Đêm Thứ Năm (25) Kết Thúc
← Ch.127 | Ch.129 → |
"Ưm... Nhẹ... Tướng công nhẹ hơn chút... Ư..." Thư Khuynh Mặc không khỏi khẽ 𝓇ê-п г-ỉ †.h.ở ♓ổ.𝓃 𝖍ể.ⓝ, toàn thân đều vừa mềm nhũn vừa ê ẩm, chỉ có thể theo nhịp đú_✞ vào 𝖗ú●🌴 𝖗●𝖆 mạnh mẽ của Hoa Tỷ Thần... ✝️*hâ*𝖓 t♓*ể nhịp nhàng đung đưa trong vô lực, hai khối da thịt ⓜề-ɱ mạ-𝐢 đầy đặn cao ngất trước ռ🌀ự_↪️ cũng nảy lên không ngừng, bầu ⓝℊ·ự·𝒸 trắng bóng bập bềnh trông vô cùng vui tai vui mắt.
Dung mạo của Thư Khuynh Mặc như xuân tình mơ màng, khuôn mặt ửng hồng rung rinh, cả t.♓â.𝓃 ⓣh.ể đều bị tác động đâ_𝖒 νà_𝑜 thô bạo và hung dữ của Hoa Tỷ Thần làm cho trở nên dày và ⓜề*ⓜ ɱạ*ℹ️.
Ở trong đệm chăn, mà bông hoa nhỏ non nớt ở giữa hai chân nàng kia bị vật thô cứng đâ·ɱ ѵ·à·🅾️ đến cực kỳ sung 𝐬ướ𝓃-🌀.
Κ●𝒽ο●á●𝖎 𝒸●ả●ɱ tê rần cực độ giống như từng đợt từng đợt sóng thần lớn ập đến. Đôi bàn tay nhỏ bé không thể không vòng lấy bờ vai và lưng cường tráng của Hoa Tỷ Thần, khẽ vặn hông và đung đưa thắt lưng, k𝒽*⭕á*ı 𝒸*ả*𝖒 theo nhau mà đến 🎋·í𝐜·𝖍 ⓣ·ⓗ·í·𝐜·𝖍 đến tê dại, cả người giống như cô xạ tiên nhân, dưới chân bay bổng nhưng không có lực, thân phảng phất như ở trong mây mù hư vô...
Cả người Hoa Tỷ Thần cũng sảng khoái không chịu nổi, ⓚí-𝐜-♓ ✝️ⓗ-í𝒸-h khó nói nên lời lan truyền ra từ xương cụt: "Tướng công muốn làm cho nương tử đại nhân sung s●ướ●ռ●𝐠... Thật sự là không thể chậm lại... Hiện tại nương tử đại nhân cảm thấy ⓢướ*ռ*🌀, nhưng có phải là còn chưa đủ sung ⓢướ𝓃.ɢ hay không..."
Hắn ôm thân người thanh tú trong tay cực chặt, nửa thân trên áp chặt vào nhau, hắn cố ý dùng cơ ռ𝐠ự_𝖈 rắn chắc của mình để ⓒ.ọ ⓧá.t bầu vú đầy đặn căng mọng, thịt vú tuyết trắng mềm mịn bị cơ thể của hắn đè nén thành các loại hình thù, mười phần mềm nhũn co dãn thực sự khiến cho nhiệt huyết của người ta sôi trào...
Cùng lúc đó đẩy mạnh hông về phía trước một cái, côn thịt to lớn thô cứng đ_â_〽️ sâu vào tới đỉnh tâm hoa vô cùng mạnh bạo, đầu nấm to tròn không chút lưu tình mà nghiền lấy khối thịt mềm hơi nhô lên, và còn liên tục va mạnh vào khối thịt mềm nhất của hoa nhỏ.
Chẳng may dùng lực quá mạnh, miệng đầu nấm thô hình trụ thậm chí còn cắm sâu vào trong cổ tử cung hẹp, rãnh hơi cứng nặng nề ⓒ_ọ 🔀á_т vào cổ tử cung non mềm tinh xảo, vừa mới đ.ư.𝐚 ✌️à.🅾️ đã bị bao bọc 𝐦*ú*т lấy đến thẳng cực hạn tiêu hồn thực cốt khiến Hoa Tỷ Thần hít sâu một hơi mà khẽ phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp đầy sảng khoái: "Ừm... Nương tử... Tuyệt quá..."
Thư Khuynh Mặc cũng phát ra một tiếng ưm г⛎_п 𝓇_ẩ_🍸 đồng thời toàn thân chảy mồ hôi đầm đìa, như thể đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn mà giọng nói vô cùng yếu ớt, ném ra ánh mắt 𝐪𝐮.γ.ế.𝖓 𝖗.ũ, rã rời: "A... Sâu quá... Ⓒ♓ế_† mất thôi... Đừng đ*â*〽️ 𝖛*à*0 đây... Chân tâm sắp bị chàng đâ*𝐦 thủng rồi..."
Côn thịt thô to không chút nào lưu tình gạt mở mị thịt mê người đang nhiệt tình bóp chặt trong hoa huyệt, thế công kích ác liệt không thể đỡ nổi, dùng lực thật mạnh để đụng vào nhụy hoa yếu ớt trong nơi sâu thẳm, thân gậy sung sức chống đỡ lấy đường hoa nhỏ chặt khít ẩm ướt vô cùng căng đầy và sưng tấy, dường như mọi nếp gấp trên vách tường hoa đều đã được ủi phẳng.
Cuối cùng thậm chí còn đ*â*〽️ 𝖛*à*🔴 cái nào đó trong miệng nhỏ khiến nàng căn bản không thể chịu được, không thể không đem bộ móng mượt mà của mình 𝐜*ắ*〽️ νà*🔴 lưng Hoa Tỷ Thần, để lại vết tích hình trăng lưỡi liềm.
Hừ... , cảm giác được lúc đó đóa hoa non mềm sắp bị phá vỡ, không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy bụng hình như có một khối tròn nhỏ nhô ra. A... , cảm giác như vậy sẽ bị đâ●𝖒 thủng mất...
Va chạm mạnh bạo như thế làm cho eo nàng không kìm nổi mà mềm nhũn ra cùng gân cốt tê rần, toàn thân г.⛎.𝐧 г.ẩ.🍸 co giật, ngay cả ngón chân bạch ngọc nhỏ nhắn cũng không nhịn được mà co quắp lại. Một đợt sóng thủy triều xuân thủy lớn không giữ được mà vỡ ra như nước lũ vỡ đê đang trào dâng ra, thế nước cuồn cuộn không ngừng chảy ra...
"Sẽ không bị chọc hỏng đâu, chỉ làm cho nương tử nhanh 💲ư-ớⓝ-🌀 hơn... A... , nương tử tốt lại phun ra rồi, xem ra là thật sự rất sung s.ướ.𝖓.𝐠..." Lần này Hoa Tỷ Thần cũng đã có tính toán trước, cảm thấy phần lưng bị đau, mà có nước hoa dính trên đầu nấm trào lên rồi đổ ập dội xuống, ngay lập tức đưa ra quyết định dứt khoát.
Với một lòng bàn tay ôm cả vòng eo ɱ.ề.ɱ Ⓜ️.ạ.i như liễu của Thư Khuynh Mặc, sau đó hắn liền nâng mạnh cặp môⓝ·ɢ hồng hào của Thư Khuynh Mặc lên, và rút một đoạn vật d.ụ.ⓒ 𝖛ọ𝖓.ɢ to và dài sung huyết của mình ra khỏi đường hoa.
Nhưng cho dù như vậy, vật ⓓ·ụ·ⓒ ѵọ𝖓·🌀 bị 𝐫-ú-🌴 𝖗-@ đã vẫn hưởng thụ được mị thịt của đường hoa kịch liệt nhúc nhích quấn chặt lấy. Da đầu của Hoa Tỷ Thần dễ chịu tê dại, mơ hồ tinh quan đã có xu thế không tuân theo, côn thịt to bóng loáng nước khi 𝓇ú·𝖙 𝓇·@ khỏi cánh hoa trong suốt khít chặt thì bị căng ra đến cực điểm, ngay cả mị thịt vách tường hoa màu đỏ tươi cũng bị cây gậy thịt lớn liên lụy làm bật ra, mật hoa lớn dinh dính trong suốt ào ạt chảy ra...
"Ưm... Đừng... Tướng công..." Vừa mới qua cao trào, miệng Thư Khuynh Mặc đã 🅿️ⓗá*t 𝓇*ⓐ â*Ⓜ️ †*ⓗ*ⓐ𝐧*h mơ hồ như mèo nức nở, cả người đã mềm nhũn đến cực hạn, †𝒽_â_n тⓗ_ể cũng vô lực trống rỗng tới cùng cực, lúc còn đang định xua tay cho biết đừng ş●ư●ớ●𝓃●𝐠 thêm nữa, Hoa Tỷ Thần cũng không chịu được mà chọc mạnh vào một cái, vật to thô cứng bọc trong dịch hoa dinh dính lại ❌*â*ⓜ 𝖓𝖍ậ*𝓅 vào trong hoa nhỏ non nớt ⓢ𝖎●ế●† 𝒸●𝖍●ặ●🌴 một lần nữa.
Đối với mặt trào dâng này dường như nước hoa cũng chảy ra không ngừng, đầu nấm nhẹ nhàng hướng thẳng lên trên, ngăn cản xuân thủy chảy ròng ròng ra ngoài lại, kích thước vừa lớn vừa thô sẽ trực tiếp bịt kín đường hoa hẹp không để lại một tia khe hở nào...
Có thể miêu tả là đẩy thẳng tới cùng, sức lực giống như sấm vang chớp giật, liều lĩnh gạt mở tầng tầng lớp lớp mị thịt trơn trượt đưa đẩy bóp chặt lấy trên vách tường hoa, trụ gân xanh cọ sát thịt mềm trên vách tường hoa, cứng ngắc xông thẳng vào sâu trong tâm của bông hoa.
Sau khi đầu nấm tròn và to vượt qua tâm hoa, nó liền chui thẳng qua miệng cổ tử cung mà nãy nó vừa mới đ·â·Ⓜ️ và·0. Đầu nấm lại 𝒸*ọ 🔀*á*т va chạm vào thành trong của tử cung, Thư Khuynh Mặc cảm giác như người mình bị đâ.Ⓜ️ xuyên qua, thỉnh thoảng bụng dưới bằng phẳng cũng bị dấu vết nhô lên, hoa nhỏ non nớt ở bên trong căng ra vừa đau nhức lại vừa tê dại, và ngay cả hai cái túi to nặng trịch kia cũng va đập mạnh vào mặt trong đôi chân trắng mềm như tuyết của nàng.
Thư Khuynh Mặc vừa xấu hổ lại vừa thiếu kiên nhẫn kêu khóc ầm lên, từng giọt nước mắt từ trên gương mặt rơi xuống lã chã, trong miệng lảm nhảm cầu xin sự thương xót, và những lời rê·𝐧 г·ỉ được thốt ra đều bị bóp nghẹt trở nên rời rạc do tác động dưới hạ thể: "Ưm... Đừng... Tướng công tốt, xin chàng... Đừng... bắt nạt ta như thế này nữa được không..."
Hơi thở của Hoa Tỷ Thần hổn hển và vẩn đục: "Thư Thư, nàng vừa nói là bắt nạt, ngược lại nó làm ta nhớ đến không ít lần Thư Thư ỷ vào một thân công phu mà bắt nạt ta khi còn nhỏ... Khi đã trưởng thành rồi, tự nhiên ta cũng muốn ỷ vào một thân... Công phu của mình để đáp trả lại mới được... Ừm, muốn ức ♓·❗·ế·𝐩 nàng ở trên giường cả đời mới được..."
Hắn cố tình nhấn mạnh hai từ công phu. Công phu này tất nhiên không phải là công phu quyền cước, mà nó là công phu trên giường...
Mặc dù bây giờ Hoa Tỷ Thần đã thế suy sức yếu nhưng vẫn khổ sở chống đỡ, chẳng qua là vì sĩ diện của nam nhân, hắn lại nhớ tới vài thủ đoạn phòng the nho nhỏ mà hắn tình cờ lướt thấy khi xem sách vở không liên quan đến khoa cử lúc trước, hình như muốn nói cái gì mà chín lần nông một lần sâu...
Từ trước đến giờ trạng nguyên lang chỉ xem qua là nhớ mà lại suy một ra ba, hắn thực hiện nghiêm ngặt tư thế mấu chốt chín nông một sâu, hắn đ*â*〽️ chín lần cạn, một lần là sâu, hoặc ba lần sâu, còn lại là nông trong hoa huyệt nhỏ bé non nớt thấm đẫm 𝐥ạ●𝖈 𝖙●𝐡●ú ư_ớ_🌴 á_𝐭.
Lực vừa nhẹ vừa nặng 🌜_ọ ✖️á_ⓣ vào thật sâu trong đỉnh hoa huyệt non mềm 🌜𝖍ả-𝖞 ռ-ư-ớ-↪️ bóp cực chặt, không thể tìm ra được chương pháp nào, nhưng lại có thể mang đến cho người ta ⓚ𝒽🔴á.ℹ️ 𝐜.ả.m dâng trào cực lớn, Thư Khuynh Mặc khóc không thành tiếng, giọng nói khàn khàn: "Đồ trứng thối... Chàng... Hạ lưu... Vô lại... Hồi nhỏ ta bắt nạt chàng... Bây giờ chàng ăn h_❗_ế_🅿️ ta sao được... Lại còn ăn ♓ıế-𝓅 gay gắt thế..."
Thoáng cái đ_â_〽️ rất sâu và mạnh, thoáng cái từ từ 𝐫ú_ⓣ 𝖗_@ đ.ú.𝖙 vào cạn: "Lép nhép lép nhép" mà nhẹ nhàng ↪️·ọ 𝐱á·✝️ lên miệng của bông hoa, sau đó đẩy mạnh nó đến đỉnh tâm hoa, theo đó càng thêm nhiều... Nước nhờn dinh dính và đậm đặc bị khơi gợi từ giữa tâm hoa chảy ra, toàn bộ đường hoa huyệt cũng bị co rút kịch liệt quấn chặt lấy, nhưng sau hàng chục lần nỗ lực va chạm mạnh ở dưới, ngược lại Hoa Tỷ Thần nhận ra mình đã đến thời điểm 𝐱●цấ●т ✞𝒾●𝖓●𝖍.
A... Hắn gắt gao ấn cây côn thịt to lớn vào da thịt non mềm của tâm hoa, cũng không hề còn mạnh mẽ dứt khoát va chạm mãnh liệt vào đỉnh hẹp nữa, thay vào đó hắn lắc hông, dùng phương thức vừa nghiền ép vừa khuấy từ từ ma sát trong hoa huyệt của thiếu nữ, âm thầm hưởng thụ mị thịt bị giày vò cuồng bạo hấp thụ ⓚ*𝖍*𝐨á*❗ cả*ⓜ mà bóp chặt lấy, tận hưởng cảm giác tê rần cực hạn truyền tới từ đỉnh côn thịt, thưởng thức mật hoa dồi dào rất ẩm ướt và mềm mịn, sau đó thỏa mãn bắn ra một lượng lớn chất lỏng ấm nóng thiêu đốt...
"Ưm... Nóng quá... Đừng... Sao cái thứ đó lại cứng ngắc lên... Đừng... Ta không thể chịu được..." Thư Khuynh Mặc đang say giấc mộng và đôi môi đỏ mọng của nàng hơi mở ra không biết đang nói lắp bắp mấy cái gì, đợi nàng mở mắt ra thì phát hiện đang ở trong phòng ngủ của chính mình, mơ hồ cảm thấy hơi buồn bã như mất sổ gạo...
Hừm, lời ngon tiếng ngọt đầy miệng của trạng nguyên lang này sẽ đánh lừa người. Rõ ràng thoạt nhìn qua lần đầu thì vẫn ngọc thụ lâm phong, quang phong tễ nguyệt, thế nào mà khi tiếp xúc với mới biết cũng là người vô cùng bỉ ổi và vô liêm sỉ, ỷ vào đầu óc khôn lỏi của mình giả làm heo mà ăn thịt hổ để bắt nạt nữ tử yếu đuối như nàng...
Hạ lưu bỉ ổi, đại phôi đản... Ặc, đánh giá như thế này có vẻ không công bằng lắm với tên trạng nguyên lang kia. Tuy vả miệng hình như có thể lừa người chút ít, có điều nghe vào cũng đều là chân tâm thật ý phát ra từ đáy lòng, và chiêu trò cũ tràn đầy cảm giác tình thâm tận tụy đều là để lấy được trái tim mỹ nhân, thực ra bộ dạng tình cảm sâu sắc cũng không đáng ghét đến như vậy, vừa anh tuấn lại tận tâm, còn là tân khoa trạng nguyên văn võ song toàn, cảm thấy phu quân này rất không tồi. Tiểu thư Thư Khuynh Mặc nàng vẫn khá là vừa lòng tướng quân của mình!
Nhưng có câu nói, có lần một lần hai không thể lại có lần ba lần bốn, mà đây đã là lần thứ năm cô mơ thấy người người đàn ông này.
Hơn nữa mỗi lần... Nằm mơ đều là mơ thấy... Xuân tình quyến luyến cùng với người đàn ông đó, chẳng lẽ nói rõ ra thì người đàn ông tên Hoa Tỷ Thần này đã được định trước chính là nhân duyên định mệnh của cô ư?
Tuy rằng người đàn ông kia đối xử với cô có chút đê tiện, có chút vô liêm sỉ, chút không biết xấu hổ, và còn đặc biệt thích trêu chọc rồi dỗ dành cô... Nhưng xem ra anh cũng chỉ đối xử như thế với một mình cô mà thôi, loại cảm giác đặc biệt độc nhất vô nhị này vẫn rất tốt...
Dường như không có gì là không tốt khi ở bên anh.
Miễn cưỡng làm bạn trai thì cô cũng đồng ý, hỏi đến vấn đề như vậy, tới nay cô chưa bao giờ gặp được một người đàn ông như Hoa Tỷ Thần trong đời, nhưng...Nhưng chắc sau này sẽ không gặp lại nữa...
Hoa Tỷ Thần này chỉ tồn tại trong mộng thôi sao?
Không được, hình như cô hơi rung động, ôi, không phải là hình như, mà là thật, cô đã thực sự thích người đàn ông vô liêm sỉ này...
← Ch. 127 | Ch. 129 → |