← Ch.10 | Ch.12 → |
"Á á á, rốt cuộc sư tỷ nhảy ra một ông cha lúc nào hả..."
"A a a, muội hỏi ta, sao ta biết chứ..."
Trong căn phòng xinh xắn trong nhà trúc, hai nam nữ trẻ tuổi la quang quác, hoàn toàn bị tin tức kinh người kia làm cho đầu váng mắt hoa, trong óc trống rỗng, tay chân lúng túng đi vòng vòng quanh cái bàn, có mấy lần còn đụng vào đối phương, nhìn nhau một cái lại tiếp tục vừa đi vòng vòng vừa la, bộ dáng cực kỳ buồn cười.
Đang lúc hai người đi vòng vòng kêu mèo khóc quỷ, đột ngột Hoa Diệu Điệp sực nghĩ ra điều gì đó liền dừng lại, nghiêm túc hỏi:
"Sư huynh, chúng ta phải kêu cha sư tỷ như thế nào?"
"Ớ..." Ngây ngốc vì bị hỏi bất ngờ, Hoa Đan Phong ngừng chân nghĩ ngợi. Từ nhỏ đến lớn đều sống trên Tử Vân Phong, tiếp xúc không nhiều người, quan hệ giao thiệp rất đơn thuần, đối với cách xưng hô hoàn toàn không thành thục, vò đầu bứt tóc cả nửa ngày, cuối cùng rì rì cho ra đáp án.
"Sư cha đi..."
Hắn nghĩ, nếu sư phụ là nam thì phu nhân đều xưng là sư mẫu. Vậy đổi lại, phu quân của sư phụ, cha của sư tỷ, bọn hắn hẳn là nên gọi sư cha mới đúng.
Với lại, giờ kêu sư cha, chừng sau có thể... có thể trực tiếp vứt chữ "sư" đi, gọi thẳng "cha" rồi.
Nghĩ đến đấy, mặt Hoa Đan Phong đột ngột đỏ bừng, càng nghĩ càng cảm thấy cách xưng hô "sư cha" này hay cực kỳ.
Sư cha? Có cách gọi này sao?
Hoa Diệu Điệp có chút nghi ngờ, cứ cảm thấy quái quái nhưng nhất thời không nghĩ ra đến tột cùng là quái ở chỗ nào, liếc mắt lại thấy mặt sư huynh đỏ một cách lạ lùng, còn cười ngu ngơ, lòng tràn đầy nghi hoặc, đang định hỏi hắn làm gì mà cười ngu ngốc như thế lại nghe "cạch" một tiếng khe khẽ, cửa phòng sư phụ bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, người bọn họ chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng xuất hiện.
"Sư tỷ!" Trăm miệng một lời vui vẻ gọi, hai người nhào lên đón.
Sớm đã đoán được chắc chắn cả hai sẽ chờ mình trong phòng, Trầm Đãi Quân không cảm thấy bất ngờ, để mặc hai người vây quanh mình đi đến ngồi trước bàn trúc, vẻ mặt không thay đổi chờ hai người mở miệng.
"Sư tỷ..." Tâm tình kích động túm chặt lấy bàn tay của sư tỷ thân yêu, nghĩ đến mấy ngày xa cách, Hoa Diệu Điệp không nhịn được đỏ mắt.
"Bọn muội tìm tỷ khổ quá, từ sau đừng vứt bỏ bọn muội nữa..."
"Phải đó!" Mắt cũng đỏ hoe, Hoa Đan Phong nghẹn ngào.
"Sư tỷ, đệ... đệ rất nhớ tỷ..."
Hắn chỉ dùng "đệ" mà không nói "bọn đệ", mượn nó để tỏ rõ ý nghĩ đặc biệt của mình với nàng.
Trầm Đãi Quân hơi rùng mình, ánh mắt vô thức nhìn hắn, kế đó lại lắc đầu, cười khổ trong lòng.
Không, nàng nghĩ nhiều quá rồi! Sư đệ nói chẳng qua là tình sư tỷ đệ mà thôi...
Nghĩ vậy, nàng chỉ cảm thấy chua xót nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, nhanh chóng dời mắt đi, chăm chú nhìn sư muội còn đang bám chặt lấy mình; cũng vì vậy mà bỏ qua một tia ảm đạm bi thương lóe lên trong đôi mắt nóng cháy của Hoa Đan Phong.
Không biết hai người kia đấu mắt cùng sóng ngầm dữ dội, một mình Hoa Diệu Điệp thao thao bất tuyệt kể chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh trên đường tìm người và nỗi nhớ nhung chia tay lâu ngày. Trầm Đãi Quân một mực mỉm cười im lặng nghe nàng ai oán mình "nhẫn tâm vứt bỏ" nhiều cỡ nào, thi thoảng dịu dàng dỗ dành vài câu.
Một hồi sau, rốt cuộc cảm thấy đã tố khổ đủ rồi, Hoa Diệu Điệp mới chớp chớp mắt tò mò hỏi: "Sư tỷ, tỷ nhảy ra một ông cha lúc nào vậy?"
Bọn họ mới tách ra có một thời gian, sư tỷ đã nhận cha rồi, cái này cũng quá dọa người đi!
Hoa Đan Phong ở bên cạnh bị sư tỷ né tránh, trong lòng cực kỳ khó chịu thật lâu cũng không nói nên lời, lúc này rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng.
"Phải đó! Sư tỷ, sao bọn đệ chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc qua người còn có một phu quân vậy?"
Trầm Đãi Quân nghe mà bật cười.
"Nương không nhắc với các ngươi không có nghĩa là không có!"
Trời... hai sư đệ muội ngốc này, nếu không có sự tồn tại của cha, làm sao nàng ra đời được?
"Ôi trời! Sư tỷ, rốt cuộc là chuyện gì đây, tỷ mau nói đi mà!" Bĩu môi, Hoa Diệu Điệp sốt cả ruột.
Đã biết một khi gặp lại bọn họ, chuyện liên quan đến cha cuối cùng cũng bị hỏi, Trầm Đãi Quân sắp xếp suy nghĩ một chút, lúc này mới thong thả thuật lại đoạn thời gian sau khi chia tay; nàng vân du đến Âm sơn hái thuốc, ai ngờ số mệnh run rủi cho nàng cứu được cha bị kẻ gian hãm hại khốn thân trong sơn động, hai cha con thất lạc hơn hai mươi năm lúc này mới trùng phùng nhận lại nhau.
Nghe nàng chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện, tuy Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp yên tĩnh không ngắt lời nhưng thần sắc trên mặt theo lời tường thuật của nàng mà lúc kinh hãi, lúc vui mừng, lúc ngạc nhiên, khi phẫn nộ, biểu tình phong phú cực kỳ.
Đợi giọng của nàng ngừng hẳn, Hoa Đan Phong đã tức đến nỗi đập bàn.
"Là tên gian tặc nào hại sư cha? Bọn ta đi tìm hắn tính sổ!" Giận dữ quát to, hắn hết sức bất bình.
Đáng hận! Chỉ vì gian tặc hãm hại mà sư phụ đau khổ chờ đợi sư cha bấy nhiêu năm, cuối cùng còn âm dương đôi ngả, không thể gặp lại!
Nếu... nếu có ngày hắn cũng bị người làm hại không thể gặp được sư tỷ, vậy... vậy... vậy... hắn sẽ phát điên mất.
Nghĩ đến đó, hắn không khỏi lạnh người, càng thêm khổ sở thay cho sư phụ, sư cha.
"Đúng!" Hoa Diệu Điệp cũng căm thù kẻ địch, kêu lớn: "Là tên gian tặc nào đáng hận như thế? Bọn ta nhất định phải thay sư phụ, sư cha báo thù, đòi lại công đạo cho hai người!"
Thấy bọn họ bất bình dùm cho nương mình, Trầm Đãi Quân cảm thấy rất an ủi, nhưng mà...
"Sư cha?" Nhướng mày, tuy biết đại khái là chỉ ai nhưng nàng vẫn không khỏi buồn cười vì cách xưng hô này.
"Phu quân của sư phụ không phải kêu sư cha à?" Hoa Đan Phong xem đó là đương nhiên.
"Phải kêu là sư trượng mới đúng!" Đau đầu vỗ trán, cái kiểu xưng hô loạn xạ này làm nàng bất lực lắc đầu.
"Hóa ra là thế!" Hoa Diệu Điệp vỗ tay kêu lớn, "Chẳng trách vừa rồi muội cứ cảm thấy quai quái!"
Ai ngờ Hoa Đan Phong không nghe theo, trợn mắt kiên trì: "Nhưng kêu sư cha nghe thân thiết hơn, ta muốn kêu sư cha."
Nghe vậy, Hoa Đan Phong do dự nhìn nhìn sư huynh, sau đó rất nghĩa khí quyết định sư huynh muội cùng tiến cùng lui.
"Sư huynh đã không sửa miệng vậy muội cũng không sửa, kêu sư cha đi!"
Không biết chút tâm tư nho nhỏ đó của sư đệ, chỉ cho là tính trẻ con của hắn nổi lên, vả lại cũng không để ý lắm cách xưng hô nên Trầm Đãi Quân chỉ mỉm cười, "Tùy các ngươi vậy!"
Vui vẻ toét miệng cười, Hoa Đan Phong quay lại đề tài cũ, "Sư tỷ, tóm lại là ai hãm hại sư cha, tỷ có biết không? Nếu biết, chúng ta đi thu thập hắn, giúp sư cha hả giận một phen."
Gật đầu, Trầm Đãi Quân bình thản: "Kì thật người này, các ngươi cũng biết."
Gian tặc hãm hại sư cha, bọn họ cũng biết?
Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp sửng sốt nhìn nhau, vắt hết óc nhớ lại những người giang hồ thời gian vừa rồi đã nhận thức nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn mù mịt. Sau cùng hai cặp mắt tràn ngập nghi vấn đồng loạt nhìn sư tỷ, im lặng thúc giục nàng mau đưa ra đáp án?
Sao tách ra bao nhiêu ngày rồi vẫn không chịu dùng não vậy?
Lắc đầu than thở, Trầm Đãi Quân nhẹ nhàng nhả ra một cái tên, "Trang chủ Vũ gia trang Vũ Trọng Liên."
"Cái gì?"
"Là lão?"
Không dám tin la lớn, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp kinh ngạc vô cùng, nghĩ sao cũng không ngờ hung thủ lại là Vũ Trọng Liên, cái người thân thiện nhiệt tình, chuyên hòa giải phân tranh trên giang hồ được xưng Vũ Trọng Tài kia.
Hai người trợn mắt há miệng, ngu ngơ nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẻ mặt Hoa Diệu Điệp từ ngạc nhiên chuyển sang sùng bái, "Vẫn là sư tỷ lợi hại, từ đầu liền nhìn ra được Vũ Trọng Liên kia là cái tên ngụy quân tử vờ vịt."
Nhớ lại lúc đầu vì khúc mắc với Hắc Phong Bảo mà ở tạm Vũ gia trang, còn tiếp xúc thoáng qua với Vũ Trọng Liên mấy lần, nàng lại không nhịn được mà bội phục sư tỷ. Ngay lần gặp đầu tiên đã nhận xét qua, người tên Vũ Trọng Liên này không thiện tâm, nhiệt tình như biểu hiện bên ngoài.
Hôm nay xem ra, lời của sư tỷ lúc ấy hoàn toàn không sai nha!
Hoa Đan Phong đứng bên tuy cũng kinh ngạc như vậy nhưng thần sắc kế đó liền có vẻ đăm chiêu...
Ừm... Vũ Trọng Liên là một trong tứ đại công tử năm đó, một người trong số bọn họ lại đột ngột thất tung hơn hai mươi năm, tung tích không rõ, trừ phi...
"Sư tỷ..." Đột nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
"Sư cha không phải tên là Trầm Vân Sanh chứ?"
Trầm Đãi Quân ngạc nhiên nhìn hắn, tựa hồ không ngờ hắn có thể liên kết các đầu mối lại với nhau nhanh như vậy, còn đưa ra kết luận, vui mừng gật đầu.
"Đúng thế!"
Ồ... xem ra thời gian tách ra vừa rồi, sư đệ đã trưởng thành rồi, gặp chuyện đã biết đường cân nhắc.
