← Ch.20 | Ch.22 → |
Lâm Kính Đình nói chuyện với Lâm Tập Tập một lúc lâu, mãi đến khi Lý Ngọc bưng canh sâm lên, khuyên anh ta đi ăn cơm, lúc ấy anh ta mới rời phòng đi xuống lầu.
Lâm Tập Tập biết Lý Ngọc có chuyện muốn nói với cô nên tìm một cái cớ bảo Thuý Bình đi, đến khi trong phòng chỉ còn lại hai chị em thì cô mới tủm tỉm nói: "Chị dâu muốn nói gì?"
Lý Ngọc bưng canh sâm ngồi ở mép giường, tỏ vẻ muốn đút cô, Lâm Tập Tập liên tục xua tay nói: "Em có thể tự uống."
Lý Ngọc lại không để ý, cố chấp giơ thìa lên trước mặt cô, Lâm Tập Tập đành phải há miệng uống sạch, Lý Ngọc vừa đút vừa nói: "Em chồng, lần này em quá lỗ mãng, không cho em đi em cứ nhất quyết đi, kết quả gây ra chuyện lớn như vậy, nếu em thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Lần này may mà gặp được Quý công tử, nếu cậu ấy không tình cờ đi qua thì em phải làm sao?"
Lâm Tập Tập chỉ cười tủm tỉm uống canh sâm mà nàng ấy đút, để mặc nàng ấy nhắc mãi.
Lý Ngọc chỉ biết cô đi gây chuyện, lại không biết màn kịch mất tích này từ đầu tới cuối đều là cô tự mình sắp đặt, mà người chân chính biết toàn bộ kế hoạch của cô lại là Quý Du Hồng, người không thân quen với cô lắm. Nhưng dựa vào nhân phẩm của Quý Du Hồng thì tuyệt đối sẽ không bán đứng cô, may mà lúc ấy Quý Du Hồng thiếu cô một ân tình, lần này vừa hay có dịp dùng tới, nếu không, ở nơi trời xa đất lạ này, cô đúng là không có cách nào làm được hoàn mỹ thế này.
Đọc Full Tại
Hiện giờ Lâm Kính Đình đã bắt đầu hoài nghi Phương Ni, sau này khẳng định sẽ âm thầm điều tra ả, Phương Ni có nhiều vấn đề như vậy, chỉ cần để Lâm Kính Đình tra ra mấy cái, những ngày tháng sau này của ả chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, mà Lâm Kính Đình cũng tuyệt đối không tín nhiệm ả thêm lần nữa, thậm chí, có khi còn thu lại đặc quyền mà ả sở hữu trước đó.
Chỉ cần rời xa cô ả này, tỷ lệ tiếp xúc giữa Lâm Kính Đình và người Nhật sẽ giảm rất nhiều, cũng sẽ không trở thành chó săn Hán gian mà người người phỉ nhổ.
Có điều, nếu Lâm Kính Đình thu hồi mọi thứ của Phương Ni, vậy cô có nên đi tranh thủ chút quyền kinh doanh tiệm vải không? Nghĩ tới dáng vẻ khi mình làm bà chủ, Lâm Tập Tập nhịn không được mà phì cười ra tiếng.
Lý Ngọc bị cô doạ cho nhảy dựng, khó hiểu hỏi cô: "Em chồng bị làm sao vậy? Có phải bị doạ choáng váng rồi không, sao lại lúc sợ lúc hét."
Lâm Tập Tập nén cười, nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy ngày hôm nay thật quá thần kỳ."
Lý Ngọc cười mắng: "Còn thần kỳ, mọi người đều suýt bị em hù chết."
Uống canh sâm xong, đại phu mà Lâm Kính Đình phái người đi mời cũng tới, bắt mạch cho Lâm Tập Tập xong, nói bị cảm lạnh nhẹ, bốc mấy thang thuốc uống hết là không sao nữa.
Đợi khi mọi chuyện xong xuôi, Lâm Tập Tập trực tiếp tê liệt ngã xuống giường.
Ổ chăn đã mềm mại lại còn ấm áp, cô rúc mình trong đó, cảm thấy toàn thân ấp lên, bỗng nhiên nhớ tới chiếc áo choàng Quý Du Hồng cho cô mượn, lúc ấy chiếc áo choàng đó cũng mang lại cho cô sự ấm áp vô biên.
Vì vậy bèn ngẩng đầu tìm một vòng trong phòng, phát hiện chiếc áo choàng tối màu đang treo trên giá treo mũ áo, cô không gọi Thuý Bình, tự mình xốc chăn xuống giường, đôi chân trần chạy bước nhỏ vọt tới trước cái giá, nhanh chóng gỡ áo choàng xuống, sau đó ôm nó về ổ chăn, chỉ rời khỏi trong chốc lát là quay lại ngay nên ổ chăn vẫn còn hơi ấm dễ chịu.
Mới đầu cô chỉ mở chiếc áo choàng ra, đặt cạnh gối đầu để nhìn, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu ngửi ngửi, mặt trên vẫn phảng phất lưu lại hơi thở đặc trưng của Quý Du Hồng, quen thuộc mà xa lạ, làm cô không tự chủ được mà nhớ lại khung cảnh hai người cùng cưỡi chung một con ngựa lúc chạng vạng.
Loại cảm giác trái tim rung động hụt hẫng vài nhịp này cô chưa từng trải qua, cô hơi mê mang suy đoán, có phải là cảm giác động lòng không?
Lâm Tập Tập tức khắc tỉnh táo lại, phát hiện mình vậy mà lại có tà tâm với nam chính dưới ngòi bút của mình! Thật sự quá đáng khinh!
Cô vội vã quấn áo choàng thành một cục nhét vào ổ chăn, ép mình phải nhắm mắt làm ngơ.
Trong mơ màng, dường như cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang từ từ bao quanh cô, cô vừa định vươn tay ra thì phát hiện đôi tay mình đã ôm lấy vòng eo của ai đó rồi, cô cúi đầu nhìn nhận thì thấy đối phương mặc quân trang chỉnh đề, hông đeo đai vũ trang, một bên còn có bao đeo súng.
Người kia là ai, sao cô lại ôm anh, lại còn ôm chặt như vậy.
Đọc Full Tại
Chuyện tiếp theo càng hỗn loạn hơn, cô vốn đang ở sau lưng người đàn ông, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã chạy ra phía trước đối phương, còn bị anh ôm vào trong ngực, cái ôm của người đàn ông cũng thực ấm áp, khiến cô trầm mê trong đó.
Lâm Tập Tập cảm thấy kinh ngạc, muốn ngẩng đầu nhìn rõ bộ dạng của đối phương, người nọ trùng hợp cúi đầu xuống, Lâm Tập Tập lập tức trợn to hai mắt, bởi vì người đàn ông đã chuẩn xác chiếm được môi cô, đầu lưỡi ấm nóng ướt át linh hoạt len vào khoang miệng, khoảng cách của hai người rất gần, đủ để cô thấy rõ dáng vẻ của anh...
Quý Du Hồng!
Lâm Tập Tập đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra mình vẫn đang nằm trong ổ chăn ấm áp như cũ, bốn phía không có bóng dáng của người đàn ông lỗ mãng nào, đương nhiên cũng không có Quý Du Hồng.
Hoá ra là mơ...
Cũng may chỉ là mơ...
Không đúng, vì sao có lại mơ một giấc mơ đào hoa như vậy, đối tượng trong mơ lại còn là Quý Du Hồng!
Cô bị làm sao vậy? Trúng tà sao? Hay là từ sâu trong nội tâm cô đã nổi lên suy nghĩ không an phận với người đàn ông này?
Lâm Tập Tập hít một ngụm khí lạnh, thầm cảnh báo chính mình: "Cô đừng có xằng bậy, đó là nam chính, định mệnh của anh là ở bên nữ chính, không có bất kỳ quan hệ gì với cô cả!
Nghĩ đến đây, cô vội lấy cái áo choàng nhét ở trong chăn ra, xuống giường chạy tới treo nó lại giá treo mũ áo.
Khi trên giường không có đồ của người khác nữa, cuối cũng cô cũng có thể ngủ một giấc an ổn.
Chuyện Lâm Tập Tập bị bắt đi đã để lại cho Lâm Kính Đình một bóng ma tâm lý nghiêm trọng, vậy nên anh ta nhẫn tâm quyết định tạm thời cấm cửa cô, ra lệnh cưỡng chế bắt cô ở trong dinh thự cả ngày, nhiều nhất cũng chỉ cho phép đi lại trong sân một chút.
Lâm Tập Tập tự biết đuối lý, không dám kháng nghị, cả ngày thành thật ở trong nhà ăn ăn uống uống, hoặc là lôi kéo Lý Ngọc và Thuý Bình chơi với cô, ngày tháng trôi qua rất dễ chịu nhưng cũng chán chường.
Hôm nay sau giờ nghỉ trưa, Lâm Tập Tập xuống lầu, thấy Lý Ngọc đang may quần áo, cảm thấy buồn cười: "Chị dâu, sao chị lại may quần áo vậy?"
Lý Ngọc cười trả lời cô: "Đây là vải mang từ Tô Thành tới, chị nghĩ không có việc gì làm nên lấy ra làm mấy bộ quần áo, loại vải này khá dày, thích hợp mặc vào mùa này."
Lâm Tập Tập mở miệng ngọt ngào khen nàng ấy: "Chị dâu giỏi quá, còn có thể tự may quần áo!"
"Kiểu đơn giản thì may được chứ phức tạp quá thì không thể." Lý Ngọc khiêm tốn nói tiếp.
Lâm Tập Tập ngẫm nghĩ, hỏi nàng ấy: "Nếu em vẽ ra một kiểu quần áo thì chị có thể chiếu theo đó may một bộ không?"
Lý Ngọc nói: "Có hình dáng để tham chiếu thì hẳn là không thành vấn đề, sao thế, em muốn may quần áo mới à? Vậy nên tìm một tiệm quần áo đặt may thì hơn, vừa nhanh vừa đẹp."
"Kiểu dáng bây giờ đều cổ quá rồi, em muốn tự mình vẽ ra một cái thật đẹp." Lâm Tập Tập nói xong thì sai Thuý Bình đến thư phòng lấy giấy bút tới cho cô.
Thuý Bình vội vàng chạy đi, chẳng bao lâu đã quay lại, sau đó đưa bút máy và giấy trắng cho cô.
Trình độ vẽ tranh của Lâm Tập Tập không tồi, hồi tưởng trong đầu một chút rồi quyết đoán hạ bút, sau vài nét bút, bản phác thảo của một chiếc sườn xám tay dài nhanh chóng hiện ra, Lâm Tập Tập lại nghiêm túc vẽ các chi tiết.
Lý Ngọc và Thuý Bình đứng bên cạnh cô nhìn, nhìn nửa ngày mới cau mày đánh giá: "Sao kiểu quần áo này lại lạ thế?"
Lâm Tập Tập cười nói: "Rất đẹp mà, đợi đến khi may xong mặc lên người còn đẹp hơn."
Sườn xám vẫn chưa chính thức xuất hiện ở thời kỳ này, nhưng qua tầm mười năm nữa, sườn xám sẽ thịnh hành khắp xã hội dân quốc, trở thành loại quần áo yêu thích nhất của các cô gái trong mọi tầng lớp.
Lâm Tập Tập giơ tờ giấy bản thảo lên nhìn, xoay người đưa cho Lý Ngọc: "Chị dâu giúp em làm một bộ đi."
Lý Ngọc lúng túng nhìn tờ giấy bản thảo trong tay, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Để chị thử xem."
Lâm Tập Tập tính toán trong lòng, nếu Quý Du Hồng tra được chứng cứ Phương Ni cấu kết với người Nhật Bản, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng buông tha cho Phương Ni.
Lâm Kính Đình âm thầm điều tra Phương Ni, rất có khả năng cũng tra ra vấn đề lớn, đến lúc đó khẳng định anh ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha ả.
Bất luận kết quả thế nào, Phương Ni đều sẽ không có kết cục tốt, nghĩ đến đây, Lâm Tập Tập cảm thấy an tâm.
Đọc Full Tại
Phương Ni gặp chuyện, Lâm Kính Đình đương nhiên sẽ lấy lại tiệm vải, đến lúc đó Lâm Tập Tập lại nghĩ cách thu tiệm vải về tay, cô nghĩ kỹ cả rồi, có tiệm vải, cô sẽ có thể khai thác thị trường may mặc, dựa vào con mắt của người hiện đại như cô, nhất định có thể dẫn đầu xu hướng thời trang.
Nghĩ chung quy vẫn là nghĩ, muốn thực hiện được vẫn có những khó khăn nhất định.
Lâm Tập Tập phát hiện gần đây tâm trạng anh trai cô rất xấu, không biết là vì Phương Ni hay việc kinh doanh khác xảy ra vấn đề, tóm lại ngày nào sắc mặt anh ta cũng u ám.
Mãi cho đến khi Lâm Tập Tập nhìn thấy tin tức trên báo mới hiểu ra, hoá ra sau khi tỉnh Giang Tô tuyên bố độc lập, chính sách mới nhanh chóng được ban hành, trong đó có một văn bản quy định rõ ràng, cấm hút và buôn bán thuốc phiện.
Thì ra là đã bắt đầu cấm thuốc lá.
Quy định này liên quan mật thiết đến việc kinh doanh của Lâm Kính Đình, anh ta hẳn là nóng lòng muốn giận điên.
Lúc này có lẽ đã có người bắt đầu nhằm vào Lâm Kính Đình, muốn anh ta đóng cửa mấy tiệm thuốc phiện, cho rằng sự tồn tại của nó là khối u ác tính còn sót lại của xã hội cũ, cần phải loại bỏ nó.
Lâm Tập Tập còn chưa biết làm cách nào để khuyên nhủ anh ta, bảo anh ta chủ động từ bỏ tiệm thuốc phiện, kết quả Phương Ni bên kia đã xảy ra chuyện trước.
Chạng vạng hôm nay, Lâm Tập Tập, Lâm Kính Đình và Lý Ngọc đang ngồi vào bàn ăn cơm chiều, bỗng nhiên có một người làm vội vã chạy tới, nói Phương Ni bị người của Quý Du Hồng bắt đi, chưa rõ nguyên nhân!
Lâm Kính Đình sững sờ tại chỗ, Lâm Tập Tập ngồi một bên nghe thấy lại âm thầm vui mừng, chắc là Quý Du Hồng nắm được chứng cứ xác thực rồi nên mới ra tay bắt người.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |