← Ch.22 | Ch.24 → |
Trong nháy mắt, Lâm Tập Tập cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, đột nhiên nổi hết cả da gà.
Tuy đã chuẩn bị thú nhận thân phận với Tần Mộng từ trước, nhưng tiền đề phải là Lâm Tập Tập tự mình chủ động thú nhận. Là một người biết rõ tình tiết phía sau, cô vẫn luôn cho rằng mình có thể khống chế tốt các phân đoạn, cho nên khi đối mặt với sự chất vấn bất thình lình của Tần Mộng, Lâm Tập Tập có chút sững sờ.
Giờ khắc này cô mới ý thức được, mặc dù thế giới này là thế giới trong sách do cô viết ra, nhưng hiện giờ nó cũng là một thế giới tồn tại một cách chân thật, ở nơi này, mỗi một con người mỗi một sự kiện, kể từ sau khi cô xuyên vào đã thoát khỏi sự khống chế của cô, tự do phát triển theo quỹ đạo của riêng bọn họ rồi.
Cô cho rằng mình có thể dễ dàng nhìn thấu mọi người, nhưng thật ra người khác cũng có thể nhìn thấu cô, cô đã không còn là tác giả có được góc nhìn của thượng đế nữa, mà là một quân cờ bé nhỏ hoà mình vào thế giới rộng lớn này.
Tần Mộng trước mặt vẫn bình thản như cũ tiếp tục nói: "Sao lại ngây ngốc rồi? Có muốn tôi giúp cô nhớ lại, có phải sau khi đi du học cô đã học được những kiến thức tân tiến không? Du học chính là một cái cớ không tồi, bất kể sự thay đổi gì đều có thể đổ cho nó, về phương diện này tôi chính là tiền bối của cô đấy."
Lâm Tập Tập hít một hơi, đúng là cô có miêu tả Tần Mộng là người hoạt bát phóng khoáng, cũng là người khôn khéo am hiểu sâu sắc về thế đạo, cho nên nàng mới có thể thuần thục đại thắng trong trạch đấu của Tần trạch.
Hiện giờ xem ra, nàng không chỉ khôn khéo mà còn phúc hắc nữa!
Đọc Full Tại
Lâm Tập Tập có chút thẹn quá hoá giận, nếu biết sớm thì nên viết nàng ngu xuẩn một chút rồi!
Vuốt mặt, Lâm Tập Tập nói: "Nếu tôi nói tôi đột nhiên lĩnh ngộ thì cô có tin không?"
Tần Mộng trả lời như chém đinh chặt sắt: "Nhất định không có khả năng."
Lâm Tập Tập nhướn mày, nói: "Vậy cô có thể nói cho tôi nghe trước, vì sao cô lại nghe hiểu "tiếng phổ thông" không?"
Tần Mộng trợn to hai mắt: "Còn phải hỏi sao? Bởi vì chúng ta là đồng hương đó!" Cuối câu còn dùng chữ đó, nàng có vẻ rất kích động: "Trong bữa tiệc tôi đã đoán được rồi, nhưng khi đó không có cơ hội nói, mấy ngày nay cô lại không tới tìm tôi, tôi cũng không ra được, tôi nôn nóng sắp điên cả lên rồi!"
Lâm Tập Tập đánh giá nàng từ trên xuống: "Không nhìn ra cô nôn nóng chỗ nào cả."
Tần Mộng dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, nghi hoặc hỏi cô: "Có điều, lúc biết tôi và cô giống nhau, sao cô còn bình tĩnh như vậy được? Chẳng lẽ cô cũng đã nhận ra từ trước?"
Thật ra đây cũng là điểm mà cho tới nay Lâm Tập Tập tương đối rối rắm, cô đã chuẩn bị thú nhận với Tần Mộng, nhưng phải dùng phương thức gì để thú nhận thì cô vẫn luôn lưỡng lự.
Tuy hai người đều là xuyên việt, nhưng một người là hiện thực còn một người là hư cấu ra, đúng ra mà nói, bọn cô là người ở hai thế giới khác nhau xuyên đến cùng một thế giới, quan hệ phức tạp như vậy cô phải giải thích thế nào? Nếu trực tiếp nói với Tần Mộng: Cô là nhân vật mà tôi viết ra, là tôi đặc biệt sắp đặt cho cô xuyên tới đây. Loại lời nói này, Tần Mộng nghe xong sẽ trực tiếp liều mạng với cô, làm không khéo thì nhận thân không thành lại còn kết thù.
Cô phải giấu giếm một cái gì đó cho thích hợp.
Nghĩ đến đây, Lâm Tập Tập gật đầu, tỏ vẻ cao thâm khó đoán nói: "Tôi không chỉ biết cô là người xuyên việt, tôi còn biết trước khi xuyên qua cô tên Giản Mộng, là một nhà nghiên cứu súng ống, học thức uyên bác, cực kỳ tài giỏi."
Vẻ mặt Tần Mộng như bị sét đánh trúng, đột nhiên nắm lấy tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói, có phải cô là lâu la do đại thần xuyên việt phái tới, có phải cô làm nhiệm vụ không thông thạo, trời xui đất khiến thế nào ném tôi tới nơi này, bây giờ cô phát hiện mình thất trách cho nên đuổi tới đền bù sai lầm? Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô, trừ phi cô lập tức đưa tôi trở về!"
Lâm Tập Tập:...
Đọc Full Tại
Dùng sức gỡ tay nàng ra, Lâm Tập Tập bất đắc dĩ nói: "Chị gái à, cô có thể đừng tưởng tượng doạ người như vậy được không?! Chúng ta nói chuyện bình thường thôi không tốt sao?"
Tần Mộng trợn trừng mắt, nói: "Cô cảm thấy chúng ta thế này được xem là bình thường à?"
Lâm Tập Tập nghẹn họng một chút, cười mỉa hai tiếng nói: "Hoàn cảnh chung tuy không bình thường, nhưng chúng ta cần phải giữ tâm thế bình thường thì mới có thể phân tích và giải quyết vấn đề một cách khôn ngoan, cô thấy đúng không?"
Tần Mộng đúng là nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Cô thật sự không phải đến đưa tôi trở về?"
"Tin tôi đi, tôi còn muốn trở về hơn cô." Ngày tháng không có di động, không có wifi quả thực làm người ta tuyệt vọng.
Náo loạn một hồi, cuối cùng Tần Mộng cũng tìm lại suy nghĩ bình thường, hỏi cô: "Vậy sao cô biết chuyện của tôi?"
Lâm Tập Tập thở dài, nói: "Thật ra tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà cô là nữ chính trong cuốn sách đó, còn cô là xuyên từ hiện đại về dân quốc."
Tần Mộng sững sờ, ngơ ngác nhìn cô nửa ngày mới gian nan lặp lại lời nói: "Hoá ra tôi chỉ là nhân vật hư cấu trong một cuốn sách? Cho nên nói đúng ra thì tôi thật ra không phải người?"
Lâm Tập Tập nói: "Không không không, trong cuốn sách đó cô tuyệt đối là con người hàng thật giá thật, tính cách của cô cực kỳ hoàn mỹ, lại là một người vừa xinh đẹp vừa có mị lực."
Tần Mộng vẫn tiếp tục sững người, ngay khi Lâm Tập Tập cho rằng nàng chịu đả kích quá lớn nên ngốc luôn rồi thì lại nghe nàng nói: "Tác giả viết cuốn sách này có phải trong đầu có hố không?"
Lâm Tập Tập trong đầu có hố:...
"Một nhà nghiêm cứu thế kỷ mới cả ngày thành thành thật thật ở trong phòng thí nghiệm xuyên về thời kỳ dân quốc, đây là giả thiết kỳ lạ quái quỷ gì thế? Đột phá ở đâu? Đáng yêu ở đâu? Người đó không đặt tâm vào à mà viết ra một cuốn truyện như vậy?"
Đầu gối liên tiếp trúng vài mũi tên khiến Lâm Tập Tập suýt thì khuỵu xuống, cô ổn định tin thần, giãy giụa tự cứu bản thân, nói: "Thực ra cuốn truyện này của người đó vẫn rất được đón đọc, dẫu sao thì kỹ năng này của cô cũng coi như bàn tay vàng."
Tần Mộng bày ra bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc nữa, nói: "Bảo một thiên kim tiểu thư cửa lớn không thể ra, cửa nhỏ không thể bước đi chế tạo phi cơ đại pháo cứu vớt thế giới sao? Không khả thi mấy!"
Lâm Tập Tập:...
Bóp chết nữ chính do mình viết ra có tính là phạm pháp không?!
Tần Mộng nhìn Lâm Tập Tập nói: "Thế sao cô lại tiến vào?"
Cuối cùng cũng nghe được câu đối thoại bình thường, Lâm Tập Tập thở dài, đáp: "Tôi cũng không biết, ngủ một giấc tỉnh lại đã tới nơi này."
Tần Mộng đồng cảm sâu sắc với những gì cô trải qua, lại nắm tay cô: "Cô đừng quá tuyệt vọng, hãy nghĩ về điểm tốt đi, cô xem như hack rồi, ít nhất cô đã biết cốt truyện."
"Thực xin lỗi, truyện này tôi cũng chỉ mới đọc một nửa thôi." Điểm này cô không nói dối, truyện của cô đúng thật chỉ mới viết được một nửa.
Tần Mộng:...
Đọc Full Tại
Đôi chị em cá vàng bụng bọ cứ ngồi cùng nhau như thế, bi ai ba giây cho sự bi thảm mà cả hai trải qua.
Tần Mộng không hổ là bước ra từ phòng nghiên cứu, tố chất tâm lý cực kỳ tốt, dù cho thế giới quan vừa bị đập đi xây lại thì sau khi bình ổn cảm xúc, chẳng mấy chốc nàng đã khôi phục lý trí.
Tiếp theo đó chính là thời gian hai người đồng hương đã được kết nối ám hiệu trao đổi tin tức với nhau.
Vì để che giấu thân phận tác giả của mình nên có một vài chuyện Lâm Tập Tập không nói hết ra, nhưng về cơ bản vẫn kể đại khái cốt truyện cho Tần Mộng nghe.
"Cho nên mục tiêu bây giờ của cô là giúp Lâm Kính Đình tẩy trắng?" Tần Mộng buồn cười nhìn cô: "Cô thật sự thảm hơn tôi nhiều, phải biết rằng không bao lâu nữa Lâm Kính Đình sẽ hắc thành than củi, có tẩy bao nhiêu cũng là nước mực mà thôi."
Lâm Tập Tập nhíu mày nói: "Thật ra cũng không khoa trương như vậy, chỉ cần để anh ta rời xa một vài người, dẹp quán thuốc phiện, ít đối đầu với bọn người Quý Du Hồng thì hẳn là sẽ không sao nữa."
Tần Mộng cười lạnh: "Vài chuyện mà cô nói, tuỳ tiện lấy một cái ra cũng là khó như lên trời."
Lâm Tập Tập lập tức nhụt chí: "Chẳng lẽ chúng ta không phải chiến hữu sao? Chuyện còn chưa bắt đầu cô đã đả kích tôi như vậy mà coi được à?"
Trước đó khi cô viết về Tần Mộng sao lại không phát hiện, Tần Mộng không chỉ là thần đồng, là phúc hắc, mà nàng còn độc miệng nữa vậy, mỗi lần mở miệng đều khiến người ta muốn bóp chết nàng!
Hai người nói chuyện đến tận trưa, Tần Mộng tất nhiên không thể thả Lâm Tập Tập đi dễ dàng, nhưng Lâm Tập Tập lo lắng cho Lâm Kính Đình, muốn trở về xem tình hình, vì thế hai người lại giằng co một hồi, mãi đến khi Tần Mộng nói: "Lần này bà nội Quý Du Hồng ngã bệnh, cứ cách hai ngày anh ta sẽ về nhà thăm bà một chuyến, hôm qua tôi đến không gặp anh ta, chắc chắn hôm nay anh ta sẽ về, không phải cô tới trả áo choàng sao? Không muốn gặp anh ta à?"
Hôm nay Lâm Tập Tập đặc biệt cầm áo choàng tới tìm Tần Mộng là muốn tìm hiểu hành tung của Quý Du Hồng, bây giờ nghe nói có thể gặp Quý Du Hồng, nhất định cô sẽ không bỏ qua cơ hội này, vì vậy liền ỡm ờ ở lại ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, hai người dời bước đến giường La Hán trong phòng khách nghỉ trưa, Tần Mộng lải nhải về chuyện mà nàng thấy sau khi đến đây, còn có đám người nhà kỳ lạ của nàng nữa, những chuyện đó Lâm Tập Tập đều biết, tối qua cô ngủ không ngon, giờ lại nghe Tần Mộng lảm nhảm bên tai, tiếng lảm nhảm khiến cô mơ màng buồn ngủ.
"Tôi bảo người đến nhà họ Quý truyền lời với Quý Du Hồng, bảo anh ta nếu có về thì sang đây một chuyến." Cuối cùng Tần Mộng cũng nói câu khiến Lâm Tập Tập thấy hứng thú.
Cô xoay người ngồi dậy, nói với Tần Mộng: "Anh ta có thể tự do vào viện của cô à?"
Tần Mộng gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Anh ta là "người ngoài" mà tôi hay gặp nhất, cô cũng biết đấy, hai nhà chúng tôi đều hy vọng chúng tôi có thể ở bên nhau, cho nên lần nào anh ta tới tìm tôi cũng chẳng có ai ngăn trở cả."
Lâm Tập Tập đột nhiên nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt trong mơ lần trước, tim lại đập lỡ một nhịp nên ho nhẹ một tiếng, hỏi Tần Mộng: "Vậy rốt cuộc cô có ý gì? Cứ kéo dài vậy sao?"
Tần Mộng thả tay: "Tôi chẳng có cảm giác gì với anh ta cả, trước đó vì để tỏ thành ý nên tôi đề nghị nói chuyện yêu đương với anh ta trước, cô biết anh ta nói thế nào không?"
Lâm Tập Tập buồn cười hỏi: "Nói thế nào?"
"Anh ta nói anh ta không rảnh!" Tần Mộng cười nhạo nói: "Có phải buồn cười lắm không, trước khi kết hôn thái độ đã cho có lệ như vậy, cô bảo sau khi kết hôn anh ta có thể tốt hơn chỗ nào? Dù sao tôi cũng không có hứng thú gả cho anh ta, có thể kéo dài một ngày thì cứ kéo đi, may mà anh ta bận bịu công chuyện rất nhiều, vốn chẳng có thời gian cưới vợ."
Những điều Tần Mộng nói cô đều biết, nhưng lúc nghe Tần Mộng chính miệng bày tỏ ý kiến cá nhân về Quý Du Hồng thì trong lòng Lâm Tập Tập lại có chút khó chịu, thầm nghĩ tôi viết nam chính đâu có kém như vậy, chẳng qua anh ta có tinh thần trách nhiệm tương đối nặng lại yêu nước mà thôi.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |