← Ch.160 | Ch.162 → |
Thích Diệm chớp mắt, suy tư nói, "Nhưng đây là lần đầu tiên cậu yêu cầu tớ làm một việc gì đó, tớ không thể làm cậu thất vọng.
Tớ vẫn phải tìm cách nào đó đi.
"
Sở Thiên Lê: "Có cách nào không?"
Thích Diệm thình lình đề nghị: "Nếu không để chú tớ biến mất đi, sắp xếp một vụ tai nạn xe cộ gì đó, như vậy sẽ không xảy ra phiền toái gì."
Sở Thiên Lê: "... ?"
Thích Diệm cười nói: "Không cần phải làm ra vẻ mặt như vậy đâu, chú tớ cũng không phải người tốt, tớ cảm thấy việc chú ấy làm cũng đủ để vào tù, cho nên sắp xếp một vụ tai nạn xe cộ cũng không sao đâu."
Đàm Mộ Tinh đã rửa tay rồi quay lại, cậu đưa tay chặn tai của Sở Thiên Lê lại, vẻ mặt kỳ quái nói: "Trẻ con thì đừng nên nghe những lời như vậy."
Sở Thiên Lê đột nhiên tỉnh ngộ, Thích Diệm là nhân vật chính trong tiểu thuyết nữ quyền, cho nên cô ấy có thân thích cực phẩm chính là tiêu chuẩn, nếu không căn bản sẽ không tồn tại tình huống mất mặt.
Bây giờ Thích Diệm vẫn còn là học sinh cấp 3, sau khi tốt nghiệp, cô ấy dần nắm quyền trong gia đình và dần tách mình ra khỏi những người thân thích đoạt quyền trong gia tộc.
Cô ấy dựa vào thực lực của mình để phát triển tập đoàn, trong khi những người thân từng thua trận với cô ấy năm xưa lại ra đi trong tuyệt vọng, hoặc phá sản do quản lý yếu kém sau khi phân chia tài sản.
Con nối dõi của nhà họ Hạ tương đối thưa thớt, ban đầu Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm, chỉ cãi lộn, đánh nhau trong quy mô nhỏ, hoàn cảnh của bọn họ về cơ bản khác với gia đình Thích Diệm.
Bất kể là Hạ Chính Hợp, hay là Hạ Viễn Dương, cũng sẽ không vì tiền mà tranh giành.
Sở Thiên Lê lâm vào khổ não, hiện tại thời gian không đúng, nữ chính trong nguyên tác còn chưa chính thức bắt đầu câu chuyện.
Thấy cô chán nản, Thích Diệm an ủi cô nói: "Tớ chỉ nói đùa thôi.
Tuy tớ và chú không có quan hệ tốt nhưng tớ có thể nói chuyện này với ông nội và xin ông ấy tặng bức tranh kia cho tớ."
"Nhưng tớ phải đợi đến sinh nhật ông nội mới gặp được ông ấy, còn phải tránh mặt chú tớ mới được.
Nếu không kinh động đến chú ấy, sự việc sẽ càng rắc rối hơn."
Thích Diệm không thể trực tiếp yêu cầu bức tranh tarot, chú của cô ấy sẽ kết luận rằng bức tranh này có vấn đề và sẽ không bao giờ dễ dàng giao ra.
Nhưng dù ông cụ Thích có ra tay cũng không sao, chú của Thích Diệm cũng không thể làm trái ý ba.
Thích Diệm đồng ý nhận việc này, Sở Thiên Lê vẫn đang lo lắng.
Trong lớp học, Đàm Mộ Tinh nhận thấy bạn cùng bàn cau mày, khuyên nhủ: "Thích Diệm nói rằng cậu ấy sẽ giúp đỡ.
Cậu ấy hẳn là khá đáng tin cậy, cậu không cần phải lo lắng đâu?"
Sở Thiên Lê thở dài: "Chỉ cần tớ còn chưa có được bộ bài kia, nhất định sẽ lo lắng."
"Cậu muốn nó đến vậy sao?" Đàm Mộ Tinh tò mò hỏi: "Tớ không nghĩ cậu có hứng thú với những bản thảo bản đồ sao đó."
"Đó là một lá bài tarot khác, lúc đó tớ không thể chạm vào nó qua tấm chắn nên tớ thực sự không thể xác nhận được, nhưng chắc chắn có điều gì đó không ổn.
Bức tranh đó có thể ghi lại điều gì đó mà nhà chiêm tinh muốn truyền lại."
"Truyền thừa?"
"Đúng vậy, thuật số trong nước đều có truyền thừa, rất nhiều nội dung cao thâm bên ngoài không thể học được, cậu phải bái nhập môn tìm sư phụ dạy, tựa như rất nhiều bản thảo trân quý cũng không truyền ra ngoài." Sở Thiên Lê bĩu môi, "Nếu như tớ chưa gặp được ông nội, phỏng chừng cũng không có cách nào học được tử vi.
Dễ hiểu là bắt đầu từ những điều cơ bản thì không có vấn đề, nhưng nếu muốn tìm hiểu sâu hơn, thì cần phải có người dạy."
Chiêm tinh học cũng giống như dữ liệu lớn, việc mở rộng cơ sở dữ liệu cũng quan trọng không kém, nếu không có vô số trường hợp và kinh nghiệm được người đi trước tích lũy thì việc một mình nghiên cứu từ đầu sẽ là quá chậm chạp.
← Ch. 160 | Ch. 162 → |