← Ch.129 | Ch.131 → |
Gậy ông đập lưng ông 1
Tô Cẩm suy nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, sau khi La đạo trưởng xảy ra chuyện, mọi người có tìm được La Thịnh không?”
Phương Tri Hạc lắc đầu: “Không tìm được. ”
Sau khi La đạo trưởng bị bắt, La Thịnh dường như biến mất luôn.
La Thịnh lúc còn sống tâm thuật bất chính, sau khi 🌜𝖍ế*т sẽ không còn trói buộc nữa, chỉ sợ sẽ càng thêm ngông cuồng. Tốt nhất vẫn là nhanh chóng bắt anh ta lại rồi đưa về Đị·@ Р·𝖍·ủ, nếu không có thể xảy ra chuyện phiền phức khác.
“Tô quán chủ đừng lo, tôi sẽ phái thêm người của Tiểu tổ đặc biệt đi tìm anh ta. ” Dứt lời, Phương Tri Hạc lại nói: “Tô quán chủ, cô thật sự không xem xét gia nhập vào Tiểu tổ đặc biệt sao?”
Tô Cẩm lập tức hỏi lại: “Phương đạo trưởng, anh và sư đệ của anh thật sự không xem xét gia nhập vào Huyền Thanh Quán của tôi sao?”
Nghe vậy, Phương Tri Hạc bất đắc dĩ mỉm cười.
“Tô quán chủ, cô lại nói đùa rồi. Tôi và tiểu sư đệ đều là người của Bạch Vân Quán, sư phụ đã nuôi dưỡng chúng tôi nhiều năm như vậy, làm sao chúng tôi có thể gia nhập vào đạo quán khác được chứ?”
Tô Cẩm không đáp lại lời anh ta, nhưng trong mắt cô lại có ý tứ sâu xa khác.
Cô và Phương Tri Hạc, còn có tiểu sư đệ Phương Tri Hàn của anh ta rất có duyên phận.
Đáng tiếc, lúc này Phương Tri Hạc không hiểu ám chỉ của Tô Cẩm, cũng không suy nghĩ nhiều…
Trước khi Tô Cẩm ngắt cuộc gọi video, Tô Cẩm nhìn thấy trong màn hình điện thoại, ở phía sau lưng Phương Tri Hạc có một bóng người.
Tô Cẩm cố ý nói to thêm một câu: “Phương đạo trưởng, lúc anh quay về nhớ báo cho tôi một tiếng. Tôi luôn cảm thấy ở toà nhà bỏ hoang kia còn có thứ gì đó mà tôi chưa phát hiện ra, đến lúc đó anh đi cùng với tôi đến đó xem thử. ”
Phương Tri Hạc ngơ ngác gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong việc của La đạo trưởng. ”
Anh ta vừa ngắt cuộc gọi video, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tri Hạc? Tô quán chủ à? Hình như thầy nghe thấy giọng cô ấy. ”
Phương Tri Hạc quay đầu lại, khoé miệng hiện lên một tia cười khổ: “Sư phụ, đúng là Tô quán chủ. ”
Bạch quán chủ thấy Phương Tri Hạc cười miễn cưỡng như thế, ông ta liền an ủi: “Tri Hạc, chuyện của La đạo trưởng con cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Có một vài việc đã định sẵn, huống chi ông ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, cũng coi như trừng phạt đúng người đúng tội. ”
Phương Tri Hạc muốn nói gì đó, há miệng nhưng lại chẳng thốt ra được lời nào.
Trừng phạt đúng người đúng tội là một chuyện, 𝖈_𝐡_ế_т trong tay ai thì lại là một chuyện khác!
Lúc này La đạo trưởng bị 🌀-𝐢ế-✞ rõ ràng chính là bị 🌀❗ế_✞ người diệt khẩu, nói không chừng phía sau vẫn có manh mối gì đó…
“Sư phụ đỡ hơn chưa?” Phương Tri Hạc đổi chủ đề, không muốn tiếp tục nói về chuyện của La đạo trưởng nữa.
“Tốt hơn nhiều rồi. ” Bạch quán chủ vừa nói vừa duỗi tay, biểu thị mình thi triển quyền cước cũng không thành vấn đề: “Thầy tới tìm con là để nói với con là con cứ ở lại Linh Cục điều tra cho rõ ràng chuyện của La đạo trưởng, một mình thầy trở về Bạch Vân Quán trước. ”
Phương Tri Hạc khẽ kinh ngạc: “Trong đạo quán cũng không có việc gì mà, sư phụ quay về bây giờ, thân thể có chịu nổi không?”
Có phải là quá đột ngột rồi không?
Anh ta chẳng hiểu gì hết.
Bạch quán chủ lắc đầu thở dài: “Đạo quán sao mà không có việc gì cho được? Khoan hãy nói một đống sư đệ phía dưới con, chỉ riêng một Phương Tri Hàn thôi đã khiến người ta phải lo lắng rồi. ”
Phương Tri Hạc trầm mặc một lúc: “…” Nghĩ theo kiểu này thì quả thật cũng đáng lo thật.
Tiểu sư đệ hằng ngày chẳng làm được việc gì nghiêm túc, lần này cả mình và sư phụ đều không có mặt ở đạo quán, không còn ai có thể quản được sư đệ.
Đừng nói là học hành làm bài tập, đoán chừng mấy việc như lên nóc nhà lật ngói thì Phương Tri Hàn cũng có thể làm được.
Ánh mắt Phương Tri Hạc dịu đi một chút: “Sư phụ, vậy con đi đặt vé cho thầy ngay. ”
Bạch quán chủ vội vàng khoát tay: “Không cần đâu, để thầy tự đặt vé cũng được, con cứ đi đi. ”Gậy ông đập lưng ông 2
Thấy thái độ sư phụ kiên quyết như thế, Phương Tri Hạc đành phải thôi: “Sư phụ, vậy thì con trở về Linh Cục trước. Nếu như có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho con ngay. ”
“Được rồi. ” Bạch quán chủ đáp, trên gương mặt tràn đầy nét hiền từ đối với đệ tử.
Phương Tri Hạc mỉm cười rời đi.
Vài giây sau, Bạch quán chủ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bóng lưng Phương Tri Hạc, mãi cho đến khi bóng người biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người lại.
Đời này của ông ta, đồ đệ đắc ý nhất chính là Phương Tri Hạc, còn người mà ông ta lo lắng nhất chính là Phương Tri Hàn.
Hai đồ đệ đều không khiến người ta phải bớt lo. Đứa nhỏ thì không hiểu chuyện, đứa lớn thì tính tình quá bướng bỉnh, không biết cách ứng biến linh hoạt. Với cái tính tình như vậy, sớm muộn gì cũng gặp phải giang hồ đến đánh cho một trận.
….
Chạng vạng tối.
Tâm tình Tô Cẩm không tệ ngồi đó nghịch điện thoại.
Sở Lâm cảm thấy có chút kỳ quái.
Hôm nay ngoại trừ hợp tác với Từ Khoan ra thì hình như cũng không có mối làm ăn nào khác, tại sao sư phụ lại vui vẻ như vậy?
Nói thật, anh ta luôn cảm thấy sư phụ có chuyện gì đó đang giấu mình.
“Sư phụ, có phải cô có chuyện gì không nói cho tôi không?” Sở Lâm chậm rãi bước tới hỏi.
Tô Cẩm nghiêng đầu: “Anh đoán thử xem, đoán đúng sẽ nói cho anh biết. ”
Sở Lâm lại im lặng: “…” Nếu đoán được thì còn cần phải hỏi sư phụ sao?
Lúc này, Tô Giang Nguyên đã hai ngày không ra khỏi cửa từ trên lầu bước xuống. Hai ngày nay anh ấy bận bù đầu với công việc, đồ ăn đều là Diêu Nguyệt đưa lên lầu.
Lúc nhìn thấy Tô Cẩm, hai mắt anh ấy sáng lên.
“A Cẩm. ” Anh ấy gọi một tiếng, trong lòng tràn ngập vui mừng.
Nếu không phải do lượng công việc dồn lại quá nhiều, anh ấy sẽ không vội vàng làm việc mà bỏ mặc cô em gái xinh xắn đáng yêu của mình đâu!
“Anh Tô còn chưa bị mốc meo à?” Sở Lâm thuận miệng trêu chọc: “Anh mà còn không ra, em còn tưởng rằng anh lại bị nữ ⓠ.⛎.ỷ nào nhìn trúng nữa đấy. ”
Sắc mặt Tô Giang Nguyên thay đổi: “… Chuyện đã qua rồi, cậu đừng có nhắc lại nữa. ”
Sở Lâm gật đầu cho có lệ: “Được thôi. ”
Vừa nhắc tới nữ 🍳υ*ỷ kia, Tô Cẩm chợt nhớ tới một chuyện, cô còn một món thù lao vẫn chưa thu đâu!!!
Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho quản lý Vương của khách sạn, nữ 🍳ⓤ·ỷ đã bị cô giải quyết rồi, sẽ không quay về nữa, số tiền thù lao kia cũng đến lúc thanh toán rồi.
Tốc độ chuyển khoản của quản lý Vương bên kia cũng rất nhanh, Tô Cẩm vừa nói đã chuyển khoản tiền kia rồi. Không chỉ có thế, ông ta còn nói đủ lời cảm ơn, còn mời cô đi ăn cơm nữa.
Dưới thịnh tình không thể chối từ, Tô Cẩm liền giao việc này cho Sở Lâm.
“Đồ đệ, sư phụ còn có một bữa cơm xã giao, cần anh đích thân tới đó. ”
Trên mặt Sở Lâm hiện lên vẻ nghi hoặc: “Thế sư phụ thì sao? Sao chúng ta lại không đi cùng nhau?”
Tô Cẩm: “Đêm nay tôi có việc cần làm rồi. ”
Nghe vậy, Sở Lâm lại càng nghi ngờ hơn, có chuyện gì mà lại quan trọng hơn cả khách hàng chứ?
Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía Tô Giang Nguyên sắp mốc meo: “Nếu anh không bận gì thì có thể đi cùng với Sở Lâm, không có việc gì thì đắm mình dưới ánh trăng cũng rất thú vị. ”
Nghe xong lời này, trong nháy mắt Sở Lâm liền hưng phấn.
“Sư phụ, có phải là trên người anh Tô lại dính phải âm khí sát khí gì đó nên mới phải đắm mình dưới ánh trăng không?” Không hiểu phải hỏi, anh ta là một đứa trẻ tích cực ham học hỏi!
Tô Cẩm nhàn nhạt trả lời: “…Anh suy nghĩ nhiều quá rồi! Bây giờ là ban đêm, không có mặt trời để phơi nắng nên chỉ có thể đắm mình dưới ánh trăng phơi tạm thôi. ”
Sở Lâm: “…”
Tô Giang Nguyên: “…”
Tô Cẩm dặn dò Sở Lâm mấy câu xong liền đứng dậy lên lầu trở về phòng.
Cô cần phải chuẩn bị thêm một vài lá bùa nữa.
Lần này, suất diễn gậy ông đập lưng ông chuẩn bị cho Bạch quán chủ chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.
Cô phải tính trước các tình huống có thể xảy ra để tránh xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |