Đêm Thứ Hai 13 Cuối Cùng Cũng Kết Thúc
← Ch.039 | Ch.041 → |
"Hửm? Ư?" Lý trí của Thư Khuynh Mặc đã trên bờ sụp đổ, lần đầu tiên kéo dài và mãnh liệt thế này, nàng của hiện tại căn bản nói không ra hơi.
Cánh tay mạnh mẽ có lực luồn từ eo vào dưới váy, mạnh mẽ đỡ lấy cặp mông hồng hào rồi từng chút từng chút đưa cây gậy thịt nóng rực đó nuốt vào bên trong, trấp thủy bị ép bên trong xì xì tràn ra từ kẽ hở miệng hang, nhẹ nhàng chảy dọc háng cô, bên dưới mông dính rõ một vũng nước. Thậm chí còn có một ít chảy ra và trượt xuống cây trụ thịt thẳng đứng, rơi vào đám rừng rậm đen của người đàn ông.
Trong quá trình ra vào nhanh chóng, các thớ thịt dường như đều bị lật kéo cùng nhau, tiếng nước "Bong bong" bên trong thậm chí còn có cả tiếng vỗ của túi dịch hoàn khổng lồ?
Cô cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ giữa cơn giông bão, mỗi lần vật khổng lồ thô ráp đó tiến vào sâu trong cơ thể, vào ra dữ dội mà không kiềm được chòng chành lắc lư, khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể như núi lửa phun trào hết đợt này đến đợt khác. Giống như cảm giác bồng bềnh mất đi trọng lượng khiến cô không biết nên làm thế nào, cả người vô lực. Cơ thể của cô run rẩy rồi lại cơ giật và run rẩy, bông hoa non nớt ở hạ thân cũng không chịu khống chế mà co xoắn không ngừng, mật hoa cuộn trào mãnh liệt rồi phun ra??
Chính vào lúc này, Thư Khuynh Mặc lại đột nhiên bị Hoa Tỉ Thần che lại cái miệng nhỏ đang thấp giọng rên rỉ, Hoa Tỉ Thần cũng không cố ý che giấu tiếng thở dốc. Sự ra vào mãnh liệt và chạm đỉnh cũng dừng lại, cây thịt lớn cũng bị ép chặt bên trong tiểu hoa non mềm.
Không còn tiếng hai người ái muội thở hổn hển và la hét, căn phòng rơi vào tĩnh lặng, tiếng bước chân ngoài cửa ở lầu trên càng nghe rõ ràng hơn. Lúc tiếng bước chân càng lúc càng gần, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc cốc, còn có tiếng gọi lớn của dì bảo mẫu thân thiết, "Khuynh Mặc, Tỉ Thần, hôm nay mẹ con đích thân xuống bếp nấu rất nhiều món ngon mà Tỉ Thần thích ăn, còn một món cuối cùng nữa. Bà ấy bảo dì đi gọi các con ăn cơm, nói hai người cũng học lâu rồi, cũng rất mệt rồi, bảo các con lập tức xuống lầu, còn một món nữa là xong rồi?"
Nhờ chất liệu cách âm phòng tốt, dì bảo mẫu trước giờ cũng không thể tự tiện vào phòng chủ nhà mà không có sự cho phép, căn bản chính là không biết cảnh tượng xuân sắc kiều diễm bên trong phòng của nàng, thông báo xong thì nghe thấy một tiếng biết rồi mơ hồ, rồi bà cũng xuống lầu.
Hai người ở trong phòng có lớn gan cũng không dám ra, Thư Khuynh Mặc kinh hồn còn chưa ổn định lại nhìn người nào đó vẻ mặt lộ rõ vẻ xuân tình đầm đìa mồ hôi vừa trả lời dì bảo mẫu xong thì nặng nề thở ra một hơi. Giọng nói từ tính trầm thấp bình thản trả lời, thật là không thể trấn định hơn, cô thở dài thườn thượt, "May không phải là mẹ, là mẹ thì khẳng định là mở cửa vào luôn? Em? Sao một chút cũng không căng thẳng, còn có thể bình thản thế này??"
"Em bình tĩnh lúc nào, rõ là căng thẳng muốn chết?? Tiểu yêu tinh, chị kẹp chặt thế này em căng thẳng muốn chết được không, thật là muốn lấy mạng người??" Hoa Tỉ Thần vỗ mạnh cái mông nhỏ hơi vểnh lên đó, khúc thịt lớn lâu không phát tiết sớm đã thế suy sức yếu, vừa nãy mạnh mẽ phát tiết qua cái hang nhỏ co lại mà ngoằn nghèo, sau đó còn bị lời nói của dì bảo mẫu dọa cho hết hồn, Thư Khuynh Mặc càng vô thức mà kẹp chặt, máu cả người đều thống khoái thoải mái mà tụ lại ở đó, vừa nãy hắn cũng giả vờ bình tĩnh, bây giờ dì đi rồi, hắn cũng không kiềm chế dục vọng mãnh liệt nữa, gầm giọng rồi phun một lượng lớn nóng hổi vào trong tiểu hoa nhỏ bé đó?
Thư Khuynh Mặc run rẩy bị động đón nhận lượng lớn chất lỏng mạnh mẽ nóng hổi đó, thấp giọng yêu kiều thở ra, nàng bỏ cái chân tê cứng của mình xuống, cả người mềm nhũn nằm sấp trên vai người đàn ông. Nhìn Hoa Tỉ Thần vui sướng thở hổn hển, nàng không kiềm được mà đánh hắn một cái, ra vẻ chị đại, "Em trai nhỏ A Tỉ, nhóc muốn lật trời à, đều nói để nhóc chậm một chút nhẹ một chút, sao nhóc lại nhanh thế này?? Còn nữa, vừa nãy thế mà nhóc dám đánh mông của chị Mặc?? Còn nữa, cái gì mà tiểu yêu tinh, đây là lời để nhóc nói à??"
Cả hai người đều một người đầy mồ hôi, hai thân thể ướt át và nhớp nháp dựa vào nhau, Hoa Tỉ Thần có chút ưa sạch sẽ lại không có chút phản cảm nào, ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp, hắn cũng giở trò vô lại, "Mặc Nhi, là chị ăn em sạch sẽ mà không thừa nhận, vốn dĩ chính là chị câu dẫn em trước, bây giờ chúng ta vẫn là một, chị lại vô tình thế này. Không phải có câu mặc quần áo lên là không thừa nhận, chị còn chưa mặc quần áo mà đã nói thế này?"
"Nhóc? Ây da, nó sao lại to lên nữa rồi, Hoa Tỉ Thần người mau rút ra?" Thư Khuynh Mặc hổn hển, tên A Tỉ này sao lại vô lại như này, cảm nhận được thứ bên trong tiểu hoa lại bắt đầu biến to ra, trời ạ, rõ ràng vừa nãy mới bắn ra nhiều như thế sao lại có thể bắt đầu thế này, "Không được, mẹ gọi chúng ta ăn cơm rồi?? Không được, không được?"
Cô tranh thủ lúc vật đó chưa triệt để biến lớn liền vội vàng leo xuống người Hoa Tỉ Thần, cô vẫn còn có thể nghe rõ tiếng "Bong" lưu luyến lúc hai người tách ra, chất lỏng sệt trắng đục ở trong hang hoa quá nhiều rồi, thậm chí có chút còn chảy dọc xuống chân dài của cô, với đôi chân mềm nhũn cô loạng choạng xém chút là ngã mất.
"Chị không cần biết, cục diện rối rắm này em tự thu dọn đi??" Cô xấu hổ muốn chết, không dám quay đầu nhìn Hoa Tỉ Thần trên ghế sô pha, chân trần nhỏ lộc cộc chạy vào nhà tắm, bỏ lại một câu, đóng "rầm" cửa.
Thư Khuynh Mặc chạy trốn, trốn vào trong phòng tắm, Hoa Tỉ Thần không thể nhịn cười, Mặc Nhi, chị vẫn đáng yêu thế này, có điều?
Cục diện rối rắm này? Anh nhìn áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi của mình, chiếc quần lộn xộn, quan trọng nhất là, còn có tiểu huynh đệ lại vểnh lên lần nữa??
Thật sự là tự mình thu dọn! Dáng vẻ này, sao có thể cùng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai cùng ăn cơm đây!
← Ch. 039 | Ch. 041 → |