Đánh cuộc
← Ch.080 | Ch.082 → |
Tôi yên lặng nằm trong mành, lúc tỉnh lúc mơ, cách tấm mành mỏng thấp thoáng thấy có bóng người vào điện.
Tôi không để ý, nhưng xung quanh im lặng dị thường, nếu yết kiến thì vì sao không ai thông báo.
Người đến nghiêng người nói nhỏ vài câu, lấp ló một chút rồi nhanh chóng biến mất.
Dường như không biết tôi ở trong điện, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tôi lại giật mình.
Bóng người đó vô cùng quen thuộc, khuôn mặt trông nghiêng đích thị là Lương công tử anh tuấn bức người.
Trong nháy mắt, tôi như ngừng thở.
Tuy rằng tôi đã biết hắn đầy bí ẩn, nhưng cũng không có lòng truy vấn, có điều vì sao hắn lại xuất hiện trong tẩm cung của Lưu Triệt?
Toàn gia Ngụy Kỳ Hầu Đậu Anh đều bị tịch thu tài sản, huyết mạch còn sót lại của tội thần lại lọt lưới nên đáng lẽ phải tránh càng xa càng tốt, nhưng hắn đầu tiên là ẩn mình trong Bình Dương phủ, lại theo quân đến Định Tương, đến khi vụ án Hoài Nam Vương kết thúc, tôi những tưởng hắn chắc chắn sẽ cao chạy xa bay, vậy mà lại tình cờ gặp hắn trong cung.
Với quan hệ giữa hắn và Lý Duyên Niên, Lưu Triệt khẳng định không thể không biết sự tồn tại của hắn.
Suy xét cẩn thận, những nghi vấn chất chứa trong thời gian qua dường như đã trở nên sáng tỏ.
Một người thân phận bí ẩn nắm giữ bí mật quân sự, hành tung bất thường khó đoán nhưng mỗi khi có chuyện, hắn lại xuất hiện rất đúng lúc.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, đằng sau nỗi lo lắng là một chân tướng hiển nhiên.
Năm đó trong tiểu trạch ở Định Tương, trên giá sách trong lúc vô ý tôi đã nhìn thấy một tấm lệnh bài, khi đó tôi còn chưa biết chữ triện, chỉ nhớ ở góc có hình đầu rồng.
Tôi hỏi hắn, hắn lại thản nhiên chuyển đề tài, sau đó tôi thấy trên chuôi kiếm của Lưu Triệt cũng khắc hoa văn tương tự!
Lương công tử, hắn là thân tín của Lưu Triệt!
"Nghỉ ngơi đủ chưa?" Lưu Triệt bỗng xuất hiện, cắt ngang suy nghĩ của tôi.
"Vốn định ngủ thêm một lát nhưng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức." Tôi day thái dương.
"Làm gì có động tĩnh nào, trẫm thấy ngươi có tật giật mình thì đúng hơn." Không ngoài dự đoán, hắn đánh lạc hướng, điều này chứng tỏ vừa rồi tôi không phải hoa mắt.
Lương công tử, hắn nhất định đã tới đây.
"Phiêu Kỵ tướng quân cùng Chiêu Dương công chúa sắp tới rồi, người đâu, trang điểm cho Lý Mỹ nhân!" Lưu Triệt nhíu mày liếc nhìn tôi.
"Lưu Triệt, còn nhớ ở Cam Tuyền Cung người đã từng nhận lời tôi? Người không chịu nói Dao Quang là thứ gì, nhưng đã hứa sau này sẽ đáp ứng tôi một chuyện." Tôi chặn hắn lại.
"Kiên cường như ngươi không phải là đang cầu xin trẫm đấy chứ?" Hắn nheo mắt lạnh lùng nhìn.
"Tôi chỉ cầu xin người tin tôi một lần." Tôi ôm hi vọng cuối cùng, muốn xem hắn có còn sót lại chút...nhân tâm nào không.
"Không được."
Cung tỳ cẩn thận trang điểm cho tôi, còn tôi lại cứ như con rối mặc người vầy vò, đến khi bộ cung trang xanh nhạt xinh đẹp khoác lên người tôi mới nhìn rõ bóng mình trong gương, kiên trì chống đỡ nhưng cuối cùng cũng không thể không buông tay.
Lưu Triệt đột nhiên đổi ý, cho phép tôi dự tiệc.
Khi Hoắc Khứ Bệnh cùng Lưu Tử Ngu từ Võ Quang Môn bước vào thì Lưu Triệt hài lòng gật đầu, tôi đứng thẳng lưng, cười rạng rỡ như hoa nở ngày xuân.
Cả điện vui vẻ nói cười nhưng chẳng can hệ tới tôi, từ nay về sau, tôi sẽ chỉ sống vì mình.
Không phải khánh yến long trọng gì, Hoắc Khứ Bệnh từ đầu chí cuối đều nhìn về nơi khác, Lưu Tử Ngu ở bên chàng, thỉnh thoảng lại chỉnh trang y phục cho chàng.
Từng có dạo đó là cuộc sống tôi hằng mơ tưởng.
Tôi đã đinh ninh rằng nữ nhân ở bên chàng sẽ là tôi, trong đêm tối mịt mùng sẽ làm ánh nến thắp sáng cho chàng, chiếu rọi cả đêm dài tăm tối.
Lụa đỏ thơm ngát, cùng chàng đi vào giấc mộng, có nữ tử nào không mong mỏi trải qua một đời như vậy.
Lưu Tử Ngu, nàng cũng không chiếm được, Hoắc Khứ Bệnh không thể trao nàng một trái tim toàn vẹn, thậm chí là một danh phận đầy đủ.
Hôn nhân của họ bị đặt dưới sự sắp xếp của Trung Sơn Vương và Vệ Tử Phu, Hoắc Khứ Bệnh chấp nhận lấy nàng với thân phận thiếp thất.
Tôi không biết trong đó có khúc mắc gì không nhưng tôi biết, chúng tôi đều là những người đáng thương.
Rượu nồng nâng chén, kính hết một tuần rượu, ai cũng đã ngà ngà, Lưu Triệt đột nhiên bảo Tô Lâm rót rượu, một tay ôm vai tôi cười nói, "Khứ Bệnh, Tử Ngu là những người thân cận nhất với Lý Mỹ nhân ở Vị Ương Cung, nhân việc vui này há không kính nàng ba chén sao?"
Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng cũng nhìn qua tôi, bốn mắt chạm nhau, giữa hương rượu say nồng như đã cách xa cả một đời.
Tô Lâm cung kính dâng rượu, Hoắc Khứ Bệnh ngập ngừng nhưng vẫn nhận lấy.
"Tại sao không khí đang vui vẻ thế này mà không có ca múa góp vui, nếu không phải Bổn cung đang có mang thì cũng muốn đích thân hiến vũ vì tướng quân" Tôi đẩy chén rượu ra, mùi xạ hương quen thuộc xộc đến.
Cười lạnh trong lòng, Lưu Triệt đã muốn bắt đầu màn vui nhanh vậy sao?
"Thần không dám làm phiền Mỹ nhân." Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên cười, đáy mắt lấp lánh như sao.
"Bệ hạ, nô tì muốn xem kiếm vũ, nếu người không chịu nô tỳ sẽ không uống." Tôi ra vẻ hờn dỗi, tất cả mọi người đều không nói gì, ngoài Tô Lâm ra thì những người khác đều cho rằng tôi được sủng làm càn mà thôi.
"Hôm nay là tiệc mừng tướng quân, Lý Mỹ nhân cứ tùy thích đi." Doãn phu nhân chưng ra vẻ mặt ôn tồn nhưng nụ cười lại khinh miệt.
"Nô tì vốn không biết phu nhân lại để ý, chén rượu này xin kính phu nhân trước." Tôi đưa chén rượu tới trước mặt nàng.
"Có gì đâu!" Nàng bối rối rõ ràng, tôi nhìn chằm chằm bụng nàng, một suy nghĩ độc ác dâng lên, nếu có thể, tôi nhất định phải chứng kiến nàng đau đớn thảm thương thế nào khi mất con.
Chung quy là từ bao giờ tôi đã không còn là chính mình nữa.
"Ái phi muốn xem, trẫm sẽ triệu Kiếm sư giỏi nhất đến." Lưu Triệt vỗ vai tôi, tôi thuận thế tựa vào ngực hắn, tôi đang tựa vào kẻ đang mưu toan sát hại con tôi, vậy mà chúng tôi lại vẫn có thể thân mật khăng khít.
Trên đời này còn gì hoang đường buồn cười hơn nữa!
Vũ cơ lên sân khấu, bóng dáng Lương công tử linh hoạt giữa điện, quả nhiên không ngoài sở liệu.
"Ái phi đã vừa lòng?"
Tay áo tôi đụng vào làm chén rượu đổ ra, "Là nô tì bất cẩn!"
Tôi vừa nói vừa quan sát từng biểu cảm của Lưu Triệt, đây là lần cuối cùng tôi khẩn cầu hắn.
Hắn chỉ do dự chốc lát rồi nói, "Tô Lâm, châm thêm rượu."
Ánh mắt Lưu Tử Ngu chưa bao giờ rời khỏi Hoắc Khứ Bệnh, chàng là cả thế giới của nàng, thật ngốc nghếch, như tôi ngày trước vậy.
Lần này tôi không do dự nhận chén rượu, "Nguyện chúc tướng quân nâng niu người trước mắt, đừng lại bỏ lỡ."
Chậm rãi nâng chén, tôi che tay áo, dưới cái nhìn của chàng tôi nhắm mắt ngửa đầu cạn sạch.
Chén rượu đầy xạ hương bị tôi đổ xuống qua tay áo rộng thùng thình, chút rượu còn dính lên vạt áo nhưng cũng không ai nghi ngờ.
Lau rượu dính trên khóe miệng đi, một khúc kiếm vũ sắp chấm dứt.
Lương công tử tao nhã di chuyển như chao như liệng.
Tôi đau lòng đến không thở nổi, thiếu niên trên trường ngựa, công tử dưới tàng hoa đào, và cả quãng thời gian đã qua, đều ra đi không thể trở lại.
Tim đập thình thịch, gò má ửng đỏ như say mà không phải say, Lương công tử khom lưng cáo lui, tôi cũng thình lình che bụng ra vẻ đau đớn.
Phẫn hận nhìn Lưu Triệt, "Bệ hạ, nô tì thấy trong người không khoẻ!"
Hắn nhướn mày, "Truyền thái y!"
Tôi hất tay hắn ra, ghé vào tai hắn thì thầm, "Con tôi sắp mất rồi, tôi sẽ không để nó ra đi một mình đâu!"
Hắn sững người, "Đưa Lý Mỹ nhân quay về Tuyên Khúc Cung nghỉ ngơi."
Tôi lảo đảo bám vào các cung tì, rời khỏi bữa tiệc.
Lương công tử đang đi dọc theo hành lang, tới nơi không người, tôi ôm bụng ngồi bệt xuống đất.
"Mau mời thái y!"
Một cung tỳ vội vã chạy tới, tôi đẩy nàng ra, "Các ngươi đi mau! Con của Bổn cung nếu xảy ra chuyện, xem các ngươi làm thế nào chịu tội đây!"
Bị tôi dọa sợ, các nàng nhanh chóng chạy đi, tôi quay đầu đi vào góc khuất của hành lang.
Dựa vào tường, tôi thấy Lương công tử đang cầm kiếm đi nhanh, tôi tháo trang sức trước trán ném ra.
Giác quan của người tập võ rất nhạy bén, hắn nghe tiếng động thì dừng lại, quay đầu thấy tôi.
Tôi vẫy tay rồi xoay lưng, phía trước là khu rừng rậm rạp, tuy đã vào thu nhưng tùng bách vẫn xanh tốt.
"Sao nàng lại ở đây?" Lương công tử thản nhiên nói.
"Tôi biết vì sao ngài ở đây." Tôi thẳng thắn nhìn hắn.
Hắn khẽ biến sắc, quay đầu dựa vào thân cây, "Nàng say rồi."
Dưới làn váy xanh là cái bụng nhô cao, tôi từ từ lại gần, thừa dịp hắn không phòng bị rút ra một lệnh bài thủ lĩnh.
"Nàng..." Hắn nhanh chóng ra tay, một chưởng phóng về phía tôi lại dừng giữa chừng.
"Sao, ngay cả ngài cũng muốn giết tôi?" Tôi tự giễu nói.
"Đây không phải là việc nàng nên biết." Hắn sáp lại gần.
"Ngài luôn gạt tôi." Tôi nhét lệnh bài vào áo, không để hắn lấy được.
"Lý cơ, đừng làm xằng!" Hắn giữ vai tôi.
"Nếu tôi hét lên, ngài nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào, nhưng bây giờ ngài cũng có thể giết tôi."
"Nàng muốn gì?" Thông minh như hắn, không cần tôi nhiều lời.
"Tôi muốn ngài giúp tôi xuất cung!"
"Không thể." Hắn quả quyết cự tuyệt.
"Vậy ngài hãy chỉ cho tôi một con đường, Thượng Lâm Uyển rộng lớn như thế, mật đạo chắc không ít, ngài thân là ám vệ hoàng gia, chút việc nhỏ này sao làm khó được ngài?"
"Nàng đang mang long thai, sao có thể xuất cung!" Người luôn bình tĩnh như hắn cũng có lúc tức giận.
"Long thai ư? Lưu Triệt không nói cho ngài biết sao, tôi đang hoài thai con của Hoắc Khứ Bệnh, chuyện xảy ra khi tôi xuất cung ba tháng trước."
Hắn sửng sốt nhìn tôi, "Đứa nhỏ này... Tại sao lại như vậy?"
Tôi cười khẩy, "À, còn phải cảm tạ ngài đấy...Tôi muốn giữ lại con thì chỉ còn cách xuất cung!"
"Nhưng nếu bệ hạ truy cứu thì nàng không thoát khỏi."
"Cũng không thể ngồi chờ chết... Ngài có đồng ý giúp Lý cơ?" Tôi khẩn thiết nhìn hắn.
Hắn cúi đầu suy nghĩ, mái tóc đen chấm bờ vai, tôi thấy hắn không nói gì thì rút lệnh bài ra trả lại hắn, "Vốn không liên quan đến ngài, là do tôi ép buộc thôi."
Hắn cầm Yêu Bài ngẩng đầu lên nói, "Bệ hạ sẽ xử trí nàng thế nào?"
"Mạng tôi không thọ, nếu không có sự che chở của Lưu Triệt tôi cũng không sống được bao lâu trong thâm cung này." Tôi nói xong thì bỏ đi.
Mỗi bước đều nặng nề, Lương công tử là nước cờ cuối cùng của tôi, nếu thua, tôi sẽ không còn cơ hội nào khác.
"Lý cơ."
Ngay khi tôi vừa ra khỏi khu rừng, giọng hắn vang lên.
"Trưa mai ta sẽ cho nàng câu trả lời thuyết phục."
Tôi quay lại thì trong rừng đã không có bóng người.
Như vừa từ địa ngục quay về nhân gian, tôi kích động vui sướng, như vậy xem ra hắn đã nhận lời rồi!
Ngồi trên tháp gỗ lạnh lẽo trong Tuyên Khúc Cung, ánh nến leo lét trong nội điện vì hy vọng ngày mai mà cũng trở nên sáng ngời.
← Ch. 080 | Ch. 082 → |