Đêm Thứ 3 (11)
← Ch.064 | Ch.066 → |
Hoa Tỷ Thần vốn dĩ xuất thân từ con nhà võ, luyện võ từ nhỏ, cho dù có ngủ say đến đâu cũng sẽ luôn cảnh giác đến động tĩnh xung quanh.
Đặc biệt là hôm nay.
Sáng sớm hôm sau, tiểu yêu tinh trong ngực tỉnh dậy gây ra động tĩnh lớn như thế, làm gì có chuyện hắn không tỉnh được. Chỉ là đang vờ ngủ để trêu chọc nàng mà thôi, nhân tiện muốn nhìn xem nàng là thần thánh phương nào.
Nhưng hắn đúng là đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, cũng đánh giá thấp sự hấp dẫn của người nọ đối với mình.
Khi nàng trở mình, bàn tay nhỏ nhắn lăn qua lăn lại bên hông hắn, hắn không có cách nào kiềm chế ham muốn bắn ra của mình. Hạ thân cứng như sắt, muốn nàng cứ đè tiếp lên người mình.
Khi nàng cố gắng gỡ bàn tay to lớn của mình trên gò ngực trơn láng, bản thân lại theo bản năng nắm chặt nó không buông. Cảm giác mềm mại ấy làm người ta lưu luyến không muốn dời.
Còn cả khi nàng chậm rãi đứng dậy, muốn vật kia của mình rời ra. Bản thân hắn suýt chút nữa đã vùng dậy tiếp tục cắm vào rồi. May thay, mồ hôi đổ xuống, có thêm cơ hội che giấu để hắn lặng lẽ di chuyển ra một chút. Nhưng hắn không ngờ, khi bản thân di chuyển mỗi xíu, lại khiến nàng sợ đến mức cơ thể mềm nhũn, đổ rạp xuống. Thứ kia vừa ra được một nửa lại đột nhiên được lao nhanh vào nơi mất hồn kia. Suýt chút nữa bị nàng siết đến thất thân, cũng không nhịn được kêu đau một tiếng...
Đợi người đẹp lặng lẽ bước xuống, rửa mặt mặc y phục hoàn tất, sau vội vàng rời đi, Hoa Tỷ Thần vẫn đang ngủ say bên hồ Thương Nguyệt mở hai mắt ra. Hắn thuần thục trùm bộ quần áo ném bừa bãi trên mặt cỏ vào, yên lặng đuổi theo bóng hình mỹ miều của người đẹp.
Hắn đứng từ xa quan sát nàng đi về phía con đường nhỏ u tối thông đến thư viện. Nàng thế mà lại là học sinh của Phụng Thiên!
Nàng quen cửa quen nẻo đẩy trụ của một cánh cửa sổ ra, tay chân nhanh nhẹn trèo vào một gian phòng quen thuộc. Đó là, cái kia chính là gian phòng mà hắn ở. Hắn kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ nàng là, là bạn cùng phòng Thư Khuynh Mặc, không thể nào!
Hoa Tỷ Thần âm thầm đè xuống nghi vấn vô căn cứ trong lòng, mắt thấy mới là thật. Đợi người nọ đóng kín cửa, hắn liền nhảy đến trước cửa sổ. Nửa ngồi dưới khung cửa kia, len lén ngó vào nhìn trộm.
Người đẹp đang túm mái tóc dài như thác nước của mình lên, buộc thành búi tóc cao cao của nam tử. Lại dùng một như gì đó màu đen không biết tên bôi bôi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Ngũ quan nguyên bản đang xinh đẹp tuyệt trần chợt biến thành một người hoàn toàn khác. Chính là người bạn cùng phòng mà mình rất quen thuộc Thư Khuynh Mặc, chính là huynh ấy!
Trước nay nàng che giấu đúng là quá hoàn mỹ, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra manh mối gì.
Dù giữa các nét không có thay đổi gì lớn, nhưng nàng bôi lên làn da trắng muốt nhẵn nhụi, lại lần nữa tô lên đôi hàng mi xinh xắn thành thô ráp. Đêm qua, dưới ánh trăng mông lung chỉ cảm thấy ngũ quan có hơi quen mắt, hắn hoàn toàn không nghĩ đến nàng chính là cái tên kiệm lời Thư Khuynh Mặc kia. Cái người có tướng mạo của một thanh niên gầy yếu thanh tú thế mà lại là một cô gái xinh xắn linh động! Nếu hắn mà không bám theo cả một đường, hắn sẽ hoàn toàn không ngờ đến nàng chính là bạn cùng phòng của mình. Hắn đúng là mắt lác đến cùng cực. Tự nhận là phong lưu mà lại không nhìn ra ngũ quan tinh xảo bị che giấu dưới màu da kia. Đôi lông mày sau khi bị bôi đen cách xa vạn dặm so với đôi lá liễu mảnh nhỏ đẹp đẽ. Còn cả hàng mi dày và dài kia, khẽ run lên, đổ bóng xuống. Quyến rũ nói không thành lời. Đôi mắt ngập nước như biết nói luôn có một màn sương mông lung trôi nổi lững lờ. Còn cả sống mũi cao ngất, khéo léo phủ trên đôi môi anh đào đỏ thắm. Trời ạ, hắn hoàn toàn không phát hiện ra!
Hoa Tỷ Thần đứng bên cửa sổ, ỷ vào nơi này của hắn tương đối vắng vẻ, đứng từ phòng của những bạn khác không hề nhìn tới chỗ bí ẩn này. Cho nên hắn không chút e dè nào mà tiếp tục ngó vào từ he hở.
Vốn nghĩ rằng có thể sẽ phát hiện thêm bí mật nào nữa lại không ngờ là thiếu nữ vừa chải kỹ búi tóc lại lấy ra một bộ quần áo để tắm rửa. Còn cả một mảnh vải dài khoảng một thước, cũng không rõ dùng làm cái gì...
← Ch. 064 | Ch. 066 → |