Làm Sao Đo Kích Cỡ
← Ch.28 | Ch.30 → |
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Tiêu đeo khẩu trang và đội nón lên lần nữa. Về nhà chuẩn bị thu dọn hành lí trong ánh mắt kì dị của bác bảo vệ.
Nhưng mà mới vừa tới cửa nhà, đã bị đầu người đông nghìn nghịt ở dưới lầu dọa cho sợ hãi.
Wow, không biết các tòa soạn báo điều động bao nhiêu phóng viên tới đây, mới có nhiều người tới như vậy?
Tiêu Tiêu trốn ở trong góc, cho tới bây giờ chưa hề nghĩ tới mình sẽ bị đội chó săn đuổi theo, thậm chí lại có một ngày không nhà để về. Cho xin đi, cô chỉ là không cẩn thận mà nhờ vả Chung Thụy, có cần điều động toàn thành phố như vậy không?
Chỗ ở thì không thể về được, hành lí cũng không thể thu dọn, chẳng lẽ cô phải đi tới ở nhờ Chung Thụy với hai tay trống trơn sao?
Tuy rằng Tiêu Tiêu mang khẩu trang và nón, nhưng cũng không dám lỗ mãng cứ như vậy mà đi thẳng tới siêu thị, bị người ta nhận ra, cô chỉ càng đau đầu hơn thôi.
Cô lấy điện thoại ra, nhờ vả A Sâm thì không thích hợp lắm, dù sao cũng không thể bảo người đại diện mua giúp quần áo lót được.
Chán nản mà buông điện thoại, Tiêu Tiêu xám mặt mày định tìm một chỗ để ở, chờ tới ngày mai sẽ bàn bạc với Chung Thụy sau.
"Ở đó! Tiêu Tiêu ở đó kìa!"
Bỗng nhiên không biết thợ chụp ảnh nào tinh mắt phát hiện ra cô, cao giọng gọi các phóng viên của cùng toàn soạn báo. Những người đó tản ra rồi nhào sang đây, Tiêu Tiêu sợ tới mức suýt nữa ngã sấp xuống, ngay sau đó thì quay đầu bỏ chạy!
Thợ chụp ảnh kia vốn chỉ là đoán thôi, vừa nhìn thấy người kia trang phục quái đản, che mặt sợ người khác nhìn thấy, bây giờ còn xoay người bỏ chạy, liền khẳng định chắc chắn chính là Tiêu Tiêu, anh ta hận không thể biến ra ba đầu sáu tay cản những người kia lại, để cho phóng viên nhà mình đuổi theo tìm về một bài phỏng vấn độc nhất vô nhị.
Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, đây là chuyện gì vậy, cô phát hiện mình bây giờ không phải là ngôi sao, trái lại giống như chuột chạy qua đường, bị mọi người quát gọi truy đuổi!
Tuy là cô quen thuộc địa thế gần đây, nhưng mà người phía sau luôn đuổi theo không từ bỏ, các phóng viên nữ mặc váy ngắn, đi giày cao gót, nhưng tốc độ lại có thể không khác biệt mấy so với giày thể thao của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu thật sự là bội phục với các phóng viên nữ sát đất.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc để mà khâm phục, cô xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, thở phì phò chạy nhanh không nghỉ, mắt thấy sẽ bị đuổi tới!
"Lên xe."
Ngay khúc ngoặt, một chiếc xe Audi màu đen bỗng nhiên quẹo lại, theo sau là tiếng dừng xe bén nhọn ở trước mặt Tiêu Tiêu.
Cô còn tưởng rằng là bị phóng viên đuổi theo, nhưng nhìn lại thì phát hiện ra Chung Thụy đeo kính râm đang ngồi ở phía sau, cô liền sử dụng đồng thời cả tay và chân vội vã mà ngồi vào ghế sau, gần như là bị Chung Thụy túm áo kéo vào.
Cửa xe vừa mới đóng lại, chiếc Audi bỗng nhiên chuyển hướng một cái, trái ngược với hướng mà các phóng viên đuổi theo mà nghênh ngang rời đi.
Tiêu Tiêu còn chưa có ngồi vững, lúc đột nhiên đổi hướng thiếu chút nữa ngã xuống ghế dựa, gắng gượng ôm đồ vật để giữ vững cơ thể.
Đến lúc xe chạy về phía trước ổn định rồi, các phóng viên cũng bị vứt lại ở phía sau khá xa, cô mới thở ra.
Ngẩng đầu lên, đã thấy hai tay của mình đang ôm chặt thắt lưng của Chung Thụy, khuôn mặt thì nằm úp sát trên đùi anh, miệng lại kề sát đáy quần của người nào đó, quẫn bách cùng xấu hổ hiện ra cả trên mặt, cô kinh hoảng muốn nhảy dựng lên.
Tay chân luống cuống bò dậy, nhưng động tác của Tiêu Tiêu quá mạnh, lập tức đụng vào nóc xe, cô ôm đầu, hai mắt nước lưng tròng, đáng thương rồi lại ủy khuất nói không nên lời.
Chung Thụy bật cười, xoa xoa đỉnh đầu của cô, anh kéo Tiêu Tiêu ngồi xuống: "Không có chuyện gì chứ, sao lại không cẩn thận như vậy?"
Tiêu Tiêu ngượng ngùng mà cười cười, lườm Chung Thụy một cái: "Tiền bối sao lại tới đây?"
"Sau khi em ra khỏi cửa, tôi mới nhớ tới vùng lân cận này chắc đã bị phóng viên bao vây, nhất thời không nhớ để nhắc nhở em, nên dứt khoát gọi Ben lái xe qua đây đón em." Chung Thụy chỉ kịp đeo kính râm và đội mũ trước khi ra khỏi cửa, Ben còn mặc âu phục chỉnh tề, vừa nhìn là biết nhất định công việc mới vừa kết thúc thì đã bị Chung Thụy gọi tới.
Tiêu Tiêu càng thêm áy náy, gật đầu về phía Ben: "Thật sự là làm phiền mọi người rồi!"
"Không sao, chỉ là "nhất tay chi lao" thôi." Ben nháy mắt với Tiêu Tiêu, buồn cười hỏi: "Cảm giác bị người ta chú ý truy đuổi thì sao nhỉ?"
"Trước kia vẫn hy vọng có một ngày như vậy, còn bây giờ." Câu nói của Tiêu Tiêu ngừng lại, nhịn không được cũng cười: "Tôi nghĩ rằng, công việc làm ngôi sao cũng cần phải có thể lực tốt, sức của đôi chân không đủ là không ổn."
Vừa rồi nhìn cô bị phóng viên truy đuổi đến nỗi thở dốc, nếu Ben và Chung Thụy không xuất hiện đúng lúc, nhất định cô đã bị đuổi theo bao vây rồi.
Ben vừa nghe thấy, "Ha ha" cười to: "Câu trả lời này của cô, mấy năm qua tôi mới nghe được đấy, rất thú vị!"
Khó trách Chung Thụy lại chăm sóc và bảo vệ như vậy, quả thực Tiêu Tiêu này thẳng thắn đến đáng yêu!
Ben cẩn thận ở trên đường lượn vài vòng, rồi mới đi thẳng tới chỗ ở của Chung Thụy.
Tiêu Tiêu cúi đầu chán nản, "Hành lí của tôi không lấy ra được, không ngờ đêm nay lại làm phiền tiền bối, tạm đi tới khách sạn trước đã..."
"Không cần, để cho Ben mua đầy đủ đồ đạc là được rồi!" Hai mắt Chung Thụy nhíu lại, nhẹ nhàng cắt ngang lời của cô.
Vẻ mặt của Ben lập tức trở nên đau khổ, anh ta là người đại diện, không phải bảo mẫu nha!
Cho dù Chung Thụy muốn tán gái, sao có thể kêu mình đóng vai chân chạy vặt chứ!
"Tôi bỗng nhiên nhớ tới công ti còn chút chuyện chưa xử lí... Tạm biệt nhé!" Ben đạp chân ga mà giống như như trốn chạy vậy, chuồn rất nhanh.
Chỉ để lại Tiêu Tiêu và Chung Thụy ngơ ngác nhìn nhau, Tiêu Tiêu nghĩ thầm, người đại diện của Ảnh đế đúng là khác biệt, xem ra bản lĩnh của Ben đúng là nhanh thật!
"Bằng không, tôi vẫn nên đi khách sạn thì hơn!" Tiêu Tiêu vặn vẹo bàn tay, đứng yên tại chỗ mà không biết phải làm sao.
Chung Thụy nhíu mày, chỉ nói: "Không có việc gì đâu, tôi đi mua giúp em."
Tiêu Tiêu xấu hổ cười cười: "Để tự tôi đi mua là được rồi, siêu thị gần nhất ở chỗ nào vậy?"
"Ngụy trang của em kém quá, liếc mắt một cái đã bị phóng viên nhận ra, vậy lúc nãy chạy trốn không phải là uổng công vô ích sao?" Chung Thụy lên lầu lấy ra mảnh giấy ghi chú, để cho Tiêu Tiêu cần gì thì viết lên đó.
Cô ngại ngùng không dám viết, cuối cùng không đánh lại ánh mắt chăm chú của Chung Thụy, đành cam chịu số phận mà viết viết vẽ vẽ trên giấy ghi chú, cảm thấy lúc này thật sự là rất mất mặt.
Cuối cùng cô coi thường cái chết mà đem giấy ghi chép giảm xuống 50%, Tiêu Tiêu cũng không thèm nhìn tới mà nhét vào tay của Chung Thụy: "Vậy xin nhờ tiền bối vậy!"
Cô không nghĩ cái tình huống bi thảm khi bị phóng viên truy đuổi tận hai dãy phố sẽ lặp lại lần nữa, cho dù bất cứ giá nào cũng phải đành chịu, dù sao tiền bối Chung hẳn là...Chắc là... có thể hiểu mà!
Chung Thụy khó hiểu sự khác thường của Tiêu Tiêu, anh cải trang cũng giống như ngày thường hay đi siêu thị gần đây mua đồ vậy.
Đến lúc anh ta mở mảnh giấy ghi chép ra, rốt cuộc cũng hiểu được Tiêu Tiêu nhăn nhó là từ đâu mà ra.
Quần lót bằng cotton nguyên chất nửa bó, Bra hai cái, băng vệ sinh hằng ngày 2 bịch, ban đêm thì 1 bịch...
Ngay cả băng vệ sinh hằng ngày cũng viết rất rõ ràng, Chung Thụy ném đồ rất nhanh vào giỏ mua sắm trong ánh mắt kì lạ của nhân viên bán hàng nữ, quần lót nữ bằng cotton nguyên chất cũng rất dễ tìm, nhưng mà nói tới Bra thì...
Buổi tối ở siêu thị chỉ có một người khách là Chung Thụy, nữ nhân viên bán hàng nhìn anh đứng không nhúc nhích ở ngay khu đồ dùng của nữ, mới tiến lên lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Vị khách này, tôi có thể giúp gì cho anh không?"
Nón của Chung Thụy cùng với gọng kính cỡ bự che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nữ nhân viên bán hàng không nhìn thấy rõ mặt mày của anh, nhưng lại có thể nhìn thấy miệng anh hơi cong lên lộ ra nụ cười yếu ớt, mang theo một tia ngại ngùng không biết làm sao: "Bạn gái tôi mới vừa dọn sang ở, tôi mua giúp đồ cá nhân, nhưng lại không biết nên lựa chọn thế nào?"
Nữ nhân viên bán hàng vừa nghe thấy thế liền nghĩ thầm, đây là một người đàn ông tuyệt vời, lại có thể vì bạn gái mà sẵn lòng tự mình đi mua đồ cá nhân, thiện cảm với Chung Thụy nâng cao hơn một chút, cô ta cười tủm tỉm nói: "Xin hỏi số đo của bạn gái anh là bao nhiêu vậy?"
Anh nghĩ nghĩ, ngược lại nói rất khẳng định: "32...D" (khà khà ^^)
Khuôn mặt của nữ nhân viên bán hàng đỏ lên, nhìn vị khách này không chút do dự mà nói ra, rõ ràng đã cùng với bạn gái đi sâu vào tìm hiểu qua rồi, cô ta vội vàng chỉ vào mấy cái kiểu dáng màu mè mà giới thiệu: "Loại này là cotton nguyên chất, cái loại này là không ngấn, còn có thoáng khí siêu mỏng, anh coi lựa loại nào được?"
Chung Thụy nhìn thoáng qua, siêu mỏng thoáng khí à... Quả thật rất mỏng, hoa văn tơ tằm màu đen, chạm khắc lờ mờ, không ngờ chỉ là đồ lót lại quyến rũ như vậy.
Cuối cùng lại thấy anh nhìn chằm chằm vào kiểu này, nữ nhân viên bán hàng cười càng ngọt ngào: "Đây là kiểu mới nhất, hơn nữa lại thích hợp vào mùa hè, nhẹ nhàng lại mát mẻ. Anh xem cái kiểu hoa văn màu đen này này, khéo léo tinh xảo, sau khi mặc vào người sẽ thể hiện ra đường cong duyên dáng, tôi nghĩ rằng rất thích hợp với bạn gái của anh, anh cảm thấy được không?"
Tiêu Tiêu ở nhà thấp thỏm không yên, luôn nhìn về phía cửa, thật vất vả mới đợi đến lúc Chung Thụy trở về, cô gắng gượng lộ ra một chút tươi cười: "Tiền bối đã về, tôi đã xắt hoa quả rồi đấy, bây giờ có muốn ăn không?"
Chung Thụy đối với sự tận lực lấy lòng của cô, chỉ cười cười, anh giơ cái gói to lên rồi đưa qua: "Nhìn xem còn thiếu cái gì, ngày mai lại đi mua bổ sung sau."
"Đủ rồi, đủ rồi!" Tiêu Tiêu không dám mở ra xem ở trước mặt của anh, nhanh như chớp vọt vào phòng cho khách rồi đóng cửa lại, lúc này mới thở ra.
Cho xin đi, bên trong toàn là đồ lót không à, để Chung Thụy đi mua đã là ý không tốt rồi, bây giờ lại lấy ra xem ở ngay trước mặt anh...Tiêu Tiêu cảm thấy dứt khoát nên đào cái hố mà chôn mình vào cho rồi, đỡ phải tiếp tục dọa người.
Chẳng qua, không biết Chung Thụy sẽ chọn kiểu nội y gì đây?
Khi anh ra khỏi cửa, Tiêu Tiêu mới nhớ tới mình chưa nói kích cỡ và màu sắc, Chung Thụy cũng không gọi tới hỏi, cuối cùng mua cái gì đây?
Tiêu Tiêu đem đổ những thứ bên trong gói ra giường, đem băng vệ sinh ném qua một bên, lấy ra nội y nhỏ nửa bó màu hồng phấn, cotton nguyên chất thắt lưng lại thấp, số đo rất vừa vặn, nguyên liệu vải cũng thoải mái...
Cô lại đỏ mặt lấy Bra ra, cũng là cotton nguyên chất màu hồng phấn, ở giữa còn một cái nơ bướm cùng màu, khá đáng yêu.
Tiêu Tiêu tính mặt thử ngay lập tức, nếu không vừa, còn có thể đi đổi liền, đừng lãng phí tiền.
Tâm lí dân thành thị của người nào đó nhanh chóng cởi sạch hết quần áo, đem mặc thử Bra nhỏ hồng phấn___cúp hình vừa vặn, số đo không sai, quả thực làm rất hợp với dáng người.
Tiêu Tiêu lúng túng, cuối cùng Chung Thụy làm sao nhìn ra được số đo tiêu chuẩn của cô vậy?
Mới đây cô cảm giác được mặc Bra trước kia có chút chật, chắc là béo lên một chút, lại không có thời gian đi đổi số đo mới, không nghĩ tới Chung Thụy còn rõ hơn cả cô nữa...
Tiêu Tiêu nhảy xuống giường, cả thân thể đứng ở trước kính trong phòng xoay một vòng, vừa lòng mà gật đầu.
Chẳng những mặc vừa, nhìn cũng đáng yêu, ánh mắt của Chung Thụy thật chính xác.
Về sau ai gả cho anh, không chỉ cơm áo không cần lo, quần áo từ ngoài vào trong cũng không cần nghĩ nữa...
Cửa phòng "két két" một tiếng mở ra, truyền đến tiếng nói của Chung Thụy: "... Bánh kem để ở chỗ nào vậy?"
Tiêu Tiêu trợn mắt há mồm mà nhìn người đứng ở cửa, nghe thấy câu nói của anh dừng lại, nhún nhún vai nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết em đang thay quần áo, cửa phòng của em không có khóa."
Cô mới phản ứng lại, mình chỉ mặc Bra phần trên còn khá trần trụi, cô thét chói tai nhảy lên giường, ôm chăn chỉ lộ ra hai con mắt.
Tiếng nói rầu rĩ ở trong chăn, hai gò má của Tiêu Tiêu nóng lên, cả người đều muốn thiêu cháy: "Tiền bối Chung, anh vào lúc nào sao lại không gõ cửa?"
Chung Thụy với vẻ mặt xin lỗi: "Tôi thấy em vừa mới vào thôi, cửa phòng lại không khóa... Lần sau sẽ chú ý."
Anh đã thành tâm thành ý nhận lỗi, Tiêu Tiêu cũng không nói được gì nữa.
Vốn chính là cô sơ ý không đóng cửa phòng chặt lại, cũng không trách người khác được.
Sự chỉ trích trong lời nói của cô không mạnh mẽ: "Tiền bối, lần sau không được viện cớ này nữa!"
"Biết rồi, " Chung Thụy nói xong, thuận tay kéo cửa theo, bỗng nhiên bước chân anh dừng lại, quay đầu cười với cô: "Kích cỡ quả thực rất vừa, cũng rất tôn lên làn da trắng nõn của em."
Tiêu Tiêu buồn bực, nhịn không được mở miệng nói: "Tiền bối, sao anh biết được... kích cỡ?"
Chung Thụy vươn hai tay ra dấu một chút, cười nói: "Ôm em vài lần, chính tay tôi cũng đo được, làm sao mà sai chứ?"
Tiêu Tiêu 囧, trong tay cầm cái gối, hận không thể quăng vào mặt anh, đánh tan cái dáng vẻ cười nhạo kia!
← Ch. 28 | Ch. 30 → |