Đêm Thứ Hai 3
← Ch.029 | Ch.031 → |
Nhưng vừa rồi nhìn thoáng qua thấy khuôn mặt xinh đẹp còn vương hơi nước từ trong phòng tắm, hơi nước như sương mù càng làm cho đôi mắt ấy thêm long lanh mang theo vô số ý xuân động lòng người. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy bản thân liền kinh ngạc, trong lúc ánh mắt lưu chuyển, anh thực sự đã nhìn thấy một loại mê hoặc quyến rũ, chỉ cảm thấy trái tim dưới lồng ngực như muốn ngừng đập trong vài giây.
Bên cạnh cái miệng nhỏ còn có một hột gạo nông nông, thoát ẩn thoát hiện khi nói chuyện đặc biệt thu hút. Đôi môi hồng hào như quả anh đào chín mọng, mở miệng hay khép miệng đều hiện ra một màu hồng anh đào mềm mại ngọt ngào. Với trình độ tiếng Trung còn hạn hẹp của anh, cũng cho rằng bộ dạng da trắng mặt xinh này thật quyến rũ. Những giọt nước trên mái tóc dài trượt xuống làn da trắng nõn như tuyết, rơi thẳng vào trong đường viền cổ của chiếc váy hai dây hoa mà cô đang mặc, một số thì rơi thẳng xuống chiếc váy hoa, làm thấm ướt vết nước hết mảng này đến mảng khác.
"A, vậy sao? Hoá ra là chị nhìn nhầm thời gian..." Thư Khuynh Mặc làm bộ nhìn vào chiếc đồng hồ hình mặt trăng đáng yêu treo trên tường, khoác lên mình dáng vẻ trưởng thành, gọi bằng cách xưng hô lúc nhỏ: "A Tỷ, đã lâu không gặp em. Vốn định thay một bộ váy trang trọng hơn để đón em. Ai ngờ lại nhớ nhầm thời gian, nên bộ váy này không cần phải thay nữa."
Liếc nhìn thấy Hoa Tỷ Thần đang chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế sô pha nhỏ, cô đi về phía trước mấy bước, ấn vai anh xuống từ phía sau, cúi đầu nói một cách rất bình tĩnh: "Em ngồi yên đi, chị đi nhấc một cái ghế khác qua. Chị không dám làm lãng phí thời gian học tập của em. Dù sao thì sau khi về nước, thời gian của em trai A Tỷ của chị là vàng bạc, thậm chí còn không có thời gian để đi gặp chị Mạc thời thơ ấu của em nữa mà... Bây giờ chỉ còn lại bốn mươi tám phút bổ túc, chúng ta bắt đầu thôi!"
Mặc dù giọng điệu không mặn không nhạt của Thư Khuynh Mặc không mang một chút sắc thái cảm xúc nào, nhưng từ ngữ và câu chữ hoàn toàn giải thích được sự bất mãn của cô đối với "thanh mai trúc mã của mình về nước một tháng trời mà không có lấy một lời hẹn gặp mặt."
Xoay người đi ôm chiếc ghế sô pha xinh xắn bên giường, nhẹ nhàng đặt bên cạnh ghế sô pha mềm mại màu hồng mà Hoa Tỷ Thần đang ngồi, sau khi cúi người ngồi xuống, cũng không thèm nhìn Hoa Tỷ Thần lấy một cái, bàn tay nhỏ chìa ra lấy một quyển sách trong chồng sách trên bàn, tuỳ ý lật xem, hàng mi dài khẽ chớp động, chiếu xuống dưới mắt một bóng râm yên tĩnh, nhìn có vẻ dịu dàng và trầm lặng như đang suy nghĩ nên bắt đầu dạy học từ đâu. Ai ngờ rằng đôi mắt dưới hàng mi dài lại lộ tia đắc ý của một âm mưu thành công.
Là một mỹ nhân, Thư Khuynh Mặc đã quen với việc nhìn nhan sắc của mình trong gương, cô cũng rất khắt khe với tiêu chuẩn ngoại hình của bạn trai, nên dù đã bước qua tuổi hai mươi nhưng vẫn chưa có chàng trai nào lọt vào mắt xanh của cô. Cho đến nửa tháng trước, khi cô về nhà vào cuối tuần thì vô tình nhìn thấy một chàng trai sơ mi trắng ở ngã tư nhà mình, trong phút chốc nhịp tim của cô tăng nhanh, vừa nhìn thoáng qua, cô biết mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lần đầu tiên trong đời, Thư đại mỹ nhân trở thành "kẻ bám đuôi", lặng lẽ đi theo sau một anh chàng đẹp trai. Khi đến thời điểm thích hợp, mới tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ một cách cố ý. Kết quả là, càng đi con đường càng trở nên quen thuộc, đây chẳng phải là con đường dẫn về nhà cô hay sao? Trong lúc đang nghi ngờ, cô nhìn thấy anh chàng mình yêu thích bước vào căn biệt thự bên cạnh nhà mình đã gần mười năm nay không có ai ở. Hơn nữa, với thị lực tốt của mình, Thư Khuynh Mặc phát hiện chàng thiếu niên kia dùng chìa khoá mở cửa, có thể loại trừ khả năng họ hàng tới thăm viếng.
Có điều hình như ngôi nhà đó là nhà của cậu bạn thuở nhỏ của cô nhưng mà gia đình của A Tỷ đã ra nước ngoài sinh sống gần mười năm nay. Cô bước vào nhà mình với sự nghi ngờ, dù sao đi nữa, biết được cậu thiếu niên ấy là hàng xóm bên cạnh thì dễ xử lí hơn nhiều rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Vào nhà cô giả vờ vô tình nhắc đến chuyện với bà hàng xóm bên cạnh rồi hỏi mẹ già đã dọn ở xóm mới bên cạnh chưa.
Chỉ hỏi một câu, bà mẹ thường trả lời đến trăm câu cũng may là không làm cô thất vọng, dăm ba câu là cô đã hiểu ra, không ngờ anh chàng áo trắng khiến cô rung động lại chính là cậu em trai A Tỷ hay chơi với mình hồi nhỏ, có lầm gì không vậy?
Quả là nam nhi mười tám tuổi có khác, rõ ràng là khi còn nhỏ là một cậu bé dễ thương ngây ngô, lớn lên lại trở thành một thiếu niên trong sáng thuần khiết như ngọc? Cô thích nhất loại nam sinh sạch sẽ, thanh khiết nhã nhặn, quan trọng là đẹp trai như cậu ấy. Thư Khuynh Mặc nghe ngóng được thiếu niên không kết giao bạn gái ở nước ngoài cho nên rất toại nguyện và hạnh phúc, mặc dù chàng thiếu niên có trẻ tuổi hơn một chút, nhưng tình yêu là không phân biệt tuổi tác.
Tuy nhiên, tiết mục thanh mai trúc mã này mà không nắm bắt cho tốt thì rất có thể bỏ lỡ cơ hội. Cô nghe nói rằng A Tỷ trở về Trung Quốc vì chú và dì muốn cậu ấy trải nghiệm nền giáo dục Trung Quốc và tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và cũng nghe nói rằng dì cảm thấy trình độ tiếng Trung của A Tỷ rất hỏng. Cô tỏ vẻ nhiệt tình, nói bóng nói gió thêm vào giả đò muốn chủ động giúp đỡ, cuối cùng mẹ cô cũng hiểu ý là cô muốn giúp em trai bên cạnh dạy bổ túc tiếng Trung.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |