Truyện:Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới - Chương 122

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Hiện có 200 chương (chưa hoàn)
Chương 122
0.00
(0 votes)


Chương (1-200 )

Phương Tri Hạc há hốc mồm, còn muốn nói tiếp.

Nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

“Đúng rồi, không phải chúng ta còn nhìn thấy một hình ảnh trong ký ức của ông ta hay sao? Ông ta còn cười to với một đống tà vật, để ta tìm người lục soát nơi ở của La đạo trưởng một chút, nói không chừng sẽ có đầu mối gì đó. ” Bạch quán chủ nói xong lời này, bắt đầu vội vàng đi liên hệ với người của Tam Thanh quán.

Dù sao hiện tại, sự thật đã vô cùng xác thực, cho dù bọn họ dùng thuật Sưu Hồn, Tam Thanh quán cũng sẽ không nói gì.

Phương Tri Hạc do dự vài giây, lại nhìn Tô Cẩm.

“Tô quán chủ, cô cũng cảm thấy chuyện này, La đạo trưởng là chủ mưu sau tất cả sao?”

Đáy mắt Tô Cẩm tràn ra mấy phần ý vị thâm trường.

“Phương đạo trưởng, nếu như đợi lát nữa có người tìm thấy những thứ tà vật kia ở địa bàn của La đạo trưởng, việc này coi như là có chứng cứ vô cùng xác thực rồi. ”

Phương Tri Hạc dừng một chút: “Thế nhưng…”

Tô Cẩm lại nói: “Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía La đạo trưởng. ”

Hình như tất cả đều hoàn hảo.

La đạo trưởng tu đạo ít nhất cũng hai mươi năm có thừa, cho dù là mấy năm trước, La đạo trưởng cũng có khả năng làm ra loại chuyện này, lại có lẽ, Triệu Mạn chỉ là một vật thử nghiệm.

Mà mẹ Trương nuôi ra tà vật, lực sát thương lớn như vậy, mới là thành phẩm.

Tô Cẩm khẽ cười, không nói thêm gì.

Khi một sự kiện quá hoàn mỹ, khi ký ức của La đạo trưởng bị cố giấu đi, Tô Cẩm cảm thấy có một suy đoán khác.

Có lẽ…

La đạo trưởng chỉ là con dê thế tội bị người khác giật dây.

Dù sao, La đạo trưởng làm con dê thế tội, không có gì thích hợp bằng.

Thậm chí, ngay cả lý do cũng đã tìm được rồi.

Tô Cẩm híp mắt, nếu cô không đoán sai, nói không chừng người giật dây sẽ đẩy chuyện La đạo trưởng nuôi tà vật lên người La Thịnh.

La thịnh có tử kiếp, La đạo trưởng hoàn toàn có thể nhìn ra chuyện của La Thịnh từ nhiều năm trước, cho nên khổ tâm nghiên cứu tà vật, chỉ vì để La Thịnh được sống??

Lý do này, Tô Cẩm cảm thấy mười phần hoàn mỹ.

Thế là, cô yên lặng đi ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp bưng một đĩa đựng trái cây xem kịch.

Sở Lâm hoàn toàn mờ mịt, có chút không hiểu, có hơi nghi hoặc một chút, nhưng anh ta không đoán ra được tâm tư của sư phụ.

Qua vài giây, anh ta cũng học theo bê một đĩa đựng trái cây, thuận tiện còn thân mật bê cho Phương Tri Hạc một đĩa.

Phương Tri Hạc quay đầu từ chối: “… …” Anh ta không có hứng thú với đĩa trái cây, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với chân tướng.

Thời gian trôi qua khoảng gần nửa tiếng.

Bạch quán chủ thở dài đi đến trước mặt Tô Cẩm.

“Tạo nghiệt tạo nghiệt!”

Tô Cẩm trừng mắt, bình tĩnh bỏ một quả nho vào trong miệng: “Ông nói rõ chi tiết xem làm sao ông ta lại tạo nghiệt?”

Bạch quán chủ thở dài nói: “Người của Tam Thanh quán, lục tìm ra được chứng cứ trong nơi ở của La đạo trưởng! Còn có bản chép tay nuôi tà vật những năm này của ông ta, ngoại trừ cái đó, còn tìm thấy được mấy cái giống như tà vật dưới giường ông ta, bên trong mặc dù không có tà vật, nhưng nó lại giống như đúc với những thứ các ngươi nhìn thấy lúc trước!”

Tô Cẩm ồ lên một tiếng, ra hiệu cho Bạch quán chủ nói tiếp.

Bạch quán chủ: “Theo bản ghi chép của ông ta, sau khi ông ta đón La Thịnh về, đã biết La Thịnh có tử kiếp, ông ta vì cái tử kiếp này, nghĩ hết tất cả các biện pháp, cuối cùng, nghĩ đến nuôi tà vật!”

Ông ta vừa nói vừa thổn thức mười phần.

Ngay cả Phương Tri Hạc và Sở Lâm cũng ngẩn người.

Duy chỉ có Tô Cẩm, mười phần bình tĩnh.

Bạch quán chủ kinh ngạc nói: “Tô quán chủ, cô không có phản ứng gì sao?”

Tô Cẩm nghiêng đầu: “Đĩa đựng trái cây không tệ. ”

La đạo trưởng làm con dê thế tội, không có trình độ.

Bản ghi chép này, viết cũng không có trình độ.

Bởi vì tên ngu xuẩn La đạo trưởng kia, căn bản cũng không biết La Thịnh có tử kiếp.

Chẳng qua Tô Cẩm vì để cho người giật dây kia nhọc lòng tìm con dê thế tội có một chút lòng tin, vẫn giả bộ phối hợp một chút, giả bộ như không hề phát hiện ra thứ gì. Bạch quán chủ theo câu nói kia của Tô Cẩm nhìn đĩa đựng trái cây trong tay cô một chút, đĩa đựng trái cây đã bị cô ăn hơn phân nửa, nhìn có vẻ như vô cùng ưa thích đĩa đựng trái cây này.

Chỉ là, thái độ của Tô Cẩm quá bình tĩnh thong dong.

Bạch quán chủ lại nói: “Tô quán chủ đối với chuyện này, còn có ý kiến gì khác không?”

Nghe vậy, Tô Cẩm chăm chú nghĩ một chút, có ý khác nhìn Bạch quán chủ hỏi: “Bạch quán chủ không cảm thấy chuyện của La đạo trưởng tra quá thuận lợi sao?”

Bạch quán chủ khẽ cười xấu hổ.

“Tô quán chủ cảm thấy việc này còn có ẩn tình khác sao?”

Tô Cẩm không lên tiếng.

Sở Lâm và Phương Tri Hạc cũng không lên tiếng.

Bạch quán chủ nhìn lướt qua vẻ mặt mấy người, đành phải tiếp tục nói: “Việc này điều tra thuận lợi chẳng lẽ không được sao? Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều có, mẹ Trương Nguyệt đã tiến hành giao dịch với La đạo trưởng, là người làm chứng, bản ghi chép tà vật tìm được chỗ ông ta là vật chứng. ”

Ngay cả lý do nuôi tà vật cũng không có một chút kẽ hở.

Khoé môi Tô Cẩm cong lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Nếu như Bạch quán chủ cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vậy thì làm phiền ông đưa vị La đạo trưởng kia đi đi. ”

Tô Cẩm vừa nói vừa đứng dậy, đưa đĩa đựng trái cây trong tay cho Sở Lâm: “Tôi giúp ông xách ra ngoài. ”

“Tôi đi là được. ” Bạch quán chủ nói: “Tô quán chủ vì việc này, đã bận rộn lúc lâu, sao có thể mọi chuyện đều để Tô quán chủ kinh nghiệm bản thân thân vì?”

Tô Cẩm tốc độ nhẹ nhàng, vượt lên trước Bạch quán chủ một bước.

Mắt thấy Bạch quán chủ muốn theo tới, Sở Lâm tức thời gọi ông ấy lại: “Bạch quán chủ! Ông có muốn nếm thử trái cây tôi đã chuẩn bị hay không, ngay cả sư phụ tôi cũng khen không dứt miệng!”

Sở Lâm rất nhiệt tình giữ Bạch quán chủ lại, ngăn cản cước chân của ông ấy.

Mí mắt Bạch quán chủ khẽ giật một cái: “…”

Ông ấy nhìn về phía Phương Tri Hạc: “Con thất thần làm cái gì vậy? Còn không đi giúp Tô quán chủ? Làm sao lại không có ý thức một chút như vậy chứ?”

Phương Tri Hạc suy tư hai giây, trực tiếp nói: “Sư phụ, sức của Tô quán chủ rất lớn, cô ấy có thể khiêng được hai người đàn ông trưởng thành, con không đi làm loạn thêm nữa. ”

Anh ta vừa nói vừa bưng đĩa đựng trái cây lên, bỏ vào miệng sư phụ anh ta một quả nho.

Bạch quán chủ: “…?”

Phương Tri Hạc yên lặng đứng đó, cùng với Sở Lâm hai người vô cùng ăn ý nhìn chằm chằm Bạch quán chủ.

Tô Cẩm rõ ràng muốn tiếp xúc một mình với La đạo trưởng.

Mà chuyện vừa rồi, ngay cả hai người bọn họ đều có thể nhìn ra được, chuyện của La đạo trưởng, có vấn đề rất lớn.

Nhưng Bạch quán chủ, lại một mực chắc chắn La đạo trưởng chính là người giật dây.

Thái độ của ông ta quá chắc chắn, cũng quá vội vàng định tội cho La đạo trưởng… Dường như muốn vội vàng kết thúc chuyện này.

Loại hành vi này, không khỏi khiến cho người ta sinh ra sự nghi ngờ.

Sau khi Tô Cẩm đi vào gian phòng kia, đóng cửa phòng lại.

Cô nhìn qua hồn phách rõ ràng đã bị hao tổn của La đạo trưởng, lấy ra một đoạn an hồn hương đốt lên, không nhanh không chậm đi qua, một lần nữa đưa tay đặt trên đỉnh đầu La đạo trưởng.

Cô lại dùng thuật sưu hồn một lần nữa với La đạo trưởng.

Có một số việc, cô còn cần xác định lại một chút.

Trong giây lát.

Tô Cẩm thu tay lại.

Dập tắt an hồn hương thu vào trong túi áo.

Cô đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, luồng gió mát thổi qua, thổi tan đi mùi thơm nhàn nhạt của an hồn hương còn lưu lại trong phòng.

Tô Cẩm mang theo La đạo trưởng, vẻ mặt lạnh nhạt ra khỏi phòng.

Lúc cô đi ra, Sở Lâm đang vui vẻ giới thiệu đĩa đựng trái cây với Bạch quán chủ, Phương Tri Hạc thì ở nơi đó yên lặng mớm nước trái cây cho Bạch quán chủ.

Tâm trạng của Bạch quán chủ rất phức tạp.

Vừa nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, hai người cùng nhau buông Bạch quán chủ ra, đi đến trước mặt Tô Cẩm, đáy mắt cũng mang theo vài phần chờ mong.

Chương (1-200 )