Ám ảnh
← Ch.08 | Ch.10 → |
Cộc cộc cộc...
"Đoàn Gia Thụy, ra mở cửa đi." Giọng nữ thô ráp gào lên từ phòng vệ sinh, tạo thành tiếng vọng nho nhỏ trong căn phòng chưa đầy ba mươi mét vuông.
Cậu bé bỏ bút bi trong tay xuống, đi tới phiến cửa gỗ mỏng. Người đàn ông đứng ngoài thân hình tương đối cao lớn, chặn hết tầm mắt cậu bé.
"Xin hỏi chú tìm ai?" Đoàn Gia Thụy lễ phép hỏi người đàn ông đang ngả nghiêng bước vào phòng.
"Trác Kim Hoa đâu?"
"Ôi, ai tìm em đấy..." Giọng phụ nữ quyến rũ truyền ra từ phòng tắm, cô ta mặc quần áo hở hang, chân trần đi ra, "Có khách à, mau vào đi."
"Thằng bé này..." Người đàn ông đi vào chỉ Đoàn Gia Thụy nói.
"Mày ra ngoài chơi đi, chưa đến tối chưa được về." Người phụ nữ nói với cậu bé, dường như cậu bé đã quen, không nói gì thêm mà đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cánh cửa gỗ lại.
Đứng ở cửa, cậu bé còn chưa bước chân đã nghe tiếng mẹ mình nói, "Sao anh vội vàng thế... a... lên giường trước đã..."
Dọc theo hành lang đi ra, khắp nơi tràn ngập tiếng phụ nữ kêu rên và tiếng thở gấp.
Người đàn ông đang ngủ bỗng ngồi bật dậy. Lại mơ thấy cảnh này, con mẹ nó, bực mình. Người đàn ông dường như có chút khó chịu vỗ ngực vài cái, người vợ ở bên cạnh bị đánh thức.
"Anh yêu, anh làm sao thế?" Giọng nói vợ anh mang theo chút mơ màng và nghi hoặc.
"A... Anh yêu, anh làm gì thế?" Người đàn ông liếc nhìn vợ rồi nhanh chóng cởi quần áo của vợ và mình, lung tung hôn làn da mềm mại của vợ, không có bất cứ chuẩn bị nào đã vào trong cơ thể của vợ mình, tiếp đó là tiếng kêu có chút đau đớn của cô ấy.
...
Lý Hoài Nhân lo lắng gọi điện thoại, phát hiện luôn không gọi được cho Du Kinh. Không biết nơi ở, không biết phương thức liên lạc khác, trong nháy mắt Lý Hoài Nhân đã nghĩ tới cô bé đàn em La Bích.
Anh lập tức gọi điện thoại cho La Bích.
La Bích bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức, đưa tay lấy điện thoại từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra xem đồng hồ... chưa tới bảy giờ!
"Tốt nhất anh cho em một lý do..." Cô nhận điện thoại mang theo chút bực bội vì ngái ngủ.
"La Bích, đã xảy ra chuyện. Nhưng hiện giờ anh không cách nào liên lạc được với đại ca, điện thoại của anh ấy không gọi được, em có cách nào khác liên lạc với anh ấy không?" Lý Hoài Nhân nói một mạch rất nhanh.
La Bích nhíu mày, không tính sổ chuyện bị dựng dậy nữa, "Cúp máy trước."
Vội vã đi giày, thẳng ra ngoài gõ cửa nhà Du Kinh, một hai phút sau Du Kinh mới chậm rãi mở cửa, thấy là La Bích, dùng giọng nói khàn khàn sáng sớm nói, "Có đau tay không? Có chuông cửa sao không ấn." Dứt lời cầm lấy tay La Bích xem.
La Bích thấy cửa mở đang định nói thì thấy trên người Du Kinh không mặc gì, phía dưới chỉ mặc một cái quần, đột nhiên nhớ lại bản thân cũng chưa mặc áo chíp đã vội vàng đi ra, mặt đỏ lên.
"Chờ chút —— điện thoại của anh làm sao vậy?" La Bích tìm lại lý trí tự thuyết phục bản thân rằng anh sẽ không nhìn thấy, sẽ không nhìn thấy...
"Sao vậy?" Anh cau mày.
"Đàn anh không tìm được anh, hình như có chuyện gấp. Anh mau gọi lại cho anh ấy đi. Em về trước, tạm biệt." Nói xong cô rút tay mình lại, xoay người bỏ chạy rất nhanh.
Du Kinh nhìn bóng người chạy mất kia, ừm, sáng sớm mặc váy ngắn hai dây, hình như... khụ, không mặc áo chíp? Anh vừa nghĩ vừa cầm điện thoại lên, phát hiện thì ra đã hết pin, dùng điện thoại cố định gọi lại.
"Chuyện gì?"
"A... là đại ca đấy à. Sáng sớm nay có người ở thôn Tam Nha phát hiện một xác chết, người báo án nói thi thể có chút kỳ lạ. Cục trưởng bảo em gọi anh cùng tới hiện trường."
"Mười lăm phút nữa lái xe tới Danh Uyển đón tôi và Tiểu Trà." Chưa đợi phản ứng kinh ngạc của Lý Hoài Nhân đầu bên kia anh đã ngắt máy.
Trời ạ, anh vừa mới nghe được cái gì? Đón anh ấy và đàn em? Đại ca ở Danh Uyển lúc nào mà anh không biết? Lẽ nào hai người đã... SỐNG! CHUNG! Hình như hai người mới quen chưa lâu thì phải. Nói vậy hai người tiến triển có vẻ nhanh quá rồi! Nghĩ thì nghĩ, hành động của anh không dám chậm trễ chút nào, lập tức cầm chìa khóa ra ngoài.
Sau khi để điện thoại xuống, Du Kinh ấn chuông cửa nhà La Bích, Du Kinh đứng ngoài cửa nghe tiếng bước chân chạy tới, từng bước một chạy tới như giẫm lên trái tim anh.
"Có phải có vụ án không?" La Bích đã thay quần áo, nhìn anh chàng tùy tiện mặc một bộ quần áo mà vẫn rất gợi cảm dựa vào cửa, tư thế đứng lười biếng hoàn toàn có thể tùy tiện chụp làm áp-phích.
"Ừ, mười năm phút nữa xuống dưới, em chuẩn bị xong rồi thì tới phòng anh chờ anh." Du Kinh đứng thẳng lên, xoa đầu La Bích, xoay người lại.
La Bích nhàm chán ngồi trên sô pha chờ Du Kinh, lúc Du Kinh đi ra từ phòng vệ sinh thấy người nào đó ngồi trên sô pha, đầu sắp vùi vào đầu gối.
"Tiểu Trà." Du Kinh gọi một tiếng, La Bích có chút mơ màng tỉnh táo lại, ngẩng đầu liền nhận được một nụ hôn chào buổi sáng của Du Kinh.
"Buổi sáng tốt lành." Du Kinh cầm chìa khoá kéo La Bích đứng lên, "Không có tinh thần à?"
"Khụ khụ, tối hôm qua em ngủ hơi muộn." Người nào đó tối qua mất ngủ nói ra nguyên do.
"Đi thôi, quả dưa ngốc kia chắc đang chờ chúng ta ở dưới rồi."
"Hai... hai người..." Lý Hoài Nhân nhìn Du Kinh và La Bích che chung một cái ô đi cùng nhau, không biết hai nam thần và nữ thần trong lòng người ta từ lúc nào đã vượt qua tốc độ mà anh có thể tưởng tượng để đến với nhau, anh ngạc nhiên đến tột bậc.
Che ô để La Bích lên xe trước rồi Du Kinh mới đi tới bên kia để lên xe, Lý Hoài Nhân cũng nhanh chóng lên chỗ lái.
"Nói vụ án đi." Du Kinh mở miệng.
"Bởi vì từ sáng sớm hôm nay mưa xối xả không ngừng, trên đỉnh núi của thôn Tam Nha có bùn xô xuống. Khi người dân trong thôn lên kiểm tra, có người phát hiện một cổ xác chết. Người báo án nói người chết ăn mặc chỉnh tề, nhưng thi thể đã bắt đầu phân hủy."
"Không còn tin tức nào khác à?"
"Hết rồi, bọn em vừa nhận được tin lập tức thông báo cho anh."
Sự yên lặng ngập tràn trong xe, Lý Hoài Nhân ho khan một tiếng, lấy dũng khí hỏi.
"Đại ca, đàn em, hai người... sống chung à?"
"Ai bảo thế?" La Bích phản bác, "Anh ấy chỉ trùng hợp ở đối diện nhà em thôi."
"Ừ, trùng hợp." Du Kinh phụ họa La Bích, giơ tay lên vén một lọn tóc rủ xuống của La Bích ra sau tai, cười dịu dàng phụ họa lời cô nói. Lý Hoài Nhân thấy cảnh này qua kính chiếu hậu, trong lòng nghĩ, các người lừa trẻ con đấy à!
"Đúng rồi, sao em cũng đi theo?" Cuối cùng cũng nghĩ tới trọng điểm.
"Sau này có vụ án cô ấy đều sẽ đi cùng." Du Kinh lên tiếng thay, "Có ý kiến à?"
"Không có! Tuyệt đối không có! Đàn em thông minh tuyệt đỉnh, phản ứng nhanh nhẹn, góp cho chúng ta không ít sức lực."
"Đúng là tốt hơn cậu nhiều." Một câu nhẹ như tơ đánh nát trái tim thủy tinh của Lý Hoài Nhân.
Bởi vì trời mưa nên đường của thôn Tam Nha rất lầy lội, trước khi xuống xe ba người đều thay ủng đi mưa. Lý Hoài Nhân nhìn hai người phía trước trong lòng lại không cần bằng, mọi người đều đi ủng màu xanh, vì sao hai người kia giống như đang đi trình diễn thời trang còn bọn họ thì theo sau lưng như nông dân? Cuối cùng, Lý Hoài Nhân đổ cho chân mình không đủ dài, còn vừa đi vừa an ủi mình, còn dài ra nữa, còn dài ra nữa...
Nơi phát hiện xác chết đã bị cảnh sát phong tỏa hiện trường, có tiếng bộ đàm vang vang, tiếng người dân vừa sợ hãi vừa tò mò bàn luận, tiếng cảnh sát lớn tiếng ổn định hiện trường... Tất cả âm thanh hỗn loạn với nhau, lần đầu tiên La Bích cảm nhận được bầu không khí của một hiện trường vụ án thật sự.
Khi hai người đến gần lập tức nhìn thấy màu xanh xanh đỏ đỏ rất bắt mắt trong bùn đất màu vàng. Vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt hai người có phần nghiêm trọng, trong lòng nghĩ vụ án này không đơn giản.
"Du Kinh, cậu tới vừa đúng lúc, cậu tới nhìn xem." Một cảnh sát mặc áo mưa đi tới, "Nơi sát hại nhất định đã không còn, trời mưa quá to, cho dù có vết chân cũng đã trôi đi hết, ngoại trừ thi thể, chúng tôi đã xem xét xung quanh một lượt, hoàn toàn không phát hiện gì khác."
Lý Hoài Nhân cũng đã chạy tới, ba người vây quanh thi thể nhìn xem. Đột nhiên Du Kinh đưa ô cho La Bích, "Em cầm lấy đã." Chính anh thì ngồi xổm xuống xem kỹ thi thể một lần.
Thi thể ước chừng bị chôn chưa lâu, trên mặt vốn trang điểm đậm bị nước mưa hôm nay rửa sạch, thi thể nằm thẳng, hai tay đặt trên bụng, tay phải cầm một chiếc túi xách, quần áo hở hang, lộ ra một nửa bộ ngực, váy rất ngắn, chỉ tới gốc đùi, chân đi một đôi giày cao gót giá rẻ.
Du Kinh đứng lên, tự động cầm lấy cây dù trong tay La Bích che cho hai người. Lý Hoài Nhân nhìn hai người rồi nhìn trời, hôm nay phải là một ngày đẹp trời mới đúng chứ nhỉ...
"Có ý kiến gì không?" Du Kinh mở miệng.
Đây là nguyên nhân Lý Hoài Nhân sùng bái Du Kinh. Anh sẽ không nhìn hiện trường rồi ra kết luận, anh sẽ nghe ý kiến của người khác trước rồi mới tổng kết lại, đi theo anh thật sự học được rất nhiều thứ.
"Thi thể rất kỳ lạ. Loại quần áo này giống như..." La Bích nghiêng đầu nghĩ gì đó.
"Giống cái gì?"
"Gái gọi." La Bích nghĩ ra, "Kiểu quần áo này rất giống gái gọi đứng đường mời khách."
"Hơn nữa, em cảm thấy hung thủ cố ý để người chết ăn mặc thế này." Lý Hoài Nhân nói.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì nạn nhân trúng Hydro Xyanua mà chết." Du Kinh kết luận, "Chờ kết quả giám định pháp y đã, về trước đi. Còn nữa, bảo cục trưởng đừng công khai vụ án này." Ánh mắt Du Kinh nhìn thi thể kia, "Nếu không... hung thủ của chúng ta sẽ chạy trốn."
Ba người lên tầng ba của cục cảnh sát, cục trưởng đã cải tạo một phòng họp thành phòng nghiên cứu. Trong phòng có mấy chiếc bảng trắng để tiện xem tư liệu một cách toàn diện, còn có cả máy chiếu, nhìn như đơn giản nhưng đầy đủ mọi thứ.
La Bích dán ảnh chụp hiện trường lên một tấm bảng trắng, Du Kinh đột nhiên vòng hai tay ôm La Bích từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, nhẹ nhàng hà hơi, "Sau này có lẽ thường xuyên thế này, sáng sớm, nửa đêm, không phân biệt thời gian sẽ bị gọi đi phá án, em xác định còn muốn tiếp tục chứ?" Sáng sớm hôm nay Du Kinh đột nhiên có chút hối hận đã để La Bích tham gia, nhìn cô buồn ngủ mà đau lòng.
"Em thích." La Bích nghịch ngợm xoay người nói hai chữ, làm cho Du Kinh suýt chút nữa hóa thân thành sói ngay ở cục cảnh sát. Càng tiếp cận và hiểu về La Bích, Du Kinh càng cảm thấy mình bị mỗi tiếng cười, nhăn mày của cô bé này hấp dẫn. Thật khó tin.
Lý Hoài Nhân vừa đi vào đã thấy cảnh ôm nhau, cảm giác mắt mình sắp mù rồi.
"Khụ khụ ——" Anh cố ý ho khan hai tiếng, tỏ vẻ mình còn tồn tại.
La Bích kéo hai cái tay trên eo mình ra, cười híp mắt hỏi, "Đàn anh, có phát hiện gì không?"
La Bích! Trước đây em có thế này đâu! Cái người tuyệt tình với bất cứ nam sinh nào đâu rồi, hả?! Lý Hoài Nhân gào thét trong lòng, miệng thì nghiêm túc trả lời, "Vừa rồi chúng ta mở túi xách của người chết, phát hiện trong túi có hai tờ một trăm tệ."
Nói xong đưa tập tài liệu trong tay qua, "Là tiền thật."
"Trải qua giám định pháp y, đường tiêu hóa của nạn nhân bị ứ máu, phù thũng, dạ dày và niêm mạc tá tráng ứ máu, hoại tử, trong dạ dày có vị hạnh nhân đắng, thật sự chết vì ăn phải Hydro Xyanua. Mặt khác, màng trinh của nạn nhân đã rách từ lâu nhưng không phát hiện bất cứ dấu vết nào liên quan tới hung thủ."
"Làm sao anh biết người bị hại trúng độc mà chết?" La Bích xoay người hỏi người đàn ông phía sau.
"Em xem, trên mặt, trên tay, thậm chí trên chân người chết có nhiều vết ban đỏ, đó là đặc thù khi trúng độc Hydro Xyanua." Du Kinh chỉ vào hình trên bảng, nói với La Bích.
"Nhưng bây giờ ngay cả thân phận người chết chúng ta cũng không tìm được, không có phương hướng điều tra, ngay cả kẻ tình nghi cũng không có." Tâm trạng của Lý Hoài Nhân có phần trầm trọng.
"Đầu mối à? Thi thể này nói cho chúng ta một vài tin tức về hung thủ." Du Kinh đứng lên, trải bản đồ ra, dùng bút đỏ khoanh tròn vị trí thôn Tam Nha, "Hung thủ ăn mặc cẩn thận cho người bị hại rồi mới chôn, như vậy hắn không thể ở trong chung cư cao tầng hoặc trung tâm thành phố, vận chuyển thi thể sẽ rất khó khăn. Hắn lại không thể cắt rời thi thể rồi cất vào trong túi, hắn phải ôm xác chết lên một chiếc xe có thùng xe đủ lớn, như vậy hắn cần một chiếc xe, nơi ở cách xa khu đô thị. Vừa rồi trên đường trở về tôi nhìn thấy gần đó có rất nhiều nhà xưởng, đoán chừng hung thủ là công nhân trong đó. Có thể kiểm tra toàn bộ công nhân trong nhà xưởng có liên quan tới mạ điện và Chloride, người này có thể tự do sử dụng ô tô trong xưởng, cao khoảng 1m75, cân nặng chừng 65-75 kg, nếu không hắn không thể vác nổi xác chết đẫy đà kia."
"Chúng ta xem xét đặc điểm của người chết đã." Du Kinh cầm lấy một chiếc bút chỉ tấm ảnh người chết trên bảng, "Trên mặt người chết tương đối nhiều nếp nhăn, thân thể bắt đầu mập ra, tuổi tác đoán chừng từ 35 đến 40 tuổi, sau khi chết đã được ăn mặc, về phần nghề nghiệp của người chết..."
"Anh nhớ Tiểu Trà nói người này ăn mặc giống gái gọi phải không?" Du Kinh cúi đầu suy nghĩ.
"Thật sự rất giống, phụ nữ tuổi này còn ăn mặc như thế... ở Tân Hải có một khu chợ, nghe nói rất nhiều phụ nự trung niên ở đó mời khách." Lý Hoài Nhân bổ sung.
"Lẽ nào anh không thấy giống?" La Bích nghi hoặc.
"Gái gọi nước ngoài đại khái không ăn mặc... màu sắc rực rỡ thế này." Du Kinh có chút khó hiểu."Có điều ý kiến của hai người cũng làm cho anh nghĩ tới một chuyện."
"Nếu người chết là một gái gọi, vậy hung thủ sẽ là một khách làng chơi, có điều khách làng chơi này có nhu cầu tâm lý khác với khách làng chơi bình thường, nếu không sau khi giết người còn giúp người đó trang điểm. Một người đàn ông giúp phụ nữ trang điểm, còn để ý tới rất nhiều chi tiết, từ bên ngoài có thể thấy hung thủ rất khéo tay. Loại tính cách này cùng một nhịp thở với hoàn cảnh lớn lên của hắn, rất có thể người này lúc còn nhỏ thường xuyên tiếp xúc với kiểu phụ nữ này. Nhưng mà, vì sao hắn phải ăn mặc cẩn thận cho nạn nhân xong mới chôn?"
"Hay là hắn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cảm thấy nhất định phải ăn mặc cẩn thận cho bọn họ rồi chôn mới thoải mái thì sao?" Lý Hoài Nhân nêu ý tưởng của bản thân.
"Đi ăn cơm trước đã, lát nữa tới khu chợ hai người nói xem thử." Du Kinh cầm điện thoại lên, dắt tay La Bích đi về phía cửa phòng.
*****
Đến khi trời chạng vạng tối, ba người đứng ở đầu con phố, dõi mắt nhìn thẳng, trên đường rất nhiều người ăn mặc tương tự ngồi trên một loạt ghế, Du Kinh mặt không biểu cảm gọi một tiếng Lý Hoài Nhân.
"Đại ca, lẽ nào anh muốn em đi hỏi?" Lý Hoài Nhân nhăn nhó mặt mày.
"Không cậu thì ai?" Du Kinh hỏi lại.
Khi Lý Hoài Nhân cầm ảnh đi hỏi khắp nơi, Du Kinh và La Bích cũng vừa đi vừa thảo luận.
"Em đang nghĩ, hung thủ trang điểm, mặc quần áo cho người chết cho em một cảm giác." La Bích nói với Du Kinh, "Một loại cảm giác... không muốn để người đó chết quá thảm hại..."
Du Kinh kéo tay La Bích đứng lại, La Bích khó hiểu quay người nhìn anh, Du Kinh buông lỏng tay La Bích, hai tay nâng mặt La Bích hôn lên môi cô một cái.
"Em quá tuyệt vời. Em đã nhắc nhở anh, anh đang nghĩ đây có phải một loại ham mê của hung thủ hay không, nhưng vẫn chưa thông vì sao hắn lại bỏ tiền vào túi. Hiện giờ chỉ cần tìm được thân phận người chết là gái gọi thì rất nhiều chuyện có thể nói xuôi." Du Kinh nhìn về phía Lý Hoài Nhân đang nói chuyện với một bác gái ở xa.
"Đang ở trên đường đấy, anh không thể kiềm chế chút à!" La Bích kéo hai bàn tay khớp xương rõ ràng xuống, thở phì phì nói, "Còn nữa, anh nghĩ ra cái gì rồi?"
"Anh thích." Du Kinh trả lời một câu khiến La Bích im lặng.
"Về phần nghĩ ra cái gì, chờ chúng ta tìm ra thân phận của người chết rồi nói sau."
Hơn một tiếng sau, Lý Hoài Nhân gần như hỏi từ đầu đường tới cuối đường cũng không ai nhận ra nạn nhân.
"Lẽ nào thật ra nạn nhân không phải gái gọi?" La Bích có chút hoảng loạn.
"Còn chỗ nào mà những người thế này tập trung không?"
"Em... em vừa nói chuyện một lát với những cô gái này, bọn họ nói còn có thể cung cấp địa điểm, em thuận miệng hỏi ở đâu, hình như ở cuối đường có một nhà trọ, là nơi ở thường xuyên của bọn họ."
"Chúng ta đi xem chút đi."
"Ba vị, tới đây làm gì?" Người phụ nữ ngồi trên xích đu cầm quạt nan nhìn ba thanh niên ở cửa, híp mắt hút thuốc, lười biếng hỏi.
"Xin hỏi, cô có biết người này không?" Lý Hoài Nhân trực tiếp cầm hình đi vào trong.
Người phụ nữ thấy mặt người bị hại lập tức đứng lên, xích đu sau lưng đung đưa rất mạnh, "Thế này là thế nào?"
"Cô biết cô ấy à?"
"Cô ta là gái của lão Chu, sao cô ta lại... chết?"
"Mời dẫn chúng tôi tới chỗ ở của cô ấy." La Bích mở miệng, "Hôm nay thi thể của cô ấy được phát hiện, chúng tôi tới điều tra."
Ba người đi trên hành lang chật hẹp đầy những tiếng động đỏ mặt tía tai, bàn tay La Bích nắm tay Du Kinh hơi ra mồ hôi, càng chưa nói tới nóng cả mặt.
"Chính là ở đây, nhưng mà..." Lão Chu ngập ngừng, Lý Hoài Nhân lẹ mắt móc một tờ ông nội Mao đưa cho bà ta, "Mở cửa đi."
Đi vào phòng, bốn người ngửi được mùi ẩm mốc đập vào mặt, vòi nước bên trái WC đang nhỏ giọt, cả phòng bắt mắt nhất là một chiếc giường lớn, trên giường còn vứt mấy chiếc bra và quần lót khêu gợi, trên bàn bên cạnh là thuốc tránh thai và đồ chơi tình dục.
"Đã bao lâu không về?"
"Hình như rất lâu rồi." Lão Chu nghĩ lại.
"Thời gian cụ thể." Du Kinh nhìn chằm chằm lão Chu.
"Ba... Ba bốn tháng rồi."
Du Kinh đi một vòng, nhìn số cửa phòng – 216.
"Cô ta đã ở đây bao lâu?"
"Ở chưa được lâu đã không thấy về nữa." Lão Chu nói, "Mấy đứa bên cạnh đều nói Diễm Phương (người chết) tìm được người trong sạch rồi, có người nuôi nên không trở về loại phòng ở này nữa. Nói tới mới thấy, mấy khách trọ trước cũng không ở lâu đã không thấy tăm hơi."
"Tầm tuổi thế nào?"
"Có 18, 19 tuổi, hơn 20 tuổi, 30, 40 tuổi cũng có." Lão Chu nghĩ một lát rồi hỏi, "Rốt cuộc Diễm Phương làm sao?"
"Những... cô gái khác cũng thế này à?"
"Có thì có, nhưng không thường xuyên, hầu hết phải ở rất lâu rồi mới đi."
"Nơi này thế này đã bao lâu rồi?" Du Kinh không để ý tới câu hỏi của lão Chu mà tiếp tục hỏi.
"Rất lâu rồi, mấy năm trước có phá đi xây lại nhưng vẫn thế, vẫn làm cái này."
"Cô nói, trước kia nơi này cũng vậy? Mấy năm trước xây lại?" Du Kinh hỏi tiếp.
"À, khoảng năm sáu năm trước gì đấy, không nhớ rõ, già rồi mà..." Nói xong bà ta đi ra cửa, "Xem xong rồi thì đi đi, mấy thanh niên, đừng cản trở tôi làm ăn."
...
Khi Lý Hoài Nhân đứng trong nhà của Du Kinh, anh cảm giác mình đang nằm mơ.
"Đàn anh, anh đang làm gì thế?" La Bích lấy cốc tự rót nước trong phòng bếp, "Đúng rồi, sao anh lại sùng bái cá voi lớn thế?"
Lý Hoài Nhân mang vẻ hoài niệm, "Trước kia em không thế này..."
"Vậy trước kia em thế nào?"
"Thủ đoạn độc ác, ngăn cách người ta xa ngàn dặm, rõ ràng là một đóa tuyết liên cô độc trên cao mấy nghìn mét, vì sao trong nháy mắt đã biến thành một bông hoa tơ hồng thế này? Thế gian này quả là huyền ảo."
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em kìa." Uống nước xong La Bích lại rót một cốc nữa.
"Haizz, nói tới chuyện này phải nói từ tận mấy năm trước..." Anh vừa nói vừa tự đưa tay đón cốc nước La Bích mới rót thì nghe có tiếng gọi từ phòng làm việc.
La Bích cầm cốc nước, đi chân trần vào phòng, đưa cốc nước cho Du Kinh, Du Kinh thấy La Bích đi chân không, uống xong để cái cốc sang bên rồi nói, "Sao không đi dép vào?"
"Dép của anh đều to quá." Cô vừa nói vừa đi về phía Du Kinh, "A..."
Du Kinh trực tiếp ôm lấy La Bích để cô ngồi trên bàn, "Mặt đất lạnh, không tốt cho sức khỏe."
Lý Hoài Nhân mới bước vào, trong lòng thầm khinh bỉ – xì, La Bích khỏe như trâu luôn!
"Khụ khụ —— "
"Đàn anh, gần đây cổ họng anh không thoải mái à?" La Bích cố ý hỏi.
"Không... tốt lắm."
"Chúng ta bắt đầu đi."
"Triệu Diễm Phương, 38 tuổi, lâu dài hoạt động mại dâm, không có bất cứ thông tin đăng ký nào. Mất tích ba tháng trước, không ai hoài nghi về sự mất tích này. Nhưng Triệu Diễm Phương từ khi tử vong đến khi được phát hiện chưa quá ba ngày, chứng tỏ trong ba tháng này hung thủ đã bao nuôi nạn nhân, cho đến khi sát hại cô ta. Như vậy, hung thủ nhất định phải có kinh tế đủ cho hơn một người tiêu dùng, hắn không thể chỉ là công nhân cấp thấp trong xưởng, ít nhất phải là quản lý, thậm chí xưởng trưởng, đưa cái này cho nhân viên điều tra làm điều kiện sàng lọc."
"Hơn nữa có thân phận này sẽ dễ dàng sử dụng Hydro Xyanua và xe cộ mà không bị hoài nghi." La Bích bổ sung, Lý Hoài Nhân ở một bên nghiêm túc ghi lại.
"Đúng thế, nghe chủ phòng nói, những cô gái ở căn phòng kia lục tục mất tích, đồng thời không trở về, bây giờ chúng ta có đầy đủ lý do hoài nghi những người này đã bị cùng một hung thủ sát hại." Anh vừa nói vừa trải bản đồ, thôn Tam Nha bị bút đỏ khoanh tròn rất bắt mắt, anh dùng bút chỉ vào khu có nhiều nhà xưởng, "Nếu hung thủ ở khu vực này, hắn sẽ không ngờ đến thi thể sẽ bị cảnh sát phát hiện, cho nên xét từ nơi Triệu Diễm Phương bị chôn, rất có thể những nạn nhân khác cũng bị chôn ở gần đó."
"Vậy ngày mai thông báo cho cục cảnh sát tới đó tìm kiếm." Lý Hoài Nhân tiếp lời.
"Hôm nay tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái vì sao hung thủ lại giúp người chết trang điểm, đó không chỉ là một loại ám thị tâm lý, hung thủ làm việc này với một tâm trạng rất phức tạp. Cho đến khi Tiểu Trà nói, nhìn có vẻ không muốn để nạn nhân chết quá thê thảm, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện."
"Chuyện gì?" Hai người đồng thanh hỏi.
"Hắn làm chuyện này với sự tôn trọng và tự hạ thấp mình."
"Tôn trọng?" Lý Hoài Nhân không tin nổi, "Tôn trọng còn giết cô ta?"
"Còn nhớ tiền trong túi xách không?" Du Kinh nhắc nhở.
"Nếu em là hung thủ, sau khi giết Triệu Diễm Phương, vì sao em phải mặc quần áo trang điểm cho cô ta? Vì sao còn phải cho tiền một người chết?"
La Bích lẩm bẩm, "Bởi vì em cảm thấy cô ta rất đáng thương, phải bán thân để lấy tiền sinh hoạt, không thể chết cũng thảm hại như khi còn sống."
"BINGO! Hung thủ có suy nghĩ như vậy hẳn là có liên quan tới tuổi thơ của hắn, lúc nhỏ từng bị những chuyện liên quan đến gái gọi kích thích làm cho tư tưởng này thâm căn cố đế. Tôi nghĩ, sự kích thích này chính là... cưỡng hiếp. Một người đàn ông trưởng thành sẽ không nuôi một gái gọi mà không có lý do gì, mà người ở căn phòng kia đều là gái gọi, cho nên hung thủ lúc còn nhỏ từng bị gái gọi cưỡng hiếp... không chỉ một lần. Bởi sự kích thích này khiến hắn trưởng thành mà không cách nào quan hệ với phái nữ bình thường, chỉ có với gái gọi mới gây kích thích tình dục cho hắn. Trong cuộc sống bình thường, hắn rất khiêm tốn, cảm giác bản thân kém người khác một bậc, nhưng trong công việc thì rất nỗ lực vì muốn chứng minh mình là người có năng lực. Về phần động cơ giết người, cái này cần tìm hiểu thêm." Du Kinh giải thích dứt khoát.
"Cho nên, người chúng ta cần tìm cao khoảng 1m75, nặng 65-75 kg, làm người khiêm tốn, làm việc trong nhà xưởng sử dụng Xyanua, có thu nhập ổn định. Phạm vi vẫn rất lớn, xem ra muốn sàng lọc cần một khoảng thời gian."
"Muốn biết càng nhiều tin tức cần phải để xem ngày mai điều tra thế nào." Du Kinh nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp 11 giờ, anh nói với Lý Hoài Nhân, "Cậu về đi."
"Em cũng phải về đây, thật đấy." La Bích nói rồi nhảy khỏi bàn, định cùng Lý Hoài Nhân ra cửa để về nhà.
Còn chưa đi ra đã bị anh chàng phía sau ôm lấy, Du Kinh dùng hai tay xoay La Bích lại, "Tiểu Trà."
"Vâng?" La Bích híp mắt mèo ngửa đầu nhìn anh chàng này.
"Hôn anh đã." Du Kinh ghé gần tới La Bích dụ dỗ, mũi hai người đối diện, hơi thở quyện vào nhau. La Bích bị đầu độc vòng hai tay lên cổ Du Kinh, Du Kinh dựa vào bàn, hai tay ôm eo La Bích, chậm rãi sát tới đối phương.
La Bích nhẹ nhàng chạm môi tới, không có bất cứ kỹ xảo nào, cô lạng quạng hé miệng dùng đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng của Du Kinh. Du Kinh bị cảm giác hơn hẳn dụ dỗ này trêu chọc, không nhịn nổi dùng tay phải đè đầu La Bích về phía mình, há miệng hôn La Bích.
Hai người quấn lấy nhau một lúc mới phát hiện trong nhà còn có một người chưa đi, La Bích đẩy Du Kinh ra, "Không đùa với anh nữa, em phải về ngủ đây."
"Anh không để ý phải ngủ cùng em đâu." Du Kinh ra vẻ lưu manh.
"Em để ý." Cô đi ra ngoài không quay đầu lại, "Đúng rồi, sao không thấy King?"
"Ngày mai gọi người đưa nó tới." Du Kinh dựa vào cửa nhìn La Bích.
"La Bích, anh bảo này, hai người ở ngay đối diện, có cần luấn quấn khó rời thế không?" Lý Hoài Nhân biết không thể làm phiền, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách chờ chủ nhà ra để chào tạm biệt.
La Bích nói vẻ thần bí, "Anh không hiểu đâu."
Khi mở cửa còn bồi thêm một câu, "Ai bảo anh độc thân."
Lý Hoài Nhân nổi giận, khi anh đây cua được gái cô còn ở trong trường chúng ta tàn phá một đám cỏ non kia kìa! Tôi không hiểu! Tôi đúng là không hiểu các người! Đáng tiếc anh chỉ giận mà không dám nói, đành căm phẫn giậm chân đi chờ thang máy.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |