Lại dậy phong ba
← Ch.110 | Ch.112 → |
Sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, nhiệt độ vẫn còn thấp, gió lành lạnh thổi những nhạt mưa nhỏ tạt vào cửa sổ nhưng rất nhanh sau đó gió thổi mạnh hơn, mưa cũng trở nên dữ dội hơn...
Những hạt mưa đập rào rạt vào cửa sổ, mưa như một bức màn dày làm bằng nước che lấp đi tầm nhìn với bên ngoài...
Nơi đây là một tiệm châu báu nổi tiếng, tiệm châu báu này chiếm hẳn một góc trung tâm của vành đai thương mại vàng. Tiệm châu báu này được trang hoàng một cách xa hoa và phong cách.
Người có cổ phần lớn nhất trong tiệm châu báu này không phải ai khác mà chính là mẹ của Cung Quý Dương - Trình Thiến Tây.
Tuy vận, trong một ngày mưa gió lạnh lẽo như thế này, trong phòng khách VIP của tiệm châu báu lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, khi cô ta nhìn thấy Trình Thiến Tây liền tháo kính râm xuống sau đó điềm nhiên ngồi xuống trước mặt Trình Thiến Tây.
'Bác gái Cung, rất vui được gặp lại bác!'
Người khách vừa đến cũng không xa lạ gì, chính là Ngải Ân Hà.
Trình Thiến Tây mỉm cười, trong mắt không giấu được vẻ tinh minh.
'Ân Hà, hôm nay cháu đến tìm ta chắc là vì chuyện kinh doanh của Ngải thị rồi!'
Ngải Ân Hà hơi cúi đầu, thấp giọng nói: 'Bác gái, thực ra cháu biết bác nhất định sẽ oán hận cháu lắm, lần trước bác đến tìm cháu cũng chỉ là vì muốn đả kích Sầm Tử Tranh mà thôi. Cháu biết bác trách cháu... '
Cô nói không nên lời nữa bởi giọng đã bắt đầu nghẹn ngào.
Trình Thiến Tây hoàn toàn không có chút phản ứng nào, bà nhìn vẻ xinh xắn ngoan ngoãn của Ngải Ân Hà, giọng tuy hòa hoãn nhưng có thể nhận rõ sự tuyệt tình trong đó.
'Ân Hà, cháu đoán không sai chút nào. Cháu nên biết rất rõ ta xem trọng nhất điều gì. Sầm Tử Tranh năm đó đã có cốt nhục của Quý Dương, về chuyện này cháu không nên dấu giếm ta. Cháu có thể nói dối Quý Dương, có thể nói dối bất cứ ai nhưng cháu là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, cháu không nên che dấu ta chuyện này!'
Nước mắt của Ngải Ân Hà bắt đầu tí tách rơi...
'Cháu xin lỗi, bác gái. Cháu biết chuyện năm đó, khi cháu nói đứa bé trong bụng Tử Tranh không phải là của Quý Dương ca, thực ra chỉ là muốn tranh thủ thêm một cơ hội nữa mà thôi. Cháu biết chuyện này không dấu được bạc, có trách thì chỉ trách cháu quá yêu Quý Dương ca, cháu không có cách nào tiếp nhận được sự thật là Quý Dương ca đã bị Sầm Tử Tranh cướp mất... '
Nước mắt cô rơi càng hung, từng câu từng chữ như nói như đứt gan đứt ruột.
'Ân Hà, tuy ta rất không hài lòng với Sầm Tử Tranh nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, hơn nữa Cung thị tài phiệt vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của toàn cầu, hai chữ "ly hôn" tuyệt đối không được xảy ra trên người của Cung thị. Năm đó cháu hại ta mất đi một đứa cháu, bây giờ Ngải thị rơi vào hoàn cảnh này cũng coi như là hòa nhau. Cháu không cần phải nói gì thêm nữa!'
Tuy năm đó cha mẹ của Ngải Ân Hà có ân đối với bà, đối với Cung thị nhưng bao nhiêu năm qua Cung thị vẫn luôn giúp đỡ Ngải thị trong việc kinh doanh, tính đi tính lại, Trình Thiến Tây cũng không cho rằng mình nợ bất cứ ai!
Nếu như Quý Dương chưa kết hôn với Sầm Tử Tranh thì bà nhất định sẽ lợi dụng Ngải Ân Hà để chia rẽ hai người nhưng bây giờ gạo đã nấu thành cơm, người làm mẹ như bà còn có thể làm được gì. Cho dù năm đó bà lợi dụng địa vị của Quý Dương ở Cung thị để uy hiếp Sầm Tử Tranh nhưng đến cuối cùng hai người vẫn có thể đến được với nhau. Đây có thể xem như "người tính không bằng trời tính"!
Thêm nữa, bà tuyệt đối không ngờ Ngải Ân Hà người mà bà luôn tin tưởng lại dám che dấu bà chuyện Sầm Tử Tranh mang thai, nói gì đứa bé đó cũng là cốt nhục của nhà họ Cung, về điểm này bà tuyệt đối tin tưởng.
Bà tin con trai mình thật sự động lòng vì cô gái kia, bất kể là tám năm trước hay tám năm sau đều như thế vì vậy bà tin đứa con trung bụng Sầm Tử Tranh nhất định là con của Quý Dương.
Ngải Ân Hà thấy Trình Thiến Tây không nói gì càng khóc dữ dội hơn...
'Bác gái, bác xem cháu từ nhỏ đến lớn, cháu vẫn luôn xem bác như mẹ ruột của mình, từ trước đến giờ cháu cũng chưa từng nghĩ sẽ gạt bác nhưng cháu thật sự quá yêu Quý Dương ca. Lúc đó cháu cũng bị sự ghen tuông làm mờ mắt, nhất thời quỷ thần sai khiến nên mới làm ra những chuyện như vậy. Thực ra sau đó cháu cũng rất hối hận nhưng cháu không biết nên nói với bác thế nào, cháu sợ bác thất vọng về cháu, sợ bác không tin tưởng cháu nữa... '
'Sớm biết như vậy thì cần gì phải làm? Cháu phải biết, lúc đầu ta rất bất mãn Sầm Tử Tranh nhưng không có nghĩa là ta không muốn đứa con trong bụng cô ta. Lúc đó nếu như cháu chịu nói với ta sự thực, nhiều lắm là ta sẽ để Sầm Tử Tranh sinh đứa bé ra sau đó cũng sẽ đuổi cô ta đi thôi. Tiếc là cả ta cháu cũng dám dấu diếm sự thật vì vậy khi chân tướng bị vạch trần, ngay cả ta cũng không thể tha thứ cho cháu!' Trình Thiến Tây lạnh lùng nói.
'Bác gái, thực ra hôm nay cháu đến gặp bác không phải là muốn nói giúp cho Ngải thị, bác có thể không tha thứ cháu, có thể không tin tưởng cháu nhưng cháu không thể trơ mắt nhìn thấy bác bị gạt mà không làm gì cả!' Những chữ cuối Ngải Ân Hà nói nghe gần như khóc.
Trình Thiến Tây nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi...
'Ta bị gạt?' Bà bán tín bán nghi hỏi lại, 'Ý của cháu là thế nào?'
Ngải Ân Hà thút thít nói: 'Bác gái, bác có biết cha của Sầm Tử Tranh là ai không?'
Trình Thiến Tây bị câu hỏi không đầu không đuôi của Ngải Ân Hà làm cho sửng sốt giây lát, sau đó bà nhíu mày nói: 'Nghe nói cha cô ta đã mất sớm rồi!'
'Cha của Sầm Tử Tranh tên là Sầm Dực Hiên!'
Trình Thiến Tây vẫn bình thản không chút phản ứng, 'Vậy thì thế nào?'
Ngải Ân Hà lau đi nước mắt, nhìn Trình Thiến Tây nói: 'Bác gái, cháu biết bác và bác trai cũng là hôn nhân thương nghiệp, chẳng lẽ bác không muốn biết người bác trai yêu năm đó là ai sao?'
Trình Thiến Tây nhìn Ngải Ân Hà, lạnh nhạt phun ra từng chữ: 'Rốt cuộc cháu muốn nói gì?'
Bà có thể duy trì được sự lạnh mạc với mọi người, mọi việc nhưng khi đối mặt với chồng và con trai bà cũng sẽ có lúc mất đi sự kiềm chế, nhất là đối với chồng mình, bà trước giờ vẫn không tin trong lòng ông không có hình bóng của ai khác.
Xem ra hình như Ngải Ân Hà biết được chuyện gì đó mà bà chưa biết.
Ngải Ân Hà hắng giọng, mắt vẫn đăm đăm nhìn Trình Thiến Tây, trịnh trọng nói: 'Sầm Dực Hiên... cũng chính là cha của Sầm Tử Tranh là bác sĩ khoa tim mạch nổi tiếng của bệnh viện Thượng Hải. Năm đó ông không chỉ cứu sống bác trai một lần hơn nữa sau này hai người còn trở thành bạn tốt không dấu nhau điều gì cho đến khi có một người phụ nữ xuất hiện thì mọi chuyện mới bắt đầu thay đổi. Người phụ nữ đó chính là vị hôn thê của Sầm Dực Hiên, nhưng sau này bà ta lại cùng bác trai lén lút có tình cảm... '
*****
Ngải Ân Hà dè dặt nói ra câu cuối cùng, mắt vẫn dõi theo từng phản ứng nhỏ trên mặt Trình Thiến Tây, khi cô ta nhìn thấy trong mắt Trình Thiến Tây hơi có chút xao động như cô ta mong muốn thì bên môi câu lên một nét cười.
Nhưng nét cười đó chỉ thoảng nhanh qua như tia chớp rồi biến mất không tăm tích, trên mặt Ngải Ân Hà nước mắt vẫn rơi như mưa...
Trên mặt Trình Thiến Tây quả thật có chút xao động nhưng rất nhanh cũng biến mất, bà chỉ nhàn nhạt hỏi lại: 'Những chuyện này... cháu làm sao biết?'
Tuy trong nội tâm bà đang dậy sóng, nghe những lời này, ngoài kinh ngạc còn có đau lòng nhưng lý trí của một người từng lăn lộn thương trường giữ cho bà sự tỉnh táo, vì sao chuyện này ngay cả bà cũng không nắm chắc là sẽ tra ra được mà cô gái này lại biết tường tận như vậy?
Chuyện này bảo bà không nghi ngờ sao được!
Ngải Ân Hà nghe bà hỏi câu này, trong mắt thoáng có vẻ chột dạ nhưng cô khéo léo che dấu bằng cách cúi xuống lấy từ trong túi xách ra một phần tư liệu đẩy đến trước mặt Trình Thiến Tây...
'Đây là chứng cứ!'
Trong mắt Trình Thiến Tây thoáng qua một tia âm trầm, rõ ràng động tác của bà có chút trì trệ nhưng cuối cùng vẫn đưa tay mở phần văn kiện đó ra xem, chỉ vừa liếc mắt qua thì ánh mắt bà chợt trở nên sắc bé...
'Cô dám tìm thám tử tư điều tra Cung thị?'
Ngải Ân Hà nghe vậy cũng không muốn giấu diễm nữa, cô cũng không muốn giải thích gì chỉ cố tình làm ra vẻ rầu rĩ nói: 'Bác gái, cháu biết cách làm này của cháu sẽ khiến bác càng ghét cháu hơn nhưng... dù sao đây cũng là sự thực được điều tra ra, cháu cũng không thể dấu bác lâu hơn nữa. '
Trình Thiến Tây không nói gì, bà nhìn phần văn kiện trước mặt với ánh mắt phức tạp nhưng rất nhanh nụ cười đã nở trên môi bà...
'Ân Hà, ta biết cháu không phải chỉ đến báo cho ta tin tức này đơn giản như vậy. Nói đi, cháu muốn gì?'
Dù sao bà cũng đã trải qua không ít sóng to gió lớn trên thương trường, đối với những chuyện này sao bà lại không nhận ra ý đồ của đối phương chứ. Ngải Ân Hà khó khăn thế nào mới lấy được phần tư liệu này, không thể nào hai tay dâng lên cho bà mà không có yêu cầu gì. Nhất định là cô ta có ý đồ gì mới làm như vậy!
Ngải Ân Hà nghe bà hỏi vậy cũng không tiếp tục dấu giếm nữa, cô ta nói m cách thẳng thắn dứt khoát: 'Bác gái, ngài quả nhiên rất sáng suốt. Nếu bác đã hỏi vậy thì cháu cũng xin nói thẳng, đầu tiên cháu muốn Cung thị khôi phục lại việc hợp tác với Ngải thị, tiếp đó... '
Cô ta hơi ngừng lại, nhìn Trình Thiến Tây bằng ánh mắt nhiều ý nghĩa.
Trình Thiến Tây cũng lẳng lặng nhìn cô, bà biết, yêu cầu thứ hai mới là cái quan trọng hơn mà Ngải Ân Hà muốn có.
Ngải Ân Hà nhìn Trình Thiến Tây, cô ta không khỏi không khâm phục sự trấn tĩnh và bình thản của người phụ nữ trước mặt, thấy bà không có chút xao động nào, cô đành lên tiếng nói tiếp: 'Cháu muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Cung thị mà bác đang nắm giữ!'
'Ta còn tưởng cháu muốn Quý Dương!' Bên môi Trình Thiến Tây nhếch lên một nụ cười trào phúng, bà nhàn nhạt nói.
Trong mắt Ngải Ân Hà xẹt qua một tia bi thương nhưng thoáng qua đã bị nét âm hiểm che lấp, tuy vẻ ngoài của cô thật đáng thương động lòng người nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
'Cháu sẽ không cần thứ mà cháu không nắm chắc, cháu nghĩ lúc này bác gái giống như cháu. Bác bây giờ cũng không có cách nào khống chế con trai mình cho nên cháu sao lại phải tự đẩy mình vào ngõ cụt chứ? Chẳng bằng bây giờ cháu tranh thủ chút quyền lợi cho mình!'
Từng câu từng chữ của cô đều lộ rõ bản chất tham lam và mưu mô của mình.
'Ân Hà, cháu tính toán thật khéo. Nhưng cháu làm như vậy, ta có thể hiểu là cháu đang uy hiếp ta không?'
Trình Thiến Tây nhàn nhã tự tại nâng ly trà lên, thong dong nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói.
'Bác gái rất thông minh nhạy bén, chắc chắn đã nhìn rõ tâm tư của cháu, nói "uy hiếp" hai chữ này thì quá mất tình cảm, cháu nghĩ nên gọi là "giao dịch" thì đúng hơn!'
Ngải Ân Hà mỉm cười, vẻ buồn bã vừa nãy trên mặt cô đã biến mất không dấu vết chỉ còn lại một nét thâm trầm.
Nụ cười trên môi Trình Thiến Tây dần biến mất, bà thong thả đặt lại tách trà xuống bàn, ánh mắt nghiêm lạnh nhìn cô, nói từng chữ một: 'Ta tin chắc là cháu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là ta sẽ không chấp nhận cuộc giao dịch này, đúng không?'
Ngải Ân Hà trước giờ là một cô gái thông minh, điểm này người vẫn luôn ở bên cạnh cô ta bao nhiêu năm qua là bà đương nhiên có thể nhìn ra, tuy bình thường cô ta biểu hiện ra ngoài rất ngoan ngoãn nhưng nhìn người vô số như Trình Thiến Tây biết rõ cô gái này rất mưu mô. Sở dĩ Trình Thiến Tây chấp nhận cô ta là vì bà cảm thấy đây cũng không phải một chuyện xấu, ngược lại, ngồi ở vị trí thiếu phu nhân của Cung gia, nhất định phải nhiều tâm cơ mới được!'
Không giống như Sầm Tử Tranh, về phương diện giao tế cô quá đơn thuần.
Ngải Ân Hà cũng không hề có ý muốn dấu giếm, cô thẳng thắn nói: 'Đúng vậy. Con của bác làm việc rất quyết tuyệt, lần này cháu cũng học theo anh ấy thôi. Bác gái thông minh như vậy, chắc cũng biết nếu như không đồng ý cuộc giao dịch này thì hậu quả sẽ thế nào!'
Trình Thiến Tây cười vẻ xem thường, 'Biết, ta đương nhiên biết. Nếu như ta trực tiếp cự tuyệt thì theo như cá tính của cháu, ta nghĩ ngày hôm sau giới truyền thông toàn thế giới đều biết sự tồn tại của phần tư liệu này. Cháu nhất định sẽ dùng giới truyền thông là công cụ đả kích Cung thị!'
'Ha ha... '
Ngải Ân Hà cười vẻ trào phúng, sảng khoái nói: 'Đúng vậy. Bác gái đúng là bậc lão làng trong giới kinh doanh, nếu như bác đã phân tích một cách thấu triệt cái lợi và cái hại của chuyện này, cháu nghĩ bác cũng biết phải làm thế nào mới giữ được thanh danh của Cung thị!'
Cô ta dường như đã đưa ra tối hậu thư!
Một tia âm lãnh chợt dâng lên trong đáy mắt Trình Thiến Tây, bà lạnh lùng nói: 'Cô cho rằng với thế lực đã vươn ra khắp toàn cầu của Cung thị, những loại uy hiếp kiểu này đương nhiên đã giải quyết vô số. Cung thị nếu như dễ dàng bị đả kích như vậy không phải sớm đã bị xóa tên trên thương trường rồi sao?'
Vẻ lạnh nhạt trong lời nói và trên mặt bà mang theo một ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Ngải Ân Hà vẫn bình thản nhún vai: 'Bác gái, bác và cháu đều là phụ nữ, nhất là bác, đương nhiên sẽ càng xem trọng mặt mũi, nếu như giới truyền thông biết chuyện của chồng bác, cũng chính là người sáng lập ra Cung thị trong lòng lại chứa đựng hình bóng của một người phụ nữ mà người đó lại là mẹ ruột con dâu mình, cũng chính là bà thông gia của mình. Chuyện này... cháu nghĩ cũng không phải là một đả kích nhỏ đâu!'
*****
Trình Thiến Tây không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt của bà có thể nhìn ra bà đang cố nén cơn giận trong lòng.
Ngải Ân Hà bật cười nói tiếp: 'Thực ra bác gái, cháu tìm đến bác trước là vì nghĩ cho bác mà thôi. Theo cháu biết, mẹ của Sầm Tử Tranh rất ưa thích Quý Dương ca, lúc đó còn một mực khuyên Sầm Tử Tranh nên gả vào nhà họ Cung. Bác sáng suốt như vậy, nhất định sẽ nghĩ bên trong có lý do riêng của nó, chắc là mẹ của Sầm Tử Tranh vốn biết bác trai là cha của Quý Dương ca cho nên mới lợi dụng con gái mình để... trả thù hai người!'
'Cô cho rằng tôi sẽ tin những suy đoán trẻ con của cô sao?' Trình Thiến Tây lạnh giọng nói.
Ngải Ân Hà tươi cười lắc đầu, 'Không, bác gái, thực ra trong lòng bác rất rõ, nếu như đây là một suy đoán thì đó cũng là... suy đoán gần với sự thật nhất!'
'Kỳ hạn của cô?' Trình Thiến Tây hỏi một cách dứt khoát.
Bà cần phải biết tường tận cách nghĩ của cô gái này, hơn nữa còn phải kéo dài thời gian bởi vì bà thật sự phải tìm chồng mình hỏi cho rõ ràng, bà nhất định phải chính tai nghe nói thì mới tin được.
'Ba ngày! Cháu chỉ có thể đợi ba ngày. Nếu như ba ngày sau cháu không có được cái cháu muốn vậy thì... hậu quả thế nào cháu nghĩ bác gái cũng không cần cháu phải nói nhiều!'
Ngải Ân Hà nói rồi liền tiêu sái rời đi.
Sắc mặt Trình Thiến Tây càng lạnh, khi ánh mắt bà nhìn đến phần tài liệu trước mặt thì hô hấp dần trở nên dồn dập.
***
Mưa rơi càng lúc càng lớn như điềm báo của một ngày không lành. Không chỉ tâm tình của Trình Thiến Tây hỗn loạn mà ngay cả Sầm Tử Tranh cũng không tránh khỏi hoàn cảnh tương tự.
Cách đó nửa thành phố, trong một hội sở cao cấp...
Bên ngoài hội sở mưa gió rào rạt sấm chớp gầm vang nhưng bên trong tao nhã và yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhạc dìu dặt du dương và một bầu không khí lãng mạn sang trọng thì gần như không còn tiếng động gì khác.
Nhưng ngồi cứng người ở đó Sầm Tử Tranh không hề cảm nhận được chút lãng mạn nào của bầu không khí của hội sở, ngược lại, toàn thân cô đều cứng đờ, cực kỳ không được tự nhiên.
Ngồi đối diện cô không phải ai khác mà chính là người vừa gọi điện cho cô lúc sáng tinh mơ - Khương Ngự Kình.
Hôm nay rốt cuộc cô cũng lấy hết dũng khí gặp hắn một lần bởi vì Sầm Tử Tranh biết, nếu như cô còn không mau chóng giải quyết chuyện này Cung Quý Dương nhất định sẽ phác giác ra vấn đề, cô không muốn xảy ra bất cứ hiểu lầm nào nữa.
Người phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và tĩnh lặng này là Khương Ngự Kình, hắn lên tiếng trước...
'Tử Tranh, mấy ngày qua... em có khỏe không?'
Hắn cảm thấy mình nên hận cô mới đúng, chỉ có điều, Khương Ngự Kình đánh giá quá thấp tình cảm của mình dành cho cô. Vì vậy, dù hận dù giận cô đến mức nào nhưng khi gặp lại cô thì cơn giận trong lòng lại dần bị phần tình cảm sâu đậm kia thay thế mất.
Nghe Khương Ngự Kình hỏi vậy, Sầm Tử Tranh hơi lộ vẻ sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt...
Trước khi đến đây Sầm Tử Tranh đã chuẩn bị tinh thần đến xin lỗi hắn bởi vì ngàn sai vạn sai đều bắt đầu từ cô cả! Hủy bỏ hôn ước rõ ràng là một hành động làm đối phương rất đau lòng.
Nhưng không ngờ hôm nay gặp lại Khương Ngự Kình lại chẳng có vẻ oán hận và thù địch gì mà trái lại còn lo lắng thăm hỏi cô.
'Anh Khương... '
Sầm Tử Tranh lên tiếng, giọng hơi run, trong mắt tràn đầy sự áy náy...
'Tử Tranh, em biết không, khi anh nhìn theo bóng em rời đi trong ngày hôm ấy lòng anh tan nát cả, anh biết trong lòng em vẫn mãi không quên được Cung Quý Dương. Anh... có cố gắng đến mấy thì cũng không thể thay thế được vị trí của người đàn ông kia trong lòng em!'
Tuy chuyện đã cách mấy ngày nhưng nhắc lại vẫn khiến cho Khương Ngự Kình cảm thấy khổ sở và đau đớn.
Hắn vốn là người giỏi giang và khéo léo vậy mà lúc này gương mặt tiều tụy, cằm lún phún râu, ngày thường tây trang chỉnh tề nhưng lúc này cà vạt chỉ treo lủng lẳng trên cổ, chiếc cúc áo trên cùng không được cài cẩn thận, nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật.
Thấy hắn như vậy, Sầm Tử Tranh càng có cảm giác tội lỗi nhiều hơn. Nói thế nào đi nữa thì Khương Ngự Kình cũng là anh trai của người bạn tốt nhất của cô, cô thật sự không biết Tĩnh Nghiên nghĩ thế nào về mình nữa, chắc là cô cũng hận người bạn này lắm.
'Anh Khương... em... em xin lỗi... '
Ngoại trừ câu nói này, Sầm Tử Tranh không biết mình nên nói gì mới bày tỏ được sự áy náy trong lòng mình.
Đầu cô cúi thật thấp không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Ngự Kình.
Khương Ngự Kình nhẹ lắc đầu...
'Thực ra là anh nên xin lỗi em mới đúng, ngày hôm đó anh không nên ra tay đánh em... Tử Tranh, lúc đó anh thực sự giận quá nên mới làm như vậy. Anh chưa từng nghĩ là sẽ làm tổn thương em. Tử Tranh... '
'Anh Khương... '
Thấy Khương Ngự Kình càng nói càng kích động, Sầm Tử Tranh vội lên tiếng ngắt lời hắn, cô thở dài một tiếng thật sâu, 'Em không trách anh, là em có lỗi với anh trước, anh làm như vậy em hoàn toàn có thể lý giải. Ngoại trừ anh ra, còn có hai bác và Tĩnh Nghiên... em thật có lỗi với họ, em cũng không có mặt mũi nào đi gặp mọi người!'
'Không đâu... '
Trong mắt Khương Ngự Kình chợt lóe lên một tia sáng dị thường, hắn chợt nắm chặt tay Sầm Tử Tranh, vội vàng nói: 'Tử Tranh, nếu như thật sự em muốn bù đắp, chuyện này hoàn toàn có thể!'
'Bằng cách nào chứ? Anh Khương, chỉ cần chuyện em có thể làm được em nhất định sẽ làm!'
Sầm Tử Tranh cho rằng Khương Ngự Kình có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, nếu như là như vậy cô nhất định sẽ tìm mọi cách giúp hắn, chỉ có làm như vậy cô mới có thể giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi trong lòng.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô vì sốt ruột mà hơi phiếm hồng, đôi má nõn nà như hoa đào bừng sáng, càng nhìn cô lòng Khương Ngự Kình càng thêm xao động, càng muốn có được Sầm Tử Tranh làm của riêng mình.
Hắn không dấu giếm suy nghĩ của mình, nói rành rọt từng chữ: 'Anh không quan trọng chuyện em đã kết hôn hay chưa, chỉ cần bây giờ em rời khỏi Cung Quý Dương, trở về lại bên cạnh anh!'
Nghe những lời đầy chấp nhất này của hắn, Sầm Tử Tranh càng bội phần sửng sốt. Cô nhìn hắn một lúc lâu mới hoàn hồn lại...
'Anh Khương, nếu như anh muốn em giúp anh việc gì khác em nhất định sẽ làm nhưng em tuyệt đối sẽ không rời khỏi Quý Dương, cũng sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến anh ấy. Anh Khương, xin anh giúp em hoàn thành tâm nguyện!'
*****
'Giúp em?' Giọng Khương Ngự Kình bắt đầu có chút kích động. Hắn nhìn Sầm Tử Tranh chăm chăm...
'Em là người phụ nữ mà anh yêu nhất, em bảo anh làm sao nhẫn nhịn được những chuyện này chứ? Chẳng lẽ muốn anh nhìn em rơi vào vòng tay của một người đàn ông khác mà vẫn tươi cười chúc phúc sao?'
Nhìn vẻ điên cuồng vừa thoáng qua trong mắt Khương Ngự Kình, Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt u ám và âm trầm của hắn khiến cô không khỏi nhớ lại cái tát tai hôm ấy.
Cung Quý Dương cũng đã từng tức giận với cô, cơn giận của hắn cũng rất đáng sợ nhưng bất luận Quý Dương có tức giận đến đâu thì cô biết hắn cũng sẽ không ra tay đánh cô còn Khương Ngự Kình thì khác...
Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh lại sợ run một hồi!
'Anh Khương, tuy rằng em cảm thấy rất có lỗi với anh nhưng bây giờ em đã kết hôn với Quý Dương, em đã là người của anh ấy, em có thể hứa với anh bất cứ chuyện gì chỉ riêng mỗi chuyện rời khỏi hoặc tổn thương anh ấy em tuyệt đối sẽ không làm!'
Cô kích động lắc đầu, cố tìm cách giải thích cho hắn nghe tâm tình của mình.
'Hứa với anh bất cứ chuyện gì?' Trong mắt Khương Ngự Kình lại thoáng qua một luồng ánh sáng lạnh.
'Dạ!'
Sầm Tử Tranh đơn thuần gật đầu, cô hy vọng có thể thông qua chuyện này bù đắp lại ít nhiều cho Khương Ngự Kình.
Khương Ngự Kình cười lạnh kết hôn, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn cười vẻ châm biếm: 'Vậy được thôi. Tối nay anh muốn em cùng anh lên giường một đêm. Qua hết đêm nay, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em nữa!'
Hắn muốn có cô, điên cuồng muốn chiếm lấy cô!
Người phụ nữ này sắp làm hắn phát điên rồi!
'Cái gì?'
Toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, cô nhìn Khương Ngự Kình như nhìn một người ngoài hành tinh, hỏi với vẻ không thể tin được: 'Anh Khương, anh... đang nói gì vậy?'
Không! Khương Ngự Kình tuyệt đối không phải là người như vậy!
Nhưng câu nói tiếp theo của Khương Ngự Kình làm hy vọng trong cô hoàn toàn sụp đổ, ý cười châm biếm trên môi hắn càng sâu...
'Sao? Anh nói chưa đủ rõ sao? Anh nghĩ lại rồi, nếu như đã không có được trái tim của em thì anh cũng phải có được con người em. Đạo lý này rất đơn giản! Nếu như em muốn có được sự tha thứ của anh vậy thì... cùng anh một đêm!'
Sầm Tử Tranh lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, cô rất rõ ràng là mình không nghe nhầm nhất là khi Khương Ngự Kình lạnh như băng nhắc lại một lần nữa, lúc này cô càng thêm tuyệt vọng.
Cô nở một nụ cười khổ, nhẹ lắc đầu: 'Anh Khương, vừa nãy em đã nói rồi, em sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến Quý Dương!'
'Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Trong lòng em chỉ có hắn thôi sao? Sầm Tử Tranh, hắn rốt cuộc có điểm gì tốt chứ? Cung Quý Dương chỉ là một tên công tử nhà giàu thích ăn chơi đàn đúm, chẳng lẽ em cũng như những người phụ nữ khác, mơ bay lên cành cây thành phượng hoàng sao?' Ánh mắt Khương Ngự Kình càng lộ vẻ âm trầm và cuồng loạn, lời lẽ sắc bén, khí thế bức người.
'Không... anh Khương, anh có thể sỉ nhục em nhưng không được nói Quý Dương như thế. Anh ấy không phải người như anh nói. Quý Dương yêu em. Trên đời này chỉ có Quý Dương mới hiểu em!' Sầm Tử Tranh bối rối lên tiếng giải thích thay cho Cung Quý Dương.
Tuy rằng lòng cô rất áy náy nhưng đối mặt với một Khương Ngự Kình lạnh lùng và đầy vẻ châm biếm kia cô cũng không thể lặng yên để chồng mình bị sỉ nhục được.
'Ồ, thật nực cười! Tử Tranh, em nói theo lương tâm mình đi, chẳng lẽ anh yêu em không bằng Cung Quý Dương sao? Nói về cho đi, những gì anh làm cho em chỉ có nhiều chứ không ít hơn hắn!' Khương Ngự Kình thấy cô bênh vực Cung Quý Dương đủ đường, nỗi phẫn hận trong lòng càng lúc càng dâng cao.
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy, cô thở dài một tiếng, 'Anh Khương, em biết anh rất tốt với em nhưng... tình yêu không phải là ích kỷ và chiếm hữu mà là cam tâm tình nguyện cho đi, nếu như có một ngày Quý Dương không còn yêu em nữa hoặc anh ấy muốn rời khỏi em, em nghĩ em cũng sẽ tươi cười buông tay bởi vì tình yêu ép buộc mà có không phải là tình yêu thật sự, cũng sẽ không đem lại hạnh phúc!'
Khương Ngự Kình nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng...
'Xem ra em muốn cùng anh giảng triết lý về tình yêu rồi!'
Sầm Tử Tranh lắc đầu...
'Không phải đâu anh Khương. Em tin anh hiểu được những đạo lý này chỉ là trong lòng anh cơn giận đã lấn át lý trí. Anh nghĩ thử xem, nếu như em kết hôn với anh nhưng trong lòng em vẫn luôn nhớ về Quý Dương, chẳng lẽ anh có thể dung túng cho chuyện vô lý này cả đời sao? Tin rằng lúc đó người chịu khổ không chỉ là em mà ngay cả anh cũng sẽ nhận ra đó là một cuộc hôn nhân sai lầm, một quyết định sai lầm!'
Nhưng nào ngờ Khương Ngự Kình nghe vậy chỉ cười ha hả mấy tiếng, tiếng cười lạnh lùng đến nỗi khiến toàn thân Sầm Tử Tranh lạnh run.
Dứt tiếng cười, Khương Ngự Kình nhìn Sầm Tử Tranh, trong mắt đầy tơ máu...
'Sầm Tử Tranh, anh tin rồi sẽ có một ngày em chủ động đến cầu xin anh!'
Câu nói này càng khiến Sầm Tử Tranh sợ run, cô nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác, hỏi lại: 'Anh Khương, anh... anh nói vậy là có ý gì?'
Khương Ngự Kình lạnh lùng "hừm" một tiếng sau đó mới chậm rãi nói: 'Tử Tranh à, chẳng lẽ em quên anh làm nghề gì hay sao? Những tập đoàn đã lên sàn chứng khoán có quy mô lớn như Cung thị đương nhiên trong nội bộ sẽ có những mánh khóe, thủ đoạn không thể cho ai biết. Anh không vội. Anh sẽ từ từ điều tra, điều tra cho tới khi nào tìm thấy tử huyệt của Cung Quý Dương mới thôi!'
'Anh Khương, Quý Dương là người làm ăn chân chính, chẳng lẽ anh muốn vu oan giá họa cho anh ấy hay sao?' Sầm Tử Tranh vừa nghe đã hiểu ý tứ trong câu nói của hắn.
Khương Ngự Kình lại cười vẻ châm biếm: 'Trong sạch? Tử Tranh, em ngây thơ quá rồi đấy! Cung Quý Dương buôn bán vũ khí, việc kinh doanh của hắn thâm nhập vào từng ngóc ngách nhỏ trên toàn thế giới, những vũ khí được trang bị cho rất nhiều quốc gia trên thế giới đều được cung cấp bởi Cung thị tài phiệt, anh muốn tìm hiểu thử xem Cung Quý Dương làm ăn chân chính đến mức nào. Hơn nữa luôn có tin đồn người của tứ đại tài phiệt ai nấy đều đã qua huấn luyện đặc biệt của một tổ chức thần bí, chắc chắn những tổ chức đó cũng không ngoài xã hội đen đâu!'
Hắn càng nói ngữ điệu càng kéo dài ra, mang theo một nỗi khiếp sợ khiến người ta không rét mà run.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh đã có chút rối loạn, cô cố làm cho bản thân thư giãn một tí, nhìn Khương Ngự Kình...
'Anh Khương, tuy em chỉ chú ý việc thiết kế và kinh doanh thời trang, vốn không hiểu biết nhiều về việc kinh doanh của Cung thị nhưng cho dù anh nói Quý Dương thế nào thì em tin anh cũng sẽ không điều tra ra được gì cả. Cho dù tra ra được thì chỉ dựa vào sức của một người cũng không thể làm gì được Cung thị, ngược lại có khi còn gây bất lợi cho bản thân. Nếu đã vậy thì cần gì phải khổ thế?'
*****
Lời của Sầm Tử Tranh có vẻ như chẳng có tác dụng gì với Khương Ngự Kình, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra một tia nham hiểm...
'Nếu như là trước đây anh sẽ cho rằng em quan tâm đến sự an toàn của anh, nhưng đáng tiếc, chậc chậc... ' Hắn chậm rãi lắc đầu, 'Em cho rằng anh không nắm được sơ hở nào của Cung Quý Dương sao?'
Vốn là luật sư nổi tiếng quốc tế, việc điều tra sưu tầm chứng cớ đối với hắn mà nói là quá đơn giản chứ đừng nói gì đến việc thêu dệt thêm bằng chứng.
Sầm Tử Tranh nhìn ra vẻ phẫn nộ trong mắt hắn, vội nói: 'Anh Khương, em tuyệt đối không có ý xem thường anh. Chỉ là... anh là anh trai của Tĩnh Nghiên, em không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn của em với cô ấy, đối với anh cũng vậy, em thật sự hy vọng anh sẽ hạnh phúc!'
Còn một câu mà Sầm Tử Tranh không dám nói ra đó chính là... người của tứ đại tài phiệt giết người còn không ngại thì còn chuyện gì mà họ không làm được nữa chứ.
Đương nhiên, câu nói đó cô chỉ dám nói thầm trong lòng!
Khương Ngự Kình lúc này đã chìm sâu trong nỗi thù hận và ghen ghét nhất là khi hắn thấy vẻ che chở của Sầm Tử Tranh dành cho Cung Quý Dương, ánh mắt hắn càng lúc càng u ám.
'Vậy được thôi, anh sẽ chống mắt xem ai cười ai. Anh muốn cho em biết thế giới này không phải là chỗ Cung Quý Dương muốn một tay che trời là được!'
'Anh... ' Sầm Tử Tranh nhìn vẻ mặt tái xanh và giọng điệu quyết tuyệt của hắn thì ngực như bị ai đánh một quyền, suýt không thở nổi, cô vội đứng dậy.
'Anh Khương, những điều nên nói em đã nói hết rồi. Tóm lại, chỉ cần không phải là chuyện làm tổn thương đến Quý Dương em đều sẽ đồng ý với anh. Nhưng... nếu như anh một mực muốn đối phó với Quý Dương, em tuyệt đối sẽ không đứng về phía anh, cũng sẽ không tha thứ anh. Quý Dương là chồng em, em sẽ không để cho ai tổn hại đến anh ấy!'
'Chậc chậc... thật là quá sức cảm động. Được thôi, anh sẽ chờ xem đến lúc đó em làm cách nào bảo vệ hắn, đến lúc đó... ' Ý cười bên môi hắn càng sâu, càng nham hiểm...
'Anh phải bắt em đích thân đến cầu xin anh!'
Sầm Tử Tranh cố nén cơn tức đang bùng phát trong lòng nhưng không dấu được lửa giận trong ánh mắt, cô nắm chặt hai tay, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng...
'Nếu đã như thế em cũng không muốn nói nhiều. Em thấy giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa rồi! Tạm biệt!' Nói rồi cô cầm lấy túi xách, đi thẳng ra ngoài không hề ngoảnh lại.
Khương Ngự Kình cũng không ngăng cản cô, hắn vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ không hề động đậy nhưng ánh mắt ngày càng trở nên hiểm ác!
Nhấc ly trà trên tay lên uống cạn, vừa định đứng dậy thì chợt có hai vệ sĩ giả trang thành người thường bước đến trước mặt hắn. Hai người đều mặc Tây trang, sắc mặt lạnh mạc.
'Khương tiên sinh, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến!' Một trong hai người vệ sĩ lên tiếng, giọng lạnh lùng mà quả quyết.
Khương Ngự Kình hơi sửng sốt, ánh mắt hắn quét qua hai người vệ sĩ sau đó lạnh giọng nói: 'Ai muốn gặp tôi?'
'Khương tiên sinh!'
Hành động của hai người vệ sĩ làm Khương Ngự Kình hơi bất ngờ nhưng hắn liền hiểu ngay vấn đề vì thế bên môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, không nói tiếng nào mà bước theo hai người vệ sĩ đi đến một gian phòng dành cho khách VIP khác.
Gian phòng thật lớn được thiết kế theo phong cách trong suốt, mang khí chất cao nhã mà vô cùng yên tĩnh, bước vào gian phòng này sẽ không có có được sự thanh thản trong tâm hồn.
Khương Ngự Kình vừa liếc mắt đã nhìn thấy Cung Quý Dương đang ngồi nơi ghế sofa, chiếc áo sơ mi màu đen tuyền bằng chất liệu cao cấp được may đo thủ công càng tôn lên thân hình cao ngất của hắn, chiếc quần dài cũng được may một cách hoàn mỹ khiến cho đôi chân hắn càng có vẻ thon dài hữu lực. Thấy Khương Ngự Kình bước vào, Cung Quý Dương nhìn hắn bằng ánh mắt cười cợt giống như một con báo đen khoái trá khi thấy con mồi tiến đến.
Bên môi câu lên một nụ cười tà tứ nhưng ý cười hoàn toàn không lọt vào trong đáy mắt.
Ngoại trừ những vệ sĩ đang đứng ngoài cửa phòng, cả căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Khương Ngự Kình vẫn đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Cung Quý Dương, nhìn mãi nhìn mãi, nét châm biếm trong đáy mắt càng sâu.
'Xem ra nhất cử nhất động của Tử Tranh đều nằm dưới sự kiểm soát của Cung tiên sinh rồi!'
Người thông minh vừa nhìn đã thấy Cung Quý Dương là đến trước cả cô, nhất định là đã biết trước chuyện Sầm Tử Tranh sẽ đến gặp hắn, cuộc điện thoại hắn đánh cho cô tối hôm đó chắc chắn không thoát khỏi tai mắt của Cung Quý Dương. Sáng sớm hôm đó hắn cố tình gọi cho cô, mục đích là hẹn cô đến đây gặp mặt.
Nhưng với tính cách của Sầm Tử Tranh cô sẽ không đem chuyện này nói cho Cung Quý Dương vì vậy hắn đoán rằng, chuyện Cung Quý Dương xuất hiện ở đây Sầm Tử Tranh hoàn toàn không hay biết!
Đối với câu nói mang tính khiêu khích của hắn, Cung Quý Dương chẳng có phản ứng gì nhiều, hắn chỉ tay về phía chiếc sofa đối diện, trầm giọng nói: 'Mời ngồi!'
Hắn nói rất khách khí nhưng vẫn mang vẻ ra lệnh quen thuộc.
Khương Ngự Kình cười khẩy một tiếng, không chút sợ sệt ngồi xuống. Nhìn sâu vào đôi mắt tà tứ của đối phương, hắn hỏi thẳng: 'Chắc là Cung tiên sinh cũng đã nhìn thấy tất cả rồi, hôm nay Tử Tranh đã đến tìm tôi, cô ấy cầu xin tôi tha thứ, hơn nữa... '
Nói đến đây trên mặt hắn thoáng qua một nét xảo trá, 'Cô ấy đã hứa là sẽ trở về bên tôi, thậm chí là... làm người phụ nữ của tôi!'
Vừa nói mắt hắn vừa nhìn đăm đăm như muốn dò xét từng phản ứng của Cung Quý Dương, hắn muốn nhìn xem nụ cười kia mang hàm ý gì nhưng kết quả thật khiến Khương Ngự Kình thất vọng.
Nụ cười tà tứ trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương đã biến thành một nụ cười châm biếm, đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, hoàn toàn không có chút tức giận nào, hắn điềm nhiên nói: 'Khương tiên sinh thật thích nói đùa! Mà lời nói đùa này đúng là rất buồn cười!'
'Thế nào? Anh cho rằng tôi không có năng lực khiến cho Tử Tranh hồi tâm chuyển ý sao? Hay là... Cung tiên sinh quá mức tự tin về mình?' Vẻ mặt Khương Ngự Kình đầy khiêu khích nhìn Cung Quý Dương nhưng trong đáy mắt lại là một vẻ thất lạc.
Cung Quý Dương lắc đầu, từ đầu đến cuối trên mặt hắn không nhìn ra có chút giận dữ nào, 'Không không, tôi tuyệt đối tin tưởng Khương tiên sinh có loại sức quyến rũ này, chỉ là... tôi quá hiểu Tranh Tranh mà thôi!'
Nét mặt Khương Ngự Kình hơi cứng lại, 'Câu nói của Cung tiên sinh, tôi không rõ ý của nó cho lắm!'
*****
Cung Quý Dương không vội trả lời hắn, chỉ búng tay một cái, nhân viên vội mang đến hai chiếc ly thủy tin, một bình rượu đỏ thượng đẳng đã được ướp lạnh sóng sánh màu đỏ thật bắt mắt.
Bình rượu đỏ được mở ra, lập tức hương thơm thoang thoảng tản mát khắp phòng, khi rượu được rót từ từ vào chiếc ly thủy tinh, phía ngoài của chiếc ly thủy tinh dần tụ lại một lớp băng mỏng.
'Rượu Bordeaux, được sản xuất ở tửu trang Lafite danh giá, Khương tiên sinh không ngại xin mời thưởng thức thử!'
Cung Quý Dương vừa nói vừa chậm rãi rót rượu vào chiếc ly để trước mặt Khương Ngự Kình.
Trên mặt Khương Ngự Kình tuy không có chút xao động nào nhưng trong đầu không ngừng xoay chuyển, suy nghĩ xem ý nghĩ thật sự trong đầu Cung Quý Dương giờ phút này là gì, nhất là khi chứng kiến hành động khác thường này của hắn, chuông cảnh báo trong đầu Khương Ngự Kình không ngừng vang lên.
Cung Quý Dương trước giờ nổi tiếng là "tiếu diện hổ", chuyện này rất nhiều người biết nhưng có lẽ ngoài người của tứ đại tài phiệt, không ai có thể đoán chính xác suy nghĩ thật sự của hắn ẩn giấu sau nụ cười kia là gì. Nụ cười càng tươi thì chứng tỏ chủ nhân của nụ cười đó tâm kế càng sâu.
Khương Ngự Kình miên man suy nghĩ, động tác trên tay bất giác cũng ngừng lại.
Thấy Khương Ngự Kình không có chút phản ứng gì, Cung Quý Dương mỉm cười: 'Sao vậy? Khương tiên sinh không có hứng thú với rượu đỏ sao? Mau thử một chút xem!'
Khương Ngự Kình nhìn Cung Quý Dương rồi lại nhìn xuống ly rượu trong tay, chất lỏng trong ly màu đỏ như máu thoang thoảng một mùi thơm khiến người ta vừa ngửi đã lâng lâng.
Hắn không biết trong lòng Cung Quý Dương đang suy tính điều gì nhưng vẫn chậm rãi nâng ly rượu lên, lắc nhẹ ly rượu dưới mũi mình để mùi thơm của rượu càng thấm sâu vào khứu giác của hắn sau đó mới chậm rãi nhấp một ngụm.
'Tôi biết Cung tiên sinh trước giờ thích chơi những trò chơi có tính mạo hiểm cao nhưng hoàn toàn không biết Cung tiên sinh đối với rượu cũng có hứng thú như vậy. Theo tôi được biết, trong tứ đại tài phiệt có Lăng Thiếu Đường tiên sinh thích uống rượu đỏ, Lãnh Thiên Dục tiên sinh thích uống rượu trắng cực mạnh còn Hoàng Phủ tiên sinh thì lại ít uống rượu, ngược lại đối với vận động lại có nghiên cứu nhiều hơn!'
Cung Quý Dương nghe vậy bật cười ha hả...
'Khương tiên sinh không hổ danh là luật sư đánh đâu thắng đó, ngay cả sở thích của từng người chúng tôi cũng rõ như lòng bàn tay, chỉ tiếc là Khương tiên sinh có lẽ đã quá võ đoán rồi, tôi thích rượu đỏ nhưng chỉ thích một nhãn hiệu rượu đỏ mà thôi!'
Khương Ngự Kình nghe vậy cũng cười, 'Tôi nghĩ hôm nay Cung tiên sinh mời tôi tới đây chắc không chỉ đơn giản là uống rượu với tôi, đúng chứ?'
Hắn không phải kẻ ngốc, đối với lời nói và hành động của Cung Quý Dương đương nhiên là rất nhạy cảm.
Cung Quý Dương lại mỉm cười, 'Đối với văn hóa Trung Quốc tôi quả thực là không rành cho lắm, nhưng nếu như tôi không nhớ sai, đời nhà Đường có một nhà thơ tên là Vương Hàn, ông đã từng viết một câu rằng: "Rượu bồ đào, chén dạ quang Chưa say đàn đã vang lên dập dìu. Sa trường chớ cấm ta say Xưa nay chinh chiến mấy người về đâu!", theo tôi thấy, rượu đỏ cũng giống như phụ nữ vậy, cao nhã mà hàm súc, người phụ nữ như vậy cũng như một cảnh đẹp, khiến người ta thưởng thức mãi mà không chán. Trong mắt tôi, Tranh Tranh là người phụ nữ như vậy, đời này tôi chỉ nghiên cứu một loại rượu đỏ, cũng giống như với Tranh Tranh vậy, tôi sớm đã hiểu rõ cá tính cô ấy như lòng bàn tay rồi!'
Khương Ngự Kình nghe vậy trên mặt rõ ràng có chút biến hóa... hắn không thể không ngầm bộ phục sự điềm tĩnh và sâu xa của người đàn ông trước mặt.
Nhìn hắn, Cung Quý Dương lại nở một nụ cười "hiền hòa"...
'Khương tiên sinh, vì vậy tôi mới nói, không phải tôi hoài nghi sức quyến rũ của anh mà là vì tôi hiểu quá rõ tính cách của Tranh Tranh, vì vậy những lời vừa nãy anh nói đối với tôi chỉ là một lời nói đùa, lên giường với anh hay trở lại bên cạnh anh... chuyện này Tranh Tranh trước đây không làm, bây giờ sẽ càng không làm!'
'Cung tiên sinh nói vậy dường như quá tự phụ rồi!'
Trong lòng Khương Ngự Kình sớm đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ mới giao tranh mấy chiêu mà hắn đã cảm nhận sâu sắc Cung Quý Dương người đàn ông này thật không đơn giản.
'Tự phụ? Một người sở dĩ có thể tự phụ là vì anh ta rất tự tin, khi anh ta hoàn toàn có thể thao túng tất cả mọi chuyện, thì anh ta có quyền tự phụ. Theo tôi thấy, tự phụ không phải xấu!' Cung Quý Dương mỉm cười, trong nụ cười mang theo một vẻ điềm tĩnh và sâu xa của một thương nhân thành công trên thương trường.
'Cung Quý Dương, anh thật sự cho rằng mình làm việc không chút sơ hở nào sao? Tôi thật không tin nếu như tôi cố tình điều tra mà lại không điều tra ra một khe hở nào, làm người đều có khuyết điểm, anh cũng không ngoại lệ!'
Khương Ngự Kình nhíu mày lên tiếng, càng nhìn vẻ tươi cười trên gương mặt anh tuấn kia hắn càng không thoải mái.
Cung Quý Dương vỗ tay một cái, 'Hoan nghênh, Cung thị chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh Khương luật sư đến điều tra, nhưng có điều... '
Nói đến đây hắn chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Khương Ngự Kình, ánh mắt vốn mang ý cười chợt trở nên lạnh lùng...
'Anh phải nhớ kỹ, Sầm Tử Tranh là người phụ nữ của Cung Quý Dương tôi, tôi biết những ngày này anh vẫn luôn gọi điện cho Tranh Tranh. Nhắc nhỏ anh một câu, hôm nay là lần đầu tiên, nếu như còn có lần sau, tôi nghĩ sẽ không vui vẻ uống rượu đỏ như hôm nay đâu!'
Thực ra khi lần đầu tiên Khương Ngự Kình gọi điện thoại cho Sầm Tử Tranh thì Cung Quý Dương đã biết chuyện này, nhà họ Cung từ trên xuống dưới đều là tai mắt của hắn, muốn biết những chuyện này đối với hắn mà nói còn đơn giản hơn đi chợ mua rau, không chỉ như thế, rạng sáng hôm đó khi Khương Ngự Kình gọi điện thoại đến hắn cũng biết chỉ vì không muốn gây ra sự phản cảm của Tranh Tranh nên hắn mới không trực diện khởi binh vấn tội mà thôi. Xử lý chuyện tình cảm với Sầm Tử Tranh Cung Quý Dương trước giờ vẫn luôn suy nghĩ sâu xa hành xử cẩn thận.
Khương Ngự Kình nghe những lời này nhưng vẫn chưa có phản ứng gì, một lúc sau hắn mới nói vẻ châm biếm: 'Thật không ngờ Cung tiên sinh không chỉ giỏi làm ăn mà ngay cả uy hiếp người ta cũng rất sành sỏi!'
Cung Quý Dương nhìn Khương Ngự Kình không chớp mắt, sau đó bật cười ha hả, 'Không, không, Khương tiên sinh lại hiểu lầm tôi rồi. Đây sao gọi là uy hiếp ch ứ? Vừa nãy tôi rõ ràng chỉ là đề nghị một cách hòa bình với Khương tiên sinh thôi mà!'
Nói đến đây hắn ngưng lại một giây rồi giọng chợt trở nên sắc bén, nụ cười cũng trở nên âm hiểm...
'Nhưng, nếu như Khương tiên sinh thích đẩy mình vào chỗ khó thì Cung Quý Dương tôi đương nhiên sẽ cố hết sức tiếp anh. Muốn chơi... tôi chơi với anh đến cùng!'
Nói rồi hắn vỗ nhẹ lên vai Khương Ngự Kình ung dung rời đi.
Lời nói và sự thay đổi thái độ nhanh như chớp của hắn khiến Khương Ngự Kình sửng sốt một lúc lâu. Người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nãy giờ hắn vẫn chưa nắm bắt được trong lòng Cung Quý Dương rốt cuộc đang mưu tính điều gì. Khương Ngự Kình cuối cùng cũng hiểu vì sao ai cũng nói trong tứ đại tài phiệt Cung Quý Dương là người xử sự không theo lẽ thường nhất!'
*****
Trời mưa như trút nước, mưa rơi mãi không ngừng. Thời tiết như hôm nay quả thật là rất ít có, giao thông bởi vì cơn mưa lớn mà hỗn loạn vô cùng, những đường phố vốn sạch sẽ cũng ngập trong nước mưa.
Sau khi Sầm Tử Tranh ngồi xe trở lại Cung Viên thì trời đã bắt đầu tối, mưa vẫn rơi không dứt hạt khiến cho thời tiết vốn đã hơi lạnh lúc này hoàn toàn bị vây phủ trong một màn nước mờ mịt, gió thổi lạnh đến ghê người, cây cối hoa lá bị gió thổi không ngừng đung đưa như có một bàn tay vô hình đang rung lắc.
Vừa bước xuống xe, người làm đã lập tức tiến đến che dù cho cô cho đến khi đi vào phòng khách chính thì đã nhìn thấy dì Tề nét mặt lo lắng bước đến.
Sầm Tử Tranh thấy vậy rất kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, dì Tề trước giờ đối xử với cô luôn rất bình đạm, từ khi biết bà đến giờ cô chưa từng thấy vẻ mặt hoảng hốt này của bà.
Cô vội bước đến, 'Dì Tề, xảy ra chuyện gì sao?'
Đúng lúc này một tia sét xẹt qua xé toang bầu trời đêm đồng thời soi rõ nét mặt của dì Tề.
'Thiếu phu nhân rốt cuộc cô vũng về rồi. Hôm nay phu nhân vừa về đến liền tìm cô khắp nơi hơn nữa bây giờ... bây giờ... ' Bà ấp a ấp úng, biểu tình trên mặt càng thêm phần hoảng hốt.
'Bây giờ thế nào?' Sầm Tử Tranh thấy bà như vậy cũng sốt ruột hỏi.
Dì Tề nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: 'Bây giờ phu nhân và lão gia đang cãi nhau rất dữ dội, ngay cả lão phu nhân cũng không có cách nào khuyên ngăn. Những người làm đều không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng... bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân hầu hạ bà, trước giờ chưa từng thấy phu nhân tức giận như thế bao giờ, chẳng những vậy, ngay cả lời của lão phu nhân khuyên can bà cũng chẳng nghe!'
Tim Sầm Tử Tranh không ngừng đập "thình thịch" cô vội vàng chạy về phía phòng khách chính.
Đúng như dì Tề đã nói, khi cô vừa mở cửa thì đã nghe giọng nói bén nhọn của Trình Thiến Tây, hoàn toàn không giống với thái độ và giọng nói điềm tĩnh, quý phái thường ngày của bà mà như một người đang nổi điên vậy.
Sầm Tử Tranh hơi sững người, cô khẽ chau mày, cảnh tượng cãi vã này khiến cô có cảm giác rất bất an.
Lúc này Cung lão phu nhân nhìn thấy bóng Sầm Tử Tranh, bà vội bước đến nói: 'Tử Tranh à, nơi đây không có chuyện của con, con về phòng trước đi!'
Rõ ràng là bà đang lo lắng cho Sầm Tử Tranh!
Nghe Cung lão phu nhân nói vậy, Sầm Tử Tranh hơi giật mình sau đó cô nhìn thấy Trình Thiến Tây đang nhìn về hướng cô, ánh mắt bà trong chớp mắt trở nên càng thêm lạnh lùng...
'Cô trở về vừa hay, đến đây, ta có lời muốn hỏi cô!'
Giọng nói của bà vẫn lạnh như băng nhưng lúc này Sầm Tử Tranh lại nhìn thấy Trình Thiến Tây đã khóc đến hồng cả hai mắt.
'Mẹ, chuyện này là thế nào?'
Cô không nhịn được vội lên tiếng hỏi bởi vì cùng lúc đó cô cũng nhìn thấy Cung Doãn Thần đang ngồi nơi sofa, trên mặt ông lộ vẻ tiều tụy rất rõ ràng.
'Thế nào? Hừm! Thật là nực cười. Ta thì thế nào chứ? Chẳng lẽ cô không biết ta là thế nào sao?
Trình Thiến Tây vừa nói vừa bước đến nhưng ngay sau đó đã bị Cung Doãn Thần vội đứng dậy chặn lại...
'Thiến Tây, chuyện này không có liên quan gì đến Tử Tranh cả. Nó vốn chẳng biết gì thì sao bà lại phải chỉa mũi dùi về phía nó chứ? Bao nhiêu cái sai đều là của một mình tôi mà thôi!'
'Sao hả? Ông đau lòng sao? Tôi rốt cuộc cũng biết vì sao lúc đó ông một mực tán thành cuộc hôn nhân này rồi. Thì ra ông đã sớm biết cô ta là con gái của người phụ nữ kia có đúng không? Cho nên lúc nào cũng ở trước mặt tôi nói giúp cho nó. Cung Doãn Thần, đây đúng là chuyện tốt ông làm mà!' Trình Thiến Tây khàn giọng quát chồng mình, bà giận đến run người.
'Thiến Tây, bà nói đủ hay chưa? Chuyện đã qua mấy chục năm rồi, bà làm như thế thì có ích lợi gì chứ?' Cung Doãn Thần cũng cao giọng quát.
Trình Thiến Tây cười lạnh, 'Cuối cùng cũng nhắc đến chỗ đau của ông rồi phải không? Nếu như tôi không có xem đến phần tư liệu đó thì tôi vẫn còn bị ông che mắt. Cung Doãn Thần, ông có lương tâm hay không chứ? Lúc Cung thị gặp nguy khốn tôi gần như liều mạng làm việc hòng giữ lại sự nghiệp của ông, lúc đó Quý Dương nó mới vừa ra đời, ông tưởng tôi sung sướng lắm sao? Ông không yêu tôi thì thôi đi, ông còn... ông còn... ông không thể đi theo người phụ nữ kia mà ruồng bỏ tôi!'
'Thiến Tây à, con bình tĩnh lại chút đi. Cho dù Doãn Thần nó thực sự có gì với người phụ nữ kia thì đó cũng là chuyện quá khứ cả rồi, chẳng lẽ con ở đây hô to gọi nhỏ chính vì muốn làm rõ chuyện năm đó hay sao? Để người làm nhìn thấy mấy chuyện này thật mất mặt!'
Cung lão phu nhân lúc này mới lên tiếng, trên gương mặt hiền hòa của bà sớm đã hiện rõ sự bất mãn.
Nhưng nào ngờ, người trước giờ luôn sợ mẹ chồng là Trình Thiến Tây lúc này giống như biến thành một người khác vậy, bà không ngần ngại chuyển hướng về phía Cung lão phu nhân...
'Tốt! Tốt lắm! Quả đúng là người một nhà! Mẹ, mẹ vừa nãy cũng nghe Doãn Thần nói rồi đó, ông ấy đã thừa nhận hết mọi chuyện, chẳng lẽ con còn phải bấm bụng chịu nhịn hay sao? Mẹ cũng nên lý trí một chút giúp con nói vài câu công bằng chứ!'
'Con... Thiến Tây, ý của con là nói ta là một bà mẹ không đủ tư cách sao?'
Cung lão phu nhân vừa nghe những lời lẽ sắc bén của cô con dâu, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, cả người bà cũng toát lên vẻ tức giận.
'Bà nội... '
Sầm Tử Tranh nhìn thấy tình hình không ổn cô vội bước đến dìu Cung lão phu nhân, 'Mẹ không phải có ý này đâu. Vậy đi, con đưa bà nội đi nghỉ trước rồi con nói chuyện với mẹ sau, được không?'
Cung lão phu nhân biết mình ở đây cũng không có ích gì nhưng bà cũng lo Tử Tranh ở lại với Trình Thiến Tây sẽ phải chịu ủy khuất vì vậy liền lớn tiếng nói: 'Tử Tranh à, nếu như một lát nữa có ai bắt nạt con, thì nhớ lập tức kêu người đến báo cho ta biết, ta xem có ai dám để cho cháu dâu ta chịu ủy khuất hay không!'
'Được, được, con biết rồi. Bà nội lên nghỉ ngơi trước đi. Bà đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe lại khiến cả nhà đau lòng!' Sầm Tử Tranh ân cần khuyên giải bà sau đó gọi dì Tề, dặn dò bà dìu Cung lão phu nhân về phòng.
Những người làm cũng đều giải tán cả, cả gian phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Cung Doãn Thần, Trình Thiến Tây và Sầm Tử Tranh ba người!
Ngoài cửa sổ bầu trời càng thêm u ám, những hạt mưa lớn quất ràn rạt vào những cánh cửa thủy tinh tạo nên những tiếng động dễ dàng khiến người ta sợ hãi, chẳng những vậy, sấm chớp không ngừng quét qua bầu trời soi trên gương mặt tái nhợt của Trình Thiến Tây, bà hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, ánh mắt như có thâm thù đại hận!
← Ch. 110 | Ch. 112 → |