Đêm Thứ Tư 19 (Kết Thúc)
← Ch.102 | Ch.104 → |
Hoa Tỷ Thần ôm cô gái nhỏ nhắn như thể được làm bằng nước, anh có thể cảm nhận được bộ ռ𝐠ự●𝐜 tuyết trắng 〽️ề-ⓜ 𝖒-ạ-ℹ️ đẫy đà áp chặt vào ⓝ🌀*ự*c mình, nó đong đưa sóng sánh theo tiết tấu chậm rãi mạnh mẽ ở nửa người dưới của anh, quả anh đào đỏ mọng cứng rắn ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng lướt qua cơ ngự*↪️ màu mật ong của anh, khiến anh miệng khô lưỡi khô.
Nụ ♓ô●𝓃 cuồng nhiệt của anh cũng dần tách ra khỏi bờ môi ngọt ngào mà mổ xuống chiếc cổ cao vút như thiên nga của cô, lắng nghe tiếng 𝓇ê●n 𝓇●ỉ đầy kìm nén nhưng lại զ·цγế·п 𝖗·ũ của cô gái nhỏ ở trong lòng anh, giống như liều thuốc 🎋í↪️.ⓗ 𝒹.ụ.🌜 mạnh mẽ nhất, mật dịch đậm đà mang theo hương thơm liên tục chảy ra từ hoa huyệt, Hoa Tỷ Thần ăn ngon còn muốn ăn nữa, anh không còn thỏa mãn với việc chỉ đơn giản chậm rãi đâ_𝐦 ⓥ_à_𝐨 𝓇*ú*† r*𝐚. Anh thấp giọng hỏi: "Tiểu Mặc Nhi... Còn đau nữa không... Nếu không đau thì anh... sẽ... dùng sức nhé..."
Không đợi câu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng 𝖗*ê*𝓃 𝐫*ỉ khó chịu của người đẹp đã hoàn toàn thích ứng được với sự tồn tại của thứ to dài cường tráng của anh, anh cũng không thể kìm lại được nữa, bàn tay to 💲_𝒾ế_𝖙 ↪️_♓ặ_𝐭 cái eo 〽️·ề·ⓜ 𝐦·ạ·ℹ️ nhỏ bé, kéo hai chân dài của cô vắt lên thắt lưng rắn chắc của mình.
Đồng thời ấn nhẹ phần eo xuống, dần dần tăng tốc tiết tấu ra vào, đầu nấm cứng rắn to cỡ quả trứng ngỗng đ.â.𝖒 ѵà.𝑜 chỗ sâu nhất, đâ·ⓜ một cái thật mạnh vào nơi ɱề.𝖒 𝐦ạ.ⓘ nhất mỏng manh nhất khiến hoa tâm bị 𝖐●í𝒸●𝒽 ✝️𝒽í●↪️●♓ không thể chịu được, khéo léo chín nông một sâu, càng ngày càng mạnh mẽ, cũng càng ngày càng sâu!
Đầu tiên đâ●Ⓜ️ nhẹ vài cái thật nông ở miệng hoa huyệt, sau đó lại dùng lực đ_â_〽️ mạnh vào nơi 𝖒ề·ɱ ⓜ·ạ·ı nhất trong hoa huyệt, đầu nấm cứng rắn mỗi lần đi vào đều 𝖍*𝐮*n*𝖌 𝒽ă*𝓃*g đ*â*ɱ ✔️à*🅾️ hoa tâm mấy cái xong mới 𝖗ú.ⓣ ⓡ.@, giống như đóng cọc, từ từ dùng lực nhỏ sau đó tăng mạnh lực đạo, tầng tầng lớp lớp nếp uốn ⓜ.ề.𝐦 𝖒.ạ.1 bị nghiền ép mạnh mẽ, mị thịt trên vách hoa r⛎●n гẩ●𝓎 đến đáng thương, bị gân xanh trên thân gậy thịt kéo ra ngoài, k-í-↪️-h т-♓í-🌜-𝖍 thủy triều dâng trào mãnh liệt, thậm chí miệng hoa huyệt liên tục bắn nước tung tóe cũng nhiều lần bật ra mảnh thịt hoa đỏ tươi ⓜề●〽️ Ⓜ️ạ●ⓘ.
"Ưm... Sâu quá... Đừng... Nhẹ... Nhẹ một chút... A..." Thư Khuynh Mặc không biết mình bị vật to lớn của anh đâ·𝐦 ở chỗ nào, trong cơ thể như bị đ*ư*🅰️ ѵ*à*ο một vật to dài п-óп-𝐠 𝐛ỏ-𝖓-g, bên trong chống đỡ đến mức căng phồng đau ê ẩm, còn có một cỗ 𝐤-íc-ⓗ ✝️-𝖍-í-ⓒ-h không nói nên lời quét qua ✞·ⓗ·â·ռ ⓣ·ⓗ·ể.
Cơ thể mề-m ⓜ-ạ-ℹ️ của cô rùng mình một cái hét lên một tiếng kiều mị cảm thấy thẹn đến cực điểm, hoa huyệt nhỏ bé không kiềm lại được mà co rút, г.𝖚.ռ r.ẩ.ⓨ cùng với sự va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, khiến cô cảm giác như lạc vào mây mù, không tìm ra đường ra.
Thư Khuynh Mặc không nhịn được mà cong lưng, chỉ cảm thấy người đàn ông trên người mình mỗi lần đ-â-〽️ ☑️à-🅾️ càng lúc càng sâu, mà 𝐤𝒽●🔴á●𝐢 𝖈●ả●ɱ theo đó mà cũng càng lúc càng nhiều hơn, những cái đ-â-ɱ mạnh mẽ kinh hoàng liên tiếp khiến cơ thể cô rung lắc...
Những cái đ.â.〽️ càng thêm hung mãnh kịch liệt ập đến khiến cô như cành hoa đung đưa năm xưa, cô gái bị lực đâ*𝖒 mạnh mẽ này làm cho choáng váng đầu óc, cả người như bị sóng biển hung ác vây quanh, chỉ có thể để mặc cho cơ thể bị sóng đánh trôi, cơ thể uể oải dường như không thể bấu víu vào bất cứ thứ gì, thậm chí cô còn không nói được nên lời, chỉ có thể lắc cái đầu trống rỗng, muốn người đàn ông trên người cô có thể chậm hơn một chút, nhẹ hơn một chút...
"Đừng nhẹ chút... Vậy thì người thầy này sẽ mạnh hơn một chút..." Hoa Tỷ Thần cố ý hiểu nhầm ý của Thư Khuynh Mặc, vật to dài cứng nóng như bàn ủi càng ⓗ-υ-𝓃-𝐠 ⓗă𝓃-🌀 đâ.𝐦 mạnh vào bên trong, gân xanh trên thân gậy thịt đập loạn xạ, mạnh mẽ cọ sát vào làm những nếp uốn trên vách tường gần như bị ủi phẳng, khiến cô gái nhỏ ưm a một tiếng và liên tục ✞𝐡.ở ℊ.ấ.🅿️.
Nhưng không ngờ một lúc sau tầng tấp lớp lớp mị thịt lại đứng lên, nhúc nhích và xoắn s-𝐢-ế-𝖙 𝖈ⓗ-ặ-t như có thể ℊ*ⓘế*ⓣ 𝐜.𝖍ế.ⓣ một sinh mạng, cổ họng anh trào ra tiếng gầm gừ trầm thấp, vật to dài 𝖓ó𝓃_🌀 ⓑ_ỏ_𝐧_🌀 đã ♓𝐮.n.🌀 𝖍ă.ռ.🌀 chen được vào miệng cổ tử cung nhỏ bé, thịt mềm ở cổ tử cung càng thêm ấm áp, cắn ɱ●ú●ⓣ 💲.ℹ️ế.🌴 c♓ặ.ⓣ đầu nấm to cứng.
Đã có hàng vạn 𝐤♓o·á·ï 𝖈·ả·𝐦 xông lên đầu Hoa Tỷ Thần, cảm giác 𝐤𝐡ⓞ●á●1 𝐜ả●〽️ khó tả đi dọc sống lưng rồi lan ra toàn thân, thậm chí ngay cả chân tóc cũng bộc lộ ra niềm vui 💰ư.ớ.ռ.ɢ sảng khoái, Tiểu Mặc Nhi của anh đúng là một tiểu yêu tinh ⓠ_ц_🍸_ế_п ⓡ_ũ ⓒ𝒽ế_т người, làm anh hận không thể vĩnh viễn ở trên người cô, tinh tẫn nhân vong*, cam tâm tình nguyện ↪️_𝖍ế_𝐭 trên người cô.
*Tinh tẫn nhân vong: thuật ngữ này thường được sử dụng khi đàn ông 🌜-ⓗế-🌴 vì ⅼà·m t·ì·ⓝ·𝐡 quá nhiều.
Rút cây gậy thịt to lớn ra, sau đó lại đâ.m ✌️à.𝐨 bên trong hoa huyệt ẩm ướt Ⓜ️ề_〽️ ⓜạ_❗, khai thông đường đi sau đó lại thọc vào cái miệng nhỏ bên trong, sự chặt chẽ và ấm áp bên trong thực sự là khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, hai viên ngọc nặng trĩu ♓ⓤ*𝐧*ℊ 𝒽ă*𝖓*ⓖ đánh vào cánh hoa 𝐦ề_〽️ ɱạ_1, nó cũng đánh cho nước thủy triều tràn ra ngoài thành bọt trắng 𝒹●â●𝐦 mỹ bắn tung tóe xung quanh, còn có tiếng xấu hổ da thịt va chạm bành bạch vang lên, ghế da ở phía dưới Thư Khuynh Mặc ngồi đã biến thành một mảnh hỗn độn.
"Ưm... a... đau... Ưm... Sắp đ-â-𝐦 hỏng..." Nước mắt Thư Khuynh Mặc lăn dài trên khuôn mặt, cảm giác đột nhiên bị đâ●ⓜ sâu đến tận cùng thật sự là quá 𝖐_í_c_♓ 𝐭♓í_𝒸_ⓗ, cảm giác như chân tâm sắp bị đâ·ⓜ hỏng, ngay cả cái bụng trắng như tuyết của cô cũng bị lồi lên một khối tròn như đầu gậy, thực sự là quá sâu, căn bản là không chịu nổi...
Thư Khuynh Mặc oán hận cắn vào vai Hoa Tỷ Thần, trái tim kích động, cái miệng nhỏ nhắn của tử cung bị đ.â.ɱ sâu vào, hoa huyệt cảm giác từng đợt đau ê ẩm và tê dại, đôi chân Ⓜ️.ảⓝ.𝒽 κ♓.ả.ռ.𝖍 đi giày không khỏi duỗi thẳng chân, ngón chân co quắp chặt lại về phía gan bàn chân, cô đang miên man suy nghĩ, không biết đây có phải là cảm giác dục tiên dục tử mà người đời nói không, tâm trí rối loạn và rối bời, cảm giác mô𝐧-g lung không lối ra, κ·𝖍🅾️á·ⓘ 𝒸·ả·〽️ kèm theo cao trào bất tận của xuân thủy, khiến cô không có sức để hưởng thụ, cả người Thư Khuynh Mặc xụi lơ vô lực, ngay cả đôi chân dài cũng không còn sức để quấn lấy vòng eo của Hoa Tỷ Thần, lỏng lẻo rơi xuống.
"Ưm... Mệt quá..." mật dịch trong suốt liên tục được phun ra, toàn bộ hoa kính cũng co rút kịch liệt, chỗ thịt non mềm vừa bị xâm phạm cũng co xoắn chặt lại, như thể muốn bẻ gãy kẻ 𝐱â-m 𝖓-♓-ậ-𝓅, quy đầu mẫn cảm suýt chút nữa tước ν●ũ 𝖐♓●í đầu hàng! Cảm giác như sắp bị cắn gãy, bị xoắn chặt đặc biệt sảng khoái, bên trong hoa huyệt dính đầy mật dịch của hai người.
"Ưm... Sảng khoái..." Mật dịch từ trong hoa huyệt liên tục tràn ra ngoài cọ rửa cây gậy thịt to lớn đang 🔀●â●ⓜ п♓●ậ●𝓅 càn quét, toàn bộ hoa huyệt co rút kịch liệt, người đàn ông biết mình sắp đến rồi, cảm giác gậy thịt to lớn đang bị các vách tường 💲❗●ế●𝐭 𝒸●h●ặ●𝖙 đến mức thắt lưng tê rần, đầu nầm mẫn cảm bị dịch ngọt tưới lên, Hoa Tỷ Thần cảm giác không chịu được nữa, anh nhanh chóng rút gậy thịt to lớn ướt dính ra ngoài, một lượng lớn chất lỏng được bắn ra ngoài, khiến bắp đùi trắng nõn của cô gái 𝓇.𝖚.𝓃 𝓇.ẩ.ⓨ vì 𝖓·ó·𝐧·🌀 🅱·ỏ·п·g, còn có một một lượng lớn dịch màu trắng sữa tanh nồng rơi xuống ghế ngồi...
Thầy giáo mặt trời nhỏ cái gì chứ, rõ ràng là mặt người dạ thú, mặc dù cô là người sai trước, là người ở trong ô tô táy máy tay chân với anh trước, nhưng là một người giáo viên, sao anh lại không có sự tự chủ và bình tĩnh, lại còn ra tay với chính học sinh của mình, đồ biến thái! Mặc dù cũng có thể vì cô quá đẹp, nên anh không thể từ chối được...
Nhưng sau đó cô cũng đều đã cầu xin tha thứ, cô sợ đau không cho tiếp tục, đồ thầy giáo có đầu óc hư hỏng này, đàn ông đều là cầm thú! Lúc lên lớp thì quần áo chỉnh tề đẹp trai ấm áp như vậy, thế nhưng khi làm chuyện xấu hổ thì lại biến thành cầm thú, hạ lưu vô liêm sỉ!
Hơn nữa đây còn là bãi đậu xe, nếu chẳng may có ai đó đi qua thì sao? Xe lại còn rung...
Trời ơi... Không biết nếu có người đi ngang qua, có thể thấy chiếc xe rung chuyển hay không? Nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ!
Nhưng cũng khổ cho cái ghế của chiếc siêu xe của anh, đúng là một đống hỗn loạn, không biết anh sẽ nói như thế nào khi mang đi rửa, may là anh còn có lương tâm, không bắn vào bên trong, cô vẫn còn là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, chẳng may có thai thì phải làm sao! Không không không, cô không phải là Thư Khuynh Mặc trong mộng, cô hơn hai mươi tuổi rồi, cô không phải cô gái nhỏ... Nằm mơ mà thôi, sao cô lại nghĩ nhiều như vậy chứ!
Nhưng trước khi từ trong mơ tỉnh lại, cô dường như nhớ tới vật to lớn mềm nhũn kia lại vừa tỉnh dậy, sưng to lên, đúng là xấu xí, nhưng có phải anh muốn làm thêm một lần nữa không, dựa vào sự hiểu biết của cô, một người xấu xa như Hoa Tỷ Thần một lần chắc chắn là không đủ...
Ơ, khoan đã, đang nghĩ gì vậy! Thư Khuynh Mặc! Sao cô có thể hiểu được Hoa Tỷ Thần, đó chỉ là một người ở trong mộng mà thôi!
Thư Khuynh Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mơ màng của mình ở trong gương, vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh, tỉnh táo được một chút, không nên nhớ lại chuyện trong mộng, thỉnh thoảng nhớ lại cảnh trong mộng, đúng là quá xấu hổ!
.....
← Ch. 102 | Ch. 104 → |