.

Từ sau khi Lâm Tập Tập tiếp nhận tiệm vải, cô vẫn luôn bận rộn công việc, không có thời gian tìm Tần Mộng, lúc này cả hai gặp nhau, cô khó nén kích động, đưa tay ôm đối phương thật chặt.

Nhưng mà Tần Mộng lại chán ghét nói: "Tôi cũng không phải là người dễ dãi muốn ôm là ôm nha, cô lạnh nhạt tôi lâu như vậy, tôi vô cùng bất mãn đó."

Lâm Tập Tập ôm lấy cánh tay nàng, nói: "Đừng làu bàu nữa, quần áo đâu, chúng ta nhanh thay đi."

Tần Mộng nhìn xung quanh nói: "Cô nhất định phải thay đồ sao? Không sợ tí nữa bị anh cô đánh chết à? Bọn họ cơm nước xong thì nhất định sẽ lên đây."

Lâm Tập Tập nói: "Mặc cũng đã mặc rồi, hắn còn có thể cưỡng ép tôi cởi ra sao?"

Lâm Tập Tập biết Lâm Kính Đình chắc chắn không cho cô mặc sườn xám đến tham dự yến tiệc, cho nên trước đó đã đưa quần áo cho Tần Mộng, cũng dặn dò nàng cầm quần áo đến khách sạn thì tìm cơ hội để thay.

Cô chỉ muốn mặc sườn xám mà thôi nhưng thật không dễ dàng gì, giống như đấu trí với kẻ địch.

"Vậy cô đi theo tôi, bên kia có phòng nghỉ nhưng bên trong có nhiều người đang nghỉ ngơi, bên cạnh phòng nghỉ có phòng vệ sinh, chúng ta qua bên đó thay đồ." Tần Mộng vừa nói vừa kéo cô đi về phía trước, "Quần áo thì tôi nhờ bạn giữ hộ, bây giờ qua đó lấy về, tôi nói cho cô nghe, bạn tôi thấy tôi mặc thử thì bảo là đẹp mắt nhưng lại sợ nó quá hở."

"Những thứ mới luôn mất một chút thời gian để mọi người làm quen. Thật ra bộ này làm ra khá bảo thủ, chờ sau này thị trường được mở rộng thì làm kiểu quyến rũ hơn."

Tần Mộng nói: "Sau này cô chỉ bán sườn xám sao?"

Lâm Tập Tập nói: "Dĩ nhiên là không rồi, sau khi mở cửa thị trường thì sẽ có nhiều đường đi hơn, nhưng trước mắt chúng ta nhất định phải tạo ra phong cách và thương hiệu riêng, như vậy mới đứng vững trên thị trường. Sườn xám chính là ưu thế đặc biệt của chúng ta nhưng ưu thế này chắn chắn sẽ sẽ không tồn tại lâu dài, chỉ cần nó có lợi nhuận thị trên thị trường sẽ có người bắt chước."

Tần Mộng nói: "Vậy chúng ta xin cấp bằng sáng chế độc quyền?"

Lâm Tập Tập cười nói: "Cô cảm thấy thời kỳ này có cơ cấu quản lý nào rãnh rỗi quản lý những thứ này không?"

Tần Mộng nghĩ nghĩ, lắc đầu một cái.

Lâm Tập Tập lại nói: "Thật ra thì cũng không quan trọng, người ta muốn bắt chước thì cứ bắt chước đi, chúng ta chỉ cần chuyên tâm vào chất lượng, có chất lượng có sáng tạo thì tự nhiên sẽ có tiếng đồn tốt, thời kỳ này cũng không thiếu người có tiền, danh tiếng chúng ta tốt thì sợ gì không có người mua?"

Tần Mộng lắc đầu một cái, "Xem ra cô đã lường trước được việc làm ăn."

Lâm Tập Tập cười nói: "Thật ra tôi cũng chỉ xem trên ti vi nhiều mà thôi, những ý tưởng này trước mắt chỉ là tưởng tượng, để xem đêm này sườn xám có thể áp diễm toàn trường được hay không?"

Tần Mộng cũng là một người nóng nảy, vừa nghe được ý tưởng của cô, nhiệt huyết liền sôi trào, vội vàng thúc giục: "Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh thay đồ thôi, cô chọn cho ta màu xanh sẫm kia, tôi rất thích nha."

"Thích thì tốt, chờ có người hỏi tới, lượng tiêu thụ quần áo đều nhờ vào cô đó."

"Không thành vấn đề, tuy nhiên tôi giúp cô nhiều vậy, đến cùng là vì cái gì?" Tần Mộng cau mày tự hỏi.

Lâm Tập Tập cười nói: "Chúng ta là tình yêu đích thực."

