← Ch.123 | Ch.125 → |
Tháng trước chúng ta đến quán trà.
Cậu còn nhớ có một ông chú muốn..."
Đàm Mộ Tinh sợ Sở Thiên Lê có thành kiến với Hà Kiến Bình nên đã định dùng từ ngữ uyển chuyển hơn để đưa ra lời mời.
Sở Thiên Lê không đợi cậu nói xong, liền vui vẻ vỗ tay: "Đồng hồ mặt trời bằng vàng! Đồng hồ mặt trời bằng vàng!"
Khi Đàm Mộ Tinh nhìn thấy vẻ mặt đầy sự vui vẻ của cô, cậu lập tức nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trước cửa quán trà, Sở Thiên Lê với Đàm Mộ Tinh cũng không mấy nghiêm túc, khi nhìn thấy Hà Kiến Bình, cô liền cư xử đúng mực, đoan trang, đồng thời bộc lộ phẩm chất chuyên nghiệp xuất sắc của mình với tư cách là một nhà chiêm tinh khoa học.
Ba người bọn họ không đề cập đến cuộc gặp khó xử lần trước, như thể giữa bọn họ không có chút rào cản nào, bầu không khí vẫn rất hòa thuận.
Hà Kiến Bình cười nói: "Hai người các cháu muốn ăn gì, hôm nay để các cháu quyết định nhé!"
Sở Thiên Lê đứng bên cạnh Đàm Mộ Tinh, giả vờ làm một tiểu thư đoan trang, nói chuyện một cách rất thoải mái, nói cái gì cô cũng có thể ăn được.
Đàm Mộ Tinh đang nghĩ về khả năng chịu đựng đồ ăn cay của người bạn cùng bàn, vẫn nhắc thêm một câu: "... Chỉ cần không phải ăn lẩu cay là được."
Hà Kiến Bình đưa hai người đến một nhà hàng ở Hoài Dương, ba người tìm một phòng riêng cạnh cửa sổ, vừa đóng cửa vào lại bắt đầu trò chuyện.
Hà Kiến Bình ngồi xuống không được bao lâu đã bắt đầu đề cập đến việc kinh doanh, nói: "Lần trước không phải chú đã nói với tiểu đại sư sao, chú đang muốn hợp tác làm ăn với một công ty, nhưng lúc đó chú cũng chưa xác định được có nên làm như vậy hay không, nên do dự chuyển sang kế hoạch tìm kiếm tài liệu liên quan, đoạn thời gian sau, chú lại chăm chú tìm nguyên liệu phù hợp."
Người làm kinh doanh luôn có chút vốn lưu động, nếu đạt được sự hợp tác giữa hai bên, nguyên liệu thô giá rẻ của Hà Kiến Bình sẽ được tiêu thụ trong một lần và có thể quy đổi thành tiền để tiếp tục đầu tư; nếu sự hợp tác giữa hai bên không đạt thành, nguyên liệu thô giá rẻ có thể được tiêu thụ dần dần, nhưng tiền sẽ bị tiêu hao hết trong một thời gian ngắn.
Thời gian là tiền bạc, nếu tiền bạc không thể luân chuyển trong thời gian dài thì thực sự đang thua lỗ.
"Sau lần đó, ngày hôm đó một người bạn của chú đến thăm, chính là cái lúc chúng ta đang nói chuyện thì bị gián đoạn.
Không phải các cháu nói rằng có việc nên phải về trước sao?" Hà Kiến Bình xin lỗi: "Chú cảm thấy rất áy náy, nghĩ rằng bản thân mình phải làm gì đó tạ lỗi với cháu nên đã quyết định nhờ thiếu gia nhỏ đây hẹn cháu cùng đi ăn cơm!"
Đàm Mộ Tinh không biết danh xưng "tiểu đại sư" mà ông ấy nói có nghĩa lý gì, có lẽ giữa Hà Kiến Bình và hai người bọn họ vẫn tồn tại khoảng cách thế hệ nên cảm thấy gọi thẳng là "đại sư" không mấy hợp lý nên ông ấy đã thêm một từ nữa vào phía trước.
Sở Thiên Lê vội vàng xua tay, mỉm cười hiền lành đáp: "Không sao, không sao đâu ạ.
Cuối cùng thì việc hợp tác cũng đã đạt thành, chỉ cần làm xong việc, mọi người đều như nhau mà đúng không?"
Đàm Mộ Tinh ngập ngừng nhìn cô, cậu không biết có phải cô lại đang dùng sự ân cần của mình để tạo nên khác biệt như với với kẻ hay gây rối vô cớ với cô trong lớp học không.
Hà Kiến Bình nghe vậy, lập tức tỏ ra tiếc nuối, lên tiếng phàn nàn: "Không được, vấn đề là ở chỗ chuyện vẫn chưa thành!"
"Chú vừa đạt được thỏa thuận hợp tác với công ty đó, lại có một công ty nước ngoài khác đặc biệt đến tìm bọn chú, muốn hợp tác lâu dài với bọn chú, nhưng quỹ của nhà máy đã sớm bị niêm yết rồi."
Các công ty trong nước thường tiêu thụ nguyên liệu A để hợp tác, trong khi các công ty nước ngoài thường tiêu thụ nguyên liệu B để hợp tác.
Hà Kiến Bình đang tích trữ nguyên liệu A.
Hiện tại ông ấy không còn vốn lưu động để mua nguyên liệu B.
Dù có nguyên liệu B thì ông ấy cũng không có năng lực sản xuất.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |