Vay nóng Tima

Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 041

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 041
Tâm tính thất thường
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)

Siêu sale Lazada


Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ngồi yên ở đó, sắc mặt rất nhanh chóng bình thản trở lại, thản nhiên lên tiếng, "Truyền vào!"

Rất nhanh sau đó, Hổ Mạc dẫn theo một thám tử tiến vào trong trướng. Trên gương mặt thám tử này lộ rõ vẻ mệt mỏi cùng phong trần. Nhìn qua thì thấy tuổi tác người này cũng không lớn nhưng dáng vóc lại cực kỳ dũng mãnh, trên vành tai còn đeo một cái khuyên lớn, trường bào trên người được buộc gọn gàng sang hai bên, hông còn đeo một tấm thẻ bài.

Thấy Hách Liên Ngự Thuấn, người đó lập tức quỳ xuống, "Khấu kiến Tả hiền vương!"

Hách Liên Ngự Thuấn khẽ gật đầu, đợi thám tử đứng dậy mới lên tiếng, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm vương gia, thành đô..." Thám tử nói được một nửa liền dừng lại theo bản năng, hai mắt sáng ngời đột ngột đảo qua phía giường mà Sở Lăng Thường đang ngồi thì hơi ngây người, trong mắt cũng xẹt qua chút cảnh giác.

Sở Lăng Thường bị ánh mắt của thám tử kia nhìn chằm chằm thì không khỏi rùng mình, thầm than nhẹ một tiếng. Người Hung Nô không chỉ cường hãn mà còn cực kỳ cảnh giác. So với Hán binh, bọn họ quả thực có bản lĩnh công thành chiếm đất hơn nhiều.

Hổ Mạc thấy vậy liền hạ giọng, "Vương gia, mạt tướng lập tức đưa Sở cô nương ra ngoài."

Thám tử từ thành đô đưa tin cấp báo tới, cho dù sự tình lớn hay nhỏ đều không thể tiết lộ ra ngoài. Sở Lăng Thường dù sao cũng không phải người Hung Nô, biết được tin tức nội bộ thì không hay chút nào.

Ai ngờ Hổ Mạc còn chưa kịp tới gần Sở Lăng Thường, giọng nói bình thản của Hách Liên Ngự Thuấn đã vang lên...

"Nói đi, thành đô có chuyện gì?"

Hổ Mạc hơi sững lại, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Hách Liên Ngự Thuấn. Vương gia làm sao vậy? Sao lại không chút kiêng kỵ Sở Lăng Thường như thế?

Thám tử cũng không ngờ được Hách Liên Ngự Thuấn lại nói như vậy, há hốc miệng lắp bắp, "Vương gia, cô nương ấy..."

"Nói!" Một từ cực kỳ lạnh lùng thốt ra từ miệng Hách Liên Ngự Thuấn, hoàn toàn không màng tới vẻ mặt kỳ quái của Hổ Mạc cùng thám tử.

Thám tử khẽ liếm môi, vừa muốn mở miệng thì lại nghe thấy Sở Lăng Thường lên tiếng, "Đợi chút!"

Cả ba người thuận thế nhìn lại, thanh âm của Sở Lăng Thường mặc dù rất nhẹ nhưng lại lộ rõ sự kiên trì. Nàng yếu ớt gượng dậy bước xuống giường, nặng nề cất từng bước hướng phía cửa doanh trướng bước tới.

Mười vạn đại quân Hung Nô bị giết, thành đô báo tin về nhất định là chuyện tranh chấp nội bộ. Nàng thực sự không có tâm tình nhàn nhã để biết chuyện của hắn.

Tấm màn trướng vừa vén lên, bóng đêm bên ngoài lập tức nhấn chìm thân ảnh nhỏ nhắn mảnh khảnh của nàng.

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa doanh trướng, đôi mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia u ám, hàng lông mày cũng chau lại thể hiện rõ sự ẩn nhẫn, cắn chặt răng không nói lời nào.

Hổ Mạc âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán. Có trời biết, vừa rồi hắn thực sự sợ nàng lớn mật mà chọc giận đến vương gia. Phải biết rằng vương gia vừa rồi đã đồng ý để nàng không cần phải rời đi, vậy mà nàng công nhiên làm như vậy đơn giản là muốn dùng hành động đó để kháng cự với quyền uy của vương gia.

Nữ nhân này quả thực quá lớn mật.

"Nói đi!" Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột ra lệnh, giọng hắn lúc này cũng không hề để lộ chút ý tức giận nào.

Thám tử đương nhiên cũng nhận thấy không khí có chút khác thường, vội thận trọng lên tiếng bẩm báo, "Vương gia, thành đô đã nhận được tin mười vạn quân bị đánh tan tác. Thiền Vu cực kỳ giận dữ, mà nhị vương tử lại mượn cơ hội này xin Thiền Vu tước đi binh quyền của vương gia, để mình đích thân lãnh binh xuất chinh. Thiền Vu có lệnh truyền vương gia hỏa tốc trở về phục mệnh."

"Cái gì? Tước binh quyền của vương gia?" Hổ Mạc nhíu mày lên tiếng. Nhị vương tử kia chắc hẳn đang chờ ngày này từ lâu.

"Vương gia, xem ra chúng ta không thể chậm trễ thêm nữa. Nhị vương tử một lòng muốn đoạt quyền, chỉ sợ Thiền Vu đã sớm dao động rồi."

Nụ cười lạnh lùng chợt nhếch lên trên môi Hách Liên Ngự Thuấn rồi từ từ lan tỏa trên gương mặt hắn, chậm rãi ngưng tụ vào trong đôi mắt màu hổ phách mang theo nét lạnh lùng của hắn.

"Hắn muốn lãnh binh xuất chinh? Thật nực cười? Hắn có bản lĩnh đó sao?"

"Vương gia, nhị vương gia tuy rằng mưu lược không nhiều nhưng dù sao hắn cũng ở bên cạnh Thiền Vu, chúng ta không thể không đề phòng." Trên mặt Hổ Mạc thoáng hiện chút lo lắng.

"Vương gia, tướng quân nói rất đúng. Hiện giờ tại thành đô, ai ai cũng biết việc đại quân Hung Nô bại trận, ty chức còn nghe nói mấy ngày nay nhị vương tử thường hay lui tới chỗ Tả Cốc Lễ vương, Hữu Cốc Lễ vương. Chỉ sợ trong đó sẽ có ẩn tình không muốn người ngoài biết."

"Vương gia, việc này không nên để chậm trễ. Chúng ta đã hạ trại ở đây ba ngày, xin vương gia lập tức khởi hành trở về thôi." Hổ Mạc thấy tình hình thực sự bất lợi. Nếu thật sự bị nhị vương tử nhân cơ hội này hãm hại, chẳng phải mọi chuyện sẽ hỏng bét hay sao?

Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt lại theo bản năng hướng về phía bên ngoài trướng, cân nhắc một hồi rồi mới lạnh nhạt lên tiếng, "Hổ Mạc, truyền lệnh xuống ngày mai khởi hành."

Hổ Mạc cũng không lập tức nhận lệnh mà sốt ruột hỏi lại, "Vương gia, chẳng lẽ không phải ngay bây giờ sao?"

Sao vương gia lại làm như vậy? Thành đô đã đưa tin hỏa tốc tới mà bọn họ còn muốn để ngày mai mới khởi hành?

"Truyền lệnh xuống đi!" Hách Liên Ngự Thuấn trước giờ đều không có thói quen giải thích, chỉ hơi cao giọng nhắc lại.

"Vâng, mạt tướng tuân lệnh." Hổ Mạc cũng không còn cách nào đành phải làm theo. Cho tới giờ hắn chưa từng hoài nghi mỗi quyết định của vương gia nhưng lần này hắn thực không tài nào hiểu được.

***

Bên ngoài trướng, khung cảnh núi rừng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có đám lửa bập bùng thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ tí tách của củi khô.

Ra tới bên ngoài, Sở Lăng Thường chọn một gốc cây chậm rãi ngồi xuống, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên trường bào rộng thùng thình của nàng, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống hai bên người tản ra thứ ánh sáng trắng bạc lung linh huyền ảo.

Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng có vài con đom đóm bay qua, phát ra thứ ánh sáng lập lòe tựa những tiểu tinh linh xinh đẹp khiến Sở Lăng Thường không kìm lòng được ngẩng đầu ngắm nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ trắng trẻo tựa một khối bạch ngọc, tuy rằng vẫn còn tái nhợt nhưng vẫn không cách nào lấn át được vẻ đẹp mê người.

Phía xa xa trên bầu trời là những chấm sáng rực rỡ của các vì tinh tú tựa như những viên ngọc quý trong tay tiên nữ. Khung cảnh tĩnh lặng đêm nay thực sự quá đẹp, quá động lòng người.

Đã bao lâu rồi nàng không có ngắm nhìn bầu trời đêm?

Lần cuối cùng ngắm sao là khi nàng còn ở tại sơn cốc, lúc đó sư huynh cũng chưa xuống núi. Nàng cùng sư huynh ngồi ở hai bên sư phụ, cùng đàm luận thế cục thiên hạ. Hơn nữa còn nhìn lên trời xem sự vận động của các vì sao. Đối với thuật chiêm tinh, nàng cùng sư huynh cũng không biết được nhiều, nhưng sư phụ thì khác. Tuệ nhãn của sư phụ cực kỳ độc đáo, có thể nhìn ra những chuyện mà người thường không cách nào biết được.

Mà Thanh Tụ lúc đó nếu không có việc gì làm thường hay chọc phá nàng, nếu không thì cùng hạc nhi đùa giỡn. Nay nghĩ lại, khung cảnh đó dường như đã xa cách cả một đời người.

Đang nghĩ ngợi, nàng chợt cảm thấy trước mắt hiện ra một bóng người đang bước tới. Người đó nhẹ nhàng vung tay lên, đám đom đóm trước mặt liền bay tản ra khiến quầng sáng xinh đẹp kia nhất thời trở nên tan tác.

Quay đầu nhìn lại thì xuất hiện trước mắt nàng là một nam tử trẻ tuổi, đoán chừng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

"Cô nương thích đom đóm? Vậy tặng cho cô? Hắn chủ động nở nụ cười với Sở Lăng Thường, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, đem một cái túi mở ra. Từ miệng túi vừa hé mở, hàng loạt đốm sáng nhỏ xíu nhẹ nhàng bay ra tạo thành một khung cảnh cực kỳ mỹ lệ.

*****

Nụ cười của nam tử trước mắt Sở Lăng Thường cực kỳ rạng ngời. Hắn rõ ràng là một binh sỹ tham gia cuộc chiến này nhưng trong ánh mắt không hề có chút sát khí nào mà cực kỳ thuần khiết khiến người ta sẵn sàng tin tưởng.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đưa tay nhận lấy túi vải từ tay hắn, nhìn thoáng qua rồi không kìm được cất tiếng hỏi, "Vì sao lại bắt chúng? Hãy để chúng sống cuộc sống của mình đi!" Nói xong nàng nhẹ nhàng mở túi ra để cho những con đom đóm đang lập lòe trong đó nhẹ nhàng bay ra.

Ánh sáng từ những con đom đóm phản chiếu lên gương mặt nàng càng khiến dung nhan mỹ lệ tựa khối ngọc không tỳ vết hiện ra rõ ràng. Nam tử kia nhìn đến ngây người, trong mắt cũng tràn ngập sự tán thưởng, "Dáng vẻ của cô nương thực đẹp!"

Nếu là một nam nhân bình thường nói câu này, nàng đã sớm không để ý mà bỏ đi, nhưng từ trong giọng nói của nam tử này, nàng có thể nghe ra chút ý cảm thán, không hề tỏ ra xa cách mà thân thiết tựa bằng hữu. Nàng hơi ngẩng lên, tò mò hỏi lại, "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười lăm! Đừng xem thường tôi ít tuổi. Từ lúc mười tuổi tôi đã ra sa trường rồi." Hắn như sợ bị nàng coi thường liền vội vàng bổ sung một câu.

Từ tận đáy lòng, Sở Lăng Thường không khỏi than thầm. Chiến loạn đã huy động từ một đứa nhỏ mười mấy tuổi đến cả những lão binh già cỗi. Hắn mới mười lăm tuổi nhưng dáng vóc cực kỳ cao lớn, xem ra mấy năm nay đã trải qua không ít sương gió.

"Nhìn dáng vẻ của cậu không giống người Hung Nô, cậu tên là gì vậy?" Sở Lăng Thường điều chỉnh lại thế ngồi, đem thân thể mệt mỏi dựa vào gốc cây, khẽ cất tiếng hỏi.

"Cô nương thực tinh tường! Tôi thật ra là người nước Sở, từ nhỏ đã theo mẫu thân đến phương Bắc. Mẫu thân về sau lại gả cho một người du mục Hung Nô, cho nên tôi đã lớn lên ở Hung Nô." Nam tử kia không hề che dấu thân phận của mình mà rất thoải mái nói ra, ngay cách nói chuyện của cậu ta cũng cực kỳ lưu loát. Gãi gãi đầu, cậu ta lại lên tiếng, "À, cô nương có thể gọi tôi là Ô Khả."

"Ô Khả?" Sở Lăng Thường chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Thì ra cậu ta cũng là người nước Sở.

"Chính là con chim đại bàng đó, tên này là do phụ thân sau này của tôi đặt cho."

"Còn cô nương tên là gì?"

"Tôi..."

"Tên của hắn á.... ha ha...chúng tôi đều gọi hắn là Tiểu Thạch Đầu." Một tên lính Hung Nô khác tiến tới, ngồi xuống bên cạnh nam tử vừa rồi, bàn tay rắn chắc của hắn vỗ lên vai cậu ta, nhìn Sở Lăng Thường cười cười, "Lúc hắn vừa đến Hung Nô, bọn tôi nghe mẫu thân hắn gọi như vậy."

Tên lính mới tới này nói tiếng Hán cực kỳ lưu loát.

Dường như thấy Ô Khả cùng Sở Lăng Thường trò chuyện rất vui vẻ, rất nhiều nhóm lính Hung Nô đều muốn tiến lại, nhưng có vẻ như ngại sự cách trở ngôn ngữ nên không dám tới quá gần mà chỉ vây quanh đó, thỉnh thoảng lại theo biểu hiện vui vẻ của ba người họ mà cảm thấy vui lây.

Rõ ràng là rất nhiều binh sỹ ở đây không hề biết tiếng Hán.

Sở Lăng Thường đã quên khuấy mất chuyện Hách Liên Ngự Thuấn lâu nay vẫn luôn dùng tiếng Hán nói chuyện với mình, cho nên lầm tưởng thủ hạ của hắn đều hiểu được tiếng Hán.

Dáng vẻ này của binh lính Hung Nô làm Sở Lăng Thường có chút kinh ngạc mà không kịp phản ứng. Lúc mới thấy bọn họ tiến tới, nàng còn tưởng rằng bọn họ lại muốn làm gì với mình, nhưng lại thấy bọn họ chỉ đứng một bên không hề manh động khiến sự cảnh giác trong lòng mới chậm rãi buông lỏng.

Lúc này bọn họ trông cực kỳ dễ gần, so với những người hôm đó đem nàng tra tấn tới gần chết quả thực hoàn toàn khác biệt. Ô Khả ngồi xuống rồi còn làm mặt quỷ trêu tên lính Hung Nô tới sau, "Thuẫn Mông, ngươi thực sự quá nhàm chán đi! Sao lại ở trước mặt cô nương xinh đẹp nói mấy chuyện đó. Cái tên Tiểu Thạch Đầu thật khó nghe quá đi. Haiz..." Nói đến đây, Ô Khả lại quay sang tỉ mỉ quan sát Sở Lăng Thường một hồi, "Sao cô lại có thể to gan như vậy? Lại còn mặc y phục nam nhân. Hôm kia thấy dáng vẻ cô nương nôn ói như vậy thực dọa chúng tôi phát sợ, thế mà giờ lại biến thành một cô nương xinh đẹp rồi."

Thì ra hắn chính là người đã chỉ vào Sở Lăng Thường xin nước hôm trước.

Khóe môi Sở Lăng Thường không khỏi nổi lên chút chua xót. Thuẫn Mông lập tức gõ đầu Ô Khả, lớn tiếng nạt, "Xú tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Đó gọi là cải trang, cải trang, hiểu chưa?"

"Ha ha..." Ô Khả cười lớn đầy sảng khoái. Đám lính Hung Nô kia tuy không hiểu bọn họ nói gì nhưng cũng theo đó cất tiếng cười rất vui vẻ.

Sở Lăng Thường chợt cảm thấy, những binh lính này không xấu như trong tưởng tượng của nàng. Mọi người đều nói người Hung Nô đều là man di, thường xuyên đi tranh đoạt đánh cướp, trong thế giới của bọn họ chỉ có máu, không ngờ tới, bọn họ còn có dáng vẻ hiền lành thế này.

"Khoan đã...." Dường như nhớ ra chuyện gì, nàng nhìn Ô Khả hỏi lại, "Cậu vừa mới nói cái gì? Hôm kia?"

Sao nàng lại nhớ là mình hôm qua đã té xỉu chứ?

"Đúng vậy, hôm kia, chúng ta đã hạ trại ở đây ba ngày rồi!" Ô Khả đẩy bàn tay to của Thuẫn Mông ra, trả lời.

"A? Sao lại như vậy?" Sở Lăng Thường thực sự cảm thấy khó hiểu.

"Tôi nghĩ có lẽ do cô nương nhiễm phong hàn nên vương gia mới hạ lệnh lùi thời gian khởi hành lại." Thuẫn Mông lớn mật đưa ra giả thiết.

Câu nói của hắn khiến Sở Lăng Thường hoảng sợ, "Các người nói vương gia của các người làm vậy là vì tôi? Sao có thể? Hắn còn mong tôi chết sớm nữa là." Nói xong câu đó, nàng lại đưa mắt nhìn đám lính xung quanh. Kỳ thật, bọn họ lẽ ra phải cực kỳ hận nàng mới đúng.

Không đợi Thuẫn Mông kịp trả lời, trong đám lính Hung Nô kia có một tên bước ra nói một tràng gì đó, sắc mặt còn lộ rõ vẻ lo lắng.

Sở Lăng Thường nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Ô Khả cùng Thuẫn Mông chờ giải thích.

Thuẫn Mông chờ hắn nói xong mới đáp lại một câu, tên lính kia gật đầu rồi trở về vị trí.

"Hắn vừa nói gì vậy?"

Thuẫn Mông nhìn Sở Lăng Thường, cười cười giải thích, "Hắn tên là Trát Lỗ, biết một chút tiếng Hán, nhưng hắn sẽ không nói đâu. Vừa rồi hắn muốn nói cho cô biết, vương gia thực sự là vì cô mới làm chậm trễ hành trình. Biết cô nhiễm phong hàn, lại không ăn được đồ mặn, vương gia đã tự mình cưỡi ngựa, không màng nguy hiểm xuống núi, không biết tìm ở đâu được chút gạo cùng dược liệu. Chỉ là không ngờ tới cô hôn mê lâu như vậy, đến giờ này mới tỉnh."

Mấy lời này khiến Sở Lăng Thường ngơ ngẩn cả người, có chút ngơ ngác nhìn Thuẫn Mông, chỉ thấy miệng hắn không ngừng mấp máy nhưng những gì hắn nói sau đó nàng đã nghe không rõ nữa, trong đầu chỉ quanh quẩn mấy từ, "Vương gia tự mình cưỡi ngựa, không màng tới nguy hiểm xuống núi, không biết tìm ở đâu được chút gạo cùng dược liệu."

Gạo trắng cùng tử tô đều là do hắn tự mình tìm về?

Chuyện này...làm sao có thể?

Là nàng đã nghe lầm rồi!

Bộ dạng nàng thành ra thế này đều do hắn ban cho. Hắn phải hận nàng mới đúng, sao có thể vì nàng mà làm vậy?

"Này, cô nương không sao chứ?" Ô Khả thấy nàng ngồi ngây người, nét mặt cũng đờ đẫn liền vội vàng quơ quơ tay trước mặt nàng.

Sở Lăng Thường như người mất hồn, quay lại nhìn Ô Khả. '

Lúc này lại có bảy tám tên lính Hung Nô tiến lên, nhìn Sở Lăng Thường nói một tràng mà nàng không hiểu hệt như Trát Lỗ lúc trước nhưng trông dáng vẻ thì xem chừng bọn họ đang cảm thấy hổ thẹn.

Nàng thực sự không hiểu ra sao nữa...

*****

Thuẫn Mông cười khẽ rồi gật đầu với đám lính kia. Có thể dễ dàng nhận ra hắn rất có uy đối với đám lính. Quay lại nhìn Sở Lăng Thường, Thuẫn Mông lên tiếng, "Bọn họ nói xin lỗi cô nương, bởi vì mấy người họ đã đem cô ném xuống suối lúc trước, lại có ý nghĩ không an phận đối với cô. Bọn họ cảm thấy cực kỳ áy náy, cũng vô cùng xấu hổ."

Mấy tên lính Hung Nô đợi Thuẫn Mông nói xong liền đặt bàn tay phải lên ngực, hướng về phía Sở Lăng Thường cúi đầu một cái. Đây chính là biểu hiện tạ lỗi của người Hung Nô.

Sở Lăng Thường hoàn toàn bị tình huống trước mắt làm cho bối rối, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên chút khó hiểu, nhìn Thuẫn Mông cùng Ô Khả một hồi lâu rồi mới cất tiếng hỏi, "Tôi đã khiến mười vạn đại quân Hung Nô bị tổn hại, chẳng lẽ các người lại không hận tôi sao?"

Vì sao bọn họ còn đối xử tốt với nàng như vậy? Nhiều lắm thì nàng cũng chỉ được xem là một tên tù binh mà thôi, hơn nữa hai ngày nay, đám người kia đều hận không thể lập tức giết nàng, từ trong ánh mắt của họ có thể nhận thấy rõ sát khí muốn báo thù.

Ánh mắt của Thuẫn Mông cùng Ô Khả dần trở nên ảm đạm. Một lúc sau, Thuẫn Mông mới chậm rãi đáp lại, "Hận! Nếu nói chúng tôi không hận thì tức là nói dối. Dù sao những người đã chết đều là huynh đệ thân thiết sớm tối có nhau. Bọn họ cũng có cha mẹ chờ họ bình an trở về, chỉ tiếc giờ chỉ còn lại một nắm xương trắng. Khi chúng tôi biết cô nương chính là vị quân sư ở đằng sau điều khiển hết thảy thì đều cảm thấy cực kỳ thống hận, chỉ muốn lập tức đem cô lột da rút gân cho hả."

Cả người Sở Lăng Thường theo bản năng co lại một góc. Bọn họ cho dù hiền lành cỡ nào thì cũng là phe đối địch với nàng.

Thuẫn Mông thấy vậy bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, "Cô nương yên tâm, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô. Khi chúng tôi biết cô thực ra là một nữ tử thì đã không còn hận nữa rồi. Chúng tôi tuyệt đối không ngờ tới mười vạn đại quân của mình lại thua trong tay một nữ tử như vậy. Cô nương có thể khiến chúng tôi lâm vào cảnh lưỡng bề thọ địch thực khiến người ta phải kính nể. Ở trên chiến trường, cùng nam nhân nói chuyện chém chém giết giết mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, chỉ sợ trên đời này không có nữ tử thứ hai được như vậy."

"Kính nể? Các người.... kính nể tôi?" Sở Lăng Thường có chút không kịp thích ứng với mấy lời này. Họ cho dù không hận nàng nữa nhưng kính nể thì sao có thể được chứ?

Ô Khả vẫn lặng lẽ quan sát Sở Lăng Thường, thấy vậy liền vỗ nhẹ vai nàng, "Ay a, người Hung Nô không có hẹp hòi như người ta vẫn nghĩ đâu. Tuy tôi là người nước Sở, nhưng lâu nay sinh sống tại Hung Nô nên đã sớm có tình cảm với bọn họ, sớm đã coi mình là người Hung Nô rồi." Hắn hướng về đám lính phía sau cười ha ha rồi lại nhìn về phía Sở Lăng Thường.

"Nếu cô nương là nam tử, chúng tôi đương nhiên rất hận cô. Nhưng thực tế, cô nương lại là một nữ tử, cho nên mới khiến chúng tôi không thể không kính nể. Người Hung Nô luôn luôn coi trọng nhân tài. Một nữ tử như cô nương có thể đại phá mười vạn quân Hung Nô, chẳng những đã khiến chúng tôi mất sạch mặt mũi mà còn khiến chúng tôi tỉnh ngộ. Vì sao lại bại trước một nữ tử? Cho nên chúng tôi mới càng quý trọng nhân tài như vậy."

"Nhưng..." Sở Lăng Thường thực sự bị bọn họ làm cho hồ đồ. Bọn họ quý trọng nhân tài là nàng, vậy còn vương gia của bọn họ? Có thuộc hạ hiểu chuyện như vậy, tại sao người thống lĩnh ba quân như hắn lại hẹp hòi đến thế?

Thuẫn Mông cũng cất tiếng cười sang sảng, "Ô Khả nói không sai. Vương gia chúng tôi có tiếng là người biết quý trọng nhân tài. Đó cũng là đạo lý mà thường ngày vương gia vẫn dạy chúng tôi. Chính bởi vậy, Hung Nô của chúng tôi mới ngày một hưng thịnh. Trận chiến này tuy không thể tránh khỏi, tổn thất nặng nề cũng khiến chúng tôi đau lòng nhưng chúng tôi đều tin tưởng vương gia sẽ có sự sắp xếp ổn thỏa khác."

Nụ cười tươi rói của Ô Khả cùng Thuẫn Mông thực sự in đậm trong đầu óc của Sở Lăng Thường. Sao lại như vậy? Những đạo lý đó đều do Hách Liên Ngự Thuấn dạy họ hay sao? Vậy vì sao hắn còn có thể làm những chuyện tàn nhẫn như vậy với nàng? Bất giác, Sở Lăng Thường không khỏi nhớ tới những lời hắn đã từng nói. Hắn đã từng nhắc đến chuyện Hung Nô luôn quý trọng nhân tài, hơn nữa còn từng mỉa mai triều đình Đại Hán không biết dùng người.

Mấy ngày nay nàng đã phải chịu đựng sự tra tấn đến tê tâm liệt phế. Nàng vốn nghĩ đó là do hắn muốn trả thù cho cái chết của mười vạn đại quân, mà chính bản thân hắn cũng nói như vậy. Nhưng hiện giờ, nàng thật sự cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ hắn làm vậy là bởi vì thất bại trên chiến trường nên thẹn quá hóa giận sao?

Trong tâm trí nàng chợt lóe lên một suy nghĩ, rồi hình ảnh một nữ tử chợt hiện lên...

Nam Hoa công chúa!

Chẳng lẽ.... hắn là bởi chuyện đêm đó?

Suy nghĩ này khiến Sở Lăng Thường không khỏi run lên. Cảm giác run rẩy nhanh chóng truyền tới tận đầu ngón tay khiến nàng cảm thấy tê dại, hơn nữa còn bắt đầu cảm thấy lạnh cóng.

Hắn rốt cục là người như thế nào?

Cho tới giờ, nàng mới tuyệt vọng phát hiện ra rằng ngay từ đầu nàng đã không cách nào đoán biết được suy nghĩ của hắn, cho dù chỉ một chút cũng không có.

Ô Khả thấy nàng sững sờ hồi lâu liền giơ tay quơ quơ trước mặt nàng lần nữa. Thấy ánh mắt nàng như nhìn về nơi xa xăm, hắn cười cười tò mò hỏi, "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô nương!"

"Sở Lăng Thường!" Giọng nói êm ái tựa như thanh âm trên thiên giới, đẹp như vầng trăng sáng trên trời của nàng khẽ vang lên.

"Thật là một cái tên rất đẹp!" Ô Khả cười khiến Thuẫn Mông cũng cười theo.

Một đám lính Hung Nô thấy vậy cũng ngây ngô cười theo. Giờ khắc này, trên người bọn họ, một chút khí chất dã man đều không còn, mà ngược lại đều cực kỳ hào sảng, không câu nệ tiểu tiết.

Không khí rất nhanh chóng trở nên thân thiện. Sở Lăng Thường vừa muốn mở miệng hỏi thêm vài chuyện thì thấy sắc mặt Ô Khả hơi biến đổi rồi lập tức đứng bật dậy. Ngay cả Thuẫn Mông cùng đám lính Hung Nô đang vây quanh nàng cũng ngừng cười, đứng qua một bên tránh khỏi Sở Lăng Thường.

Cảm giác ấm áp trong nháy mắt như kết lại thành tảng băng lạnh lẽo...

Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không khó cảm nhận được có sự biến đổi trong không khí, dường như có một luồng sát khí đang ùa tới.

Vừa quay đầu lại, nàng liền nhìn thấy đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Tâm tư của Sở Lăng Thường bỗng dưng run lên. Hắn đang tức giận. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng lửa giận của hắn. Tuy rằng bề ngoài hắn trông cực kỳ bình tĩnh không khác bình thường nhưng chính sự bình tĩnh quá mức đó của hắn lại đang ẩn dấu một luồng sát khí khiến người ta cảm thấy bất an và hoảng hốt, hệt như có một hồi bão tố sắp đánh úp lại.

Bóng dáng hắn đổ dài dưới ánh trăng khiến thân hình cao lớn càng tạo thêm sự áp bách. Hắn không cần làm gì mà chỉ đứng đó cũng đã toát lên quyền uy không thể coi thường.

Hắn hẳn là đang tức giận. Chắc hẳn hắn không ngờ tới nàng lại cùng với thuộc hạ của hắn trò chuyện vui vẻ như vậy. Ngay cả chính nàng còn không ngờ, huống chi là hắn.

Hổ Mạc đi theo hắn nên cũng thấy được một màn như vậy, lại thấy đôi môi mỏng của Hách Liên Ngự Thuấn mím chặt lại, quai hàm cũng như nghiến lại thì trong lòng không khỏi than thầm rằng không ổn, nghĩ một chút rồi bước lên nói...

"Các ngươi đang làm cái gì? Còn không đi nghỉ cho sớm! Ngày mai chúng ta sẽ..."

"Hổ Mạc!" Hách Liên Ngự Thuấn rốt cục cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp càng trở nên âm lãnh. Hắn lạnh lùng cắt lời Hổ Mạc, ánh mắt âm u cũng quét qua gương mặt Sở Lăng Thường rồi lại đảo về phía đám lính, mệnh lệnh quyền uy liền cất lên...

"Dập lửa, lập tức khởi hành suốt đêm!"

Hổ Mạc có chút ngơ ngác nhìn Hách Liên Ngự Thuấn. Vừa rồi không phải nói ngày mai mới khởi hành sao? Sao bây giờ lại thay đổi?

"Về phần tù binh..." Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn rốt cục cũng dừng lại trên người Sở Lăng Thường, đôi môi mỏng hơi cong lên đầy tàn khốc, mở miệng gằn từng tiếng...

"Trói hai tay cô ta lại buộc phía sau chiến mã, để cô ta tự đi về thành đô!"

Tất cả binh lính nghe mấy lời này đều cực kỳ kinh hãi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-182)