Đi sâu vào bên trong hoàn cảnh khó khăn gặp phải độc xà
← Ch.147 | Ch.149 → |
Trong bóng đêm tối đen vẫn đầy những ngôi sao, chỉ là lúc này Tần Thư Dao đã không còn hứng thú thưởng thức cảnh đêm như vậy nữa.
Bầy sói không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.
"Không bằng chúng ta chạy trốn trước."
Hiện tại ở trước mặt bọn họ có hai con đường, một là đi sâu vào bên trong thế giới không biết gì đó, không biết còn phải gặp những thứ gì đáng sợ nữa. Một con đường khác là đi tới vùng khí độc như mê cung kia, nơi đó khí độc nồng đậm, muốn từ nơi nào chạy ra ngoài, sợ là cũng khó càng thêm khó.
Tuy rằng phía trước là một thế giới không biết gì, nhưng vẫn tốt hơn ở chỗ này chờ chết. Cho nên Mộ Thiếu Dục lập tức gật đầu nói: "Đi thôi!"
Hai người bọn họ một người giơ một cây đuốc, tiếp đó đi về phía trước.
Bầy sói sau lưng vẫn còn theo sát sau lưng bọn họ, chỉ là chúng nó không dám đi theo quá gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
Tần Thư Dao thấy thế trái tim thấp thỏm cũng hơi chút thả lỏng, tối thiểu hiện tại bầy sói đó vẫn có điều cố kỵ bọn họ.
Hai người bọn họ lại tiếp tục đi thêm một đoạn đường nữa, trời cũng dần dần phát sáng. Lúc này Tần Thư Dao chỉ cảm thấy mệt mỏi không thôi, rất muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Thể lực của Mộ Thiếu Dục vẫn còn không tệ lắm, không cảm giác được có gì không khỏe với không ổn cả.
"Ta đi không nổi nữa!" Tần Thư Dao chật vật ngồi ở trên một tảng đá lớn, tiếp đó mở miệng thở hổn hển.
Mộ Thiếu Dục thấy dáng vẻ này của nàng, thì biết nàng đã cạn kiệt sức lực, cần phải nghỉ ngơi một lát.
Lúc này hắn phát hiện những con sói kia dường như không đuổi theo kịp, điều này cũng làm Mộ Thiếu Dục hơi chút thả lỏng cảnh giác. Hắn nhìn dáng vẻ chật vật của Tần Thư Dao, thân thể suy yếu, chán nản một trận, hắn không nên mang theo Tần Thư Dao đến chỗ này
Nếu chỉ có một mình hắn mà nói, sao hắn lại e ngại những con sói đó.
"Nàng nghỉ ngơi một lát trước, ta ở chỗ này canh cho nàng."
Tần Thư Dao nghe thế, trong lòng ấm áp một trận, sợ hãi cùng với vô thố cũng lập tức biến mất. Nàng hơi gật đầu, dựa vào trên một cái cây, chậm rãi ngủ.
Mộ Thiếu Dục luôn canh giữ ở bên cạnh Tần Thư Dao, mắt cũng không nhắm một cái. Hắn thỉnh thoảng nhìn cảnh sắc xung quanh, hắn cảm thấy nếu chỉ cần bầy sói kia đến, như vậy những người chuyên đi hái thuốc cũng không đến mức dám đi vào nơi này.
Dù sao nơi này có nhiều dược liệu trân quý, chỉ là không nhìn thấy Thiên Tằm Hồng Đậu.
Hơn nữa hắn phát hiện hắn đợi ở chỗ này lâu như vậy, bầy sói kia vẫn không dám đi vào, chỉ đứng xa xa nhìn bọn họ. Là thật sự sợ bọn họ hay nơi này có thứ gì đó khủng bố hơn.
Hắn không nói nghi hoặc trong lòng mình cho Tần Thư Dao nghe, là vì không muốn để cho nàng lo lắng.
Trời đã dần dần sáng hẳn, lúc này Mộ Thiếu Dục đã có thể nhìn thấy rõ ràng số lượng bầy sói kia. Bầy sói này nhìn sơ qua cũng phải nhiều hơn ngày hôm qua. Nhưng ngay cả bầy sói có nhiều như vậy, chúng nó cũng không dám xông lên trước công kích bọn họ.
Mộ Thiếu Dục lại nhìn bốn phía, nhưng cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn. Tuy cảm thấy nghi hoặc, lại cũng chỉ có thể ở trong này nghỉ ngơi trước cái đã, nếu đụng phải thứ gì đó vậy cũng có thể lực mà chống lại.
Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng không thả lỏng cảnh giác.
Bầy sói này hoàn toàn không dám xông lên phía trước, ngược lại vẫn duy trì cảnh giác.
Tia sáng mặt trời thứ nhất chiếu vào lên mặt bọn họ, Tần Thư Dao khó chịu nhíu mày, tiếp đó lại nâng tay lên che ánh nắng mặt trời trước mắt.
Lúc này bầy sói đó đã hoàn toàn rời đi, Mộ Thiếu Dục cảm thấy tình hình càng không ổn, chỉ là hắn không nói dự cảm này cho Tần Thư Dao nghe.
Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn một phiến rừng cây xinh đẹp này, kích động và bất lực trong lòng lập tức biến mất không thấy. Nàng nhìn xung quanh một chút, thấy không có bầy sói, nghi ngờ hỏi: "Chúng nó đều chạy đi rồi?"
Mộ Thiếu Dục khẽ gật đầu, nhưng không nói tiếp gì nữa.
Tần Thư Dao thấy hắn không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Chỉ là khi một lọn tóc bay tới trước mặt nàng, làm nàng rất khiếp sợ. Nàng vội vàng cầm lấy lọn tóc đó tỉ mỉ nhìn, thật sự là một lọn tóc màu trắng. Sau đó vội vàng nhìn tóc của nàng, phát hiện tóc của nàng có đen có trắng, xem ra không trắng toàn bộ.
Nàng kích động đưa hai bàn tay của mình ra nhìn kỹ, lại phát hiện hai bàn tay cũng không còn mịn màng như trước thậm chí có nếp nhăn. Nàng mới trúng độc ngày thứ hai, tại sao có thể như vậy?
Khi Mộ Thiếu Dục nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, cũng rất khiếp sợ, chỉ là trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, chỉ hơi nhíu mày mà thôi.
Tần Thư Dao chạy đến bên hồ, lại tỉ mỉ nhìn mặt mình, phát hiện trên mặt mình cũng có chút nếp nhăn. Còn như vậy nữa, chỉ cần mười ngày, nàng sẽ lập tức biến thành một phụ nhân trung niên rồi.
Nàng ngẩn người ngồi trên mặt đất, trong lòng cực kỳ phức tạp, cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ tới bản thân sẽ trong một đêm già đi nhiều như vậy.
Lúc này Mộ Thiếu Dục đi đến bên cạnh nàng, vươn bàn tay thon dài mà lại rắn chắc ra, nói: "Đi thôi!"
Tần Thư Dao ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng mà trong trẻo của Mộ Thiếu Dục, trong lòng mất mát một trận. Hiện tại nàng chắc chắn rất khó coi, làm sao người nam nhân này có thể thích bản thân được đây!
Chỉ là hiện tại không phải thời điểm nàng bi thương hối tiếc, nàng cần phải đi ra ngoài. Chỉ có đi ra ngoài, Mộ Thiếu Dục mới có thể mang Thiên Tằm Hồng Đậu về đến kinh thành.
Tần Thư Dao không nắm tay hắn, tự mình đứng lên, lại phủi bụi trên người, trên mặt khôi phục lại lạnh nhạt như bình thường: "Hiện tại chúng ta đi nơi nào?"
Phía sau là bầy sói cùng với khí độc, phía trước là không biết đường. Đường phía sau đã không thể đi, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Thực ra, cho dù Mộ Thiếu Dục không nói, nàng cũng biết nên đi về bên kia.
Quả nhiên Mộ Thiếu Dục chỉ vào con đường phía trước: "Chúng ta cứ tiếp tục đi về phía trước. Nói không chừng con đường này có thể đi ra khỏi nơi này!"
Tần Thư Dao cũng không dị nghị gì, gật đầu.
Trên một đường này cũng không có mãnh thú gì, chỉ là chỗ này vô cùng yên tĩnh, vừa mới bắt đầu hai người bọn họ không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng sau khi đi mấy khắc thời gian, xung quanh này ngay cả tiếng chim hót cũng không có. Hơn nữa xung quanh cũng càng ngày càng ẩm ướt, cảnh sắc cũng không còn đẹp như trước đó.
Chẳng lẽ bọn họ lại đi vào bên trong vùng khí độc?
Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục luôn nhếch môi, cái gì cũng không nói.
Lại đi thêm một đoạn đường ngắn, rốt cuộc bọn họ nghe được chút âm thanh, chỉ là âm thanh kia nghe có chút kỳ lạ, đều là tiếng xì xì. Tần Thư Dao chưa nghe âm thanh này bao giờ, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục.
Mộ Thiếu Dục làm động tác chớ có lên tiếng, Tần Thư Dao lập tức không nói gì.
Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện xung quanh đây bò đầy rắn, hơn nữa đều ở trên cây trên đỉnh đầu bọn họ. Tần Thư Dao vừa thấy lập tức nổi da gà toàn thân, thân thể cũng không kiềm chế được mà run rẩy.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải chết ở chỗ này sao? Trở thành thức ăn cho rắn?
Hiện tại thì Mộ Thiếu Dục đã hiểu vì sao bầy soi không đi theo bọn họ, thì ra nơi này có nhiều rắn như vậy, hơn nữa những con rắn này đều là rắn độc.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |