Vay nóng Tima

Truyện:Đường Gia Tiểu Miêu - Chương 28 (cuối)

Đường Gia Tiểu Miêu
Trọn bộ 28 chương
Chương 28 (cuối)
Hồi ức 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Siêu sale Lazada


Vào một ngày khi đồng chí Tô Tiểu Miêu đã khỏi bệnh, cả nhóm đồng nghiệp đưa xe pháo đến hộ tống, quang vinh xuất viện.

Từ ngày tạm biệt ấy Đường Kính không đến nữa. Anh biết cô sợ cái gì vì thế anh yên lặng mà biến mất, cho cô cảm giác an toàn, không hề quấy rầy cô.

Nhiều ngày như vậy, Đường Kính cho quản gia chiếu cố cô. Cô nói không cần, lão quản gia một bên liền gật đầu "Tiểu Miêu nói rất đúng", một bên chấp hành mệnh lệnh của Đường Kính.

Quản gia chuyên nghiệp chăm sóc dĩ nhiên công lực không giống người bình thường, vì thế từ lúc Tô Tiểu Miêu xuất viện, liền có một khuôn mặt hồng hào, châu tròn ngọc sáng, quả thực phúc hậu ngang ngửa với phụ nữ mang thai mười tháng.

Cuộc sống một lần nữa trở nên bình thường.

Cô ra khỏi Đường gia, chuẩn bị đi tìm phòng thuê, lại không ngờ được anh đã giúp cô chuẩn bị hết tất cả, toàn bộ quá trình là quản gia an bài, anh không hề ra mặt, chỉ lưu lại bên cô một phần dịu dàng.

Ăn cơm, làm việc, ngủ. Cuộc sống của cô lại gọn gàng ngăn nắp như trước. Chỉ có giấc ngủ khác với trước kia một chút. Chính là mỗi ngày trước khi ngủ đều lăn qua lăn lại rất lâu.

Những ngày tháng không lo âu phiền muộn như trước, cô còn lấy lại được không?

Vào một ngày, Tô Tiểu Miêu tan sở, mua hai cái bánh bao vừa thảnh thơi nhàn nhã cắn vừa tản bộ về nhà.

Xe đang chạy trên đường, đột nhiên có một chiếc Spyker C8 màu đen quẹo một đường tạo ra âm thanh chói tai, dừng ngay trước mặt cô.

"..."

Spyker C8 nha!

Bây giờ, những kẻ có tiền đã trở nên nhiều như vậy sao... Còn cô vẫn nghèo như vậy là thế nào...?

Đang lúc Tô Tiểu Miêu cảm thán chênh lệch giàu nghèo ở Trung Quốc thì từ trên xe đó có hai người bước xuống, cái gì cũng không nói liền đưa tay trói chặt tay cô đẩy vào xe.

"..."

Tiểu Miêu lặng người.

Không phải chứ? Tư sắc như cô cũng có thể làm nhân vật chính trong vở kịch "cường ép dân nữ" ngày xưa sao? Quá đề cao cô rồi nha... Cô thật ngượng ngùng quá đi ...

Cô còn đang mờ mịt thì cả người đã bị nhét vào ghế sau. Cô bị trói tay ra sau lưng, đầu thấp xuống không thấy được mặt hắn chỉ nhìn thấy ống quần của hắn thôi...

A, nhưng mà, đánh giá ống quần hắn vậy, trên quần có logo của Dior Homme loại Homme này rất kén người mặc, nếu không có dáng người và thân phận nhất định sẽ không mặc. Dựa vào suy tính nghiệp vụ của cô, có thể khẳng định hắn là hàng chất lượng tốt, dễ nhìn.

Ngay lúc tâm tư cô đang bận suy tính thì người đàn ông trước mắt đã chậm rãi mở miệng: "Cô là Tô Tiểu Miêu?"

Cô có thể nói không phải hay sao?

Tiểu Miêu thực hưng phấn: "Muốn cướp sắc hả?"

Lái xe cùng một đám mặc tây trang rơi vào trầm mặc...

Người đàn ông ra vẻ bí hiểm, buông tay, nói: "Lần này không cướp, lần sau đi."

Tiểu Miêu suy sụp cúi mặt: "Chẳng lẽ lần này là cướp tiền?" Nhìn nhìn bánh bao trong tay, Tiểu Miêu nhanh tay ăn luôn, có thể cứu được cái nào hay cái nấy, bánh bao cũng không muốn cho hắn.

Người đàn ông hứng thú nhìn cô, sau đó nhìn thủ hạ của hắn, thản nhiên nói: "Buông cô ấy ra."

Mặc dù ngữ khí bình thản nhưng lại có đủ mười phần lực sát thương, khiến cả nhóm dưới quyền vội vàng vâng theo.

Tô Tiểu Miêu ngẩng đầu, khi thấy rõ người trước mắt nhất thời chân lả đi. Không cần dọa tôi nha! Cứ để tôi ngã xuống như vậy đi! Người này đẹp như vậy, nếu cô không ngã xuống một chút thì quả thực thẹn với gương mặt đại chúng này của cô.

Người đàn ông cười đến âm nhu: "Có một trò hay muốn mời Tô tiểu thư cùng xem, không biết Tô tiểu thư có cho chút mặt mũi không?"

Đối với khuôn mặt đẹp của đàn ông, Tô Tiểu Miêu luôn luôn không dành cho đãi ngộ đặt biệt gì nhưng đối với một gương mặt đàn ông đặc biệt đặc biệt đẹp, thì Tô Tiểu Miêu luôn luôn ôm ấp tình yêu thật lớn và kiên nhẫn tràn đầy.

Mà người đàn ông trước mắt này tuyệt đối được tính là một người như vậy.

Vì thế Tiểu Miêu liều mạng gật đầu: "Xem, xem!"

Người đàn ông nhếch môi, có hứng thú sờ nhẹ lên mặt cô: "Không sợ bị tôi bán?"

Cô khoát tay, "Tôi sẽ chạy thôi."

"Nếu cô chạy không thoát?" Hắn bỗng hướng người về phía cô, ra tay nắm chặt eo cô, môi mỏng dán sát vào vành tai, giống như đang hôn. Thanh âm khêu gợi lướt qua tai cô, tư thái dụ hoặc, "Tôi không am hiểu chuyện kinh doanh, tôi có thói quen giết người cơ."

Cô rùng mình một cái.

Cô nhìn ra được hắn không nói đùa.

Dưới tư thái hoa lệ yêu diễm, có bạo lực và sát khí.

Lĩnh vực hắn am hiểu nhất chính là bạo lực mỹ học.

Tô Tiểu Miêu nhếch môi: "Anh sẽ không."

Hắn cười hàm ý sâu sắc: "Phải không?"

Ánh mắt của cô tinh tường vô cùng, xinh đẹp trả lời, công bố đáp án.

"Bởi vì Đường Kính."

Người đàn ông ngẩn người, sau đó bỗng nhiên buông cô ra, cười đến hàng lông mày cũng cong lên.

"Làm sao cô thấy được?"

"Trực giác", cô nhún nhún vai, lơ đễnh nói: "Cử chỉ, động tác, hơi thở, thủ đoạn, cũng giống Đường Kính, anh hẳn là người của Đường gia."

Người đàn ông nhíu mày, sắc lạnh trong mắt hiện lên một tầng tình cảm vui sướng, không nhịn được nghiền ngẫm ra tiếng.

"Chả trách Đường Kính nhà chúng tôi thích cô như vậy ..."

Rất hân hạnh được gặp cô, Tô Tiểu Miêu.

**** **** ****

Ban đêm.

Đường Kính bước vào sòng bạc lớn nhất thành phố, Đổ Thành.

Thích Thiếu Hiền không nhịn được nhắc nhở anh: "Cậu xác định đêm nay muốn ra tay? Đừng quên cậu đã rời khỏi Đường thị, không cần gây thêm rắc rối đâu."

"Không phải tôi quyết định, " Giọng của Đường Kính vẫn bình tĩnh trước sau như một, không hề dao động: "Là ý của anh ấy."

Thích Thiếu Hiền trừng lớn mắt: "... Hắn, hắn còn có liên hệ với cậu sao? Không phải hắn không chơi được, sao lại kéo cậu vào làm gì?"

"Chung quy là tôi nợ anh ấy, " Đường Kính bước vào sòng bạc, một giây cũng không do dự: "Sòng bạc này vốn là của Đường gia, hiện tại có người đến Heads-up một mình đấu, anh ấy thân là thiếu chủ đương nhiệm của Đường gia, có quyền lực khiến tôi phải ra tay."

Người này, chính là quá nặng tình.

Thích Thiếu Hiền thở dài: "Đường Kính, cậu thật là tốt..."

Sòng bạc Đường gia liên tiếp bị một thế lực khác khiêu khích, trên chiếu bạc không bắt được, có thế lực sẽ bị người nói nhảm.

Trên bàn bắt đầu một ván bài, quản lí sòng bạc của Đường gia tự mình ra tay, nói khe khẽ với những người xung quanh:

"Nghe nói là người vừa từ Las Vegas tới, hàng năm sống chết ở sòng bạc, khó trách kỹ thuật tốt như vậy."

"Vừa rồi là tình huống gì?"

"Vừa rồi là một ván áp bài! Hơn nữa 5 lá lật lên vừa đúng 21 điểm!"

Mà hiện tại một ván này, nhà cái hiển nhiên cũng bắt đầu hoảng. Nói lại, Đường gia là trùm sòng bạc, bị một thế lực đối địch biến thành thảm như vậy, sau này cũng thật mất mặt.

Tiền và bài đã đưa ra, nhà cái đang muốn chia bài lần thứ ba, chỉ nghe đối phương nói một câu: "Double." Nhất thời toàn trường ồ lên.

Lại là một ván 21 điểm, kết cục sẽ là Đường gia đại bại.

Quản lí sòng bạc Đường gia lấy 500 vạn còn lại toàn bộ đưa vào chiếu bạc: "Lại chơi một ván!" Nếu không thắng thì mặt mũi Đường gia tính sao đây!.

"Thật ngại quá, tôi đã không có hứng thú đối với cái mặt này của ông rồi", đối phương nhàn nhã tựa vào ghế dựa sau lưng, chậm rãi nói: "Kêu Đường Dịch ra đây!"

Trong lúc nhất thời, giằng co giương cung bạt kiếm.

Quản lí cười lạnh: "Dựa vào anh mà cũng có tư cách gặp thiếu chủ Đường gia sao?"

Người đó thực kiêu ngạo: "Người anh em, đang nói chuyện trên chiếu bạc đấy, người thắng ở nơi này không phải là tôi sao?! Nếu đúng thì mau gọi Đường Dịch đi ra! Chỉ sợ là hắn cũng không dám thôi! Oa ha ha ha..." (Thực ra tôi cũng không biết sòng bạc (casino) là thế nào, vừa xem phim Hongkong vừa viết thôi ing...)

Không khí vô cùng căng thẳng, người Đường gia bắt đầu cầm súng ở thắt lưng...

Ngay lúc không khí hết sức căng thẳng ấy, súng trong tay quản lí sòng bạc bị một người bắt lấy. Nhất thời kinh hãi, nhanh chóng quay đầu, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn: "Kính, Kính thiếu?!"

Đường Kính cầm tay hắn muốn rút súng ra, một ánh mắt, ra hiệu tất cả mọi người thu hồi súng.

Ngước mắt chống lại sự khiêu khích của gã kia, thần sắc Đường Kính vẫn thản nhiên, không chút gợn sóng sợ hãi.

"Cần gì Đường Dịch phải ra tay, chỉ cần tôi là được."

Ngay lúc ánh mắt đối phương kinh dị, Đường Kính ngồi xuống, một tay gõ gõ mặt bàn, khẽ mở môi mỏng: "Poker Texas Hold'em, Blinds 100 vạn, không giới hạn, một ván định thắng bại. Không có vấn đề chứ?"

Gã kia có điểm không rõ: "Anh...?"

Đường Kính ngước mắt nhìn đối phương, liếc mắt một cái, khẽ cười, "Tin tưởng tôi, nếu ngay cả tôi mà còn không thắng được, muốn hạ Đường Dịch thì chính là lãng phí tính mạng mà thôi."

**** **** ****

Poker Texas Hold'em khác ở chỗ là 21 điểm, một trò chơi kỹ năng poker rất mạnh, có yếu tố may mắn nhất định, chủ yếu là dựa vào đấu trí lực, đùa giỡn cổ tay, động não. Nhận rõ thủ đoạn của đối thủ, tùy thuộc vào đối thủ mà áp dụng chiến lược, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đây là đặc điểm lớn nhất của loại trò chơi này.

Toàn trường không tiếng động, bồi bàn lấy ra một bộ tiêu chuẩn, kiểm tra kích thước lá bài, 52 lá bài bắt đầu tiến hành cuộc chơi.

Perflop bắt đầu, đầu tiên hạ một lá bài mù, chia cho người chơi hai lá bài chưa lật, người chơi sẽ chọn lật một trong hai lá bài, tiếp đó sẽ chọn tiếp tục chơi hoặc bỏ ván, thuận theo chiều kim đồng hồ, người chơi sẽ theo thứ tự của mình mà đặt cược, cứ như vậy cho đến người cuối cùng.

Flop, Đối với Đường Kính là chuyện nhỏ, bồi bàn đối mặt Đường Kính nói: "Action." (Bắt đầu)

Đường Kính thản nhiên nói: "Bet, 500 vạn." (Cá, 500 vạn)

Đối phương đáp lại: "Call." (Theo)

Mọi người ồ lên. Mở đầu đã lớn như thế, nếu hai người kia cứ như vậy đi tiếp, kết cục không biết như thế nào?

Turn.

Turn round, sau bốn vòng cược.

Đường Kính nhìn lướt qua lá bài trong tay, 10d-7d-4s (d là chất dô, h là chất cơ, s là chất bích, c là chất tép), hơn nữa còn có hai con J, cực kỳ tốt, ở đây cơ bản bài của anh là lớn nhất.

Đường Kính chọn tiếp: "Re-raise, 100 vạn."

Đối phương bất động nhìn anh một cái, lập tức làm một động tác tay: "Theo."

Đường Kính ngẩng đầu, nhìn thẳng người đối diện, có chút đáng tiếc.

Mục tiêu là Đường gia, nhất định không có kết cục tốt.

River.

Một ván này nữa, không biết ai là người cuối cùng Bust đây.

Đường Kính cũng không rõ ràng Starting hand của đối phương là cái gì, có lẽ con bài chưa lật rất lớn, nhưng cũng có thể hắn chỉ làm một cuộc mạo hiểm thôi.

River round, bồi bàn gọi vòng cuối cùng.

Đường Kính lại thêm 100 vạn, đối phương cũng theo. Đường Kính nổi hứng thú, nở nụ cười: "All-in." (Tất cả)

Toàn trường ồ lên. Toàn cả sao. Vượt qua trăm ngàn tiền đặt cược, đáng giá sao?

Đối phương hiển nhiên hiểu được đối thủ đã nổi hứng, hắn cũng cược toàn bộ: "Tôi cũng giống anh."

Bồi bàn tuyên bố: "Cap." Ngừng thêm.

Tiếng thét chói tai vang lên, Đường Kính ngược lại nở nụ cười.

Thoải mái đưa ra con bài cuối cùng chưa lật.

AKQJ10, tất cả đều là chất cơ.

"royal flush!"

Tất cả mọi người kêu lên: hoàng gia đồng hoa thuận!!!

"Hoàng gia đồng hoa thuận!"

Trong văn phòng đặt tại tầng cao nhất của sòng bạc, lúc bài trong tay Đường Kính được mở ra, có một người cũng kêu lên.

Tô Tiểu Miêu nhìn thẳng vào màn hình.

"Anh anh anh ấy——" chỉ vào màn hình giám thị, cô bị kích thích đến ngay cả câu đầy đủ cũng không nói được: "Anh ấy làm thế nào có được bài như thế?!"

"Tại sao lại không thể?"

Trong văn phòng, một người đàn ông bưng một ly nước tinh khiết đi tới, vừa uống vừa xem màn hình, không nhịn được sờ sờ cằm cảm thán: "Kĩ thuật bài của người này tốt như vậy..."

"Nhưng, anh anh anh ấy——" Tiểu Miêu buồn bực, "Không phải anh ấy chơi rất kém à?!"

Vào tốt hôm đó, cô nói với anh, chúng ta chơi một ván, anh thắng chúng ta liền kết hôn, nếu anh thua thì...

Anh trả lời rõ ràng. Anh thường dùng bộ dáng thản nhiên, ngước mắt, nói, có thể chơi một chút.

Vì thế, bắt đầu.

Cô tự nhận là cao thủ trên chiếu bạc, vì thế 3 ván liền giết được anh hoa rơi nước chảy, đồng thời từ chối lời cầu hôn và tình cảm của anh. Cô từng nghĩ rằng, đây là ý trời, trúng mục tiêu nhất định.

Lại chưa từng dự đoán được...

"Hiểu chưa?" Người đàn ông tuấn mỹ đi đến bên cạnh cô, cúi người xuống, ở bên tai cô gợi cảm nói nhỏ: "Cậu ấy am hiểu mà cô lại không biết, còn có rất nhiều.... Kỳ thật, cậu ấy mới là cao thủ."

Biết cô sợ hãi, hiểu được sự sợ hãi của cô, anh không nỡ để cô khó xử, vì thế anh cam tâm tình nguyện thua trong tay cô.

Không hề bức bách, không hề lợi dụng, anh yên lặng lùi đến vị trí cô không nhìn thấy, chờ ngày cô không còn sợ hãi nữa.

Không biết phải đợi bao lâu, mà vẫn im lặng chờ đợi. Đây là cách anh thích một người, chỉ hi vọng cô có thể hiểu.

"Tô Tiểu Miêu, " người đàn ông nhìn cô, mỉm cười hoa lệ: "Cô không biết Đường Kính, cũng không hiểu cậu ấy. Tình cảm cậu ấy dành cho cô chính là từ trái tim đấy."

Anh không nói thêm gì, có một số việc, cô không nên biết. Ít nhất hiện tại, cô không nên.

Từng có bao nhiêu người muốn cướp Đường Kính khỏi Đường gia, đoạt không được liền giết, cuộc sống của anh chính là sống trong đuổi giết. Anh luôn luôn ẩn nhẫn, kiên nhẫn thần kỳ, rốt cục trưởng thành để có thể một mình đảm đương, anh vẫn tưởng thoát khỏi cuộc sống, sau đó, ông trời khiến cho anh gặp cô.

Cô thiện lương, dũng cảm, kiên cường, cô ẩn nhẫn giống anh, đều làm cho anh không thể dời tâm mắt khỏi cô.

Một câu, một lời hứa hẹn, anh cho cô, từ nay về sau cho cô một nửa cuộc sống của mình.

"Tô Tiểu Miêu, cô là người thông minh, hẳn là biết cái gì mới là có lợi nhất đối chính mình, " người đàn ông nói với cô, tư thái dụ hoặc: "Để Đường Kính chạy mất... Đáng giá sao?"

—— tuyệt đối... Không đáng!

Tiểu Miêu chính là Tiểu Miêu, biết sai rồi nhanh chóng sửa lại, tuyệt không dây dưa!

"Sao anh không nói sớm!!"

"..."

Người đàn ông không nói gì. Cuối cùng cũng hiểu thêm về cô nàng đầu gỗ này.

Tô Tiểu Miêu vội vàng nhích người chạy ra ngoài đuổi theo "chồng", đi ra cửa không lâu lại chạy vọt về, cái đầu dò xét nhìn vào cửa.

"Đúng rồi! Anh tên là gì?"

Người đàn ông cười đến diễm lệ: "Có hứng thú với tôi?"

Tiểu Miêu vội vàng phủ nhận: "Gỗ mới có ấy."

Người đàn ông có chút tiếc nuối, phủ định cũng không cần nhanh như vậy chứ.

Lập tức cho cô đáp án.

"Đường Dịch, là tên của tôi, " anh mỉm cười, vô cùng huyễn hoặc, tư thái quyến rũ người: "... Xem như là anh của Đường Kính."

Tiểu Miêu có điểm bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách Đường Kính có một bộ hời hợt tốt như vậy. Anh có bộ dạng xinh đẹp như vậy, thì em dù có xấu thế nào cũng vẫn là một mỹ nhân.

**** **** ****

"Này! Đường Kính! Cậu có muốn bảnh như vậy không!"

Bạn học Thích Thiếu Hiền cực kì kích động, biểu hiện vừa rồi của Đường Kính, thật sự là rất tuấn tú!

Đường Kính chỉ tùy ý nở nụ cười, không có bao nhiêu cảm xúc dao động.

Những ngày thế này, thật sự đủ lâu. Anh từng ra vào Las Vegas thành khách quen, tinh thông vô cùng, giúp thế lực Đường gia như mặt trời ban trưa. Sau đó anh rốt cục mệt mỏi, (tieuduongtd. wordpress) không nghĩ cứ thế mà sống, anh thầm muốn một cuộc sống gia đình ấm áp. Nhà có thể không cần quá lớn, chỉ cần hai người là đủ, anh và người yêu, có được hạnh phúc của hai người, như vậy đủ rồi.

Điện thoại reo, Đường Kính nhìn nhìn tên hiện lên, sau đó nghe.

Âm sắc đối phương là gợi cảm độc nhất: "Hôm nay cám ơn em."

"Tất nhiên." Hai anh em nhà này nói chuyện với nhau rất tự nhiên nhanh chóng. Đường Kính cúi đầu, sóng mắt lưu chuyển: "Nếu hôm nay em không ra tay, lấy thủ đoạn của anh cũng nhất định có thể bãi bình.... Vì sao lại tìm em?"

Đường Dịch nở nụ cười, tiếng cười giảo hoạt lại thần bí.

"Bí mật, coi như là tặng em một lễ vật năm mới."

Điện thoại bị cắt đứt.

"..."

Đường Kính nhìn điện thoại trong tay bị cắt đứt liên lạc, không nói lời nào.

Người đàn ông kia, vẫn không nói lý như vậy. Làm việc không hề kết cấu, lại sâu không lường được.

Ngay lúc Đường Kính đang xuất thần, thì lại nghe phía sau có một tiếng quát to.

"Đường Kính ——!"

Anh quay đầu, nhìn hướng thân ảnh đang chạy đến chỗ mình, trong lúc nhất thời giật mình ngây ngẩn cả người, giống như thấy toàn bộ ảo tưởng thành sự thực.

Tô Tiểu Miêu chạy rất nhanh, bởi vì biết anh bước đi rất nhanh.

Cô giữ chặt tay anh, dừng lại há mồm thở dốc.

Đường Kính bị sốc, "Sao em lại ở trong này?" Hoàn hồn lại, anh nhanh chóng cảm thấy lo lắng: "Em không gây chuyện gì chứ?"

"..."

Tiểu Miêu không nói gì. Hình tượng của cô, đã bị nhìn thành tiêu cực như vậy sao?

Nhanh chóng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của mình, Tiểu Miêu thở phì phò, hỏi: "Lần trước, lần trước anh nói, vẫn tính chứ?"

Anh suy nghĩ: Câu nào?

Tiểu Miêu tuyệt đối theo trường phái hành động, đơn giản làm rõ hỏi: "Đường Kính, em muốn gả cho anh, anh còn muốn em không?"

'Cạch' một tiếng, là thanh âm rớt cằm của bạn Thích Thiếu Hiền ở một bên. Nhất thời liền hiểu rõ, đồng chí Đường Kính nghiêm nghị hăng say: Đường Kính thưởng thức, quả nhiên không giống người thường!

Tuy rằng quyết định của cô hơi muộn, nhưng Tiểu Miêu của chúng ta tuyệt đối là rất muốn chuyện này, không nhịn được tiếp tục thẳng thắn: "Em nghĩ, anh lấy em sẽ có rất nhiều ưu việt: anh có thể ăn bắp cải trắng tươi ngon mỗi ngày, em có thể nói tin tức đủ loại cho anh nghe, anh tức giận có thể cắn em, đương nhiên, em cũng có thể cắn lại anh, ở cùng một chỗ với em có thể rất thoải mái nha ...Tuy rằng em không có bề ngoài tốt, nhưng mà có nội hàm nha! Còn thực khiêm tốn! Ngẫu nhiên tự kỷ... mấu chốt nhất là: tương lai anh không cần ứng phó với mẹ vợ!! Không có mẹ vợ, ôi chao! Anh ngẫm lại xem, rất nhiều dụ hoặc nha..."

"..." Đường Kính chẳng biết nói gì.

Dừng một chút, Tiểu Miêu nhìn anh, thực ai oán, "... Lần trước chơi bài với em, anh rõ ràng là làm cho em....."

Đường Kính bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra, cô hiểu được.

Anh rốt cuộc không nhịn được cười rộ lên, nâng tay vuốt ve mặt cô:"Bởi vì anh không nỡ để em..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng, ánh mắt sáng lên, giọng điệu thực chờ mong: "Như vậy.... ?"

Anh không đáp, chỉ lấy ra một hộp trang sức từ túi quần, mở ra, bên trong là nhẫn kim cương tinh xảo xa hoa. Đường Kính quỳ một gối trước mặt cô, tư thế cầu hôn tiêu chuẩn.

"Tô tiểu thư, bây giờ em có đồng ý gả cho anh không?"

HẾT



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-28)