Tứ tiểu thư xuân tâm nhộn nhạo
← Ch.042 | Ch.044 → |
Ngây người trong nháy mắt, ánh mắt Vân Lãnh Ca chuyển sang hướng khác, lén bĩu môi, nam sắc họa nhân, yêu nghiệt như thế vẫn là kính nhi viễn chi thì tốt hơn.
Mộ Dung Diệp nghe thấy tiếng chung quanh hít khí lạnh, độ cong nơi khóe miệng càng lớn hơn, phút chốc cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, ánh mắt tùy ý liếc nhìn lên Vọng xuân lâu.
Hạ Yên Nhi đứng bên cửa sổ nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của Mộ Dung Diệp, ánh mắt si ngốc, hồn nhiên quên mất bản thân đang ở đâu, đến khi Mộ Dung Diệp kéo màn xe ra, lộ hình dáng, ánh mắt ái mộ mới dời khỏi mặt hắn.
Có thể là do ánh mắt quá mức nóng bỏng, Mộ Dung Diệp nhìn lướt qua bên này, đương nhiên thấy được ánh mắt Hạ Yên Nhi chất chứa bao nhiêu thâm tình, bóng dáng phản đối của Vân Lãnh Ca cũng thu vào đáy mắt, nhất thời đôi mắt đào hoa của Mộ Dung Diệp hơi hơi nhướng lên, nhếch môi mỉm cười đầy tà mị, lười biếng với lầu trên.
Động tác bĩu môi của Vân Lãnh Ca còn vương ở khóe môi, rồi đột nhiên thấy Mộ Dung Diệp nhìn lên lầu, thầm nghĩ không tốt, ai biết vị Chiến thần đại danh đỉnh đỉnh này có phải là người có thù tất báo như tiểu nhân không, trong lòng ảo não, bản thân lập tức thu cảm xúc hòa nhã lại, còn phải giáp mặt gặp đương sự nữa.
Nhìn mắt thiếu nữ thanh lệ chợt lóe lên tia ảo não, trong mắt Mộ Dung Diệp mang theo nghiền ngẫm nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng mặc một thân bạch y, dung mạo thoát tục, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần, tuổi tuy nhỏ, nhưng quanh thân tràn đầy tự tin và khí độ trầm ổn, khiến cho người ta nhìn không khỏi ghé mắt quan sát nhiều hơn.
"Mộ Dung Thế tử ở nhìn cái gì?" Khóe miệng Thượng Quan Hạo khẽ nhếch lên cười hỏi, một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm dung mạo mỹ lệ của Mộ Dung Diệp.
Thượng Quan Hạo là nam tử, trước kia đã từng gặp Mộ Dung Diệp trong yến hội, đương nhiên cũng không đến nỗi nhìn hắn đến ngơ ngẩn như những người khác, cho nên Mộ Dung Diệp mới yên lòng dời tầm mắt sang chỗ khác.
"Nhìn con mèo nhỏ đầy ngạo khí vừa chạy trên lầu." Mộ Dung Diệp thu hồi tâm tư, trả lời không chút để ý.
Mọi người đều bắt chước Mộ Dung Diệp nhìn lên lầu, Vân Lãnh Ca vội co người lại, trước ánh mắt của mọi người nàng đành lui vào nhã gian, âm thầm nghiến răng, ngươi mới là con mèo nhỏ đấy, cả nhà ngươi mới là con mèo nhỏ. -. -
Trong lòng Hạ Yên Nhi cảnh giác cũng muốn nhanh chân rời khỏi cửa sổ, không ngờ Mộ Dung Diệp liếc mắt một cái đã khiến nàng mất hết hồn phách, mặt đỏ tim rộn, tuy lòng thúc giục bản thân rời đi, nhưng chân không nỡ bước mắt vẫn dính trên người hắn.
Dân chúng và đám người Thượng Quan Hạo thấy dáng người xinh đẹp ở Vọng xuân lâu, trước cửa sổ có mấy dáng người yểu điệu dịu dàng, dân chúng đứng ở xa không thấy rõ khuôn mặt của nữ tử trước cửa sổ, nhưng đám người Thượng Quan Hạo thường ngày đều luyện võ, nhãn lực đương nhiên người thường không thể so sánh được, liếc mắt một cái đã nhận ra một trong hai người đó là dòng chính nữ của Hạ tướng quân.
Thượng Quan Hạo nhìn thấy ánh mắt tình tứ sâu nặng của Hạ Yên Nhi, đồng tử hơi co lại, nếp nhăn giữa lông mày càng rõ hơn.
Thượng Quan Thành không buông tha chút biểu cảm nào trên mặt thái tử, chăm chú nhìn biểu hiện nhàn nhạt trên mặt hắn, nụ cười giả ý lúc trước càng trở nên rõ ràng hơn.
"Tiểu miêu mị thì không thấy, con cừu nhỏ tình thâm thì bổn hoàng tử thấy rồi." Thượng Quan Thành ngụ ý, cố ý làm cho Thượng Quan Hạo cảm thấy ngột ngạt, lơ đãng nhìn thoáng qua cửa sổ, miễn cưỡng nói.
Trên đó rõ ràng chỉ có đại gia tiểu thư, làm gì có con mèo nhỏ hay con cừu nhỏ nào chứ, dân chúng thu hồi tầm mắt, có chút nghi hoặc nhìn Mộ Dung Thế tử cười tà mị, nhưng Thế tử đã nói có mèo chạy tới, thật giả cũng không cần kiểm tra, nhưng người có tâm tư đoán rằng, e là con mèo nhỏ trong miệng Mộ Dung Thế tử muốn chỉ vị khuê tú trong cửa sổ đó thôi.
"A, cũng có thể là bản Thế tử hoa mắt rồi." Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca lắc mình một cái đã rời khỏi trong nháy mắt, mắt phượng ngưng lại, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, buông màn xe xuống, không muốn vòng vèo với mấy người này nữa, lập tức mở miệng nói, "Thái tử hãy mang bản thế tử vào cung phục mệnh trước đi, để hoàng thượng khỏi sốt ruột chờ, là sai lầm của bản thế tử."
Hạ Yên Nhi thấy dân chúng trên đường đều nhìn về phía nàng, trong lòng tràn ngập tức giận, nàng đường đường là dòng chính nữ của Tướng quân, thân phận cao quý, dung mạo hơn người, làm sao có thể để một đám người thân phận đê tiện nhìn thẳng vào mình được, trong lúc nhất thời tức giận hòa với niềm vui sướng trong lòng, căm giận kéo tay Hạ Ngữ Nhi rời khỏi cửa sổ.
Tất nhiên Vân Xuân Ca là tiểu thư khuê các không thể xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người, nên đã thu hồi tâm tư, thu biểu cảm lại, cũng bước nhanh đi vào nhã gian.
Nữ tử trước cửa sổ chỉ còn lại Vân Thu Ca, nàng không chút chú ý tới mấy người bên cạnh đã đi khỏi, trên mặt luôn hàm chứa nụ cười e lệ, không biết đạo lý nữ tử phải né tránh ánh mắt của nam tử, hai mắt tràn đầy kinh diễm, hiển nhiên là đã bị dung nhan của Mộ Dung Diệp làm lóa mắt.
Mà đối với ánh mắt của dân chúng nhìn về phía nàng, Vân Thu Ca dương dương đắc ý, nàng trời sinh mỹ mạo, ngày thường ru rú trong hậu viện Tướng phủ, hôm nay khiến cho dân đen trên đường này mở rộng tầm mắt cũng tốt, Tướng phủ cũng có một vị dung mạo hơn người, không kém gì Vân Lãnh Ca, tứ tiểu thư.
Hạ Yên Nhi bên cạnh đã sớm không còn bộ dáng si tình như vừa rồi, cười nhạt chăm chú nhìn nàng, hàm ý trong mắt không thể khiến nàng không phiền chán.
Hôm nay Vân Thu Ca theo mình xuất phủ, nếu nàng truyền ra thanh danh không tốt hoặc ảnh hưởng đến danh dự của nữ tử, chỉ sợ Tam di nương nhất định sẽ níu chặt mình không tha, vốn đang chuẩn bị quan hệ hợp tác chắc chắn sẽ lập tức tan biến, bên lão phu nhân nàng cũng không thể nói gì.
"Tứ muội, nội dung《Nữ Giới》ra sao đã quên rồi à? Muốn khi về phải sao chép à?" Vân Lãnh Ca đã ngồi an ổn từ sớm, thu biểu cảm dương dương đắc ý của Vân Thu Ca vào trong mắt, bưng lên nước trà trên bàn, cái miệng nhỏ lướt qua, ẩn ẩn mở miệng nói, nhắc nhở nàng chớ quên đức hạnh nữ tử.
Vân Thu Ca như từ trên cao nhìn xuống, đang hưởng thụ nghe mọi người khen ngợi, nghe vậy lưng chợt lạnh một chút, nhất thời đắc ý khiến bản thân luống cuống, nhã gian còn có người ngoài ở đây, chẳng những để cho người khác chê cười bản thân, còn khiến Vân Lãnh Ca có được cơ hội ỷ vào thân phận dòng chính nữ mà răn dạy mình.
Không tự chủ được nắm chặt khăn lụa trong tay, Vân Thu Ca trên mặt thì ngượng ngùng, trong lòng thì giận Vân Lãnh Ca không thức thời, không để ý đến sắc mặt Hạ Yên Nhi và Hạ Ngữ Nhi đang xem kịch vui, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Vân Lãnh Ca một cái, xoay người đi vào nhã gian không cam lòng ngồi xuống.
"Mộ Dung Thế tử tuấn mỹ như thiên nhân, khó trách tròng mắt mọi người đều nhìn đến ngây người, Hạ nhị tiểu thư, tiểu thư nói phải hay không?" Chỉ để người khác nhìn mình diễn trò không phải là tính tình của Vân Lãnh Ca, nghiêng mắt thấy ánh mắt cười nhạo của Hạ Ngữ Nhi và ánh mắt ẩn ẩn mang theo thâm ý của Hạ Yên Nhi, Vân Lãnh Ca nhìn lướt qua Hạ Yên Nhi, tay nhỏ bé vuốt ve ti đái mềm mại nhẵn nhụi bên hông, giọng nói nhàn nhạt.
"Nhị tỷ nói không sai, hôm nay ta cũng là lần đầu tiên thấy được thế tử, Thế tử chẳng những tuấn mỹ như vậy, mà còn là chiến thần đông dương, thiếu niên anh hùng chính là nói người nam tử như vậy rồi." Vân Thu Ca có chút xấu hổ, vừa mới ngồi xuống đã nghe Vân Lãnh Ca nhắc tới Mộ Dung Diệp, kềm nén tâm tư trong lòng sắp dâng trào, sốt ruột khó nén tiếp lời.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |