Mỹ ngọc chi vương
← Ch.057 | Ch.059 → |
Hoàng thành, thiên lao...
Không khí âm u ẩm thấp lấp đầy hô hấp khiến người ta có cảm giác hít thở vô cùng khó nhọc. Nơi này có quá nhiều áp lực, tiếng xích sắt leng keng phá vỡ tâm tình bình lặng, thỉnh thoảng còn vọng tới tiếng bọn thị vệ sử dụng hình cụ để bức cung cùng với tiếng phạm nhân kêu thét thảm thiết cơ hồ vang vọng khắp chốn lao tù.
Đã vào tới thiên lao này thì chắc chắn đã thuộc dạng tử tù, không còn đường sống, cũng đừng mong có khả năng thoát ra ngoài. Cơ hội duy nhất có thể ra ngoài chính là đi tới nơi hành hình.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ...
Ngoại lệ này chính là...nơi giam giữ Hách Liên Ngự Thuấn.
Trên cửa nhà lao là những sợi xích sắt to bản thường thấy nhưng không hề có trọng binh canh gác, chỉ thỉnh thoảng có mấy tên thị vệ đảo qua xem xét một chút rồi lập tức tránh đi.
Thiên lao này là nơi không thấy được ánh sáng mặt trời. Bởi không có một chút ánh nắng nào chiếu vào nên toàn bộ thiên lao đều phải thắp nến để lấy ánh sáng. Tuy nhiên, ánh nến không hề có chút lay động nào đủ chứng tỏ nơi này đến một chút gió cũng không lọt nổi.
Ở nơi này cũng không có khái niệm thời gian, phạm nhân vĩnh viễn cũng không biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lúc này là thời gian nào, ngày bao nhiêu.
Hách Liên Ngự Thuấn ngồi trên giường gỗ, thân hình cao lớn dựa vào vách tường, bàn tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt không hề nhúc nhích. Hắn đã ngồi với tư thế này suốt cả đêm, nhưng từ hàng lông mày hơi giật giật cho thấy hắn không hề ngủ say.
Thật lâu sau, cửa lao được mở ra, rồi có tiếng bước chân của hai người vang lên hướng về phía Hách Liên Ngự Thuấn. Một người trong số đó mở miệng, thận trọng lên tiếng, "Vương gia, ty chức đã chuẩn bị thịt nướng, rượu ngon cho ngài, ngài xem có vừa ý không?"
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không buồn mở mắt ra mà chỉ hờ hững lên tiếng, "Mang ra đi!"
"Vương gia, đã một ngày ngài không động tới đồ ăn, cho dù ngài có được thần khí dũng mãnh như Thiền Vu cũng không thể lấy thân thể ra đùa giỡn được. Ngài là vương gia tôn kính của Hung Nô ta, ty chức thấy ngài như vậy thực cảm thấy đau lòng, huống chi là Thiền Vu." Một tên thị vệ khác mở miệng, ngữ điệu lộ rõ ý van cầu.
"Đúng vậy! Vương gia, nghe nói ngài thích nhất loại rượu này nên mọi người ở đây đã cố gắng để chuẩn bị nó, ngài hãy dùng một chút đi!"
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không chịu mở mắt, "Ý tốt của các huynh đệ, bản vương xin ghi tạc trong lòng. Những thứ này đem xuống chia cho mọi người đi. Bản vương hiện là tù nhân, không nên hưởng sự đãi ngộ như vậy."
"Vương gia..." Hai tên thị vệ vừa nghe liền vội vàng quỳ xuống, "Ngài vạn lần không thể nói như vậy!"
Đây thực sự là những lời tâm huyết từ tận đáy lòng của mấy tên thị vệ.
Hách Liên Ngự Thuấn rốt cục cũng mở mắt ra, mặc dù qua một đêm không ngủ nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng quắc. Hắn đưa mắt đảo qua hai tên thị vệ đang quỳ ngoài cửa lao, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều, "Tâm ý của các ngươi, bản vương đã nhận rồi. Rượu ngon, thịt ngon này bản vương không có tâm tình hưởng dụng nhưng cũng không nên lãng phí, các ngươi nghe lời mang xuống đi."
"Vương gia..."
"Tả hiền vương, có muốn ta uống cùng hay không?" Một tiếng cười trầm trầm vang lên cắt ngang lời bọn thị vệ. Ngay sau đó, ánh nến phản chiếu trên tường hình dáng của một nam nhân cao lớn ngang tầm với Hách Liên Ngự Thuấn. Nam nhân này không hề mặc quan phục mà chỉ khoác trên mình bộ thường phục màu tối, bờ vai rộng còn khoác thêm tấm áo choàng khiến thân thể càng thêm cao lớn.
Người vừa xuất hiện ở cửa nhà lao của Hách Liên Ngự Thuấn có hàng lông mày kiếm hơi nhếch lên, đôi mắt sáng tựa ánh sao trên bầu trời đêm còn mang theo chút ý cười, gương mặt cương nghị với sống mũi thẳng, mang theo vẻ lạnh lùng nhưng lại hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Khoé môi mỏng của người này cũng hơi cong lên.
Bọn thị vệ nhìn rõ người vừa tới là ai thì vô cùng kinh hãi, vội vàng lên tiếng vấn an...
"Ty chức tham kiến Tả Cốc Lễ vương, chúc vương gia vạn thọ vô cương!"
Tả Cốc Lễ vương cười nhẹ rồi vẫy tay, "Các ngươi lui ra đi! Tả hiền vương này không phải người mà các ngươi có thể khuyên được."
Bọn thị vệ vội vàng lui xuống.
Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nam nhân bất ngờ xuất hiện trước mặt mình thì nhếch môi cười, cũng không chút kiêng nể lên tiếng, "Nghe nói hôm qua Tả Cốc Lễ vương bị nhiễm phong hàn, hôm nay lại được gặp như vậy xem ra bệnh phong hàn này khỏi thực sự quá nhanh. Ta nhất định phải mượn vị thái y trong quý phủ về để xem vị đó có y thuật cao minh tới chừng nào."
Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà là em ruột của Thiền Vu Quân Thần. Xét theo bối phận thì Hách Liên Ngự Thuấn phải gọi ông ta là hoàng thúc. Nhưng bởi tuổi tác của Y Trĩ Tà cũng không lớn hơn Hách Liên Ngự Thuấn bao nhiêu nên trước giờ quan hệ giữa hai người họ vốn rất tốt. Không giống như phụ thân mình và Thiền Vu Quân Thần, Y Trĩ Tà là người không thích chinh chiến nhưng lại vô cùng túc trí đa mưu. Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất trong mối quan hệ khăng khít giữa ông ta và Thiền Vu Quân Thần.
Hơn nữa, Tả Cốc Lễ vương cùng nhị vương tử, Hữu Cốc Lễ vương Y Kha cũng không cùng chí hướng.
"Thân còn đang là tù nhân mà còn muốn giễu cợt ta sao?" Y Trĩ Tà chủ động bê khay rượu thịt ở dưới sàn lên, mở cửa lao bước vào rồi ngồi xuống đối diện với Hách Liên Ngự Thuấn không một chút kiêng kỵ.
"Phải nói ngài và phụ vương mình diễn trò chẳng tốt chút nào cả! Đem người nhốt vào đại lao mà cửa lại không khóa, vậy tính là tù nhân kiểu gì đây?"
"Người đó còn là huynh trưởng ruột thịt của ngài." Hách Liên Ngự Thuấn cảm thấy phải nhắc nhở Y Trĩ Tà một câu, lại thấy ông ta chủ động mở bình rượu, rót đầy hai ly khiến mùi rượu toả ra bốn phía. Quả thực là rượu ngon.
"Ngài tới đây là muốn uống rượu sao?"
Y Trĩ Tà là người có nhiều mặt tốt, chỉ mỗi tội không có rượu thì sẽ không cảm thấy vui. Tuy Hách Liên Ngự Thuấn cũng như vậy, nhưng Y Trĩ Tà thì mê rượu nặng hơn nhiều, chỉ cần là rượu ngon nhất định sẽ được ông ta coi như trân bảo, mà tửu lượng của ông ta cũng thực kinh người.
"Nhân tiện còn muốn xem Tả hiền vương oai phong lẫm liệt thường ngày giờ chật vật ra sao nữa." Y Trĩ Tà ngửa đầu, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
"Kết quả thế nào?" Khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn vẫn hàm chứa nét cười, cũng ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Vị cay cay của rượu xộc lên trong miệng mang theo hương thơm ngát, mùi hương này còn vương vấn rất lâu không tan, khuếch tán đến lục phủ ngũ tạng của Hách Liên Ngự Thuấn. Hít sâu một hơi, trong đầu hắn lại hiện ra một bóng dáng.
Bóng dáng này như mộng như ảo, hư hư thực thực, kia là bộ y phục trắng như tuyết, kia là mái tóc đen mượt óng ả nhẹ nhàng vương vấn nơi đầu ngón tay hắn. Mỗi lần ngón tay hắn lùa vào mái tóc mềm mại đó lại có mùi hương thơm ngát tỏa ra khiến hắn mỗi đêm đều ôm lấy nó mà chìm vào giấc ngủ. Hai mươi tám năm, năm tháng - dường như chỉ có mấy đêm đó là hắn ngủ cực kỳ ngon giấc.
Mùi hương của nàng, giống như một loại độc dược, khiến hắn một khi vương vào sẽ không có cách nào từ bỏ.
Nghĩ đến đây, nơi bụng dưới của hắn lại dâng lên một hồi khô nóng. Đáng chết thật!
Y Trĩ Tà chỉ lo uống rượu, không để ý đến nét mặt Hách Liên Ngự Thuấn nổi lên sự biến hoá. Sau đó, ông ta mới chậm rãi trả lời, "Thực tế thì ta đã nghĩ sai rồi! Cho dù ngài là tù nhân vẫn mười phần uy phong lẫm liệt, không sai chút nào!"
*****
"Nếu đã khen tặng, vậy ta xin tâm lĩnh!" Hách Liên Ngự Thuấn cũng tạm gạt bỏ phiền muộn trong lòng, chủ động cầm lấy bình rượu rót đầy ly rồi uống cạn.
Y Trĩ Tà cất tiếng cười lớn, "Ta thật sự tò mò muốn biết nữ tử thế nào lại có thể khiến ngài náo loạn triều đình, ngay cả mệnh lệnh của phụ vương cũng dám cãi như vậy?"
Hách Liên Ngự Thuấn đem ly rượu đặt mạnh xuống, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại.
"Ngài nói cái gì?"
Hắn đảo loạn triều đình? Buồn cười!
Y Trĩ Tà rất hiểu tính cách của Hách Liên Ngự Thuấn, thấy hắn nheo mắt lại liền giơ tay bày ra vẻ đầu hàng, "Coi như ta chưa nói gì!" Giờ phút này, trông ông ta chẳng có chút vẻ gì là người bề trên cả.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không nói gì, cầm cả bình rượu lên dốc thẳng vào miệng.
"Này, này, ngài đừng có uống như vậy..." Y Trĩ Tà sao có thể để cho Hách Liên Ngự Thuấn uống một mình. Vừa nóng vội vươn người lên giật lấy bình rượu, không ngờ nhìn lại thì bình đã sớm trống rỗng.
"Ngươi..."
"Ha ha..." Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên cất tiếng cười lớn, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Y Trĩ Tà thì trong lòng lại cảm thấy cực kỳ vui sướng.
"Ngươi đứng lên cho ta!" Y Trĩ Tà đứng dậy, vươn tay túm lấy vai Hách Liên Ngự Thuấn.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng chậm rãi đứng dậy, "Sao thế? Ngài sẽ không vì rượu mà đánh tôi đấy chứ?"
Y Trĩ Tà nhìn Hách Liên Ngự Thuấn cười nhẹ, lại đưa tay vỗ vỗ vai hắn, "Yên tâm, ta sẽ không vì chút rượu đó mà trở mặt với ngươi đâu. Bởi vì ta biết rõ, rượu ở phủ đệ của ngươi mới là trân phẩm. Đi thôi, làm một chuyến tới phủ Tả hiền vương..."
"Tả Cốc Lễ vương áp giải Tả hiền vương ra khỏi thiên lao?" Hách Liên Ngự Thuấn buồn cười nhìn ông ta.
Y Trĩ Tà vòng cánh tay ôm lấy cổ Hách Liên Ngự Thuấn rồi mới trả lời, "Đi thôi, mặc kệ ngươi nói thế nào cũng được. Ta chỉ muốn tới đó uống rượu ngon, chút nguyện vọng đó không phải cũng không chịu thoả mãn ta đấy chứ?"
Lần này Hách Liên Ngự Thuấn cũng không cự tuyệt nữa mà cười nhẹ rồi cùng Y Trĩ Tà rời thiên lao.
***
Trong Cấm lâu im lặng dị thường, ngay cả chim chóc cũng ngừng hót vang.
Sở Lăng Thường lẳng lặng đứng trước cửa sổ, một thân xiêm y trắng tinh nhẹ nhàng hứng lấy ánh mặt trời. Bóng dáng nàng nhìn qua có chút cô đơn, giống như một con thuyền bị mắc cạn trong sa mạc cả ngàn năm, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cuộc sống tang thương biến đổi, sông cạn đá mòn.
Chẳng mấy chốc sẽ đến giờ Thân nhưng nàng lại không biết mình đang chờ đợi cái gì, cũng không biết sắp đối mặt với cái gì. Nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, ánh mắt trong veo của nàng rốt cục cũng hiện ra chút khác thường. Nàng tình nguyện rằng mình nhìn nhầm, cũng tình nguyện tối qua không bước vào dược phòng. Đáng tiếc, nàng đã vào đó.
Nàng chậm rãi chớp nhẹ đôi mắt, hàng lông mi cũng run rẩy tựa như cánh bướm xinh đẹp vương phải sương sớm, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên tia sáng lấp lánh, thật lâu...thật lâu.
***
Bên ngoài phủ đã sớm đứng đầy người, cảnh tượng giống hệt như hôm Hách Liên Ngự Thuấn về phủ. Tân Trát xem chừng đã ngóng đến dài cổ còn Ổ Giai thì lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn thúc giục thị vệ đi nghe ngóng tình hình.
Chỉ chốc lát sau, thị vệ đã chạy về, đầy hưng phấn nói, "Quận chúa, vương gia đã về rồi!"
Ổ Giai nghe vậy thì cực kỳ mừng rỡ, không nói một lời liền hướng về phía tên thị về vừa chạy về chạy vội tới. Tân Trát nghe xong thì cũng buông lỏng được tâm trạng bất an, lại không khỏi nhớ tới lời Sở công tử nói hôm qua, trong lòng thầm cảm thấy khiếp sợ.
Quả nhiên là giờ Thân!
Trong thiên hạ sao lại có người tính chuẩn xác như vậy.
Quả thực là kỳ nhân!
Hách Liên Ngự Thuấn cùng Y Trĩ Tà vừa về tới gần phủ đã thấy Ổ Giai đứng chờ sẵn. Vừa xuống ngựa thì Ổ Giai cũng lập tức bổ nhào vào lòng hắn.
"Hoàng thúc, người rốt cục đã trở lại, Ổ Giai lo quá!" Cô ta ngẩng đầu nhìn Hách Liên Ngự Thuấn bằng con mắt tràn ngập yêu thương, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên khiến vẻ nhu tình lại tăng thêm vài phần.
"Ổ Giai, sao lại ra đây?" Hách Liên Ngự Thuấn cất tiếng hỏi, đồng thời khéo léo đem cô ta đẩy ra.
"Người ta lo cho hoàng thúc nên mới kêu thị vệ để ý tình hình bên ngoài." Ổ Giai vẫn không chịu yên, lại lần nữa ôm hắn.
"Ha ha, xem ra trong mắt quận chúa Ổ Giai chỉ có hoàng thúc của mình thôi." Y Trĩ Tà từ trên lưng ngựa cười lớn.
Hách Liên Ngự Thuấn lại lần nữa đem Ổ Giai đẩy ra, trầm giọng ra lệnh, "Thật là không biết lớn nhỏ, còn không tới chào!"
Ổ Giai thè lưỡi, đi đến trước mặt Y Trĩ Tà, cung kính thi lễ, "Ổ Giai tham kiến Tả Cốc Lễ vương!"
"Ay da, để ta xem nào!" Y Trĩ Tà cười nhẹ rồi nhìn Ổ Giai, "Không tồi, không tồi, mới mấy tháng không gặp đã lại trổ mã xinh đẹp, không còn là tiểu hài tử nữa rồi."
"Ổ Giai đã sớm trưởng thành rồi mà!" Ổ Giai lại lần nữa trở về dáng vẻ nũng nịu, hướng về phía Y Trĩ Tà nổi giận bĩu môi, lại dùng khoé mắt liếc Hách Liên Ngự Thuấn đầy yêu thương. Cô ta vốn muốn lớn thật nhanh để có thể xứng đôi với hắn.
Y Trĩ Tà thấy thế lắc đầu cười cười, Hách Liên Ngự Thuấn cũng không nói gì nữa, ba người hướng về phía phủ đệ đi tới.
Bước thêm vài bước, lại thấy quản gia Tân Trát cũng đứng chờ trước cửa, bọn nô tỳ thị vệ cũng tụ lại cả đám thì không khỏi cảm thấy tò mò, Hách Liên Ngự Thuấn uy nghiêm lên tiếng, "Các ngươi làm cái gì vậy?"
Tân Trát vui sướng nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, "Vương gia, ngài rốt cục đã bình an đã trở lại, tin báo nói ngài bị nhốt vào đại lao khiến bọn nô tài sợ quá. Biết ngài có thể bình an trở về nên tất cả đều đứng đây chờ."
Hách Liên Ngự Thuấn nghe xong không khỏi cảm thấy nghi hoặc, dường như cũng muốn hỏi lại nhưng lại kìm nén, dường như trong lòng đã ngầm đoán được vậy.
Y Trĩ Tà là người thông minh, vừa nghe đã biết trong lời của quản gia có ý tứ nên tiến lên cười hỏi, "Kỳ lạ, các ngươi làm sao biết được khi nào Tả hiền vương sẽ về phủ? Bình an về phủ? Không phải ngày nào cũng đứng đây chờ đấy chứ?"
"A, nô tài tham kiến Tả Cốc Lễ vương. Bẩm vương gia, là Sở công tử..."
"Tân Trát..." Hách Liên Ngự Thuấn không đợi quản gia nói xong đã trầm giọng ra lệnh, "Lập tức chuẩn bị rượu ngon cùng mỹ thực, bản vương muốn cùng Tả Cốc Lễ vương uống thật thoải mái."
"Vâng, vâng, nô tài lập tức chuẩn bị." Tân Trát mơ hồ cảm thấy mình đã nói điều gì sai liền vội vàng cười làm lành rồi quay đi, phân phó bọn hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị.
Ổ Giai vẫn quấn lấy Hách Liên Ngự Thuấn không chịu rời đi, sau đó còn khoác lấy cánh tay hắn rất chặt.
Y Trĩ Tà kín đáo đánh giá Hách Liên Ngự Thuấn một hồi rồi cười nhẹ, "Sở công tử là người phương nào vậy?"
Không đợi Hách Liên Ngự Thuấn trả lời, Ổ Giai đã chen vào, "Không phải là tên tù binh sao, thường ngày còn rất giỏi làm bộ làm tịch. Hừ!"
"Ổ Giai, về phòng đi!" Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống.
"Hoàng thúc..." Ổ Giai uỷ khuất nhìn hắn, không hiểu vì sao thanh âm của hắn lại đột ngột lạnh lùng như vậy.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn lộ rõ ý cảnh cáo khiến cô ta sợ đến nỗi không dám nói gì nữa, vội ba chân bốn cẳng chạy biến.
"Tả Cốc Lễ vương, mời!" Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn cũng biến đổi rất nhanh chóng, lúc nhìn về phía Y Trĩ Tà thì đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng hờ hững thường ngày.
Y Trĩ Tà cười nhẹ, đem sự biến hoá nơi nét mặt của Hách Liên Ngự Thuấn ghi tạc trong lòng rồi theo hắn bước vào trong.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |