Đêm Thứ Ba (10)
← Ch.058 | Ch.060 → |
Nghĩ đến đây, Thư Khuynh Mặc không khỏi tức giận, dựa vào đâu mà nàng phải chịu sự đau nhức, chỉ cần khẽ động cơ thể liền cảm nhận được hạ thân đau buốt, nhưng sợ người khác nghi ngờ lên phải cố đi nhanh về phía trước giống như một nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là giờ học của sư phụ...
Nhưng mà hắn lại không kiêng nể gì mà ngủ gật, rõ ràng đêm qua nàng mới là người bị hắn chà đạp, nghĩ lại thấy bản thân không khác gì kẻ trộm, phải mặc nhiều quần áo để che giấu những vết xanh đỏ trên người, hiện tại vô cùng nóng nực, sớm biết hắn không biết liêm sỉ là gì như vậy, nàng đã lén lút giấu quần áo của hắn đi, làm cho hắn mất mặt trước mọi người, hừ! Chẳng qua quần áo bị hắn nằm lên, nàng sợ rằng sẽ khiến hắn thức giấc nên mới mau chóng mặc quần áo của mình vào rồi rời đi.
Thư Khuynh Mặc càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, trực tiếp giơ tay lên hướng về phía sư phụ thưa: "Sư phụ, sư huynh Hoa Tỷ Thần ngủ gật trong lớp, sư phụ mau gọi sư huynh dậy đi ạ!"
"Buồn cười thật, đây là nơi để đọc sách, lại thản nhiên ngủ gật ở đây, Hoa Tỷ Thần, quả nhiên con là khúc gỗ mục khó có thể điêu khắc, lúc còn trẻ không giáo dục đàng hoàng khó ngày thành tài được, mau đi ra góc tường đứng!" Đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, sư phụ nghe thấy có người mách như vậy liền ngẩng đầu lên, thấy Hoa Tỷ Thần đang ngủ ngật liền tức giận đến mức chòm râu trắng cũng muốn dựng đứng lên, lớn tiếng trách mắng.
"Dạ, sư phụ! Đệ tử biết sai rồi, không lên ngủ gật trong lớp, mong sự phụ tha thứ, đệ tử sẽ chịu phạt, đứng vào góc tường!" Hoa Tỷ Thần nghe thấy tiếng của Thư Khuynh Mặc liền cảnh giác thức giấc, đáng tiếc hắn vẫn không thể tránh thoát được cái nhìn của sư phụ, tuy nhiên trên mặt không hiện lên bất cứ một chút xấu hổ nào, tinh thần thoải mái đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hướng về phía góc tường mà đi tới.
Nhìn thấy Hoa Tỷ Thần bước qua, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, Thư Khuynh Thành không thể không thừa nhận hắn rất phong độ, tác phong nhanh nhẹn, hắn mặc một bộ đồng phục thư sinh với sợi tơ lụa màu bạc thêu mây trôi trên chiếc áo màu xanh như trăng, trên người như mang theo một loại phong thái khó ai có được, thắt lưng mảnh khảnh, bên cạnh thắt lưng có hoa văn được thêu bằng gấm cùng màu, trên thắt lưng có miếng ngọc màu xanh ngọc bích cùng lụa đen.
Tất cả đồ đệ đều dõi mắt nhìn theo bóng dáng của Hoa Tỷ Thần đi đến góc tường, nhìn thấy hắn đứng ở đó, thân hình cao ngất, không có lấy nửa phần bẩn thỉu, thái độ cũng vô cùng thản nhiên giống như không phải người bị phạt mà đơn giản chỉ đứng ở đó ngắm phong cảnh.
Tuy rằng Thư Khuynh Mặc không muốn thừa nhận, nhưng đúng là phải nói rằng Hoa Tỷ Thần có một phong thái mà người khác khó có được. Cho dù có bị sự phụ trừng phạt, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên, không có lấy một điểm xấu hổ nào, ngược lại trên còn phảng phất vài phần gió xuân, trông vô cùng đắc ý.
Đương nhiên Thư Khuynh Mặc cũng hiểu rõ được đằng sau lớp áo mũ chỉnh tề kia chính là một con cầm thú khát dục, không biết thỏa mãn, ngày hôm qua hắn đã làm ra cái loại... Hừ, quả nhiên là một tên cầm thú, đồ không có liêm sỉ, thật đáng ghét!
Mang theo sự căm ghét Hoa Thần Tỷ trong suốt buổi học, lúc tan học không ngờ lại bị một người cản lại.
Hoa Tỷ Thần đưa tay về phía nàng: "Khuynh Mặc, tuy rằng ta và đệ đã ở chung nửa tháng, nhưng quan hệ rất tốt, không biết đã đắc tội gì với đệ, trong phòng học có rất nhiều đồ đệ buồn ngủ nhưng tại sao đệ lại nhằm vào một mình ta, vì sao Thư Khuynh Mặc lại luôn để ý đến những hành động của ta, không phải là..."
Hắn kéo dài âm cuối, dùng ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Thư Khuynh Mặc, sau đó liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Thật xin lỗi, ta cũng không... Khụ, phía dưới của đệ giống như không có dương vật, ta thích nhất chính là dáng vẻ yêu kiều, xinh đẹp đó của đệ, mà Thư Khuynh Mặc, đệ mặc như vậy... Yếu đuối, à, không, như vậy rất giống một nam nhân yếu đuối!"
Thư Khuynh Mặc suýt chút nữa là cắn vào lưỡi, cái gì gọi là đặc biệt chú ý tới hắn, cái gì mà phía dưới dường như không có dương vật, cái gì mà thích dáng vẻ mềm yếu, thùy mị của nàng, cái gì mà cái nam nhân yếu đuối, đồ khốn nạn này! Đồ khốn nạn!
Thư Khuynh Mặc chắp tay chào, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười trừ, hai tay nàng nắm thành quyền rồi đưa lên miệng ho khan vài tiếng, cố gắng làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh: "Sợ rằng sư huynh Hoa Tỷ Thần hiểu nhầm rồi, ta cũng không quan tâm đến chuyện huynh thích nữ nhân hay nam nhân, ta cũng không có bất kỳ suy nghĩ hoặc hứng thú với huynh. Sư huynh Tỷ Thần, ta xin phép đi trước, ta còn có việc phải làm. Vừa nãy khi sư huynh ngủ gật trong lớp, ta mới bẩm báo với sư phụ, chúng ta ở chung một phòng, ta cũng không muốn huynh bỏ lỡ khúc nổi tiếng của sách thiên ca, chính vì vậy mà hôm nay xuất phát từ sự nhiệt tình nên mới mách thầy, giúp huynh tỉnh táo nghe giảng, sư huynh Tỷ Thần cũng không cần cảm ơn, đây chỉ là tiện thì nhắc nhở thôi!"
Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: "Về việc sư huynh nói ta yếu đuối, vậy có lẽ là nói sai rồi, mặc dù thân hình của ta có hơi nhỏ, nhưng mà ta tin tưởng bản thân mình có thể làm nên chuyện lớn, ta đến học viện thánh hiền chính là muốn tương lai có thể phục vụ cho tổ quốc, ghi tên trong bảng vàng của triều đình, cơ thể vạm vỡ tráng kiệt nhưng suy nghĩ hạn hẹp, cả ngày rảnh rỗi không có mục đích, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chơi bời với những nữ nhân dịu dàng xinh đẹp thì thật sự có khác gì những tên chơi bời, lêu lổng đâu!"
"Ta thật sự cảm ơn những lời chỉ bảo ân cần mà thẳng thắn của đệ, Hoa Tỷ Thần vô cùng biết ơn đệ, nghe lời răn rặn còn hơn đọc mười năm sách vở, sau này hy vọng Thư Khuynh Mặc có thể chỉ giáo nhiều hơn." Hoa Tỷ Thần nghiêm túc hướng về phía Thư Khuynh Mặc sau đó cúi thấp đầu, ghé sát vào lỗ tai nàng nói một câu: "Xem ra Thư Khuynh Mặc vô cùng biết cách làm cho những người nữ nhân xinh đẹp vui vẻ, hy vọng sau này có thể chỉ dạy ta nhiều hơn!"
Hơi thở nóng rực như lửa của hắn phả vào tai Thư Khuynh Mặc khiến cho nàng khó khăn hít thở, vành tai bắt đầu nóng lên, nàng theo bản năng lùi về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đã đụng vào bức tường ở đằng sau, nàng liền xấu hổ vội vàng chắp tay cáo từ: "Sư huynh khách sáo quá, ta còn có việc muốn hỏi sư phụ, xin phép đi trước!"
Mau chóng thu dọn sách vở rồi nhanh chóng bước lảo đảo ra khỏi phòng, nàng lại bị một tên không biết liêm sỉ như hắn làm cho không biết nói gì, đúng là xấu hổ mà, đồ khốn nạn! Ai muốn dạy hắn cách lấy lòng những nữ nhân xinh đẹp chứ!
Tuy nhiên cũng vô cùng may mắn, Hoa Tỷ Thần không nhận ra nữ nhân đêm qua chính là nàng, sự khác biệt giữa nàng lúc là nam nhân và nữ nhân được hóa trang vô cùng khác biệt! Còn nữa, hắn nói thích những nữ nhân xinh đẹp, mềm mỏng, liệu người nữ nhân xinh đẹp hắn nhắc đến có phải là nàng vào đêm qua không nhỉ! Hừ hừ hừ, không nghĩ đến nữa!
Hoa Tỷ Thần đứng im nhìn bóng dáng chạy trối chết của Thư Khuynh Mặc, không khỏi bật cười, tiểu yêu tình này chắc hiện tại vẫn nghĩ hắn không nhận ra người nữ nhân hôm qua chính là nàng, nghĩ đến đây liền cảm thấy hứng thú! Hóa ra Thư Khuynh mặc không phải là "nam nhân" mà là "nữ nhân"! Hơn nữa còn ở chung phòng với hắn, chỉ cách nhau có một tấm bình phong!
← Ch. 058 | Ch. 060 → |