Truyện:Đêm Hè Dịu Dàng - Chương 065

Đêm Hè Dịu Dàng
Trọn bộ 198 chương
Chương 065
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)

Tiếng rơi xuống nước quá lớn, cùng với tiếng kêu cứu của Tôn Tiêu đã thu hút không ít người đến xem. Có người nhận ra người trên mặt biển là Tạ Kỳ Diên, như bị sét đánh, hoảng sợ hét lớn: "Cứu hộ đâu! Cứu hộ làm gì mà không thấy!"

Trên du thuyền rất ồn ào nhưng mặt biển lại vô cùng tĩnh lặng.

Hạ Vãn Chi từ bỏ suy nghĩ.

Cô chỉ nghe thấy tiếng gió biển và tiếng sóng biển, cũng như —

Tiếng tim đập và ♓_ơ_1 †_𝒽_ở ◗ồ_п d_ậ_𝐩.

Tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng, tay Tạ Kỳ Diên vẫn đang lau loạn xạ trên mặt cô.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ lúng túng, sợ hãi và hoảng loạn như vậy trên mặt Tạ Kỳ Diên.

Bàn tay Tạ Kỳ Diên đặt trên eo cô ş𝒾_ế_✞ 🌜_♓_ặ_t, thấy cô trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn mình, lòng bất giác dâng lên một cục tức. Cục tức này làm anh đầu óc choáng váng, muốn mở miệng chửi người, nhưng lời đến miệng lại biến thành một câu: "Nóng lòng muốn về với biển cả đến thế à?"

Hạ Vãn Chi chớp chớp đôi mắt ướ.✞ á.✞ nhìn anh, cơ thể dập dềnh theo sóng biển, cả người áp sát vào Tạ Kỳ Diên.

"Nói đi chứ, nàng tiên cá." Có phao cứu sinh được ném xuống từ trên du thuyền, Tạ Kỳ Diên ôm Hạ Vãn Chi bơi qua, ngay sau đó nhân viên cứu hộ cũng mang theo dây thừng nhảy xuống.

Hạ Vãn Chi mím môi, vẫn đang nhìn anh.

Đến khi được cứu lên, Hạ Vãn Chi rời khỏi mặt nước, lúc hai chân chạm đất, cô điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám đông.

Nghe thấy tiếng động, Khương Bách Xuyên chạy đến, thấy vậy vội vàng ↪️_ở_ï á_𝐨 khoác khoác lên người Hạ Vãn Chi, sau đó đưa tay ra kéo Tạ Kỳ Diên lên.

"Chuyện gì vậy?" Ánh mắt Khương Bách Xuyên trầm xuống.

Tạ Kỳ Diên lau nước trên mặt, không trả lời câu hỏi của Khương Bách Xuyên, ánh mắt dõi theo Hạ Vãn Chi.

Trời mới biết anh đã mừng đến mức nào khi Hạ Vãn Chi biết bơi.

Ánh mắt hung dữ của Hạ Vãn Chi như có thể xuyên thấu đầu người, đi được hai bước cô đột nhiên dừng lại, sau khi xác định mục tiêu lại tiếp tục bước về phía mục tiêu.

Mọi người không hiểu gì cả nhìn cô, lại đều lo lắng nhường đường.

Cuối cùng, cô đứng lại.

"Tôn Tiêu phải không." Bị nước biển ngâm qua, Hạ Vãn Chi lạnh đến hơi 𝓇.⛎.𝖓 𝐫ẩ.y, cằm khẽ nhướng lên, cô cười khẩy một tiếng, nhanh như chớp giơ tay phải lên tát mạnh vào mặt Tôn Tiêu một cái.

"Chát—"

Một cái tát giòn giã và hung dữ.

Mặt Tôn Tiêu bị đánh lệch sang một bên, trên mặt lập tức hiện lên vết đỏ, có thể tưởng tượng được cái tát này đã dùng bao nhiêu sức.

Mọi người hít một hơi lạnh.

Đây là đại tiểu thư bảo bối của nhà họ Tôn đấy, trước mặt bao nhiêu người nói tát là tát.

Mua ngay

"Tôi đặc biệt ghét những người họ Tôn." Đáy mắt Hạ Vãn Chi lóe lên tia lạnh lẽo, lòng bàn tay đau rát, cô cố nén cơn đau này, hít một hơi thật sâu tiếp tục, "Cướp đàn ông của tôi, cũng phải xem lại bản thân mình có đủ tư cách không đã."

Có lúc gặp nhiều kẻ thần kinh quá, cô cũng nghi ngờ trên đời này rốt cuộc còn bao nhiêu người bình thường.

Tôn Tiêu không thể tin nổi ôm lấy má, vừa quay đầu lại định trừng mắt nhìn Hạ Vãn Chi thì đột nhiên chạm phải ánh mắt u ám phía sau lưng cô, lập tức tắt lửa cúi đầu không dám có bất kỳ hành động nào.

"Đau không?" Tạ Kỳ Diên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Hạ Vãn Chi, động tác nhẹ nhàng nắm lấy tay phải cô, mở lòng bàn tay cô ra.

Sau đó, vô cùng xót xa ôm lấy lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa n/ắn.

Lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ngứa ngáy, tê dại lan khắp tứ chi, Hạ Vãn Chi từ từ hoàn hồn, cô nuốt nước bọt, theo phản xạ muốn co lại, lại bị Tạ Kỳ Diên nắm chặt.

"Lần sau muốn động tay thì nói với anh, anh không phải quân tử gì đâu, phụ nữ ngoài em ra, anh đều dám đánh." Giọng Tạ Kỳ Diên trầm thấp, nghe không có chút cảm xúc nào nhưng lại làm mọi người khiếp sợ.

Tôn Tiêu càng thêm đỏ mắt.

"Elvis, anh nghe em giải thích..."

"Khương Bách Xuyên." Tạ Kỳ Diên không có ý định để ý đến Tôn Tiêu, giọng điệu từ lúc này bắt đầu toát ra một luồng khí lạnh, "Cho tôi một lời giải thích."

Sao lại để ai cũng lên thuyền được vậy.

Khương Bách Xuyên liếc nhìn Tôn Tiêu một cái, biết Tạ Kỳ Diên tức giận rồi, ánh mắt u ám: "Sẽ làm cậu hài lòng."

"Anh hung dữ với Khương Bách Xuyên làm gì, đó là đào hoa thối của anh, anh tự giải quyết đi." Oan có đầu nợ có chủ, Hạ Vãn Chi biết kẻ đầu sỏ lớn nhất là ai.

Khương Bách Xuyên được bênh vực đến mức lòng nở hoa: "Khụ."

Tạ Kỳ Diên: "..."

Đám đông xung quanh hít một hơi lạnh.

Vậy mà lại có người dám nói chuyện với Tạ Kỳ Diên như vậy.

Tạ Kỳ Diên mặt mày trầm xuống, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Giây tiếp theo, chỉ thấy anh trước mặt bao nhiêu người v/uốt ve má Hạ Vãn Chi, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, nghe lời em."

"Về phong tắm rửa thay quần áo trước đi, không thì lát nữa cảm lạnh, em không xót nhưng anh xót." Ánh mắt Tạ Kỳ Diên dịu dàng, không nói một lời nắm tay Hạ Vãn Chi đi thẳng vào trong.

Hạ Vãn Chi bị dỗ dành đến ngơ ngác.

Đến khi hai người rời đi mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đây là Tạ Kỳ Diên hung dữ tàn bạo trong truyền thuyết sao?

Bộ váy đuôi cá trên người ướt sũng nhỏ nước, đôi giày bệt trên chân cũng rơi mất một chiếc, toàn thân Hạ Vãn Chi khó chịu, đi một lúc ho khan một tiếng, Tạ Kỳ Diên đang nắm tay cô lập tức dừng lại nhìn cô thật sâu.

Sau đó, một cảm giác mất trọng lượng ập đến, Hạ Vãn Chi kinh ngạc kêu lên một tiếng, khoảnh khắc Tạ Kỳ Diên nhẹ nhàng bế bổng cô lên, cô theo phản xạ ôm lấy cổ anh.

Bốn mắt nhìn nhau, lông mi Hạ Vãn Chi гц_𝐧 ⓡ_ẩ_🍸, lắp bắp nói một tiếng: "Tôi tôi tôi... thực ra tôi có thể tự đi."

"Ừ, vậy thì cứ coi như tôi muốn ôm cô." Tạ Kỳ Diên nói câu này mặt không đỏ tim không đập, bước vội vàng như đi đầu thai.

Anh chuyên tâm đi đường, Hạ Vãn Chi lại ngơ ngác nhìn cằm anh.

Góc nhìn này của Tạ Kỳ Diên đầy vẻ nam tính, trái tim thiếu nữ của Hạ Vãn Chi cũng sắp bị kích động rồi.

Đường cằm ưu việt và yết hầu khẽ nhô lên có một sức hút thần kỳ, Hạ Vãn Chi có thể cảm nhận được cánh tay và lồng n*g*ự*𝖈 Tạ Kỳ Diên hơi căng cứng vì ôm cô.

Cũng như hơi thở và nhịp tim gấp gáp không ổn định vì anh đi quá nhanh.

Toàn thân hai người đều ướt sũng, khoảng cách giữa da thịt như được kéo lại rất gần. Tóc Tạ Kỳ Diên vẫn còn nhỏ nước, lúc đi lại theo nhịp điệu hơi 𝖓.𝒽ấ.p п.h.ô, những giọt nước trên tóc ngắn rơi thẳng xuống chóp mũi, má Hạ Vãn Chi, cũng như...

Môi.

Môi Hạ Vãn Chi khẽ động, hơi thở theo phản xạ nhẹ đi, không tự nhiên quay đầu đi, vùi đầu vào lòng anh.

Về đến phòng, Tạ Kỳ Diên trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, kiểm tra thiết bị nước nóng bình thường rồi ra lệnh cho cô mau chóng đi tắm.

Hạ Vãn Chi đưa tay lên lau mặt, hắt hơi một cái đồng thời chỉ vào anh: "Anh cũng ướt rồi."

"Nghe cô nói vậy là muốn 𝐭●ắ●Ⓜ️ 𝖈●ù𝓃●🌀 tôi à." Tạ Kỳ Diên tiện tay kéo một chiếc khăn mặt quấn lấy đầu và mặt cô lau loạn xạ, "Cô đã có lòng mời, vậy thì cùng..."

...tắm.

Chưa nói xong chữ "tắm", Hạ Vãn Chi đã đẩy mạnh anh ra khỏi phòng tắm, tiện thể còn ném chiếc khăn khô trên đầu vào lòng anh.

Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong, Tạ Kỳ Diên bật cười, dùng chiếc khăn Hạ Vãn Chi vừa dùng thong thả lau đầu mình.

Chương (1-198)