Không khỏi phiền não
← Ch.030 | Ch.032 → |
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ MacDonald, Lãnh Tiếu Tiếu có chút mất hồn cắn ống hút coca cola trong ngực, giữa hai lông mày hiện lên lờ mờ có thể thấy được chút mất mát.
Rời khỏi Hối Phong một tuần lễ rồi, cô tắt điện thoại di động, không liên lạc với bất kỳ người nào.
Trước đây bận rộn đột nhiên trở nên nhàn hạ không có việc làm, cô thật sự là có chút không thích ứng.
Rốt cuộc là chỗ nào không thích ứng sự tình nào không thích hợp, vẫn là không thích ứng anh đột nhiên biến mất trong sinh hoạt của mình? Chỉ sợ cái vấn đề này hiện tại dù ai cũng không cách nào trả lời.
Trước đây, mỗi sáng sớm việc đầu tiên cần làm không nghi ngờ chính là nấu ly cà phê Blue Mountain, anh hình như có chút thiên vị màu xanh da trời. Cô chỉ biết, khi cô bưng cà phê, một nháy mắt kia nhìn đến anh ngồi ở trước bàn làm việc chuyên tâm, thì cô có một loại an lòng không lý do!
Nghĩ đến đây, Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nhíu mày, một loại cảm xúc phiền não bắt đầu ở đáy lòng tàn sát bừa bãi.
Đáy lòng mình là như thế nào đây?
Những ngày này, cô luôn là sẽ không giải thích được nhớ đến anh, loại trạng thái này khiến cho cô lo âu không dứt. Cô uống từng ngụm lớn thức uống lạnh trong tay, hi vọng như vậy có thể khiến cho phiền não của mình có thể giảm bớt.
Ngoài cửa sổ, một bóng người xinh đẹp xuất hiện!
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn cô một cái, lại nhìn thời gian một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, cô lại hút một hơi coca cola trong ngực, lại nhìn về phía Lữ Duy Duy vừa tiến vào.
Mấy ngày không thấy, sắc mặt của Lữ Duy Duy có chút tiều tụy, vốn là khuôn mặt hồng hào nay lại có chút trở nên tái nhợt, đôi con ngươi có thể toát ra ánh sáng chói lọi hiện tại cũng biến thành ẩm đạm chán nản.
"Tiếu Tiếu, cậu mạnh khỏe nguyên nhân gì mà tắt máy nha? Tớ tìm cậu mấy ngày rồi đấy!" Cái mông Lữ Duy Duy vừa mới ngồi xuống liền bắt đầu báo oán.
"Mấy ngày nay muốn một người yên tĩnh, tớ mở máy nhìn thấy điện thoại của cậu, không phải gọi cho cậu trước tiên sao?" Lãnh Tiếu Tiếu cũng không tra cứu Duy Duy vội vã tìm cô như vậy là vì chuyện gì.
"Thời điểm này không phải là cậu đang khi làm việc sao? Làm sao rãnh rỗi ra ngoài?" Lữ Duy Duy nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một thân ưu nhã nhàn hạ, vẻ mặt lười biếng, có chút ngạc nhiên.
Lãnh Tiếu Tiếu lần nữa dùng sức hít một hơi coca cola, chỉ nghe được một hồi thanh âm hoài niệm từ đáy lòng. Cô để xuống nghi ngờ trong ngực, làm ra một vẻ mặt dễ dàng.
"Tớ từ chức rồi!"
"Hả? Cái gì? Cậu từ chức? Tại sao vậy? Không phải là cậu vẫn nói nơi đó đãi ngộ rất tốt sao?"
Đang chuẩn bị gặm cánh gà Lữ Duy Duy nghe được chuyện của Lãnh Tiếu Tiếu như vậy, lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc, cô thả cánh gà trong tay ra, mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu.
"Anh ta đã nhận ra cậu rồi?"
"Đúng!"
Lãnh Tiếu Tiếu tránh nặng tìm nhẹ đáp trả, đơn giản hai chữ, cô nói xong nhưng có chút nặng nề.
"Bởi vì chuyện này sao? Nhận ra liền nhận ra chứ, làm gì nhất định từ chức? Chẳng lẽ...... Anh ta đối với cậu......" Lữ Duy Duy đột nhiên nghĩ đến cái gì, giống như phát hiện vùng đất mới thanh âm đột nhiên dâng cao.
"Xuỵt! Tớ cầu xin cậu đừng lớn tiếng như vậy được không? Anh ta không có làm gì tớ! Anh ta tự cho là anh ta muốn người phụ nữ phải cam tâm tình nguyện, cho nên, chỉ cần tớ không đồng ý, anh ta sẽ không làm gì tớ!"
————————
← Ch. 030 | Ch. 032 → |