Tìm thuốc trong núi gặp phải độc xà
← Ch.134 | Ch.136 → |
Vạn Trùng độc là từ mấy trăm con độc trùng, lấy chất độc trên thân con rắn độc nghiên cứu chế tạo thành độc thuốc độc. Loại độc này không nhiều lắm, dù sao quá trình chế độc này rất khó khăn và nguy hiểm.
Nhưng mà bản thân Hắc Liên giáo chính là tà giáo, lại cực kỳ thích những vật có độc, cho nên hiện tại cũng chỉ có Hắc Liên giáo mới có Vạn Trùng độc. Chỉ là Hắc Liên giáo lại lấy cho nó một cái tên khác là Vô Ưu đan!
Bạch Thiển cũng chỉ nghe nói từ người khác, muốn giải loại độc này rất khó khăn. Là phải tìm đủ bảy bảy bốn mươi chín loại dược liệu mới có thể giải độc. Nhưng mà có vài loại dược liệu rất khó tìm.
Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, mày nhăn càng chặt. Lúc trước Mộ Thiếu Dục vì bản thân mới có thể trúng độc, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì mà hắn ăn độc được, nhưng mà nàng đều hi vọng có thể giúp Mộ Thiếu Dục giải độc.
"Vậy bảy bảy bốn mươi chín loại hoa cỏ kia? Đều ở Nam Tĩnh sao?"
Bạch Thiển cau mày, tinh tế nhớ lại một chút, mới nhẹ giọng nói: "Ta cũng nhớ không rõ, nhưng mà trong sách nhà ta có ghi lại, chúng ta có thể trở về tìm xem!"
Tần Thư Dao nghe vậy lập tức nói: "Vậy hiện tại lập tức đi xem!"
Hai người bọn họ hoàn toàn quên mất Mộ Thiếu Dục bên cạnh, Mộ Thiếu Dục đi đến trước mặt bọn họ, nói với Bạch Thiển: "Ngày mai cô nương mang quyển sách đó đến cho ta mượn." Nói xong cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người rời đi.
Tần Thư Dao nhìn bóng lưng lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục, bỗng nhiên chạy tới, lôi kéo cánh tay của hắn nói: "Không phải ta vì ngài, ta chỉ không muốn nợ nhân tình của ngài!" Nói xong bỏ tay Mộ Thiếu Dục ra, sau đó lập tức đi về phía nhà trúc.
Phong thổ nhân tình ở Nam Tĩnh rất đặc biệt, cho dù Bạch Tu Sinh là tộc trưởng, cũng sống ở trong nhà trúc, chỉ là lớn và hoa lệ hơn những người khác mà thôi.
Bạch Thiển nhìn bóng lưng của Mộ Thiếu Dục ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ lên. Dọc theo đường đi hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đều vẫn duy trì khoảng cách nhất định, thậm chí có thể nói là cố ý xa lạ.
Cho nên trong lòng Bạch Thiển mới có thể ôm lấy một chút hi vọng, nhưng sau khi trở lại trong tộc, Mộ Thiếu Dục lại cự tuyệt phụ thân nàng cầu thân. Điều này làm cho nàng cực kỳ ảo não, thậm chí cho rằng Mộ Thiếu Dục thích Tần Thư Dao.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy hai người bọn họ lạnh lùng như vậy, trong lòng lại dấy lên một chút hi vọng.
Nàng đi đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, giọng điệu cũng trở nên càng thêm dịu dàng: "Dục ca ca không cần lo lắng, muội sẽ giúp Dục ca ca tìm được những loại dược liệu kia, để giải độc cho Dục ca ca!"
Lúc này Mộ Thiếu Dục mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Bạch Thiển, sau đó lạnh lùng nói: "Không cần."
Trong lòng Bạch Thiển lại có một trận mất mát, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục phải đi, cũng vội vàng đi theo. Nhưng mà lại sợ nghe được lời nói lạnh lùng của hắn, cho nên không dám nói nữa, chỉ có thể luôn lẳng lặng đi sau lưng Mộ Thiếu Dục.
Ngày hôm sau, Bạch Thiển lấy sách ra, hơn nữa giúp Mộ Thiếu Dục ghi bảy bảy bốn mươi chín loại dược liệu kia ra. Trong những loại dược liệu này còn có một loại là Thiên Tằm Hồng Đậu.
"Những thứ này đều có thể tìm được ở Nam Tĩnh sao?" Tần Thư Dao nhìn thấy Thiên Tằm Hồng Đậu cũng ở trong đó, trong lòng có chút kích động.
Bạch Thiển cười gật đầu: "Đó là đương nhiên. Mặc dù Nam Tĩnh chúng ta có không ít địa phương có khí độc, nhưng cũng là hoa cỏ quý hiếm, địa linh nhân kiệt. Tuy rằng những thứ này có không ít thứ sinh trưởng ở bên trong khí độc, nhưng chỉ cần mang theo khăn che mặt mà ta tự làm, là có thể thuận lợi."
Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, lập tức hỏi: "Ngươi làm khăn che mặt?"
"Đúng vậy! Dùng thuốc nước thấm vào khăn che mặt, khí độc sẽ không xâm nhập vào thân thể được!"
Đám người Tuyết Ảnh nghe xong lập tức hoan hô: "Cứ như vậy, chúng ta sẽ không còn sợ khí độc này nữa!"
Thanh Ngọc cũng cười nói: "Hôm nay chúng ta phải đi hái những thảo dược đó, nhưng nhiều thảo được như vậy, chúng ta vẫn nên phân công nhau hành động. Tranh thủ đến lúc trăng tròn tiếp theo, đã chuẩn bị xong những thảo được đó!"
Lúc trước Mặc Kiếm đã đưa ra mười lăm loại thảo dược, cho nên chỉ cần tìm ba mươi bốn loại là được rồi.
Trong ba mươi bốn loại này có những loại dễ tìm, nhưng mà đại đa số đều tương đối khó tìm. Muốn tìm ra trong vòng mười lăm ngày, cũng không dễ dàng như vậy.
Bạch Thiển lo lắng nhìn Mộ Thiếu Dục, nhẹ nhàng cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Ta sẽ mau chóng giúp các ngươi làm xong khăn che mặt!" Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Đám người Thanh Ngọc và Tuyết Ảnh hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ áy náy.
Dù sao bọn họ tới nơi này, là muốn diệt tộc. Tuy rằng Bạch Thiển là bọn họ cứu sống, nhưng mà hiện tại nhìn thấy Bạch Thiển vì bọn họ nghiêm cẩn như vậy, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục, thấy hắn vẫn vẻ mặt không biểu cảm, nhất thời không biết ý nghĩ trong lòng hắn thế nào.
Bạch Thiển làm khăn che mặt rất nhanh, chỉ vì đi vào bên trong khí độc rất nguy hiểm. Cho nên bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa tốt nhất không cần qua đêm ở bên trong khí độc.
Bởi vì đêm đã khuya, cho nên khí độc bên trong chướng khi càng nồng đậm hơn.
Cho nên mọi người lại nghỉ ngơi thêm một ngày, đợi đến ngày hôm sau mới bắt đầu xuất phát.
Lần này chia làm ba tổ, Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao và Bạch Thiển. Tuyết Ảnh, Ngưng Sương và Thanh Ngọc, mà Mặc Kiếm và Thi Vận đi cùng nhau. Hai người bọn họ đều võ công cao cường. Chỉ để lại một mình Tĩnh Nguyệt ở trong nhà.
Đối với hoàn cảnh xung quanh chỗ này Bạch Thiển rất quen thuộc, chỉ đi khoảng thời gian nửa ngày, cũng đã giúp Mộ Thiếu Dục tìm được hai loại thảo dược.
Tần Thư Dao một lòng muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu, dọc theo đường đi đều trắng xóa một mảnh, nếu không phải Bạch Thiển dẫn đường, bọn họ cũng đã sớm lạc đường rồi.
"Thiên Tằm Hồng Đậu ở đâu?"
Bạch Thiển không quay đầu lại, giọng nói mang theo một ít mệt mỏi: "Thiên Tằm Hồng Đậu không sinh trưởng ở trong này, là ở một bên khác, chúng ta tìm những loại thảo dược khác trước!"
Tần Thư Dao cũng biết giờ phút này gấp cũng không được, cho nên cũng không có hỏi lại.
Mộ Thiếu Dục luôn đi sau lưng Bạch Thiển, bỗng nhiên Bạch Thiển trượt chân, Mộ Thiếu Dục vội vàng ôm lấy người Bạch Thiển. Bạch Thiển quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Mộ Thiếu Dục nhíu mày kiếm lại, trong lòng ngẩn ra, lập tức cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Dục ca ca!"
Tuy rằng trong giọng nói của Bạch Thiển mang theo một chút lạnh lùng, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn ngập chờ mong. Nàng hi vọng Mộ Thiếu Dục có thể ôm nàng thêm một lát.
Nhưng kế tiếp Mộ Thiếu Dục lập tức nới tay, lạnh như băng nói: "Nơi này độc khí nhiều quá, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước. Chờ ngày mai lại tiến vào!"
Bạch Thiển nghe vậy trong lòng mang theo một chút vui mừng, nàng cảm thấy Mộ Thiếu Dục sợ nàng bị thương, cho nên mới như thế.
Nàng một lòng muốn vì Mộ Thiếu Dục nhanh chóng tìm được thuốc giải, nàng quay đầu, lộ ra tươi cười ngọt ngào: "Ở cách đó không xa có một đóa hoa Thủy Vũ, chờ hái được hoa Thủy Vũ này, chúng ta sẽ trở về!"
Tần Thư Dao cùng đi ngoại trừ muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu ra, càng nhiều hơn là để cho trong lòng mình dễ chịu một chút. Dù sao Mộ Thiếu Dục trúng độc là do nàng, nàng cũng không muốn thiếu nợ Mộ Thiếu Dục.
Hoa Thủy Vũ không khó tìm, cũng không khó hái. Cho nên hái được rất nhanh.
Chỉ vì trong lòng Bạch Thiển vui mừng, mà Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao không thoải mái với hoàn cảnh xung quanh, mà Mộ Thiếu Dục bởi vì trúng độc, thân thể kém rất nhiều. Mà khinh công cũng kém hơn trước kia rất nhiều.
Cho nên bọn họ hoàn toàn không cảm giác được xung quanh có hơi thở nguy hiểm.
Sau khi Bạch Thiển hái được hoa Thủy Vũ, để ở trong sọt.
Nàng quay đầu cười nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, đang muốn đi về phía hắn, bỗng nhiên một con rắn độc màu xanh biếc mở to mồm ra hung hăn cắn vào trên cánh tay của Bạch Thiển.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |