Truyện:Đường Vào Tim Anh - Chương 65

Đường Vào Tim Anh
Trọn bộ 69 chương
Chương 65
Phiên Ngoại 2 - Trừng Phạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)

Lần đầu tiên Thanh Ca nghe anh gọi mình như vậy, cô cảm thấy vô cùng phấn khích. Cô như được tiếp thêm sức mạnh, 𝖑●❗ế●ⓜ phần bụng dưới của anh một cách say mê, những khối cơ nóng rực làm bỏng môi lưỡi cô. Người con gái cúi đầu nghiêm túc 🦵_ℹ️_ế_ɱ láp, đầu lưỡi chăm chỉ như muốn bào mòn làn da của anh từng chút. Cả cảm nhận được bụng dưới của anh phập phồng vì nụ ⓗ.ô.ռ của mình. Được sự ủng hộ, cô xuống dưới, trong lúc đó, tay nhỏ cũng đã ở dưới sẵn sàng chờ lệnh, sờ lên dương v*t nhô lên của anh. Cô nắm lấy nó, dương v*t nóng cũng truyền cơn nóng hầm hập vào lòng bàn tay cô. Lòng bàn tay mềm nhưng hơi lạnh của người con gái áp lên báu vật của anh. Huyệt thái dương của anh giật đùng đùng, hai tay nắm lấy mép chăn. Dù cho sức chịu đựng của anh vẫn luôn rất tốt, nhưng bây giờ anh không muốn nhẫn nại thêm phút nào nữa. Anh nắm lấy tay người đó, kéo ra rồi ôm lấy cô, hai chân 𝐦ả·𝓃·h 🎋·h·ả·ռ·ⓗ của cô như dây leo quấn chặt lấy vòng eo gầy của anh. Cô mơ hồ có thể cảm nhận được h𝐚●m 𝐦●uố●𝖓 của anh, hai тⓗ.â.𝓃 𝐭.h.ể dán chặt vào nhau, cô cúi đầu, ⓥù_𝖎 𝐯_à_𝐨 cổ anh: "Anh định đi đâu?"

Tiếng 🌴_h_ở d_ố_𝖈 của anh ngày càng lớn, không phải vì sức nặng của người trong lòng, mà bởi vì bộ ռ𝐠.ự.↪️ ⓜề-m 𝖒-ạ-❗ đang áp sát vào anh kia. Đầu vú nhỏ cọ cọ lên cơ 𝓃ℊ*ự*𝖈 anh: "Ra ban công, để cho người khác chiêm ngưỡng anh 'xử em ra sao', hửm?"

Âm điệu của từ cuối hơi biến đổi, mang đến cảm giác ngứa ngáy tận trong xương tủy. Lời anh nói không phải trêu đùa, anh thực sự đã bế cô ra ban công. Váy ngủ trên người cô đã nhăn nhúm, cả người bám vào anh. Những ngón tay tinh tế của anh cầm vào đai eo váy ngủ, thuần thục cởi ra. Hay tay anh ôm eo cô rồi xoay người cô đưa lưng về phía anh, cánh tay cô gái chống lên bệ ban công. Khung cảnh bên ngoài có ánh đèn thưa thớt, mặc dù ở đây dân cư khá vắng vẻ nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, giống như đang ⅼà·〽️ т·ìռ·𝒽 ở nơi công cộng, trong lòng cũng hơi phấn khích chờ mong. Người đó bắt đầu ⓗô·𝖓 từ phía sau, cơ thể nhạy cảm của cô rất nhanh đã có phản ứng, dường như có vô số con bọ đang bò sâu vào trong động nhỏ bên dưới, ngứa ngáy và trống rỗng, lại còn vô cùng 𝖓ón-ⓖ 🅱-ỏ𝓃-ℊ. Môi lưỡi của người đàn ông đang lưu luyến quanh cổ cô. Làn da trắng nõn như tuyết, sáng đến mức có thể soi được bóng người. Anh 𝖒*ú*𝐭 da cô mạnh hơn, ngay lập tức trên đó đã xuất hiện những vết đỏ.

Nụ 𝐡ô●п của Cố Nam Sơn vừa say đắm lại hung hãn, đoạt lấy cơ thể cô như mưa rền gió dữ, cô г●ê●п ⓡ●ỉ và ngọn lửa phía dưới đang không ngừng thiêu đốt cô, "A... Chú nhỏ..."Chơi em đi..."

Khóe môi hơi nhếch lên cười xấu xa, anh buông cô ra. Đột nhiên cô thấy không yên tâm, bởi vì 𝐭*h*â*𝖓 𝐭*h*ể ấm áp của người đàn ông đã biến mất, phía sau lưng cô ớn lạnh, một cơn gió lạnh thổi qua, lỗ chân lông trên da cô như co hết lại, trái tim co bóp truyền 𝐦·á·⛎ thật nhanh.

Lạnh quá... Mà phía dưới giống như băng tan chảy, mật dịch không ngừng chảy ra.

Cô quay đầu và thấy anh đã trở lại, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang nắm chặt một cái trứng rung tình yêu màu hồng. Đó là đồ vật do cô mua, cô không biết anh đã đi đâu để tìm thứ này. Lúc này đây cô thấy mình vô cùng tiến thoái lưỡng nan, năm ngón tay cô cào cào vào lan can, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, những ánh trăng ấm áp đậu trên ngọn cây. Không lâu sau, một nguồn nhiệt ấm len vào người cô, lời nói của người đàn ông vang lên bên tai cô, "Cục cưng, có phải lén lút tự an ủi sau lưng anh không?"Người con gái quay đầu lại h-ô-ռ anh, cô hé miệng ngậm lấy hai cánh môi anh, khẽ hỏi, "Chú nhỏ, anh giận sao?"

Cố Nam Sơn buông cô ra, ngồi xổm người xuống, hai tay xoa xoa huyệt đạo ư-ớ-† á-t, tức khắc Thanh Ca run lên, động tác xoa nơi đó không biết cố ý hay vô tình nhưng hệt như mở cánh cổng xả lũ, dòng dịch ồ ạt chảy ra ngoài. Ngay sau đó, bên trong hoa huy*t căng ra bởi vì anh đã nhét trứng rung vào.

Anh hé miệng, giọng nói như đang suy tư, "Anh không giận, anh có thể chơi cùng em. Chơi một mình còn gì thú vị nữa."

Chương (1-69)