Tần Mộng giễu cợt: "Tình yêu đích thực chẳng qua là con thuyền nhỏ, nói lật liền lật."

Lâm Tập Tập suy nghĩ một chút nói: "Vậy tôi cho cô làm cổ đông nhé, chỉ cần thương hiệu quần áo thành lập thì cô chính là người góp vốn."

"Ha ha ha, cái này hay, chờ tôi về nhà đếm chút tiền tiêu vặt."

"Không cần cô bỏ tiền ra, bây giờ cái gì cũng đều có sẵn, không dùng vốn, điều chúng ta phải làm trước mắt là mở rộng thị trường, tìm kiếm nguồn tiêu thụ."

Tần Mộng gật đầu một cái, nói: "Được rồi, đêm nay hãy xem bản lĩnh của tôi!"

Hai người tới chổ bạn Tần Mộng để lấy quần áo, đến phòng vệ sinh thay ra, hôm nay Tần Mộng khoác trên người áo choàng lông chồn, vừa vặn phối với sườn xám. Hai người chen chúc trong phòng vệ sinh thay đồ, Tần Mộng sờ sờ trên đùi mình, cười nói: "Cô cũng thật có bản lĩnh, bây giờ không có vớ, thế mà cô lại có thể làm được một đôi vớ."

Hiện tại là mùa đông, bên trong khách sạn không có hệ thống lò sưởi, chỉ có thể dựa vào lò sưởi cầm tay, nếu như mặc sườn xám không có vớ thì sẽ chết rét. Thời kỳ này còn chưa có vớ, cũng chỉ có vớ bằng vải bố hoặc bằng vải bông, Lâm Tập Tập nhờ Lý Ngọc biến tấu những chiếc vớ bằng vải bông, sau đó đến xưởng nhuộm để nhuộm màu, thật vất vả mới làm được đôi vớ tương tự như vớ tất cao. Chưa kể mặc vào có hiệu quả rất tốt, hơn nữa vớ bông cũng có tác dụng giữ ấm.

Nghe được lời khen của Tần Mộng, Lâm Tập Tập than thở nói: "Cô đừng xem thường đôi vớ này, chính tôi lăn lộn giằng co còn hơn thiên tài dày vò, miễn cưỡng là có hiệu quả đi, cũng không biết vớ chân chính khi nào mới ra đời."

Tần Mộng cười nói: "Trước khi vớ ra đời, đôi vớ này của cô là một sản phẩm tốt nha, cơ hội làm ăn vô hạn!"

Hai người thay xong sườn xám, quan sát lẫn nhau một chút, Tần Mộng nhìn cô chậc chậc hai tiếng nói: "Không nghĩ tới nha, cô so với tôi còn thon nhỏ hơn nhiều, nhìn vóc người này mà xem, trước lồi sau vểnh, tôi cao thì có cao nhưng quá bằng phẳng." Nói xong cô còn cúi đầu nhìn ngực mình, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Lâm Tập Tập bị nàng chọc cười, cười khẽ mấy tiếng, đẩy nàng ra ngoài nói: "Cô nói nhiều quá, đi ra ngoài đi."

Lúc mở cửa, Tần Mộng hơi rùng mình một cái, quấn chặt áo choàng lông chồn trước khi bước ra ngoài.

Bộ sườn xám mỏng manh kết hợp với áo choàng lông chồn đắt tiền, dưới chân đi một đôi giày cao gót thời thượng nhất, tóc được búi cao, đính thêm vài đóa hoa làm bằng ngọc trai, lối ăn mặc của hai người đẹp tựa như tranh vẽ.

Tần Mộng mặc một bộ sườn xám bằng gấm màu xanh đậm, với dáng người cao ráo, trông nàng vô cùng duyên dáng và sang trọng.

Lâm Tập Tập ngược lại mặc áo gấm màu trắng sẫm có hoa văn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng tinh xảo.

Hai phong cách đẹp bất đồng, nhưng đều có điểm riêng của nó.

Vừa bước ra khỏi phòng chờ và bước vào sảnh tiệc, các cô rất nhanh trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đặc biệt là giữa một dàn phụ nữ mặc váy dài thướt tha, các cô chắc chắn là hạc đứng trong bầy gà.

Những phu nhân, tiểu thư có tiền, không có việc gì thì đều yêu thích chạy theo thời trang. Mặc dù các nàng không ra khỏi nhà nhưng cũng không ngăn được thiên tính làm đẹp của các nàng, các tiểu thư giàu có nhất định có một phần trong những món châu báu, quần áo, đồ trang điểm được lưu hành ở Thượng Hải. Dù cho các nàng không nhất định sẽ dùng nhưng vẫn cứ mua, hoạt động yêu thích này của phái nữ ở niên đại nào cũng có.

Lúc này, mọi người sửng sốt một chút khi thấy sự xuất hiện của cả hai trong bộ sườn xám.

Các phu nhân còn ngại nên nói một câu: Quá lộ liễu!

Trong lòng các tiểu thư tuyệt đối là: Wow! Thật là đẹp, mua ở Thượng Hải sao? Khi nào thì tung ra, tại sao ta không biết?

Cũng có người tương đối tối tăm, bình luận ác ý nói: Đây là từ thanh lâu đi ra sao?

Mà cánh đàn ông ở đây, bọn họ không có ý kiến gì, nhìn đến xuất thần.

Loại quần áo này chỉ nhìn thoáng qua thì biết không phải là quần Tây dương nhưng nhìn giống như áo khoác dài nhưng cũng không phải là áo khoác dài, tay áo, bên eo, vạt áo, bất kể là ở đâu cũng vô cùng bắt mắt.

Các cô nương da mặt mỏng nhìn mấy lần cũng đỏ mặt, trong lòng lại không nhịn được nhìn thêm vài lần, sau đó âm thầm suy nghĩ: Mặc như vậy rất đẹp.

Màu sắc đôi vớ của Lâm Tập Tập rất giống màu da nhưng người khác vẫn nhìn ra được đó là vớ vải bông, cho nên nhiều người sau khi xem qua cũng có thể chấp nhận, cũng cảm thấy không mấy lộ liễu.

"Vẫn còn chút lạnh nha." Tần Mộng đi đi, cảm thấy gió lọt vào bên hông, không nhịn được thấp giọng than phiền với Lâm Tập Tập.

Trên mặt Lâm Tập Tập duy trì nụ cười, trả lời: "Lạnh cũng phải nhịn, cô nghe qua người đẹp băng giá chưa? Muốn xinh đẹp thì không được sợ lạnh!"

"Cô thật độc ác!" Tần Mộng mĩm cười cắn răng nghiến lợi.

Trong yến hội, Lâm Tập Tập không quen biết ai nhưng không có nghĩa là Tần Mộng không có, sau khi nàng cùng Lâm Tập Tập bước ra ngoài, có vài người quen tiến đến chào hỏi nàng.

"Tần Mộng, hôm nay cô thật xinh đẹp, quần áo mua ở đâu vậy, thật mỹ, chưa từng nhìn qua kiểu quần áo này nha."

Tần Mộng tao nhã cười một tiếng, nói: "Loại váy này gọi là "sườn xám", là Vãn nhi làm ra, ta cùng nàng giao tình tốt nên nàng mới tặng ta một chiếc."

Có người than thở nói: "Bên ngoài không bán sao? Thật là tiếc, mấy người chúng ta còn đang định mua đó."

Tần Mộng lại nói: "Cái này không mua được bên ngoài, nhưng mà Vãn nhi là lão bản, nếu các cô muốn kiểu váy này thì có thể đến tiệm vải của nàng chọn vải sau đó đặt làm."

Lâm Tập Tập đúng lúc mở túi xách nhỏ của mình ra, lấy ra một ít thẻ nhỏ gửi cho bọn họ, nói: "Nếu các tiểu thư có hứng thú, có thể đến 'Tiệm vải Duyệt Dung' tìm ta, trên thẻ có địa chỉ, cầm thẻ này đến tiệm, có thể được giảm giá nha."

Có người bán tin bán nghi hỏi: "Các cô thật sự có đặt may sao?"

"Tất nhiên, nếu các cô rãnh rỗi có thể đến tiệm tìm hiểu một chút cho rõ."

Vài người vây quanh hai người bọn họ hỏi lung tung này kia, sau đó sảng khoái quyết định sẽ đến tiệm vải xem qua một chút.

Sau khi giao dịch với vài người, Lâm Tập Tập và Tần Mộng có chút hưng phấn, mặc dù đối phương cũng không nói là sẽ đặt may nhưng có người hỏi tới, chính là một khởi đầu tốt.

Hai người vừa hứng khởi thì nghe thấy cách đó không xa có người nhìn bọn họ, sau đó thấp giọng nói chuyện, nhưng thanh âm không nhỏ, bởi vì các nàng cố tình nói cho các cô nghe.

"Thật là mất hết thể diện, ăn mặc xộc xệch ra khỏi cửa, nhìn dáng vẻ các nàng đắc ý kìa, thật là buồn cười."

"Đúng vậy, váy xẻ tà như vậy còn dám mặc, nữ nhân bây giờ không biết nghĩ gì trong đầu, đơn giản là đồi phong mỹ tục."

Tần Mộng cắn răng, hất cánh tay Lâm Tập Tập ra muốn đi tới đó, lại bị Lâm Tập Tập gắt gao giữ lại, "Tần Mộng, đừng gây chuyện, miệng là của người ta, chúng ta không thể cấm bọn họ nói gì được."

"Nhưng các nàng lại nói khó nghe quá đi."

Lâm Tập Tập lại khuyên nhủ: "Đừng để ý, cô không thể yêu cầu tất cả mọi người nhất trí với chúng ta, một thứ tốt đến đâu thì sẽ có người không thích, có người thích."

"Hừ!" Tần Mộng vô cùng khó chịu.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng huyên náo trước cửa sảnh tiệc, hóa ra tân Đô đốc Quý Khôn đến chào mọi người.

Lâm Tập Tập đứng trong đám đông, nhìn thoáng qua người đứng bên cạnh Quý Khôn là Quý Du Hồng, hôm nay anh vẫn mặc bộ quân trang cấm dục, phá lệ nổi bật.

Lúc nãy khi Quý Du Hồng đang cùng chúc rượu với Quý Khôn ở tầng một, anh phát hiện Lâm Tập Tập không ở bên cạnh Lâm Kính Đình, vì vậy anh đoán rằng cô đang đi tìm Tần Mộng ở tầng hai. Cho nên khi đến tầng hai, trước tiên anh tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong biển người, kết quả chẳng tốn hơi tốn sức đã thấy hai người con gái nổi bật.

Nhưng khi nhìn rõ lối ăn mặc của Lâm Tập Tập, anh không kiềm chế mở to mắt, con ngươi co lại, nhiệt độ quanh người giảm xuống, cúi người nói với Quý Khôn: "Con đi qua kia một chút." Nói xong thì bước chân mạnh mẽ vội vã đi qua đám đông.

Quý Khôn hớn hở nói với những người xung quanh: "Vẫn là tuổi trẻ, không kiên nhẫn."

Đối phương đáp lại: "Quý công tử là thấy người quen đi."

Quý Khôn nói: "Đoán chừng là thấy người trong lòng."

Sau khi ông nói xong thì liền cười vui vẻ, mọi người thấy vậy cũng chỉ có thể cười theo.

Lâm Tập Tập thấy Quý Du Hồng đi về phía mình, ít nhiều cũng có chút khẩn trương, kéo tay Tần Mộng nói: "Làm sao đây, ngài ấy tới."

Tần Mộng cảm thấy buồn cười, "Không phải bình thường cô đem anh ấy ăn đến chết sao? Sao bây giờ lại khẩn trương?"

"Tôi sợ ngài ấy thấy tôi mặc như thế này thì tức giận." Lâm Tâp Tập lo lắng nói, bởi vì cô phát hiện ra rằng ở một phương diện nào đó, Quý Du Hồng và Lâm Kính Đình rất giống nhau, cả hai đều thích quản cô!

Tần Mộng thấy Quý Du Hồng đang bước nhanh về phía này, cũng phát hiện được sắc mặt của anh không đúng, vội vàng hất tay Lâm Tập Tập ra, nói: "Vãn nhi này, tôi qua bên kia giúp cô buôn bán sườn xám, chính cô giải quyết bạn trai của mình đi!' Nói xong lời này thì nàng liền đạp giày cao gót, chạy như một làn khói.

Đồng minh cũng đã bỏ chạy, vậy cô có nên bỏ chạy luôn không?

Cô còn chưa làm gì thì Quý Du Hồng đã mở miệng gọi cô lại: "Lâm Vãn nhi!"

Lâm Tập Tập lập tức nở nụ cười tươi, ngọt ngào gọi anh: "Hoài An ca ca~"

"Tại sao em lại ăn mặc như thế này? Em..."

"Ngừng! Ngài đừng vội phê bình, trước tiên ngài thấy em mặc như này đẹp không!?"

Quý Du Hồng mím môi, từ lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ này của cô thì tim bắt đầu đập loạn, anh vẫn luôn biết cô gái nhỏ này rất đẹp nhưng vạn lần không nghĩ tới, cô còn có thể đẹp hơn nữa, đẹp đến nỗi khiến anh hít thở không thông. Sau khi rung động thì anh lại vô cùng khó chịu, vẻ đẹp mỹ lệ này của cô, anh chỉ muốn độc chiếm, một chút cũng không muốn chia sẻ cho người ngoài nhìn.

Cuối cùng, anh chỉ có thể trung thực thừa thận: "Hôm nay, em rất đẹp."

[1] Tắc ông thất mã: hoạ phúc khôn lường (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: "Làm sao biết đó không phải là phúc?" Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt).

[2] Yên tri vi phúc: ai biết được đó là phúc hay họa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-61 )