Bỏ độc Tương Tư
← Ch.112 | Ch.114 → |
Yến hội nhạt nhẽo vô cùng, thức ăn trên bàn có mấy món mới thấy màu sắc ngon miệng. Lần này cảnh sắc trong phủ không khác mấy với kiếp trước.
Tần Thư Dao mới ăn một nửa, thì có một thị nữ đi đến trước mặt nàng, thời điểm rót rượu cho nàng, lại vụng trộm đưa cho nàng một tờ giấy. Sau đó liền nhanh chóng rời đi
Biến cố bỗng nhiên này, làm Tần Thư Dao kinh ngạc ngẩn người, qua nửa ngày mới cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Sau đó nói với Ngô thị bên cạnh một câu, liền mang theo Tĩnh Nguyệt ra khỏi bàn.
Địa hình ở Hàn phủ, nàng quen rất thuộc. Cho nên rất nhanh tìm được một chỗ yên tĩnh lại không tính là xa.
Sau đó lại mở tờ giấy bên trong tay ra, chữ viết trên tờ giấy đương nhiên nàng đọc được, chỉ là rất nhanh nàng nắm chặt tờ giấy, khóe miệng nâng lên một thoáng cười lạnh. Không ngờ hắn muốn thấy nàng, như vậy thì đi gặp hắn thôi. Hiện tại Tần Thư Dao không chỉ là đích trưởng nữ Tần gia, mà còn là vị hôn thê của Mộ Thiếu Dục.
Hiện tại Hàn Thế Quân hoàn toàn không làm gì được nàng!
Chỉ là lúc này Hàn Thế Quân hẹn bản thân đi ra ngoài, chẳng lẽ là đã nhìn thấu, tất cả mọi chuyện là một tay nàng sắp xếp. Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một thoáng cười lạnh, lấy tài trí của Hàn Thế Quân, có thể nhanh nhìn thấu như vậy, cũng là bình thường.
Nàng lại không sợ mà đi gặp hắn, chỉ là dù sao hiện tại cũng ở Hàn phủ. Nàng đã có hôn ước với Mộ Thiếu Dục, nếu bị người thấy được, chẳng phải là sẽ bị người nói tùy tiện sao.
Hiện tại Hàn Thế Quân đã không làm gì được nàng, mà nàng cũng không cần ở trước mặt hắn tận lực ngụy trang, hoặc là khắp nơi dè dặt cẩn thận. Cho nên nàng hoàn toàn có thể không cần xuất hiện, hơn nữa Hàn Thế Quân là một người tiểu nhân gian trá ở khắp nơi, cũng không biết lần này đi, sẽ có cạm bẫy gì chờ nàng.
Tần Thư Dao nghĩ như thế, lập tức xé nát tờ giấy trong tay, sau đó lúc đang chuẩn bị đi trở về. Trước mắt lại bỗng nhiên xuất hiện một nam tử mặc trường bào màu xanh, đứng ở trước mặt nàng.
Tần Thư Dao nhíu mày, bỗng nhiên cười lạnh, nói: "Hàn công tử, có chuyện gì?"
Hàn Thế Quân luôn cảm thấy Tần Thư Dao, mang theo nồng đậm địch ý với hắn, lúc trước bản thân còn chưa cảm thấy, chỉ cho rằng hành động kia của mình làm nàng tức giận. Hiện tại xem ra, đều không phải như thế. Dù sao thời điểm hắn cố ý tiếp cận nàng, cũng là thật tâm muốn cưới nàng. Chính là Tần Thư Dao lại nhiều lần đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay.
Hiện tại Hoàng thượng đã tứ hôn, Tần Thư Dao là con dâu của Hoàng thượng. Trong lòng hắn tuy có chút mất mát, nhưng mà lại càng thêm kỳ lạ với Tần Thư Dao, càng muốn nhìn thấu nàng.
Cho nên lần này hắn mới có thể không chịu nổi, hẹn nàng ra đây.
Đương nhiên hắn biết Tần Thư Dao không sẽ ngoan ngoãn, đến chỗ hắn nói. Cho nên đã sớm chờ ở gần đó. Không nghĩ tới, sau một lúc lâu quả nhiên nhìn thấy Tần Thư Dao mang theo nha hoàn đi tới, cũng quả nhiên nhìn thấy trên mặt nàng nồng đậm châm chọc.
Tuy Hàn Thế Quân là thứ tử, nhưng mà hắn tự nhận tài trí và năng lực của bản thân, tuyệt đối mạnh hơn Hàn Thế Hiên tiều tụy vì bệnh kia. Nhưng mà thân phận lại khác biệt, hắn không thể không so với Hàn Thế Hiên nếu muốn thì phải càng cố gắng hơn. Trong lòng hắn không cam lòng, cho nên liều mạng chen lấn vào bên cạnh hoàng tử.
Không nghĩ tới mỗi lần đến gần lúc thành công, lại bị Tần Thư Dao phá hư.
Hàn Thế Quân khom người chào, trên mặt mang theo lịch sự mà thân cận tươi cười: "Chúc mừng Tần cô nương!"
Trên mặt Tần Thư Dao vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như trước, khóe miệng thậm chí nâng lên một thoáng cười lạnh: "Nghe nói hôn sự của Hàn công tử cũng đã định xuống, không biết là vị cô nương nào!"
Lấy năng lực của Hàn Thế Quân, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện tìm một cô nương. Khẳng định yêu cầu gia thế bối cảnh, tướng mạo nhân phẩm đều phải thượng thừa, hắn mới có thể cưới.
Khóe miệng Hàn Thế Quân ẩn chứa ý cười, ý cười kia giống như là gió xuân lướt nhẹ vào mặt, kiếp trước Tần Thư Dao bị tươi cười như vậy, mê hoặc làm mất nhiều thứ lắm. Cuối cùng mới có thể rơi vào một cái chết thảm.
"Đa tạ cô nương quan tâm, hôn sự của tại hạ còn chưa quyết định."
Tần Thư Dao không muốn nói chuyện lâu với Hàn Thế Quân, hơn nữa hai người bọn họ không có giao tình gì. Nàng cười cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, ta cũng cần phải trở về!"
Nói xong lập tức xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng mà mới xoay người, cổ tay nàng lại bị Hàn Thế Quân gắt gao giữ chặt.
Tần Thư Dao xoay người, một đôi mắt hạnh tức giận trừng mắt hắn, lúc này nàng mới phát hiện Tĩnh Nguyệt đứng ở một bên, không biết khi nào đã không có bóng dáng, lúc này nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ.
Giờ phút này Tần Thư Dao mới cảm thấy có chút sợ hãi, nàng biết Hàn Thế Quân luôn lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích chuyện gì cũng đều làm được. Nhưng mà hiện tại thân phận nàng đã khác biệt, nàng không chỉ là đích trưởng nữ Tần gia, mà còn là vị hôn thê của Mộ Thiếu Dục. Lấy thực lực hiện tại của Hàn Thế Quân, tuyệt đối không dám động đến một sợi lông của nàng.
"Ngươi muốn thế nào?"
Tuy rằng trong lòng Tần Thư Dao có một chút sợ hãi, nhưng mà trên mặt vẫn không để lộ ra một phần.
Tay Hàn Thế Quân không có buông ra, ngược lại nắm càng chặt, sau đó lại dùng sức lôi kéo, kéo Tần Thư Dao vào trong ngực của mình.
Hơi thở nam tử quen thuộc, làm Tần Thư Dao có chút căm ghét, nàng không giãy dụa, cũng không phản kháng, bởi vì nàng biết giờ phút này mặc kệ nàng làm cái gì, Hàn Thế Quân đều sẽ không buông nàng ra.
Khóe miệng của nàng nâng lên một thoáng cười lạnh, ngẩng đầu lên, nhìn nam tử quen thuộc này, trong giọng điệu mang theo một chút nũng nịu: "Hàn công tử không sợ Tam hoàng tử phát hiện?"
Hàn Thế Quân bị giọng điệu như vậy của nàng, làm ngẩn ra, sau đó lập tức cười vang, nói: "Không nghĩ tới Tần cô nương lại cũng phóng đãng như thế!"
Hắn cúi đầu, một tay nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc mềm mại của nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm ngát của nàng.
Chỉ một cái chớp mắt, Tần Thư Dao đột nhiên giơ tay lên, nhưng mà nàng còn chưa có đánh tới mặt của Hàn Thế Quân, tay đã bị hắn nắm chặt.
"Ngươi muốn làm gì?" Giờ phút này Tần Thư Dao đã không còn quyến rũ như vừa rồi, mà trợn tròn mắt lên, phẫn nộ quát.
Hàn Thế Quân cũng không dây dưa lâu lắm, hắn cũng không muốn thật sự chọc giận tiểu mĩ nhân này, dù sao nữ tử này còn tác dụng với hắn.
Hắn buông tay ra, khôi phục ôn hòa như vừa rồi: "Mùi hương trên người Tần cô nương rất thơm, chỉ tiếc Tần cô nương đã sớm có hôn ước. Bằng không..."
Tần Thư Dao hừ lạnh một tiếng, chán ghét vỗ vỗ y phục trên người mình, sau đó lạnh lùng nói: "Hàn công tử, ngươi mời ta đến nơi này. Là vì chuyện này sao?"
Nàng không tin Hàn Thế Quân, sẽ mạo hiểm chọc giận hoàng gia, chọc tức Mộ Thiếu Dục, hẹn nàng đến nơi này, chỉ là vì đùa giỡn nàng.
Trên mặt Hàn Thế Quân vẫn mang theo tươi cười tẩm gió xuân như trước, chỉ là một đôi mắt kia lại lộ ra lạnh lùng, đây mới chân chính là bộ mặt của hắn.
"Người Tần cô nương đau lòng nhất, hẳn là muội muội của cô nương!"
Lời này vừa nói ra, con ngươi Tần Thư Dao lập tức trợn to, hai tay cũng nắm thành quyền, phẫn nộ quát: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nàng là một người dễ thương, ta ở trên người nàng hạ độc, tuy rằng hiện tại nàng đều nghe lời ta nói, thế nhưng lá gan có chút nhỏ, không giúp được ta. Cho nên..." Trên mặt Hàn Thế Quân lộ ra một chút giảo hoạt và tươi cười gian ác.
Tần Thư Dao nhìn thấy chỉ cảm thấy chán ghét vạn phần, nàng nhíu chặt hai hàng lông mày, Tần Khả Cầm đều luôn không ra khỏi phủ, cho dù là ở trong phủ cũng đều ở Vinh Thọ Đường, nàng không tin Hàn Thế Quân có thể tiếp cận Tần Khả Cầm.
Hàn Thế Quân thấy vẻ mặt nàng không tin, thì cười lạnh nói: "Nếu cô nương không tin, có thể trở về xem trên cổ tay trái của nàng, có phải có một ấn ký màu đỏ tươi hay không. Chỗ đó là chỗ ta hạ độc!" Hàn Thế Quân dừng một chút lại nói: "Độc đó gọi là độc Tương Tư, sẽ nghe theo tất cả yêu cầu của người hạ độc. Chính là để nàng vì ta mà chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện!"
← Ch. 112 | Ch. 114 → |