← Ch.152 | Ch.154 → |
Cái c. h. ế. t của những tổng giám đốc khác chắc chắn khiến mọi người hoảng sợ, nhưng ông chủ Trương vốn tưởng chừng phá sản nhưng hiện tại là một lần nữa đi vào quỹ đạo và đang trong giai đoạn bằng phẳng.
Khi tập đoàn phá sản, vô số người thất nghiệp chịu tội, nhưng tập đoàn chỉ thay đổi người đứng đầu, nên dường như không có vấn đề gì.
"Chú Hà, chú có kênh nào đáng tin cậy không?" Sở Thiên Lê suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Chú có thể giúp cháu tìm tổ chức từ thiện được không? Cháu muốn quyên góp tiền."
"Quyên góp tiền? Bao nhiêu?" Hà Kiến Bình đột nhiên hiểu ra, vội vàng không ngừng khuyên nhủ: "Tiểu đại sư, cháu không cần quyên góp, cháu tính mệnh không có gì sai, là do ông ta hồ đồ, không liên quan gì đến cháu!"
"Có quan hệ hay không cũng không phải là phán đoán lý trí." Sở Thiên Lê lắc đầu, "Họ đã thanh toán xong những khoản trước đó, đây là lần thanh toán cuối cùng, một khi quyên góp xong sẽ coi như chấm dứt."
Ông chủ Trương từng lừa tiền của mọi người dưới chiêu bài từ thiện, bây giờ số tiền được hoàn trả lại, chuyện này sẽ chấm dứt.
Hà Kiến Bình không thể thuyết phục được Sở Thiên Lê nên đã nhờ bạn bè hỏi một chút, chọn một nơi đáng tin cậy.
Bên ngoài quán trà, bầu trời trong xanh, đôi mắt của Đàm Mộ Tinh bị ánh nắng mặt trời chiếu đến híp mắt, cậu cảm nhận được một cảm giác ấm áp, nhìn thấy Sở Thiên Lê lại nhảy lên nhảy xuống, cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu làm việc miễn phí?"
Sở Thiên Lê nhảy xuống cầu thang, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi thú nhận nói: "Không chỉ là công việc miễn phí, thứ tớ kiếm được không phải là tiền, mà là thứ khác."
Đàm Mộ Tinh: "Nghe chú Kiến Bình nói, những người khác không tiếp quẻ sinh tử, việc này có nguyên nhân gì sao?"
"Bởi vì sinh tử nhân quả là rất phức tạp, cho nên thỉnh thoảng chúng ta dựa vào cảm tính mà cảm nhận được có người đáng chết, nhưng họ không biết về sau sẽ phát sinh những gì." Sở Thiên Lê giải thích, "Loại chuyện này cũng rất phiền toái.
Những người nghiên cứu thuật số như tớ cũng không thích chạm vào nó vì tớ sợ nó sẽ làm hại mình."
"Cậu nói chuyện này không liên quan đến cậu, nhưng chỉ cần liên quan một chút thôi thì sẽ không thể giải thích rõ ràng được." Sở Thiên Lê biểu diễn sinh động như thật, cô bắt chước một biểu tượng cảm xúc trên mạng, nhàn nhã nói: "Cậu nói không liên quan gì đến nó, thì là không liên quan à? Liệu cảnh sát nhân dân có tin những lời nói ma quỷ của cậu không?"
Đàm Mộ Tinh cũng không dễ dàng như cô, lo lắng nói: "Nhưng không phải cậu trực tiếp nhận...."
Sở Thiên Lê bình tĩnh xua tay: "Ồ, tớ nói cái gì cũng không sao, căn bản sẽ không bị ảnh hưởng."
"Tại sao vậy?"
Sở Thiên Lê đắc ý chống nạnh: "Bởi vì tớ là người mạnh nhất ở đây."
Đàm Mộ Tinh không nói nên lời, lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.
Sở Thiên Lê thấy cậu ngập ngừng không nói, cô vội vàng nói: "Là thật, không phải tớ khoe khoang với cậu đâu, tớ tự xưng là người đứng đầu là do có nguyên nhân!"
Đàm Mộ Tinh: "Cậu cho rằng tớ và các cảnh sát nhân dân sẽ tin lời ma quỷ của cậu sao?"
Sở Thiên Lê thở dài: "Ai nha, mấy người đều không chịu nghe những lời nói thật."
Đàm Mộ Tinh suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không thể nào tin được, xác nhận lần nữa: "Thật sự không có việc gì sao?"
Sở Thiên Lê phát hiện cậu đang lo lắng cho mình, cô luôn cảm thấy bạn cùng bàn rất quan tâm, đành phải trấn an nói: "Thật sự không có việc gì, nghiệp lực của ông ta không ảnh hưởng tới tớ, cho dù chút nghiệp lực này thật sự thêm vào trên người tớ, vậy cũng chỉ giống như một giọt nước ném vào biển rộng, nói không chừng ngay cả sóng cũng b. ắ. n không nổi!"
"Tớ tiếp thêm một ngàn vạn quẻ sinh tử nữa đều không có việc gì, nếu không tại sao tớ lại nói với cậu tớ là người giỏi nhất thế giới?"
Cô là một người "chấy nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo", và tất cả nghiệp chướng của cô đều đến từ tài năng chiêm tinh của cô.
← Ch. 152 | Ch. 154 → |