Trước mặt mọi người biểu hiện tìm cảm sâu nặng
← Ch.132 | Ch.134 → |
Bạch Thiển cười khẽ chớp chớp mắt, đi đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, không hề cố kỵ lôi kéo cánh tay Mộ Thiếu Dục, cười nói: "Ngươi gọi ta Thiển Thiển là được. Bởi vì ta ra ngoài hái thuốc, không cẩn thận lạc đường. Ngươi có thể đưa ta trở về không?"
Mộ Thiếu Dục bất động thanh sắc đẩy tay của Bạch Thiển ra, sau đó lạnh lùng nói: "Chúng ta không tiện đường!"
Bạch Thiển một chút cũng không cảm giác thấy Mộ Thiếu Dục lạnh nhạt, nét mặt tươi cười như hoa: "Nhà của ta ở gần đây, con đường này thông hướng Nam Tĩnh, chẳng lẽ các ngươi muốn đi Nam Tĩnh sao? Chúng ta vừa vặn cùng đường!"
Bạch Thiển lại nhìn người xung quanh, sau đó lại chạy đến bên cạnh Tần Thư Dao, lôi kéo cánh tay của nàng nói: "Diện mạo của vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp! Vừa rồi đa tạ các ngươi cứu giúp, tục ngữ đã nói, làm người tốt thì làm người tốt đến cùng, đưa phật phải đưa đến Tây Thiên. Tỷ tỷ khuyên nhủ vị đại ca ca này, giúp giúp muội nhé!"
Tần Thư Dao nhìn Mộ Thiếu Dục, nàng nhìn trang phục của Bạch Thiển hẳn là người Nam Tĩnh, đưa nàng ấy về nhà cũng không tính là gì, chỉ là bọn họ cũng đến tấn công Nam Tĩnh, dù sao hai phe cũng là kẻ địch!
Bạch Thiển thấy Tần Thư Dao cũng không nói chuyện, lại chớp chớp mắt, giọt nước mắt lớn lập tức chảy xuống, ngồi xổm xuống đất khóc lên: "Nơi này có thật nhiều mãnh thú, dọc theo đường đi ta vẫn luôn dè dặt cẩn trọng mà vẫn bị một con hổ theo dõi. Nếu không phải các ngươi đến kịp thời, lúc này ta đã sớm bị con hổ ăn mất rồi... Ta biết hiện tại nói các ngươi đưa ta trở về, là có chút quá đáng. Nhưng các ngươi nhiều người, lại cùng đường, ta cũng không ngồi ở trên xe ngựa các ngươi, không cưỡi ngựa của các ngươi, chỉ muốn đi cùng các ngươi. Như vậy ta cũng không cần lại sợ có mãnh thú đến ăn thịt ta!
Tuyết Ảnh thấy thế lập tức đau lòng, nói với Tần Thư Dao: "Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, cho dù ngồi ở trên xe ngựa của chúng ta cũng sẽ không chiếm chỗ nhiều!"
Tần Thư Dao cũng không để ý, chỉ là ở chỗ này cũng do Mộ Thiếu Dục định đoạt. Hơn nữa, lúc trước Mộ Thiếu Dục đã nói qua, dọc theo đường đi mà có chuyện gì đều phải nghe hắn. Cho nên vừa rồi Tần Thư Dao mới không tỏ thái độ gì.
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Bạch Thiển luôn ngồi trên mặt đất ôm đầu gối thấp giọng nỉ non, cuối cùng vẫn lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
Bạch Thiển sững sờ ngẩng đầu, không biết kêu nàng cùng đi, hay là kêu người hắn đi. Nhất thời nàng không biết nên làm thế nào cho phải.
Tần Thư Dao thấy tuổi nàng cũng lớn giống Tần Khả Cầm, cảm thấy mềm nhũn lập tức vươn tay, kéo nàng lên: "Nhanh đi thôi. Phải hai ngày nữa mới có thể đến Nam Tĩnh. Cũng không biết đoạn đường này ngươi đi đến thế nào!"
Bạch Thiển lập tức nín khóc mỉm cười, nàng lấy mu bàn tay lau nước mắt mình, sau đó cười nói: "Ta lạc đường năm ngày, đi thật lâu mới đi tới trên đường chính này, nhưng mà không nghĩ tới mới tìm được con đường chính này, đã gặp ngay con hổ. May mắn gặp được các ngươi, bằng không ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt!"
"Lên xe ngựa trước đi!"
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, lúc này Mộ Thiếu Dục đã ngồi lên ngựa của mình, cho nên Tần Thư Dao để cho Bạch Thiển ngồi lên xe ngựa của nàng.
Bạch Thiển nhìn thoáng qua xe ngựa xa hoa như vậy, nhịn không được cười nói: "Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng ngồi xe ngựa! Tỷ tỷ, tỷ thật tốt!" Nói xong lại vụng trộm nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục ngoài xe, nhẹ giọng hỏi: "Vị kia là phu quân của tỷ tỷ?"
Tần Thư Dao cũng nhìn Mộ Thiếu Dục, hai người bọn họ đã có hôn ước, chắc cũng xem như vậy, cho nên gật đầu.
Lúc này trên mặt Bạch Thiển lập tức lộ ra một chút vẻ tiếc nuối, chỉ là trong nháy mắt rồi biến mất.
Dọc theo đường đi, Bạch Thiển đều hi hi ha ha nói nhân tình phong thủy của Nam Tĩnh, Tần Thư Dao chỉ cảm thấy có chút hổ thẹn, cho nên cũng chưa từng đáp lại lời nàng ta.
Cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa với nàng ta, Tĩnh Nguyệt lại tò mò không thôi, luôn hỏi một chút việc.
Theo trong lời nói của Bạch Thiển, Tần Thư Dao cũng hiểu tuy hiện tại Nam Tĩnh nội chiến, nhưng mà không nghiêm trọng. Chỉ là do tộc trưởng Miêu Tộc lãnh đạo Nam Tĩnh, hiện tại đã lớn tuổi, muốn chọn tộc trưởng kế tiếp. Hơn nữa, người được chọn đều tự có người ủng hộ, nhân mã hai phe cũng không thiếu, cho nên, lão tộc trưởng mới do dự.
"Đi thêm một dặm đường nữa là đến Nam Tĩnh, đợi khi đến Nam Tĩnh, ta sẽ mang mọi người đi chơi!" Trên mặt Bạch Thiển vẫn mang theo mỉm cười ngọt ngào.
Tần Thư Dao cười khẽ gật đầu, mà Mộ Thiếu Dục ở ngoài xe ngựa đều luôn không nói gì.
Bởi vì thời tiết oi bức, cho nên màn xe đều bị kéo lên, bên trong xe đều có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài xe.
Bạch Thiển nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục cưỡi ở trên ngựa đen, nụ cười trên mặt càng sâu: "Dục ca ca, huynh tới Nam Tĩnh là vì chuyện gì?"
Vấn đề này có chút xấu hổ, Tần Thư Dao cúi đầu coi như không nghe thấy. Mà Mộ Thiếu Dục luôn lạnh lùng nhàn nhạt, hoàn toàn không đáp lại Bạch Thiển.
Bạch Thiển cũng không khó chịu, tự nói tự cười: "Ta biết, nhất định là các ngươi đến Nam Tĩnh chơi. Phong cảnh ở Nam Tĩnh rất đẹp!" Nói xong lại nhìn Tần Thư Dao, nói: "Dục ca ca, huynh và Dao tỷ tỷ thành thân đã bao lâu rồi! Hai người các huynh tài mạo song toàn, thật sự là một đôi trời đất tạo nên!"
Tần Thư Dao nghe vậy sắc mặt lập tức có chút quẫn bách, mà Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nói: "Còn chưa có thành thân, chỉ đính hôn mà thôi!"
Bạch Thiển nghe thế, trong lòng lập tức dấy lên một chút hi vọng: "Đính hôn? Vậy khi nào thì hai người thành thân?"
Tần Thư Dao vội vàng ngăn Bạch Thiển lại, nói: "Chuyện này đâu phải do chúng ta định đoạt, phải để cha mẹ hai nhà xem ngày, mới có nghĩa!"
Như vậy mới làm Bạch Thiển không tiếp tục hỏi thăm nữa, mà vài ngày nay Bạch Thiển luôn cố ý vô tình tiếp cận Mộ Thiếu Dục. Chuyện này Tần Thư Dao đều thấy ở trong mắt, lại trước giờ đều không nói ra một tiếng nào, dù sao Bạch Thiển là Mộ Thiếu Dục cứu, hai người lại có quan hệ xác thịt, Bạch Thiển thân cận với hắn cũng là tự nhiên.
Hơn nữa nàng và Mộ Thiếu Dục cũng chưa thành thân, cho dù là thành thân, Mộ Thiếu Dục thích nữ nhân kia, nàng cũng không xen vào.
Dọc theo đường đi, Bạch Thiển thấy hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đều lạnh lùng nhàn nhạt, trong lòng càng kết luận hai người bọn họ không có tình cảm gì. Cho nên trong lòng càng thêm vui mừng.
Đám người Mộ Thiếu Dục không nghĩ tới Bạch Thiển lại là nữ nhi của tộc trưởng, sau khi đưa đến trong tộc, tộc trưởng thịnh tình mời bọn họ.
"Đa tạ tộc trưởng, chỉ là chúng ta còn có việc khác phải làm. Cho nên cũng không thể ở lại lâu!" Hai tay Mộ Thiếu Dục ôm quyền, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như trước.
Bạch Thiển kiễng mũi chân ở bên tai tộc trưởng nói vài câu.
Bạch Tu Sinh lập tức cười nói: "Thì ra là công tử cứu tiểu nữ nhà ta. Tiểu nữ nhà ta năm nay đã mười lăm, không bằng gả cho công tử làm thê tử thì như thế nào?"
Bạch Thiển nghe nói thế lập tức xấu hổ. Mà Mộ Thiếu Dục chỉ vào Tần Thư Dao một bên nói: "Thực không dám dấu diếm, vị này là thê tử của tại hạ."
Lúc này Bạch Tu Sinh mới nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ cảm thấy hai người bọn họ quả thật là trai tài gái sắc, lại nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, thấy nữ nhi mới biết yêu, nhất thời có chút khó xử.
Từ trước đến nay người Miêu tộc đều lớn mật, đối với tình yêu nam nữ, cũng sẽ không giống Đại Minh, không dám mở miệng.
Bạch Thiển ở trong khoảng khắc Mộ Thiếu Dục cứu nàng đã đánh mất trái tim thiếu nữ, nàng không đồng ý để lỡ mất một nam tử mà mình thích, cho nên cúi đầu cười nói: "Ta nghe nói trung nguyên có thể cưới vài thê tử."
Ngụ ý lại rõ ràng, chỉ là Tần Thư Dao đã sớm nhìn ra tâm tư của Bạch Thiển, nàng nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục. Mà vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục không có biểu cảm gì, hai tay hắn ôm quyền, trầm giọng nói: "Đa tạ tộc trưởng yêu thương, chính là thê tử của ta chỉ có một người!"
Những lời này của Mộ Thiếu Dục không chỉ có làm người ở đây ngẩn ra, mà Tần Thư Dao cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |