Vay nóng Tima

Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 022

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 022
Thú vui “săn mồi”
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)

Siêu sale Shopee


Tiếng bước chân có chút vội vã cùng những lời nói khó nghe kia không ngừng quanh quẩn bên tai Sở Lăng Thường. Bàn tay nhỏ nhắn dưới ống tay áo vô thức siết chặt lấy thân váy bởi nàng chưa từng gặp phải những chuyện thế này. Tuy rằng đã sớm biết người ở trong cung cực kỳ phức tạp nhưng có thể đem đen nói thành trắng, lại còn nói quá đáng đến mức như vậy thực sự nàng không hề ngờ tới. Rõ ràng là nàng cùng Cảnh Đế đánh cờ cả một đêm, lại bị nói thành chủ động câu dẫn hoàng thượng. Chuyện đó cũng chưa nói làm gì. Ngay chuyện nàng cùng Tả hiền vương gặp mặt, bọn họ cũng có thể đem nói thành chuyện sinh động như thật khiến Sở Lăng Thường không khỏi nhớ lại hôm ở rừng trúc khi đó có thấy thấp thoáng vài bóng cung nữ, có lẽ lúc đó đã bị bọn họ nhìn thấy.

Sở Lăng Thường khó nhọc hít sâu một hơi. Ở trong Hán cung này, nàng đã thực sự được chứng kiến cái gọi là lời nói có thể giết người một cách xác thực nhất.

Gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng bất giác lại bị một lực mạnh mẽ xoay lại. Những ngón tay thon dài còn vương vấn mùi thơm mát của rừng trúc siết lấy cằm nàng, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào cặp mắt như cười như không, nửa tức giận nửa bình thản của hắn.

Hàng lông mày thanh tú trên gương mặt xinh đẹp của Sở Lăng Thường khẽ nhíu lại vì đau nhói, làn môi đỏ mọng cũng mím chặt lại, hô hấp của nàng cũng bị lấp đầy bởi hơi thở cuồng dã của hắn.

"Còn không chịu đi cùng bản vương sao?" Hắn cũng không tiếp tục truy hỏi nàng nữa, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia cơ hồ có một cơn lốc xoáy khiến người ta không cách nào nhìn thấu rốt cuộc hắn là người như thế nào. Một giây trước có thể còn uất giận, giây tiếp theo đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh.

Nàng lại âm thầm hít sâu một hơi, bình tĩnh ứng đối với câu hỏi của hắn, "Vương gia, nếu những gì ngài vừa nghe được đều là sự thật thì ngài cũng hoàn toàn không cần phải cưới một người tàn hoa bại liễu như vậy làm gì."

Lực từ ngón tay hắn bất giác tăng thêm vài phần, cảm giác đau đớn càng hiện rõ trên hàng lông mày nhíu lại của nàng, nhưng đôi mắt đẹp cũng không hề dời đi mà vẫn nhìn thẳng hắn như trước.

Nàng đang đợi, đợi hắn phẫn nộ bỏ đi, hoặc là thể hiện sự khinh thường rồi buông những lời châm chọc với nàng. Đáng tiếc...

Dường như Sở Lăng Thường đã tính lầm rồi...

Bên tai nàng chợt vang lên tiếng cười trầm trầm của hắn. Liếc mắt nhìn qua, nụ cười trên môi hắn thực rạng ngời như vầng dương mới lên, ấm áp khiến người ta thật muốn tới gần.

Còn đang kinh ngạc, Sở Lăng Thường đã lại thấy hắn mở miệng, "Nàng có biết lúc rảnh rỗi bản vương thích làm chuyện gì nhất không?"

Ách...

Thực không ngờ hắn sẽ hỏi một câu thế này, ánh mắt của Sở Lăng Thường thoáng hiện chút kinh ngạc cùng sửng sốt. Sao nàng có thể biết được thói quen thường ngày của hắn chứ?

Những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá trúc, rải những vệt nắng nhẹ trên y phục của Hách Liên Ngự Thuấn, càng khiến cho nụ cười trên môi hắn thêm đậm, lại có vẻ thâm sâu khó lường, "Bản vương thích nhất chính là săn thú."

Săn thú?

Trong đầu Sở Lăng Thường lập tức nghĩ tới những động vật hoang dã nàng đã nhìn thấy lúc còn ẩn cư nơi sơn cốc. Chúng trông có vẻ rất tự do tự tại, dường như không kẻ nào có thể quấy rầy đến bọn chúng, nhưng thực hiển nhiên, những động vật mà hắn vừa nhắc đến kia khó có thể tránh khỏi số mạng ngắn ngủi.

Ngón tay thon dài của Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng vươn lên trên má nàng, khe khẽ vuốt ve, Nàng dường như còn có thể cảm nhận được sự giãy dụa của con mồi cùng mùi máu tươi nóng hổi của nó theo những đầu ngón tay của hắn tràn ngập trong hơi thở. Không, tay hắn đâu chỉ dính dấp máu tươi của động vật mà còn có biết bao quyền lực, âm mưu thủ đoạn cùng máu người...

"Dòng máu chảy trong cơ thể mỗi người Hung Nô đều mang theo khát vọng chinh phục cùng ham muốn chiếm hữu. Săn thú cũng là bản tính trời sinh của mỗi người Hung Nô." Khóe môi hắn vẫn cong lên hiện rõ ý cười như thể một con mèo đang đùa giỡn chú chuột nhỏ, đôi tròng mắt màu hổ phách như lóe lên dưới ánh mặt trời, hơi nheo lại như muốn che đi ý cuồng ngạo trong đó. Khuông mặt anh tuấn càng lúc càng ghé sát lại bên nàng, từng chút, từng chút...

"Bản vương thích nhất chính là gặp được con mồi khó thuần phục. Con mồi muốn trốn thoát càng nhanh, càng xa, bản vương lại càng thích..."

*****

Sở Lăng Thường muốn tránh khỏi gương mặt hắn nhưng lại bị bàn tay kia giữ lại nên chẳng có cách nào thoát được, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng sát lại gần, gần đến mức nàng có thể nhìn rõ tia đùa bỡn lóe lên trong ánh mắt hắn, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt hắn....

Một tay Hách Liên Ngự Thuấn vòng qua eo nàng, vừa nói bàn tay kia vừa mơn man gò má mịn màng. Gương mặt cương nghị cùng sống mũi cao thẳng của hắn dính sát vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả lên vành tai nhỏ bé, rồi bàn tay của hắn dọc theo phần gáy nàng chậm rãi mơn trớn, sau đó lại dịu dàng giữ lấy nó...

"Ở trong mắt bản vương, nàng giống như một chú hươu nhỏ rất giỏi trốn chạy. Có lẽ nếu không gặp phải bản vương, thì nàng có thể chạy rất xa, nhưng đáng tiếc..." Vừa nói dứt lời, bàn tay hắn đột nhiên siết lại, nắm lấy sau gáy nàng khiến nàng chỉ có thể ngửa đầu yên lặng chịu trận...

"Quên nói cho nàng biết, bản vương thích nhất là săn hươu."

"A..." Sở Lăng Thường kìm lòng không được kêu thành tiếng vì đau đớn. Dù sao sức lực nam nữ cũng khác biệt, cho dù nàng có công phu nhưng thật lòng mà nói cũng chỉ là chút tài nhỏ mà thôi, sao có thể chịu được sự đối xử mạnh bạo như vậy.

Nhìn nữ tử trong lòng đau đến nhíu chặt lông mày, Hách Liên Ngự Thuấn bật cười nhẹ, làn môi mỏng của hắn lướt từ trên hàng lông mày thanh tú của nàng xuống mi tâm rồi lại tiếp tục từ từ trượt xuống. Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng khiến người ta mê đắm nhưng ngôn ngữ lại tàn nhẫn khiến người ta phải kinh hãi. Rất nhanh chóng, Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy tóc gáy như dựng hết cả lên...

"Shh...đừng kêu..." Làn môi mỏng của hắn dán sát cánh môi anh đào hơi lạnh lẽo của nàng, cúi đầu cười nói, "Thanh âm đó của nàng sẽ khiến bản vương càng hưng phấn, vì thế ngàn vạn lần đừng đùa với lửa..."

Hô hấp của Sở Lăng Thường lúc này hoàn toàn bị bao phủ bởi mùi xạ hương đặc trưng của hắn, dưới sự cuồng dã càng lúc càng khó kiềm chế kia, nàng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. Động tác này của hắn khiến nàng nghĩ tới tình cảnh lúc người thợ săn ra tay giết chết con mồi...

"Sở cô nương, Sở cô nương..." Thanh âm của lão ma ma vang lên mang theo sự lo lắng rõ ràng.

Sở Lăng Thường lập tức nhân cơ hội này hô lớn, "Tôi ở chỗ này!"

So với việc bị người ta chê cười, nàng càng không muốn ở cùng một chỗ với nam nhân này chút nào.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân từ phía ngoài rìa rừng đào nhanh chóng truyền tới, Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy lực giữ nơi gáy mình được buông lỏng, mùi xạ hương cũng dần dần rời khỏi người nàng. Nhìn sắc mặt có chút biến đổi của Hách Liên Ngự Thuấn, tảng đá trong lòng nàng rốt cục cũng được gỡ bỏ.

"Bản vương sẽ theo nàng đến cùng." Hắn ung dung đứng dưới tàng cây, nụ cười đầy thỏa mãn nở rộ trên môi, "Cái gọi là khuynh thế giai nhân, chính là dung mạo như hoa, thanh âm trong trẻo như chim hót, thần khí như vầng trăng, cốt cách như ngọc, da trắng như tuyết, dáng vẻ dịu dàng như nước, trong lòng tràn ngập thi từ ca phú. Nếu giai nhân đã ở ngay trước mắt, bản vương sao có thể bỏ qua."

Trong lòng Sở Lăng Thường cực kỳ căng thẳng, không mấy để ý tới lời nói của hắn liền vội vàng thoát đi. Nghĩ lại cũng thực nực cười, mới gặp hắn có vài ngày mà nàng đã chạy trối chết không dưới ba lượt...

Cánh hoa đào rơi rụng lả tả dần che đi thân ảnh của nàng khiến bóng dáng xinh đẹp kia nhanh chóng biến mất, mà nụ cười trên môi hắn cũng hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại nét âm trầm trong mắt...

***

Điện Tiêu Phòng...

Từ thời Huệ Đế, điện Tiêu Phòng đã là nơi ở của chính cung hoàng hậu. So với điện Tuyên Thất dành cho hoàng đế thì điện Tiêu Phòng càng thể hiện rõ khí chất âm nhu thuộc về nữ nhân. Rường cột được chạm trổ cầu kỳ là điều không cần phải bàn, bất quá chỉ là số lượng bản điêu khắc hình phượng và mẫu đơn nhiều hơn mà thôi. Theo mấy cung nữ dẫn đường đi tiếp, còn chưa bước vào trong điện Sở Lăng Thường đã cảm thấy mùi thơm tràn ngập hô hấp. Chính điện được xây trên một đài cao, trước điện còn có bậc thang lớn, hai bên đình viện còn trồng cả cây hồ tiêu, vách tường trong điện đều được trang trí bởi bột hồ tiêu khiến cả điện Tiêu Phòng lớn như vậy trở thành màu hồng nhạt, bốn phía đều tỏa ra mùi hương.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-182)