Vay nóng Tima

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 153

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 153
Sự uy hiếp của Tĩnh Nghiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Shopee


'Mẹ à, sao tự dưng lại khóc chứ?' Cung Liệt Diên vội đưa bàn tay bé nhỏ lên giúp mẹ mình lau nước mắt.

Cung Liệt Thiên thì như một ông cụ non nhìn Cung Quý Dương...

'Chắc là ba lại bắt nạt mẹ nữa rồi. Mẹ, chúng con không có ở nhà có phải ba thường bắt nạt mẹ không?'

Lời của chú bé lập tức khiến Cung Ngữ Hòa bất mãn, cô bé trừng mắt nhìn anh trai: 'Ba sẽ không bắt nạt mẹ đâu, anh hai không được nói bậy, ba là người tốt nhất trên đời!'

Nói dứt lời cô bé nũng nịu nhào vào lòng Cung Quý Dương, nhìn Cung Liệt Thiên vẻ uy hiếp.

Cung Liệt Diên nhìn em gái, 'Anh nói phải là phải!'

'Ba à... '

Cung Ngữ Hòa nói không qua Cung Liệt Thiên, chỉ đành xoay gương mặt đầy ủy khuất về phía Cung Quý Dương cầu cứu.

Cung Quý Dương bật cười, sủng nịch vỗ đầu con trai: 'Đứa nhỏ này thật thích vơ đũa cả nắm, con mắt nào của con nhìn thấy ba bắt nạt mẹ chứ?'

'Con thấy rồi, con thấy rồi mà! Nếu như không phải tại ba, mẹ sao lại khóc chứ!'

Cung Liệt Thiên nhào vào lòng mẹ, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên: 'Mẹ, mẹ đừng buồn, Thiên Nhi sẽ rất ngoan, rất nghe lời, không như ba lúc nào cũng khiến mẹ buồn!'

Sầm Tử Tranh cười dù khóe mắt vẫn còn vương lệ, trong lòng bởi vì sự ngoan ngoãn hiếu thuận của các con mà cảm động không thôi. Cô nghẹn ngào nói:

'Thiên Nhi, ba sao lại bắt nạt mẹ chứ? Ba đối xử với mẹ rất tốt rất tốt... là mẹ không tốt... '

'Tranh Tranh... ' Cung Quý Dương đau lòng bước đến ôm chặt lấy vợ, trong mắt thoáng ảm đạm xuống.

'Mẹ đừng buồn mà! Chúng con sẽ rất nghe lời!' Ba đứa nhỏ cùng nhào đến ôm lấy mẹ.

Trình Thiến Tây nhìn thấy một màn này, lắc đầu cười nói, 'Ba đứa tiểu quỷ này, thật biết làm người ta cảm động. Được rồi, đừng cản trở mẹ con nghỉ ngơi nữa, tự trở về phòng ngủ đi!'

Ba đứa bé gật đầu rời đi nhưng Cung Liệt Thiên còn ngoái đầu lại hỏi: 'Mẹ à, lần này mẹ sẽ sinh em gái nhỏ hở?'

Câu nói này khiến ai nấy đều bật cười.

Sầm Tử Tranh sửng sốt hỏi: 'Con làm sao biết?'

'Hì hì, là ba nói đó. Ba nói bọn con sắp có em gái nhỏ rồi!'

Cung Liệt Thiên khoa tay múa chân nói đến đây chợt nhìn về phía Cung Ngữ Hòa, 'Đến lúc đó anh sẽ chơi cùng em gái nhỏ, mặc kệ em!'

'Hừm, em cũng mặc kệ anh. Em không thích em gái nhỏ, em thích em trai nhỏ!' Cung Ngữ Hòa cũng không yếu thế nói.

'Hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau, thật phiền chết người!' Cung Liệt Diên mặt mày bí xị nói, 'Chẳng chút đoàn kết gì cả!'

'Được rồi, ba đứa tiểu quỷ, khuya như vậy rồi, mau đi ngủ đi!' Cung Doãn Thần lúc này mới lên tiếng.

Nhưng ba đứa nhỏ vừa định về phòng thì Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng...

'Em muốn ngủ chung với các con... '

'Tranh Tranh, em bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt, ngủ chung với ba đứa nhỏ làm sao mà ngủ ngon được chứ?' Cung Quý Dương lên tiếng khuyên lơn.

Sầm Tử Tranh nhìn ba đứa con, trong mắt có chút không nỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Ba đứa nhỏ được ông bà nội dẫn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh hai người.

'Quý Dương... ' Cô ngập ngừng lên tiếng.

'Tranh Tranh, anh biết em lo lắng điều gì, đừng lo, chuyện gì em cũng không phải suy nghĩ, mọi chuyện cứ giao cho anh, được không? Anh nói rồi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể ngăn chúng ta ở bên nhau, biết không?' Cung Quý Dương nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, ôn nhu nói.

Nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của hắn, Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu.

***

Buổi chiều ở Cung thị dường như ai cũng cực kỳ bận rộn, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ khẩn trương.

Chiều nay phòng tổng giám đốc có một vị khách không mời mà đến, đây là chuyện khi Cung Quý Dương vừa mới mở xong một cuộc họp trở về được thư ký của tổng giám đốc dè dặt báo cáo lại.

Sau khi đẩy cửa bước vào nhìn thấy người khách đó, trên mặt không lộ vẻ khác biệt nào nhưng khóe môi câu lên một độ cong không dễ phát hiện.

'Cung tiên sinh, chính là vị này. Tôi không cản cô ấy được... '

'Tôi biết rồi, cô trở về làm việc đi!'

Cung Quý Dương xua tay ngắt lời thư ký sau đó nhàn nhã bước đến chiếc ghế công vụ ngồi xuống.

'Dạ, Cung tiên sinh!' Thư ký đáp lời rồi lập tức rời đi.

Trong phòng tổng giám đốc lúc này yên lặng đến đáng sợ...

'Cung đại tổng giám đốc không hổ là người nắm giữ một phần huyết mạch kinh tế toàn cầu, vĩnh viễn gặp chuyện không biến sắc!'

Người đến không ai khác chính là Tĩnh Nghiên, đang điềm tĩnh ngồi nơi sofa cô chậm rãi đứng dậy bước đến gần chiếc bàn làm việc thật lớn, mãi đến khi đứng đối diện với hắn, chỉ cách nhau một chiếc bàn làm việc mới chịu dừng lại.

'Khương tiểu thư nặng lời rồi!'

Cung Quý Dương đạm mạc cười, giọng nói cũng cực kì điềm tĩnh, 'Chỉ là tôi không ngờ Khương tiểu thư lại đến tìm tôi muộn như vậy!'

Người Khương Tĩnh Nghiên chợt cứng lại, nhưng lập tức cất tiếng cười lạnh, 'Thế nào, CUng tiên sinh biết mục đích hôm nay tôi đến tìm ngài sao?'

Cung Quý Dương khoanh tay trước ngực, lạnh mạc nói: 'Không biết, cho nên mới đợi cô lên tiếng!'

Nét mặt Khương Tĩnh Nghiên càng lạnh hơn, mang theo một vẻ tàn nhẫn, 'Cung tiên sinh anh biết không, tôi thật sự rất muốn, rất muốn nhìn thấy bộ dạng phẫn hận mất khống chế của ngài là như thế nào!'

'Ồ? Thì ra là Khương tiểu thư có sở thích kỳ lạ như vậy!'

Khóe môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười tà mị, 'Đáng tiếc... trên đời này không có nhiều chuyện khiến tôi mất khống chế lắm đâu!'

'Thật không? Chỉ mong được như lời Cung tiên sinh nói!'

Khương Tĩnh Nghiên vừa nói vừa rút ra một xấp hình chụp từ trong túi xách đập mạnh xuống bàn làm việc.

'Cung tiên sinh không ngại nhìn thử một chút xem!' Nụ cười của cô càng lúc càng lạnh lùng, trong mắt thoáng qua một tia phẫn hận.

Những biểu hiện trên mặt cô Cung Quý Dương hoàn toàn nhìn thấy hết nhưng hắn không nói gì chỉ hơi nhón người với lấy xấp ảnh chụp, lật từng trang từng trang xem sau đó không giận mà cười...

'Nói đi, cô muốn thế nào?'

Khương Tĩnh Nghiên không ngờ hắn lại nói như vậy, xem phản ứng của hắn hoàn toàn chẳng có chút tức giận nào thì sửng sốt giây lâu mới nói: 'Khả năng kìm chế của Cung tiên sinh thật sự hơn người thường nhiều lắm! Xem những bức ảnh này mà có thể điềm tĩnh như không, thật khiến tôi khâm phục!'

Cung Quý Dương nghe cô nói vậy chỉ cười nhạt, hắn không trả lời Khương Tĩnh Nghiên mà hỏi ngược lại: 'Cô muốn thế nào?'

*****

Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn Cung Quý Dương một lúc lâu mới chợt hiểu ra, cười lạnh một tiếng: 'Thế nào? Đường đường Cung đại tổng giám đốc muốn dùng điều kiện trao đổi những bức ảnh này?'

Cung Quý Dương nghe câu hỏi của cô, cười nhạt nói, 'Đây chẳng phải là mục đích Khương tiểu thư hôm nay đến tìm tôi hay sao?'

'Cung tiên sinh đúng là người làm ăn, nhìn thấy chứng cứ vợ mình vụng trộm mà còn có thể dùng thái độ điềm tĩnh bàn chuyện trao đổi, thật đáng khâm phục!' Khương Tĩnh Nghiên cười lạnh nói.

Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng bị lời nói của cô ảnh hưởng, 'Nếu như Khương tiểu thư cũng nói tôi là người làm ăn, đương nhiên xử lý những chuyện này tôi phải nghĩ đến cách tốt nhất!'

Tĩnh Nghiên "hừ" lạnh một tiếng, hai tay chống nơi bàn làm việc của Cung Quý Dương, nói rành mạch từng chữ một: 'Nếu như tôi nói tôi không cần tiền thì sao?'

'Ồ?'

Cung Quý Dương nhướng mày, vẫn giữ nguyên vẻ thong dong tự tại như cũ, 'Vậy chắc là Khương tiểu thư còn có yêu cầu cao hơn nữa rồi!'

'Đúng vậy, Cung tiên sinh quả nhiên thông minh hơn người!' Khương Tĩnh Nghiên cũng không che dấu ý đồ.

Cung Quý Dương nhún vai, thoải mái ngả người nơi chiếc ghế tổng giám đốc bằng da thật, 'Tôi chờ nghe!'

'Được thôi, nghe cho kỹ đây, tôi muốn vợ của anh, cũng chính là Sầm Tử Tranh... nợ máu trả máu!'

Cung Quý Dương bật cười, 'Đây là lý do cô dùng hết tâm kế đấy sao?'

'Thế nào? Chẳng lẽ Cung đại tổng giám đốc cho rằng tôi đang nói đùa sao?' Khương Tĩnh Nghiên hung hăng nắm chặt bàn tay.

'Khương tiểu thư, theo như tôi thấy thì đúng là cô đang nói đùa!' Cung Quý Dương không nhanh không chậm nói.

'Hừm!'

Tĩnh Nghiên nhặt lại những tấm ảnh chụp, vẫy vẫy tay, 'Tôi có nói đùa hay không Cung tiên sinh rõ hơn ai hết. Tôi không ngại nói cho ngài biết, tôi sẽ công bố những tấm ảnh này trên mạng, đồng thời sẽ đưa cho các tạp chí, tôi muốn khiến cho Sầm Tử Tranh lộ ra bản mặt thật, để tất cả mọi người đều biết cô ta chẳng qua chỉ là một người vợ không biết giữ phụ đạo mà thôi!'

Cung Quý Dương nhìn gương mặt vì thù hận mà co rúm lại, bật cười, 'Mục đích cô đến đây chỉ là nói cho tôi biết những chuyện cô muốn làm hay sao?'

'Chẳng lẽ đây còn chưa đủ để ngài nhìn rõ bộ mặt thật của vợ mình sao? Tôi không ngại nói cho ngài biết, Sầm Tử Tranh đã dám dấu ngài chạy đến chỗ của Thư Tử Hạo, hai người bọn họ trước đây chính là quan hệ yêu đương, bây giờ chắc là "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" rồi, thậm chí còn công nhiên để tôi nắm được chứng cứ!' Khương Tĩnh Nghiên càng nói giọng càng sắc bén, 'Cung tiên sinh, tôi chỉ là tiếc cho ngài mà thôi. Một khi tin tức này truyền ra ngoài, mọi người đều biết đường đường phu nhân của Cung đại tổng giám đốc của Cung thị lại không giữ phụ đạo, lén lút có quan hệ với người đàn ông khác, hơn nữa lại là tình cũ thì thật không đáng cho ngài thôi!'

Trên mặt Cung Quý Dương vẫn là vẻ điềm tĩnh không chút xao động, hắn nhướng mày, 'Nói như vậy, Khương tiểu thư đúng là giúp họ Cung tôi suy nghĩ thật thấu đáo rồi!'

Khương Tĩnh Nghiên cười nhạt, 'Cung tiên sinh, ngài là người thông minh, người thông minh nên biết mình nên làm gì!'

'Ý của cô là muốn tôi bỏ Tranh Tranh?' Cung Quý Dương một lời nói thẳng tâm tư của Tĩnh Nghiên.

'Đúng vậy!'

Khương Tĩnh Nghiên nhìn hắn, 'Điều kiện của tôi đơn giản vậy thôi, nếu như ngài không muốn những tấm hình này được truyền bá rộng rãi vậy thì lập tức bỏ Sầm Tử Tranh cho tôi!'

Cổ họng Cung Quý Dương bật ra một tiếng cười nhưng trên môi ý cười dần biến mất mà thay vào đó là một vẻ âm trầm dị thường...

'Khương tiểu thư, cô đúng là có chút thủ đoạn, chỉ đáng tiếc... trong mắt tôi nó không đáng một đồng tiền!'

Cả người Khương Tĩnh Nghiên cứng đờ nhưng giọng vẫn sắc bén như thường...

'Thế nào? Chẳng lẽ Cung tiên sinh nhìn thấy những tấm ảnh này rồi mà vẫn còn si tình với người phụ kia đến thế sao? Hahaha... ' Cô bật một tràng cười lớn, 'Nhưng tôi nghĩ không ra lý do vì sao anh không đồng ý điều kiện của tôi!'

'Xem ra Khương tiểu thư còn định thuyết phục tôi sao? Vậy được thôi, cô nói thử xem tôi vì sao nhất định phải đồng ý điều kiện của cô?' Cung Quý Dương híp mắt, nhàn nhã đốt một điếu xì gà.

Khương Tĩnh Nghiên có chút bất ngờ trước sự điềm tĩnh của người đàn ông trước mặt, thậm chí hắn dường như chẳng có chút tức giận nào, chỉ đành nghiến răng nói: 'Thứ nhất là vì địa vị và uy tín của Cung tiên sinh, Sầm Tử Tranh nếu đã phản bội ngài thì cần gì ngài phải giúp cô ta bãi bình những lời đồn đãi chứ, thứ hai, Cung tiên sinh cũng có thể đứng ở lập trường của Sầm Tử Tranh mà suy nghĩ, nếu như ngài thật sự yêu cô ta, đương nhiên sẽ không nỡ để cô ta chịu sự chỉ trích của mọi người. Lúc đầu Sầm Tử Tranh vì ngài nên chẳng thà làm trái lòng mình mà chịu kết hôn với anh trai tôi, giờ ngài cũng có thể vì thanh danh của cô ta mà rời đi thôi!'

'Chậc chậc... '

Cung Quý Dương chậm rãi đứng dậy, thong dong bước đến tủ rượu rót cho mình một ly...

'Khương tiểu thư, sao cô lại cho rằng tôi rời khỏi Tranh Tranh mới là đả kích lớn nhất dành cho cô ấy?'

'Đúng vậy!' Khương Tĩnh Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói, 'Tôi muốn từng người đàn ông bên cạnh Sầm Tử Tranh rời đi, từng người một, tôi muốn thay anh trai tôi đòi lại chút công đạo!'

Cung Quý Dương nghe câu này của cô nhướng mày cười, chậm rãi nhấp một hớp rượu một lúc sau mới lên tiếng: 'Có chuyện chắc là cô còn chưa biết, Tử Tranh mang thai rồi!'

Khương Tĩnh Nghiên chợt kinh hãi trừng to mắt, một lúc sau chừng như phát hiện bản thân mất khống chế liền nói: 'Anh chắc sẽ không ngây thơ đến nỗi tin rằng đứa bé đó là của mình đấy chứ? Đây chính là chứng cứ xác thực nhất chuyện ngoại tình của vợ anh với Thư Tử Hạo!'

Cung Quý Dương bật cười, uống hết ly rượu trong tay mới nhìn cô chậm rãi nói: 'Khương tiểu thư, tôi thật sự thấy tiếc cho cô... '

'Có ý gì?'

Khương Tĩnh Nghiên thấy nụ cười trên mặt Cung Quý Dương càng lúc càng ngụy dị, trong lòng chợt dâng lên một tia hàn ý.

Ngược lại với vẻ khẩn trương của cô, Cung Quý Dương ngược lại rất ung dung lấy từ ngăn tủ bảo mật ra một phần văn kiện...

'Khương tiểu thư có thể xem trước thứ này sau đó hãy kết luận!'

Trước mặt Khương Tĩnh Nghiên là một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe, thoạt nhìn cô liền có chút hoảng hốt...

'Anh... '

Chính ngay lúc cô định nói tiếp thì một giọng nói mềm mại chợt vang lên sau lưng...

'Tĩnh Nghiên, bạn khiến mình cảm thấy càng lúc càng xa lạ rồi... '

Cả người Tĩnh Nghiên chợt run lên, cô vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cửa phòng nghỉ mở ra từ lúc nào, Sầm Tử Tranh đang đứng nơi đó dùng ánh mắt khó tin nhìn mình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-154)