Nhóc con không có lương tâm
← Ch.081 | Ch.083 → |
Dịch: CP88
Tên đàn ông kia nửa tin nửa ngờ, thử thăm dò nâng điện thoại lên.
Kỷ Diệc Hoành dí ngón trỏ lên khóe miệng Thi Điềm, "Cười một cái."
Cô phục anh sát đất rồi.
Đúng lúc này Lục Nhất Lạc ra khỏi phòng, đi được vài bước mới phát hiện ra cách đó không xa là Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành, còn có một người giơ điện thoại lên, cô ấy lập tức quát lên, "Làm cái gì đấy!"
Tên đàn ông còn chưa kịp ấn chụp, anh ta quay đầu, nhìn thấy Lục Nhất Lạc đạp giày cao gót bước nhanh đến thì vội vàng cất điện thoại đi, sau đó lại vội vàng lướt nhanh qua người Thi Điềm.
Giày cao gót gõ lên sàn đá phát ra tiếng lanh lảnh, nhưng tên đàn ông kia chạy trốn cũng đủ nhanh, trong nháy mắt đã chui vào thang máy.
Cô ấy thở hồng hộc chạy đến trước mặt hai người, "Hai đứa sao lại....... không kéo anh ta lại hả?"
"Kéo anh ta lại làm cái gì?"
Lục Nhất Lạc chống tay trên chiếc eo nhỏ, mất mấy phút điều hòa hô hấp mới có thể đứng thẳng dậy, "Anh ta đang chụp ảnh đấy, hai đứa lại cứ ngây ngốc đứng đó cho anh ta chụp là sao?"
Thi Điềm chọc ngón tay vào eo Kỷ Diệc Hoành, cảnh cáo anh không được nói lung tung."Học tỷ, anh ta chỉ hỏi đường thôi ạ."
"Hỏi đường?" Lục Nhất Lạc nghe được thì muốn bật cười, "Trong khách sạn thì có cái gì cần phải hỏi?"
"Anh ta nói không thể xác định phương hướng, cũng không biết phòng của anh ta ở bên trái hay bên phải, ở phía đông hay phía tây."
"Vậy anh ta giơ điện thoại lên làm cái gì?"
"Anh ta nói sợ đi loanh quanh một hồi rồi lại lạc nữa nên mới chụp lại cái hành lang này, lát nữa khỏi phải hỏi lại."
Thi Điềm mắt không chớp tim không đập nhanh nói quàng nói xiên, Kỷ Diệc Hoành nhịn cười, im lặng đứng bên cạnh để cho cô náo.
Lục Nhất Lạc khó tin nhìn chằm chằm Thi Điềm, "Lời này mà em cũng tin được?"
"Tin chứ, em cảm thấy như vậy cũng bình thường thôi, có những người trời sinh cảm giác với phương hướng đã không tốt rồi."
Nếu không vì có Kỷ Diệc Hoành đứng ở đây, Lục Nhất Lạc nhất định sẽ bộc phát mà mắng Thi Điềm vài câu, thế nhưng có vài lời đã đến miệng cuối cùng vẫn phải dằn về.
"Chúng ta cũng đừng đứng chỗ này nói chuyện, mau về phòng đi thôi, ngộ nhỡ tên đó thật sự có ý đồ khác thì xui thật rồi." Kỷ Diệc Hoành nói xong, đẩy nhẹ cái eo nhỏ của Thi Điềm.
Cô vội vàng gật đầu rồi nói với Lục Nhất Lạc, "Em về đây, sư tỷ ngủ ngon."
Sau đó bước nhanh về phòng mình, tắm qua một cái rồi ở trên giường lăn lộn hồi lâu. Cô dùng dằng không dám qua chỗ Kỷ Diệc Hoành, cuối cùng vẫn là Kỷ Diệc Hoành tìm sang tận nơi ấn chuông cửa, cô mới chậm rì rì bước ra mở cửa.
"Sao hả? Còn chưa tắm xong?"
Kỷ Diệc Hoành ôm máy tính, trên bàn phím còn đặt một tập giấy, anh tự nhiên như ruồi chen vào phòng.
Thi Điềm thò cái đầu nhỏ ra ngoài nhìn quanh quất, sau khi xác định không có ai theo dõi mới cẩn thận đóng cửa lại.
"Sao cậu lại qua đây?"
"Tôi chờ cậu nửa ngày rồi."
Thi Điềm bày ra khuôn mặt mệt mỏi, "Mình buồn ngủ quá, suýt thì ngủ thiếp đi."
"Vậy ngủ đi."
Thi Điềm ngồi xuống mép giường, nhìn Kỷ Diệc Hoành đặt chiếc máy tính lên bàn.
"Cậu định chơi game hả?"
"Không chơi, tôi tìm ít tài liệu." Kỷ Diệc Hoành gõ nhanh trên bàn phím, Thi Điềm chăm chú quan sát gò má anh, "Cậu tìm trong phòng cậu cũng được mà."
"Cái đồ vô lương tâm này, chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu ngày rồi hả? Cậu tính thử đi."
Thi Điềm co hai chân lên, "Mình vẫn nhớ kỹ mà."
"Vậy sao cậu còn không nhân cơ hội này nói chuyện với tôi nhiều hơn một chút đi?"
Cô dứt khoát khoanh chân ngồi trên mép giường, "Rồi rồi, một ngày không gặp như cách ba thu, mình cảm thấy như đã mấy năm trôi qua ấy bạn học Kỷ Diệc Hoành ạ."
"Coi như cậu thức thời, chờ đến sau khi chúng ta kết hôn, chưa biết chừng tình cảm sẽ không còn nồng nàn như vậy, tôi thật sợ mấy năm không gặp cũng không thể khiến cậu nhớ tôi."
Sao tự nhiên lại nói đến chuyện kết hôn rồi? Bọn họ vẫn còn chưa đâu vào đâu đây này.
Thi Điềm nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín người. Ngày hôm nay người quen đến thăm, cơ thể cứng ngắc khó chịu, nhưng cô vẫn gắng căng hai mắt nhìn chằm chằm Kỷ Diệc Hoành.
"Cậu ở đây đã quen chưa?"
"Không quen."
Cậu thiếu niên khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ như lông chim lướt qua, nhẹ nhàng rơi vào đáy mắt Thi Điềm, luồn lách đi vào lòng cô.
"Không quen chỗ nào?"
"Không có cậu, chỗ nào cũng không quen."
Thi Điềm vội dùng hai tay che mặt, con mắt xuyên qua khe hở ngón tay lén nhìn Kỷ Diệc Hoành, "Thật là, cậu càng ngày càng buồn nôn, mình sắp không chịu được cậu mất rồi."
Cậu thiếu niên cười đứng dậy, sau đó đi đến bên giường. Anh co lên một chân, đầu gối đặt ở mép giường, Thi Điềm cầm chăn quấn quanh người mình, "Cậu làm gì đấy hả?"
"Nói chuyện với cậu."
"Nói chuyện không cần phải sán lại như vậy."
Kỷ Diệc Hoành nằm xuống bên cạnh Thi Điềm, đưa tay ôm lấy cô. Thi Điềm loạn nhịp, hai chân không ngừng đạp lung tung.
"Vừa nãy tôi thấy cậu mua đồ rồi, trong lòng cũng đã hiểu rõ, vậy nên chỉ ôm cậu một cái thôi."
Cơ thể Thi Điềm hơi cứng lại, mua đồ? Mua cái gì? Là...... là nó hả?"
Hai mắt Thi Điềm trợn tròn, muốn đóng không được muốn mở cũng không xong, Kỷ Diệc Hoành đặt tay lên vai Thi Điềm, "Ngày mai tôi chuẩn bị cho cậu một tấm vé, cậu cũng đến trường quay đi."
"Được." Thi Điềm mong còn không được, "Cậu hồi hộp không?"
"Không hồi hộp." Anh hơi nhích người về phía trước, lồng ngực áp sát sau lưng Thi Điềm, ép đến mức cô sắp thở không nổi, "Không gặp được cậu mới hồi hộp."
"Nói bậy, có gì mà phải hồi hộp chứ."
"Cậu nói rồi đó, một ngày không gặp như cách ba thu, tôi sợ trong vô số cái ba thu này cậu sẽ nhìn trúng người khác."
Thi Điềm khẽ huých khuỷu tay về sau, "Mình xem tivi rồi, mấy thí sinh giọng nữ kia ai cũng xinh đẹp hết, lời này phải là mình nói mới đúng."
Kỷ Diệc Hoành đưa tay ra ngắt nhẹ vành tai Thi Điềm, "Lần đầu nghe cậu nói như vậy, tư vị quả nhiên là đặc biệt."
"Tư vị gì thế, tả tơi quá à?"
"Không phải, là ngọt ngào."
Khóe miệng Thi Điềm không kìm lại được hơi cong lên, bàn tay của Kỷ Diệc Hoành đặt trên bả vai cô vuốt nhẹ, "Vòng này rất khó, chỉ cần vượt qua là tốt rồi."
"Mình tin cậu làm được."
Cậu thiếu niên không nói thêm nữa, trước nay anh làm gì cũng phải cân nhắc trước sau, trước kia là vì chính mình suy nghĩ, hiện tại, là vì anh và Thi Điềm suy nghĩ.
Chỉ khi trở nên cường đại, tương lai nếu có một ngày mưa gió kéo đến mới có thể trở thành tấm chắn kiên cố nhất đẩy lùi mọi bão tố.
Anh hiểu được, chuyện người phụ nữ kia tìm đến trường học chỉ sợ không phải là một lần ngoại lệ cuối cùng, nếu còn tiếp tục, Thi Niên Thịnh sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Kỷ Diệc Hoành không muốn đến khi đó phải nhìn thấy Thi Điềm hãm sâu không thể thoát ra, thậm chí là một chút năng lực giãy dụa cũng không có.
Anh cũng không nỡ ép cô phải sớm ra ngoài xã hội cạnh tranh sứt đầu mẻ trán, đối với cô mà nói, trước mắt tiếp thu cho tốt những kiến thức chuyên ngành mới là quan trọng nhất.
Nếu vậy, có thể đánh liều cũng chỉ có anh.
"Mau ngủ đi."
Thi Điềm nhắm mắt lại, "Khi nào cậu về phòng?"
"Chờ cậu ngủ tôi sẽ về."
"Ngày mai cậu còn phải đi thi đó."
"Vậy nên cậu phải ngủ sớm một chút."
Thi Điềm không nói gì nữa, mi mắt cũng không tiếp tục động. Cô tự khâm phục khả năng giả vờ ngủ của mình, nghe tiếng hít thở này mà xem, một chút cũng không lộ ra rối loạn, đều đều đều đều. Thi Điềm cứ như vậy nằm đếm cừu nhỏ trong đầu, chỉ là đến đến con thứ mấy nghìn mà Kỷ Diệc Hoành vẫn chưa chịu đi.
Thi Điềm không dám mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
Lại thêm một lúc nữa, cô cảm giác cơ thể Kỷ Diệc Hoành chìm xuống, cánh tay ôm cô cũng không còn dùng sức như vừa rồi. Thi Điềm nghe tiếng hít thở bên tai, anh đã ngủ thiếp đi rồi sao?
← Ch. 081 | Ch. 083 → |