Truyện:Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới - Chương 152

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Hiện có 200 chương (chưa hoàn)
Chương 152
0.00
(0 votes)


Chương (1-200 )

Cô cũng muốn bắt tôi 2

Tiểu Lương nhìn cảnh tượng này chỉ biết sững sờ: “…” Bối rối thật sự, anh ta còn tưởng rằng Ninh Quy muốn ra sức đánh cược một lần chứ!

Nào nghĩ tới, thế mà lại ra sức chạy trốn!

Sở tiên sinh còn chưa cứu được, cứ vậy mà chạy rồi?

Ý thức được tình huống không ổn lắm, Tiểu Lương hoảng sợ cầu cứu Phương Tri Hạc.

Chỉ là điện thoại vừa được kết nối thì anh ta đã cảm nhận một luồng âm khí cường đại vây quanh anh ta, anh ta bị vây ở trong đó, không thể bước ra ngoài được nửa bước.

Đồng thời, Ninh Quy chạy được vài mét cũng bị túm trở về.

Âm khí trói chặt tay chân anh ta, ngay cả miệng cũng bị bịt lại, không cách nào há miệng cầu cứu được.

Trong phút chốc, từng luồng âm khí bay múa trên ban công.

Mà cha Sở thì lại đứng giữa âm khí, bình tĩnh tiếp tục hát hí khúc.

Phương Tri Hạc thấy Tiểu Lương gọi điện thoại cho mình, nhưng khi gọi lại thì lại không liên lạc được. Anh ta lập tức hỏi mấy người khác thì biết được Tiểu Lương đã đi cùng tổ trưởng mới nhậm chức ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, anh ta lập tức ý thức được Sở gia đã xảy ra vấn đề.

Nếu không thì Tiểu Lương sẽ không gọi điện thoại cho anh ta trong tình huống như vậy.

Phương Tri Hạc lập tức nói lại cho Tô Cẩm nghe.

Tô Cẩm khẽ nhíu mày, cô không lãng phí thời gian, dùng bùa Dịch Chuyển dẫn theo Sở Lâm trực tiếp xuất hiện trong phòng khách Sở gia.

Lúc hai người vừa tới phòng khách đã nghe thấy tiếng hát thê lương mỹ lệ.

“Ai mãng thiên nhai

Thùy điếu lê hoa tạ…”

Tô Cẩm không hiểu nhiều về hí khúc cho lắm, nhưng lại nghe được cảm giác thê lương trong đó.

Sở Lâm theo bản năng chạy lên trên lầu, Tô Cẩm đi theo phía sau anh ta. Rất nhanh hai người liền nhìn thấy ‘cha Sở’ đang mải mê hát hí khúc.

Tô Cẩm ngăn Sở Lâm lại trước, lắc đầu với anh ta, không cho phép anh ta tiến lên.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, ra hiệu cho Sở Lâm ngồi bên cạnh mình.

Sở Lâm không biết vì sao Tô Cẩm không động thủ, nhưng anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh nghe theo lời Tô Cẩm.

Dù sao đi nữa thì trong mọi lúc cứ tin tưởng sư phụ là được.

Hai người yên lặng nghe hí khúc.

Chờ đợi đến khi nghe xong vở diễn này, Tô Cẩm mới chậm rãi đứng dậy, hướng về phía cha Sở vỗ tay: “Trường Sinh Điện hay quá. ”

Mặc dù cô không rành về hí khúc nhưng từ trong lời hát có thể đoán được đoạn chuyện xưa này kể về Dương quý phi và Đường Huyền Tông, vậy thì vở diễn này đương nhiên chính là Trường Sinh Điện.

Mã ngôi chi biến, Dương quý phi mệnh vẫn.

Ánh mắt cha Sở nhìn vào Tô Cẩm, ông ta hiếu kỳ hỏi: “Vừa rồi sao cô lại không cắt ngang tôi. ”

Tô Cẩm cười nói: “Vở diễn đã bắt đầu thì không có lý nào dừng lại cả, ai cũng là khán giả, cho dù là phàm nhân hay là q.𝐮.ỷ thần. ”

Hát hí khúc có phép tắc của hát hí khúc, cô cũng biết điều đó, tuân theo phép tắc không có gì là sai, không cần thiết vừa gặp đã gây chiến.

Cha Sở thản nhiên nói: “Cô tính ra còn hiểu được phép tắc hơn tên ngu xuẩn vừa rồi. ”

Lời vừa dứt, cha Sở liền vung tay lên, Ninh Quy và Tiểu Lương từ dưới gầm giường lăn ra. Chỉ là hai người vẫn bị âm khí quấn lấy, không cách nào thoát thân được.

Ông ta lại hỏi: “Cô đi cùng bọn họ à?”

Tô Cẩm thản nhiên liếc nhìn hai người kia: “Không quen, có thù. ”

“Thù gì?” Cha Sở lại hỏi.

Tô Cẩm trả lời thẳng thắn: “Bọn họ muốn cướp mối làm ăn của tôi, có điều loại phế vật như thế này cho dù có cho bọn họ cơ hội cũng không cướp được. ”

Nghe vậy, cha Sở liền hiểu ra: “Cô cũng muốn bắt tôi. ”Toàn bộ là nhờ sư phụ tôi ngăn cơn sóng dữ 1

Tô Cẩm khẽ mỉm cười: “Anh có trăm năm đạo hành, trên tay cũng chưa từng dính máu tươi nên nếu anh đồng ý, việc này có thể giải quyết một cách hoà bình. ”

Nếu như anh ta đã từng hại người thì cô đã sớm động thủ với anh ta rồi.

“Nhưng vì sao tôi phải tin cô. ” Anh ta hỏi.

Tô Cẩm không nhanh không chậm lấy bùa Thiên Lôi ra, chỉ liếc mắt, con 𝐪ⓤ-ỷ kia đã nhận thấy uy ***** ***** truyền đến từ lá bùa kia.

Đây không phải là thứ mà anh ta có thể chống lại được…

Ngay sau đó, thân thể cha Sở rung lên, con 🍳.𝖚.ỷ kia từ trong cơ thể ông ta thoát ra ngoài.

Bước chân cha Sở loạng choạng, bịch một tiếng, ông ta ngã phịch xuống đất.

Cơn đau ập đến, hai mắt cha Sở run lên, vội vàng đứng dậy, lại khống chế được thân thể của mình.

Ông ta lập tức nhìn thấy Tô Cẩm và Sở Lâm đột nhiên xuất hiện ở đây, ông ta nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Lâm: “Sao mấy người lại tới đây hả?”

Sở Lâm tức giận trừng mắt nhìn ông ta.

“Ông cho rằng tôi muốn đến đây lắm à? Còn không phải là ghé qua xem thử cái mạng nhỏ của ông có còn hay không. ”

Nghe vậy, cha Sở liền phản bác: “Không cần con quan tâm, cha đã bỏ hai trăm triệu mời tổ trưởng Ninh giải quyết việc này. Chuyện của cha không cần con nhúng tay. ”

Dứt lời, cha Sở liền đi tìm Ninh Quy.

Vừa rồi hai mắt ông ta tối sầm, sau đó liền mất đi ý thức, có lẽ là lại bị phụ thân. Xét theo thời gian thì có lẽ chính tổ trưởng Ninh đã cứu ông ta.

Sở Lâm vừa nghe lời cha Sở nói xong, trong nháy mắt liền xù lông.

“Ông nói gì hả?” Anh ta đột nhiên nhảy dựng lên: “Ông bỏ ra hai trăm triệu? Ông bỏ ra hai trăm triệu để mời về một phế vật hả? Lão già có phải đầu ông bị nước vào rồi không?”

“Sư phụ tôi có thực lực, đạo pháp cao thâm mà không hét giá cao như vậy, anh ta chỉ là một phế vật mà lại dám ra giá hai trăm triệu à?”

Cho dù anh ta một lòng suy nghĩ vặt sạch lông lão già cũng không dám hét cái giá trên trời, hay lắm, thì ra cái giá tám mươi triệu anh ta đưa ra vẫn còn ít à?

Cha Sở không vui lắm: “Sao con có thể nói tổ trưởng Ninh như vậy hả? Tổ trưởng Ninh cũng rất có bản lĩnh…”

“Phi! Anh ta có bản lĩnh cái rắm!” Sở Lâm vừa nói vừa kéo cha Sở sang bên kia, vòng qua giường lớn, chỉ thấy Ninh Quy đang nhìn họ với vẻ mặt xấu hổ.

Sở Lâm hùng hùng hổ hổ: “Tôi nói này lão già, rốt cuộc thì ông mắt mù hay là chột thế hả? Tại sao lần nào ông cũng đều vội vàng phá của vậy hả?”

Cha Sở: “…” Tao là cha ruột mày đấy! Nói năng không thể chú ý một chút à?

Sở Lâm càng nói càng tức, nếu không phải vì tiền thì anh ta đã sớm bỏ gánh rời đi rồi.

Anh ta cũng không hiểu, dù sao cũng là người lăn lộn thương trường bao nhiêu năm như vậy mà vẫn ngu ngốc thế chứ?

Bị phụ nữ lừa, bị phế vật lừa?

“Tôi nói cho ông biết, hai người này là do sư phụ tôi cứu! Là sư phụ tôi chạy tới cứu mấy người!” Có một vài việc nhất định phải nói cho rõ.

Nhất là những chuyện như công lao này, rõ ràng là sư phụ anh ta ra tay ngăn cơn sóng dữ, dựa vào cái gì mà để tên phế vật này cướp công lao?

À, không phải chỉ là phế vật bình thường mà còn là một phế vật công phu sư tử ngoạm.

Ninh Quy lúc này mới bình tĩnh lại.

Anh ta đứng lên, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Sở Lâm: “Vị tiên sinh này, tôi không quan tâm anh là ở đạo quán nào, cũng không biết lai lịch anh ra sao, nhưng anh phải biết rằng mọi thứ phải có thứ tự trước sau.

Chuyện của Sở tiên sinh tôi đã tiếp nhận. Nếu anh cứ khăng khăng nhúng tay vào việc này, chẳng khác nào vi phạm phép tắc. ”

Sở Lâm suýt chút nữa giận đến bật cười: “Anh cho rằng tôi muốn nhúng tay vào à? Nếu không phải bởi anh không có bản lĩnh, giải quyết chuyện ở nơi này không được thì sư phụ tôi mới không tới chỗ này đâu!”

*****ên là bị Sở Lâm chửi là đồ phế vật, bây giờ lại mất mặt bị trào phúng các kiểu, sắc mặt Ninh Quy dần dần trở nên tối sầm.

“Đạo hữu, nếu không phải tôi dùng bùa và pháp khí làm con զ⛎·ỷ kia bị thương thì sao nó có thể tuỳ tiện rời đi như thế? Huống chi mấy người căn bản không hề động thủ, sao lại nói là cứu chúng tôi?” Ninh Quy ↪️●hế●𝖙 không thừa nhận.

Bộ dáng này của anh ta khiến Tô Cẩm phải kinh ngạc.

Ồ, hôm nay lại được mở mang tầm mắt.

Thì ra còn có thể như thế này nữa?

Chương (1-200 )