← Ch.056 | Ch.058 → |
"Con sai rồi." Hạ Vãn Chi ôm tay bà Rose tích cực nhận lỗi, "Cũng tại bố nói vì con và Tạ Kỳ Diên ở bên nhau nên đồng ý cho con ở lại Bắc Thành, ông ấy còn khuyến khích con dũng cảm theo đuổi tình yêu."
"Bố mẹ con vốn không hề có ý định é·p 𝐛·ⓤộ·ⓒ con theo chúng ta về Anh." Bà Rose giải thích, "Chúng ta đều tôn trọng ý kiến của con."
"Vậy bố con..."
"Bố con đột nhiên thay đổi ý định là vì ông ấy lầm tưởng con thích Tạ Kỳ Diên, không muốn con ở bên Tạ Kỳ Diên, đồng thời lo con lún quá sâu không thể tự thoát ra được, muốn mang con rời khỏi Bắc Thành đi tìm hoàng tử của con." Rose cười giải thích.
"Thực ra ông ấy vẫn luôn chiều theo ý con, dù có ý kiến với Tạ Kỳ Diên đến mấy, ông ấy vẫn sẵn lòng chọn cách lùi lại vài ngày mới về Anh, định quan sát Tạ Kỳ Diên xem cậu ta có đáng để giao phó không."
"Con không thích Tạ Kỳ Diên..." Hạ Vãn Chi đã giải thích rất nhiều lần rồi.
"Con nói không tính." Rose như đang nói bóng gió, dùng tay ấn vào vị trí trái tim Hạ Vãn Chi, "Mọi chuyện đều không phải tự dưng mà có."
Hạ Vãn Chi có chút ngơ ngác.
"Chuyện này mẹ sẽ giải thích với bố con, tóm lại chúng ta sẽ không ép con làm những chuyện con không thích, ông ngoại con cũng giao cho mẹ xử lý, con cũng không cần phải giả vờ làm bạn gái Tạ Kỳ Diên để lừa gạt phụ huynh, mẹ không muốn giả, mẹ chỉ muốn thật." Bà Rose áp má vào má cô, ôm cô vào lòng, "Yên tâm ở lại đây chơi vui vẻ với bạn bè, mọi chuyện đã có mẹ lo rồi."
Hạ Vãn Chi cảm động lau đi đôi mắt ươn ướt.
May mà có mẹ, nếu không đời này nếu có 𝖈𝖍.ế.т chắc chắn là bị bố ruột tưởng tượng lung tung mà 𝖈𝐡-ế-t oan.
Bốn giờ chiều, ông Hạ và bà Rose lên máy bay.
Hạ Vãn Chi ở sân bay tiễn họ, đến khi bóng lưng họ biến mất, lòng cảm thấy trống rỗng.
Đặc biệt là những lời bà Rose nói, có một phần cô không hiểu lắm.
"Không nỡ à?" Lúc rời sân bay, Tạ Kỳ Diên thấy cô liên tục quay đầu nhìn về phía cổng lên máy bay, bàn tay dày rộng đẩy nhẹ gáy cô đi về phía trước, "Vài ngày nữa không phải sinh nhật bà ngoại cô sao? Đến lúc đó cả nhà lại đoàn tụ rồi."
Hạ Vãn Chi bĩu môi: "Mẹ tôi nhìn ra chúng ta đang diễn kịch rồi, chỉ có đầu óc bố tôi tưởng tượng ra một vở kịch lớn."
Bước chân Tạ Kỳ Diên khẽ dừng lại, hơi thở nhẹ đi: "Vậy thì sao?"
"Vậy thì không cần anh làm bạn trai tôi nữa rồi." Hạ Vãn Chi như trút được gánh nặng, nhưng lúc ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt Tạ Kỳ Diên lại theo phản xạ muốn né tránh.
Cô không nắm bắt được cảm giác kỳ lạ này.
Bước chân Tạ Kỳ Diên hoàn toàn dừng lại, Hạ Vãn Chi khó hiểu nhướng mày.
Ánh mắt anh ta rõ ràng trông vẫn còn dịu dàng nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, lúc đối mặt anh ta khẽ cúi người.
Hạ Vãn Chi theo phản xạ muốn lùi lại một bước nhưng lại bị bàn tay anh ta giữ chặt gáy, thậm chí còn bị kéo về phía trước một bước.
Anh ta cúi xuống, hơi thở nhẹ nhàng rơi xuống bên tai Hạ Vãn Chi: "Không ổn lắm."
Giọng nói trầm ấm từ tính len lỏi vào tai Hạ Vãn Chi, toàn thân cô tê dại, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Ý... ý gì?" Lưỡi Hạ Vãn Chi suýt nữa líu lại.
Shopee tech zone
"Bố mẹ cô không có vấn đề gì, nhưng ông cụ và Tạ Đàn thì, vấn đề có chút lớn." Anh vừa nói vừa đứng thẳng người dậy, tay đặt trên đầu Hạ Vãn Chi tiếp tục đi về phía trước.
Đúng là rất giống bạn trai bá đạo ôm lấy cô bạn gái nhỏ của mình.
"Liên quan gì đến ông nội anh và Tạ Đàn chứ?" Hạ Vãn Chi rụt cổ lại, dùng sức gỡ tay anh ra, vẻ mặt muốn truy cứu đến cùng, "Không phải anh định bám lấy tôi đấy chứ?"
Tạ Kỳ Diên khẽ nhướng mày: "Tối qua bố cô tìm tôi xin số điện thoại, bị Tạ Đàn nhìn thấy rồi."
Hạ Vãn Chi nuốt nước bọt: "Rồi sao nữa?"
"Chú còn dò la chút chuyện, bị Tạ Đàn nghe thấy rồi." Tạ Kỳ Diên từ tốn tiếp tục nói.
Hạ Vãn Chi bất giác thở chậm lại: "Dò la... dò la gì?"
"Tôi bắt đầu thích cô từ khi nào, tôi và cô ở bên nhau bao lâu rồi, tôi so với Chu Dục có ưu thế gì, tôi có thích cô cả đời không, sau này có cưới cô không." Tạ Kỳ Diên như đang mỉm cười, tư thế có thêm chút thoải mái.
Hạ Vãn Chi: "!!!"
Ông Hạ ơi ông hồ đồ quá, sao lại có thể làm chuyện tày trời như vậy chứ.
"Anh trả lời thế nào?"
"Trọng điểm không phải cái này." Tạ Kỳ Diên nghiêm túc nói, "Trọng điểm là Tạ Đàn nhìn thấy rồi, nghe thấy rồi, quay người lại đã nói với ông cụ, cô đoán xem với tính cách của ông cụ, có phải đã chuẩn bị sẵn sính lễ cho tôi rồi không?"
"Ông cụ trước nay luôn khoa trương, chuyện chuẩn bị sính lễ lớn như vậy chắc sớm đã lan truyền khắp nhà họ Tạ rồi, mà miệng lưỡi người nhà họ Tạ thì... chắc là đã đồn ra ngoài rồi."
Vẻ mặt Hạ Vãn Chi hoàn toàn đông cứng lại.
Chuyện hình như có chút nghiêm trọng.
"Tôi có thể xin lỗi." Hạ Vãn Chi rõ ràng bị dọa sợ, giọng nói yếu ớt.
Tạ Kỳ Diên khẽ nhướng mày, như cố tình giả vờ không nghe rõ: "𝐇ô·n Ⓜ️·ô·ⓘ à? Nhanh quá rồi đấy."
Hạ Vãn Chi bị câu nói lưu manh ấy làm cho tim đập thình thịch, tức giận đánh một cái: "Là xin lỗi! Tôi tự đi xin lỗi ông nội anh!"
Ra khỏi sân bay, Tạ Kỳ Diên mở cửa ghế phụ: "Không cần."
Hạ Vãn Chi không hiểu gì cả: "Tại sao không cần?"
"Thứ tôi cần là một người bạn gái." Tạ Kỳ Diên cài dây an toàn, trước khi khởi động xe khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Vãn Chi.
Hạ Vãn Chi hoàn toàn sững sờ.
Cảm giác như bị lừa.
"Tháng trước ông cụ đã định một danh sách liên 𝖍-ô-n bao gồm cả tôi. Tạ Lâm và Tạ Nam lần lượt kết hô·п với nhà họ La và nhà họ Lâm, còn tôi, sau khi chuyện tin đồn nóng hổi đó xảy ra, ông cụ đã gạch bỏ tên nhà gái, để trống."
Mắt Hạ Vãn Chi không chớp tiếp tục đợi những lời tiếp theo của anh.
"Tôi có thể tiếp quản Tạ thị, một nửa là do ông cụ sắp đặt, có những chuyện tôi không thể chống lại." Giọng Tạ Kỳ Diên dịu đi.
Thương nhân trọng lợi, ông cụ dù có giao quyền cho Tạ Kỳ Diên nhưng ông vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị, ông nói gió thì không thể là mưa.
Liên 𝖍ô*п liên quan đến lợi ích, Tạ Lâm và nhà họ La, Tạ Nam và nhà họ Lâm, không có gì không liên quan đến lợi ích.
Nhưng chỉ riêng đối với Hạ Vãn Chi thì không.
Ông cụ thật lòng muốn Hạ Vãn Chi trở thành cháu dâu của mình.
Nên khi biết Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi có khả năng phát triển, ông không ngần ngại gạch bỏ 𝒽*ô*п sự đã sắp đặt cho Tạ Kỳ Diên.
Hạ Vãn Chi dù có chậm chạp đến mấy cũng hiểu ra ý Tạ Kỳ Diên muốn nói rồi.
"Anh muốn tôi diễn vai bạn gái anh để đối phó với ông Tạ à?" Tuy đã hiểu nhưng Hạ Vãn Chi vẫn phải xác nhận lại một lần nữa.
Tạ Kỳ Diên học theo giọng điệu nói chuyện hôm trước của cô: "Em gái nhà họ Hạ cân nhắc một chút, sẽ không để cô thiệt thòi đâu."
Hạ Vãn Chi: "..."
Suốt quãng đường về Hạ Vãn Chi đều nghiêm túc suy nghĩ.
Từ hôm qua vốn đã điều chỉnh thái độ vào vai rồi, bây giờ chẳng qua chỉ đổi đối tượng tấn công thôi.
Về bản chất vẫn không có gì khác biệt.
"Một năm?" Hạ Vãn Chi đưa ra điều kiện.
Tạ Kỳ Diên thản nhiên đè nén ý cười thoáng qua trong mắt: "Đồng ý."
Cô đơn thuần đến mức khiến lòng người ta không ngừng xao xuyến.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện kéo dài tới một năm.
Tạ Kỳ Diên nghĩ, nếu thật sự đem cô bán đi, có lẽ cô còn giúp anh đếm tiền.
Tám giờ tối, Hạ Vãn Chi mang hết chỗ nguyên liệu còn lại trong bếp của ông Hạ qua nhà Tạ Kỳ Diên, gần như nhét đầy cả tủ lạnh của anh.
Tạ Kỳ Diên kết thúc cuộc họp trực tuyến, thích thú dựa vào quầy bếp hỏi cô: "Đây là muốn chuyển qua ở cùng tôi à?"
Anh nhẹ nhàng ám chỉ: "Không cần tích cực như vậy đâu."
Hạ Vãn Chi lạnh lùng liếc anh một cái: "Dừng ngay cái suy nghĩ xấu xa của anh lại, tôi không biết nấu ăn, những thứ này tặng cho anh đấy."
Tạ Kỳ Diên khẽ nhướng mày.
Hạ Vãn Chi cong môi cười: "Anh nói sẽ không để tôi thiệt thòi mà, nên anh Tạ ơi, cơm một năm tới...phiền anh lo liệu rồi."
← Ch. 056 | Ch. 058 → |