Thư tình
← Ch.117 | Ch.119 → |
Thường Yến Hành ôm lấy bả vai cô, tiếp tục đọc báo, tùy ý nói: "Lúc ở chùa Tĩnh An Dục Trinh có hỏi vay tiền anh, anh bảo con bé đến tìm em."
"Cho cô ấy mượn sao?" Phùng Chi nghịch nghịch bàn tay hắn, ngón tay rõ rệt, thon dài có lực.
"Em thấy thế nào?" Thường Yến Hành không trả lời mà hỏi lại cô.
Phùng Chi nói: "Cho vay tiền thì nên cho người cần gấp không nên cho người nghèo mượn, lần này cho cô ấy mượn, để cô ấy và Lâm Thanh Hiên sinh ra tâm lý ỷ lại, một lần hai lần còn đỡ nhưng nhiều lần quá.. , lúc đó nói không cho mượn dù cho có giải thích cũng sẽ dễ thành kẻ thù. Con người khi vào đường cùng có thể thức tỉnh, Dục Trinh cần phải rút kinh nghiệm, cẩn thận suy nghĩ về cuộc sống sau này sẽ nên như thế nào, ngày mai em bảo Phúc An đưa cho cô ấy chút gạo thịt rau củ!"
Thường Yến Hành nghe xong cũng gật đầu mỉm cười: "Nếu Dục Trinh có giác ngộ bằng một nửa em cũng sẽ không thê lương như ngày hôm nay." Phùng Chi ghé vào trước mặt hắn hỏi: "Chuyện bức thư anh biết hết rồi sao?"
Thường Yến Hành nhẹ "Ừ" một tiếng: "Anh từng tham gia tiệc rượu của hiệu buôn tây Thái Cổ, gặp Ngụy Tôn Á, anh ta có nhắc tới em, anh mới biết được em đã từng tham gia phỏng vấn của bọn họ, lại đi hỏi Thường Bảo, hai ba câu ông ta liền khai hết." Hắn hơi ngừng lại, ôn hòa nói: "Còn giận sao?" Phùng Chi lắc đầu, chuyện xưa như mây khói mà thôi, cứ mãi dây dưa chẳng khác nào mua dây buộc mình, người phải tiến lên phía trước, cô lại nói: "Có chút tiếc nuối, không được đọc thư của anh." Lắc lắc cánh tay hắn: "Anh nhớ lại một chút, anh viết những gì, nói cho em nghe nhé!" Viết thì dù có buồn nôn như thế nào thì cũng có thể viết ra được, muốn nói ra từng chữ một thì khó có thể mở miệng được, Thường Yến Hành đành nói quên rồi, cô không tin, Nhị gia trí nhớ không ai có thể so bì được, nhất quyết làm nũng quấn lấy hắn, hắn bị nhõng nhèo cười nói: "Cũng được! Nhưng em cũng phải xuất ra một chút thành ý chứ nhỉ."
Thành ý?! Phùng Chi nhìn mặt hắn, làm vợ chồng lâu vậy rồi, một ánh mắt cô cũng có thể hiểu hắn nghĩ gì, ngay lập khắc mặt cô đỏ bừng lên, sóng mắt lưu chuyển, xưa nay chuyện giường chiếu đa phần là do Thường Yến Hành chủ động, gần đây cô cũng đọc rất nhiều sách trong thư phòng, trong đó cũng không thiếu chuyện dã sử hương diễm, tình thú hẳn là hai bên cùng nhau... Vì thế cô cắn cắn môi, ngồi dậy, cởi nút áo đến dưới nách. Thường Yến Hành gác tay ra sau đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn cô, tóc mây được buộc gọn lại đằng sau, trước nay đều được thắt bím trên vai, về sau lại thường búi tóc thành hình tròn ở đằng sau, lộ ra cần cổ dài trắng trẻo quyến rũ, Dục Trinh cũng búi tóc nhưng không xinh đẹp như cô, theo từng nút áo được cởi ra lộ ra áo lót bên trong, vải lanh thuần trắng, trên thị trường gọi là "Bay qua biển", bởi vì nó khá nhẹ, gió thổi liền lay động, như con sóng bạc dập dềnh, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, hai luồng gò bồng bên trong cao ngất, đầu vú còn đỏ ửng, giống như bị người ta mút, dần dần sưng cứng lên, trước lớp sa mỏng trở nên ẩn hiện mờ ảo, có một loại dụ hoặc khác.
Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống, thấy Phùng Chi dừng động tác, vội nói: "A Chi yêu quý, thấy chữ như gặp mặt, nỗi nhớ nhung trong đêm khuya tĩnh lặng trào dâng như nước, em chắc cũng giống anh trằn trọc khó ngủ chứ!" Muốn nói lại thôi.
Phùng Chi nghiêng đầu lắng nghe: "Sao không nói tiếp?" Thường Yến Hành nở nụ cười tinh quái: "Em thoát sườn xám, cũng chỉ đủ một câu này thôi."
Phùng Chi có chút ngượng ngùng cởi hết, đành bò lên trên người hắn, cúi đầu liếm hầu kết của hắn, từng chút một: "Còn nũa mà?" Cởi bỏ vạt áo hắn, lộ ra lồng ngực cường tráng, tay cô trượt vào trong vuốt ve đầu vú của hắn.
Giọng nói của Thường Yến Hành trở nên thô suyễn: "Anh thường nhớ lại dư vị đêm đó, chúng mình thổ lộ tâm ý với nhau, hoan ái suốt đêm, nhớ tới em ở dưới người anh rên rỉ kiều suyễn, nhuỵ hoa vì anh mà nở rộ, lại giống như một con cá đuôi bạc bị giam cầm bên dưới anh vẫy đuôi, đôi môi lúc đóng lúc mở mặc anh hôn môi, anh hận không thể mọc cánh lập tức bay về bên em, bị em ép chết cũng cam nguyện." Hầu kết đột nhiên bị đau hóa ra Phùng Chi cắn hắn một cái tuy không nặng nhưng vẫn thấy đau: "Anh lại viết những dâm từ lãng ngữ ở trong thư sao, quả thật không biết xấu hổ." Cô nghĩ đến chuyện bức thư bị Dục Trinh đọc hết rồi, càng cảm thấy xấu hổ muốn chết, đầu ngón tay nhéo đầu vú hắn một cái, tuy người Thường Yến Hành có làm bằng sắt cũng không khỏi rên lên một tiếng: "Còn có, có muốn nghe hay không."
"Nếu là những lời vừa rồi thì thôi, em không muốn nghe." Phùng Chi muốn lật người xuống dưới, hắn nắm lấy cánh tay cô ngăn cản: "Thật không muốn nghe, bên dưới không phải những lời đó."
"Vậy anh nói tiếp đi!" Cô dừng lại.
Thường Yến Hành thừa dịp bĩu môi: "Bên dưới!" Da mặt hắn dày như tường thành.
Phùng Chi cúi đầu hôn đầu vú hắn, học tập hắn bình thường khiêu khích cô, vừa liếm vừa hút ngậm hết vào trong miệng, nghe hắn nói tiếp: "Thư của em anh đã nhận được, cũng đã đọc vài lần, em nói sẽ cho anh một tin rất mừng lớn nhưng lại không nói rõ, rất là kính thích sự tò mò của anh, chút tâm tư giảo hoạt của em bắt nạt anh không biết gì sao, là thúc giục anh mau chóng trở về phải không! Cả ngày lẫn đêm anh đều xử lý công vụ, bây giờ có thể về trước được mấy ngày, anh cũng đổi vé xe lửa thành tối nay, nếu không có gì ngoài ý muốn, em nhận được bức thư này là sau năm ngày nữa, chắc anh sẽ đứng trước mặt em đó." Hắn chợt cảm thấy trước ngực có gì rơi xuống, từng giọt từng giọt, ẩm ướt lành lạnh, hắn sờ mặt cô: "Sao lại khóc?"
"Không khóc!" Ngữ khí mơ hồ né tránh, cô vươn đầu lưỡi vẽ vòng tròn ở rốn của hắn, cơ bụng sáu múi cuồn cuộn, lông kéo dài đến cạp quần.
Cô liếm ngược đám lông tóc đó, một đường xuống dưới, lại dùng miệng cắn nút thắt dây lưng quần hắn, nâng đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn: "Còn không?"
← Ch. 117 | Ch. 119 → |