Không Còn Sức 2
← Ch.12 | Ch.14 → |
Đây là màn dạo đầu ư...?Vừa rồi ở không phải đã làm ở bên cạnh cửa huyệt rồi sao?Khương Dạng trong đầu mơ hồ nghĩ.
Hạ Tây Chấp giống như một miếng thịt trước mắt cô, nhìn thì được nhưng làm thế nào cũng không ăn được.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cây gậy đang sưng lên kia, cô thậm chí còn nghi ngờ, người đàn ông này có phải... Không muốn làm chuyện đó không?Chìm đắm trong 𝒹ụ·𝒸 ѵ·ọ𝖓·𝖌, Khương Dạng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều.
"A..."Cô đột nhiên phát ra tiếng 𝖗_ê_ռ 𝓇_ỉ cao vút, ngay cả thịt mềm trong tiểu huyệt cũng co rút lại.
Là lúc người đàn ông đong đưa ɱ-ô-п-ɢ, không cẩn thận động tác quá lớn, côn th*t to dài hứng khởi đ●â●𝐦 sâu vào, quy đầu chạm vào hai mép hoa, chui vào nửa chừng, gần như mở cửa huyệt ra.
Hức hức hứcA... Đúng rồi... Vào đi...Khương Dạng không khỏi nheo mắt lại, †.𝐡â.n t♓.ể n.ó.𝓃.ⓖ ⓑ.ỏ.𝖓.🌀 đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ 🎋·𝖍·𝑜á·ï 🌜·ả·𝖒 𝒹-ụ-𝖈 ☑️-ọ𝐧-𝐠 như núi gầm sóng thần quét qua.
Hạ Tây Chấp... Hạ Tây Chấp... Hạ Tây Chấp...Trong lòng cô mặc niệm tên Hạ Tây Chấp, đôi môi đỏ mọng trong suốt, †.𝐡.ở ⓓố.🌜.
Nhưng...Một lần nữa phải thất vọng.
Người đàn ông thực sự rút quy đầu đang tiến vào một nửa, lại một lần nữa ⓡú_𝐭 г_𝖆 ngoài.
Ngay sau đó, lại chậm rãi ⓒ-ọ ⓧá-✞Cây gậy 𝖓ó𝖓*g 𝖇ỏ*𝓃*𝐠 kia có màu đỏ sẫm, nổi những đường gân mạch kéo dài từ gốc đến ngọn.
Từ trên hai mép hoa ma sát mà qua, quả thực rất s●ướ●п●🌀Nhưng nhẹ nhàng, giống như gãi ngứa.
Đối với 𝒹.ụ.↪️ 𝐯ọn.𝖌 của Khương Dạng ở thời điểm đó mà nói, căn bản không đủ... Không đủ...Khương Dạng tức giận cắn răng.
Cô hận không thể dạng hai chân ra càng rộng một chút, ngay cả tiểu huyệt cũng mở rộng, để lộ ra cái lỗ nhỏ đỏ rực, dùng tư thế dâ·ⓜ đã𝓃·ɢ chủ động câu dẫnThúc giục nói: "Nhanh lên..."Ngay sau đó.
Cô nghe được Hạ Tây Chấp thấp giọng mắng một tiếng: "Đm!"Nếu Khương Dạng mở mắt ra, còn có thể nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt người đàn ông không thể kiểm soát được, cùng với đôi lông mày nhíu chặt lại của anh.
Hạ Tây Chấp dùng một tay nắm eo Khương Dạng, một tay bóp Ⓜ️ô𝓃·🌀 cô, kéo cơ thể mảnh mai của cô xuống xuống.
Mà anh thì thẳng eo cúi gập người, côn th*t to lớn chui qua cái lỗ chật hẹp, lập tức đâ-m sâu vào"A...""Ưm..."Tiếng 𝖗ê_n 𝓇_ỉ của người phụ nữ và người đàn ông vang lên lúc.
Tiểu huyệt và côn th*t gắt gao ở cùng một chỗ, cũng là l_ℹ️_𝐧_ⓗ ♓_ồ_ⓝ người phụ nữ và đàn ông va chạm.
Khương Dạng không kìm lòng được nheo mắt lại, lông mi thật dài không ngừng 𝖗-𝖚-𝓃 rẩ-𝓎, đuôi mắt xuất hiện một chút nước mắt sinh lý ẩm ướt.
Trong cơ thể của cô tràn đầy vui 𝐬*ướ*ռ*🌀.
Dường như sự trống rỗng và bồn chồn ban nãy đều được xoa dịu vào lúc này.
Tiểu huyệt của cô sẽ rất đau và sưng tấy, nhưng cũng sẽ trở thành vòng xoáy dụ_c 𝐯ọⓝ_g k𝖍.𝐨.á.ℹ️ ↪️.ả.ⓜ, khiến người ta cam tâm chìm đắmTiếp theo, sẽ có nhiều hơn nữa ...Hạ Tây Chấp cũng cảm thấy toàn thân thoải mái, sau đầu cảm thấy tê dại vì sung 𝖘●ướ●𝓃●ɢAnh ngước mắt nhìn Khương Dạng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp զυ*𝖞*ế*𝓃 r*ũ kia, ánh mắt lướt qua vệt nước ở khóe mắt cô.
Một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu anh bị giật mạnh trong giây lát.
Không, anh không thểĐôi lông mày vừa thả lỏng của người đàn ông lại lập tức nhíu chặt.
Anh ôm lấy Khương Dạng, dịu dàng 𝒽-ô-𝓃 lên đôi mắt cô, ♓●ô●𝓃 lấy ánh nước nhàn nhạt, sau đó ⓣ-𝐡-â-ⓝ †ⓗ-ể chậm rãi di chuyển.
Họ tiếp tục quấn lấy nhau và ⓛà_m ⓣì_𝓃_𝒽.
Tuy nhiên.
Một lần nữa, và một lần nữa!Người ta thường nói quá tam ba bận!Khương Dạng ở trong lòng chắc chắn, người đàn ông này đang cố ý 𝖙𝖗*𝖆 tấ*ⓝ cô!Là trả thù cho việc cô dám ly hôn!Bằng không với sự kích động điên cuồng của Hạ Tây Chấp ở trên giường, làm sao anh có thể đột nhiên thay đổi tính tình và trở nên "chậm rãi" như vậy được.
Hạ Tây Chấp cũng không dừng lại.
côn th*t của anh vẫn ở trong tiểu huyệt Khương Dạng, cọ sát ra vào vách thịt bên trong.
Tốc độ di chuyển không chậm chút nào.
Nhưng cũng không phải là phong cách trước kia của Hạ Tây ChấpKhông có ra vào thô bạo, cũng không có tiếng vỗ bạch bạch, thậm chí ngay cả ν𝐮ố_т ✅_𝖊 cũng trở nên nhẹ nhàngKhương Dạng bị lăn lộn nửa vời, toàn thân trống rỗng nóng rực nhưng lại không được thỏa mãn, trong lồng nɢ-ự-↪️ buồn bực như bị bóp nghẹn một hơi.
Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Cô giơ chân lên, hướng về phía eo người đàn ông, nặng nề đá một cước như vậy.
Hạ Tây Chấp dáng người cao lớn, đứng thẳng như tùng bách, Khương Dạng căn bản đá không nổi, thậm chí anh cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Nhưng một cú đá này cũng đủ để khiến người đàn ông ngước mắt lên, nghi ngờ nhìn về phía Khương DạngKhương Dạng mở to đôi mắt đỏ tươi, trong con ngươi mang theo tức giận, trừng mắt nhìn người đàn ông đang mờ mịt, thốt ra chất vấn.
"Hạ Tây Chấp, không phải anh bỏ bữa tối sao? Anh đói bụng nên ngay cả sức để 𝐥·ê·ռ ɢï·ư·ờⓝ·g cũng không có à?"
← Ch. 12 | Ch. 14 → |