Đoán mò thành thật, Hoa Đan Phong chẳng thấy cao hứng, ngược lại phẫn nộ mắng Vũ Trọng Liên ti tiện.
Hoa Diệu Điệp mới đầu còn chưa nhớ ra Trầm Vân Sanh là ai, chỉ cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai, hình như đã nghe người nào nhắc đến rồi. Mãi đến lúc sư huynh mắng một trận xong nàng mới nghĩ ra, Trầm Vân Sanh không phải là một trong tứ đại công tử năm nào, bất luận võ nghệ, tài hoa, nhân phẩm hay tướng mạo đều nổi bật nhất nhưng lại thất tung không rõ đó sao?
Hứ! Hóa ra sư cha là người nổi danh như thế, vậy mà lại bị hại thê thảm!
Thình lình tỉnh ra, Hoa Diệu Điệp cũng tức tối đi theo mắng tiếp.
Nghe hai người bắt đầu xướng bè ngươi một câu ta một câu mắng chửi Vũ Trọng Liên, Trầm Đãi Quân muốn chen miệng vào cũng không có cơ hội, đành mặc cả hai mắng cho tùy thích.
Mãi một hồi sau, hai người mắng đủ rồi, phát hiện sao không thấy sư tỷ lên tiếng, quay đầu lại nhìn lại thấy nàng cười cười như không chăm chú nhìn mình, làm cả hai ngượng ngùng gãi đầu, lập tức ngoan ngoãn im miệng.
"Sao ta không biết hai ngươi thích mắng người, mở miệng là không ngừng được thế nhỉ?" Trầm Đãi Quân thản nhiên nói, vẻ mặt không hẳn trách cứ, cũng không nghiêm nghị nhưng lại có sự uy nghiêm của người làm sư tỷ.
Tuy bọn họ bất bình thay cha làm người ta cảm thấy an ủi nhưng cũng không có nghĩa nàng muốn thấy cả hai động một chút là "mở miệng nói bậy". Chột dạ sờ sờ mũi, Hoa Đan Phong rất thông minh dời đề tài đi.
"Sư tỷ, sao Vũ Trọng Liên lại muốn hại sư cha?"
Trầm Đãi Quân nghe xong, theo bản năng rờ trong người, dưới ánh mắt khó hiểu của cả hai, chậm rãi lôi từ trong cổ áo ra một miếng ngọc bội.
"Vì cái này."
"Hơ?" Không hẹn mà cùng phát ra tiếng thắc mắc, đầu óc Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp toàn sương mù. Dù sao cả hai đều biết rõ, miếng ngọc bội này từ nhỏ sư tỷ đã đeo trên người.
Nhẹ nhàng vuốt dọc theo hoa văn trên ngọc bội, nàng rũ mắt xuống, than nhỏ, "Miếng ngọc bội này có khắc bản đồ kho tàng. Vũ Trọng Liên muốn chiếm nó mới thiết kế hãm hại cha. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, cha sớm đã tặng ngọc bội cho nương, vì vậy mà dã tâm của lão rơi vào khoảng không."
"Oa!" Hoa Diệu Điệp không nhịn được kinh ngạc, trước giờ nàng nhìn nó vô số lần, cũng không thấy có gì lạ, bây giờ lại biết có khắc tàng bảo đồ, đột nhiên cảm thấy miếng ngọc bội này hình như tỏa ra kim quang.
"Sư tỷ, cho muội xem thử!" Cười hi hi yêu cầu, lần này nàng phải xem xét tử tế ngọc bội có khắc tàng bảo đồ rốt cuộc có chỗ nào không giống.
Biết nàng hiếu kì, Trầm Đãi Quân phóng khoáng đưa ngọc bội ra.
Nhất thời, chỉ thấy Hoa Diệu Điệp cầm ngọc bội nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, thậm chí giơ ra trước mắt lật tới lật lui, nhìn đông ngó tây. Cả Hoa Đan Phong cũng thò đầu qua cùng bình phẩm. Cuối cùng đồng loạt đưa ra một câu bình luận dở khóc dở cười.
"Hoa văn khắc không tệ, sư tỷ đeo lên rất dễ coi!"
Nói xong, cả hai nhún nhún vai, không mảy may dao động vì bảo tàng mà trả ngọc bội về.
Biết trước tâm tính hai người, Trầm Đãi Quân cười cười cầm ngọc bội đeo lên lại, nhỏ nhẹ nói: "Hai ngươi phong trần mệt mỏi trở về, chắc cũng quá mệt rồi, về phòng nghỉ trước đi đã!"
Nghe xong, Hoa Đan Phong hơi chân chừ.
"Không đi chào hỏi sư cha trước sao?" Nghĩ lại vừa rồi cả hai còn đánh nhau một trận, hắn cảm thấy nên đi lấy lòng "cha" trước đã.
"Không cần đâu!" Lắc đầu, Trầm Đãi Quân dịu giọng khuyên nhỉ, "Cha vừa nằm xuống nghỉ, ngày mai các ngươi lại đi gặp ông sau!"
"Sư cha sẽ không ghét bọn muội chứ?" Nhớ trận đánh hiểu lầm vừa rồi, Hoa Diệu Điệp không khỏi cảm thấy nặng nề.
Cha bây giờ ngoài nàng ra, đại khái ai cũng ghét hết!
Lòng cảm thấy chùng xuống, Trầm Đãi Quân không muốn nói thẳng đả kích cả hai, gượng cười lựa lời: "Cha bị hãm trong sơn động hơn hai mươi năm, tính tình có phần quái gở khó ở chung, cũng rất dễ nổi nóng, nếu các ngươi có bị khinh bỉ cũng đừng so đo với ông ấy."
"Đương nhiên không rồi!" Lại đồng thanh, hai người lắc đầu như trống bỏi.
Thấy vậy, Trầm Đãi Quân cảm giác rất an ủi, lại giục hai người mau đi nghỉ. Ai ngờ Hoa Diệu Điệp dường như rất sợ không thấy nàng lần nữa, cứ bám dính lấy nàng, nói sao cũng không chịu buông ra, thậm chí yêu cầu nàng ngủ cùng mình làm Hoa Đan Phong nghiến răng nghiến lợi, tức tối không thôi.
Đáng ghét! Sư muội càn quấy gì chứ? Hắn còn có chuyện muốn nói với sư tỷ đây nè, nếu để sư muội chiếm lấy, hắn tìm ai mà tỏ tình hả?
Nghĩ tới đó, hắn sốt ruột muốn dậm chân, không nhịn được nháy mắt lia lịa, khổ nỗi...
"Sư huynh, huynh sao thế? Mắt bị co giật à?" Nhìn chằm chằm khóe mắt không ngớt chớp chớp của hắn, Hoa Diệu Điệp khó hiểu.
Sư muội này không phải đạp sau lưng hắn đấy chứ? Thật là tức chết mà!
Nhất thời mặt Hoa Đan Phong xanh lè, càng ra sức nháy mắt ra hiệu sau lưng sư tỷ, hi vọng cho dù không có một điểm tâm ý tương thông thì ít nhất cũng được nửa điểm đi.
Nào ngờ ngày xui đụng nhằm vận rủi, nửa điểm tương thông còn sót của Hoa Diệu Điệp cũng bị tắc nghẹn, một chút cũng không thông, mệt cho kẻ làm sư huynh nào đó bi phẫn muốn phun lệ.
"Sao vậy?" Không biết hai người lại làm trò xiếc gì, Trầm Đãi Quân vô thức quay đầu nhìn hắn.
"Không, không có!" Biến sắc như mặt Tứ Xuyên [9], Hoa Đan Phong lập tức làm ra vẻ đứng đắn, không có chuyện gì.
"Sư tỷ, đừng để ý sư huynh, gần đây huynh ấy cứ kì kì quái quái sao ấy." Trong khoảng thời gian đi tìm người, Hoa Diệu Điệp thấy mặt hắn lúc thì cười ngu ngốc, lúc thì rối rắm muôn hình vạn trạng, căn bản cứ thấy kì cục.
Thật ư?
Trầm Đãi Quân hơi lo âu, nghĩ đến chuyện gì đó lại lắc đầu cười khổ...
Thôi đi! Nàng chỉ là sư tỷ của hắn, không thể lại vượt quá bổn phận, để lộ tình cảm quá mức tình sư tỷ đệ được, bằng không chỉ làm hắn xấu hổ khó xử. Đến lúc đó, e là bề ngoài bình thường không có chuyện gì như bây giờ cũng bị phá vỡ, khó mà khôi phục lại được.
Cho nên... nàng vẫn nên giữ bổn phận của một sư tỷ, như thế là được rồi.
Tuy nghĩ vậy trong lòng vẫn cảm thấy chua chát, nhưng ngoài mặt thì bình thản duy trì nụ cười nhàn nhạt, không mảy may để lộ chút tâm tình nào của bản thân.
"Đã không có chuyện gì, vậy đi nghỉ sớm chút đi, đừng để mệt thêm." Nói xong, nàng hấp tấp dời tầm mắt, quay người đi về phòng mình.
"Sư tỷ, chờ muội! Muội còn nhiều chuyện muốn nói với tỷ lắm..." Cười híp mắt đuổi theo, Hoa Diệu Điệp bám người như dính đường vậy.
"Sao lại... như vậy chứ..." Mắt thấy hai người thân mật dắt tay nhau đi để một mình hắn ở lại, Hoa Đan Phong khóc không ra nước mắt.
"Ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với sư tỷ mà..."
Bi phẫn ngồi xổm xuống góc tường vẽ vòng tròn, lần đầu tiên trong đời hắn oán hận sự tồn tại của sư muội.
Hu... sư muội, phá hư nhân duyên suy ba đời đó, ngươi đừng làm hại con cháu đời sau của mình nha!
Tuy nói đã về Tử Vân Phong, cũng tìm được sư tỷ rồi nhưng liên tục mấy ngày, Hoa Đan Phong luôn rầu rĩ không vui.
Chính thế! Hắn rất buồn bực.
Buồn bực đầu tiên là sư muội giống như thuốc cao da chó đáng ghét bám dính lấy sư tỷ, tối cũng muốn sư tỷ ngủ chung, hại hắn không có cách nào ở riêng với sư tỷ đặng thừa dịp bày tò tình ý.
Buồn bực thứ hai là sư cha từ đầu tới đuôi đều không bày ra sắc mặt dễ nhìn với hắn, tuy cũng đối với sư muội như vậy nhưng hình như thái độ với hắn tệ hơn, cho dù muốn lấy lòng cũng vô pháp!
Buồn bực thứ ba, sư tỷ cả ngày đều bận rộn chăm sóc sư cha, ăn ngủ mặc ở đi lại, mỗi thứ đều tỉ mỉ lo lắng, hắn hắn hắn... hắn ở một bên nhìn mà đau lòng, biết là không nên nhưng vẫn không khỏi ghen tị.
Buồn bực nhất là hắn phát hiện, sư tỷ cố tình tránh hắn.
Tuy nói chuyện với hắn vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ như trước, cứ như khúc mắc khó xử lúc trước khiến về sau phải tách ra một đoạn thời gian chưa từng tồn tại nhưng thần thái, cử chỉ lại rõ ràng giữ lễ mà xa cách; không giúp hắn vuốt lại tóc rối, càng không chỉnh lại quần áo lộn xộn cho hắn nữa.
Hòa nhã mà xa cách thế này làm hắn không biết phải làm sao, khó chịu cùng cực, vì thế buồn càng thêm buồn, sầu càng sầu hơn, cảm thấy mình sắp nội thương mất.
Nghĩ đến đây, mắt Hoa Đan Phong không tự chủ lướt qua sư tỷ đang ngồi dưới mái hiên sắp xếp thảo dược, quả nhiên thấy sư muội như đường dính bên sư tỷ, không nhịn được gục mặt xuống than trời.
Ôi trời... hắn bắt đầu cân nhắc xem có nên đánh ngất sư muội, đem nàng chôn xuống gốc cây hay không đây.
Đầu này, hắn than ngắn thở dài. Đầu kia, Hoa Diệu Điệp ngồi xổm bên cạnh sư tỷ thì thầm...
"Sư tỷ, tỷ nói có phải sư huynh làm chuyện gì đuối lý không?"
"Sao lại nói vậy?" Đột ngột ngừng công việc trên tay, Trầm Đãi Quân lấy làm lạ nhìn sư muội, mặt đầy kinh ngạc.
"Tỷ không cảm thấy mấy ngày nay sư huynh cứ lén la lén lút nhìn trộm tỷ sao?" Thần thần bí bí dán sát vào lỗ tai nàng nói nhỏ, trực giác Hoa Diệu Điệp cho rằng chắc chắn sư huynh làm chuyện gì đó chột dạ nên mới như thế.
Trầm Đãi Quân hơi rùng mình, trấn định lại cười gượng.
"Có sao?"
Mấy ngày nay, lúc vô tình khi cố ý, nàng luôn né tránh sư đệ, miễn cho hắn khó xử, mình cũng lúng túng, lại thêm phải chăm sóc cho cha, thời gian nhàn rỗi không nhiều, ngược lại không chú ý sư đệ bất thường.
"Đương nhiên có!" Gật đầu như bửa củi, Hoa Diệu Điệp chỉ ra chứng cớ rành rành.
"Xem, giờ sư huynh lại nhìn lén kìa."
Trầm Đãi Quân giật thót, trực giác quay đầu nhìn sư đệ, lại thấy vẻ mặt hắn hốt hoảng nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, khiến tâm tình nàng vừa hơi nhấc lên nháy mắt đã rớt xuống, ánh mắt ảm đạm cười chua chát...
Suy cho cùng sư đệ chỉ có tình sư tỷ đệ với nàng, nàng còn hi vọng cái gì?
Ngốc quá mà...
"Đừng nói bậy, chắc chắn là muội hoa mắt rồi!" Thu hồi ánh mắt, nàng giả vờ như không có việc gì.
"Làm gì có!" Bĩu môi, Hoa Diệu Điệp không cho là vậy.
"Rõ ràng mấy ngày nay sư huynh rất quái... không không không, phải nói là từ lúc sư tỷ quăng bọn muội, một mình đi vân du thiên hạ xong, sư huynh luôn kì cục khó hiểu như vậy. Có lúc hoảng hoảng hốt hốt như mất hồn, hỏi đang nghĩ gì thì không chịu nói, cực kỳ quái lạ." Chắc là khổ não nên đối diện với tình cảm vượt quá mức tình sư tỷ đệ của nàng như thế nào rồi...
Cười khổ trong lòng, Trầm Đãi Quân ráng nặn ra một nụ cười, lẳng lặng di chuyển đề tài.
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, mớ long đằng thảo đã xử lý xong chưa?"
Tuy sư phụ và sư tỷ đều tinh thông y thuật nhưng Hoa Diệu Điệp từ đầu chí cuối đều thiếu hứng thú, giả vờ sắp xếp dược liệu chẳng qua là lười biếng kiếm cớ ở cạnh sư tỷ mà thôi, thực tế là động khẩu không động thủ, giờ bị hỏi lập tức cười hề hề nịnh nọt.
"Sư tỷ, chừng nào bắt đầu chữa chân cho sư cha?" Gãi gãi đầu, chột dạ nhìn ngang ngó dọc.
Trầm Đãi Quân biết thừa bệnh lười của nàng, nhắc tới chẳng qua để dời sự chú ý của nàng mà thôi, vì thế cười cười liếc nàng một cái mới nhỏ nhẹ đáp: "Đợi ta xử lí xong mớ dược liệu trong tay mới có thể giúp cha chữa trị được."
"Ô" một tiếng, nghĩ tới chuyện phải cứng rắn đập vỡ xương mới nối lại được, mặt Hoa Diệu Điệp không tự chủ được mà nhăn lại thành một đống, đồng cảm như chính mình cũng bị đau, càng thêm đồng tình vô hạn với sư tỷ.
"Sư tỷ, sư cha nối xương tiếp gân lần nữa chắc chắn sẽ rất đau, muội xuống núi vào thôn mua món gì ngon về cho sư cha bồi bổ nha!" Nàng nghĩ, phương diện y thuật không giúp gì được nhưng những chuyện khác có thể cố hết sức.
Trầm Đãi Quân cảm động vô cùng song ngoài mặt thì mỉm cười: "Mấy ngày nay, thái độ của cha với muội và sư đệ không tốt, muội không trách ông sao?"
Hoa Diệu Điệp len lén nhìn sư cha nằm trên giường trúc phơi nắng cạnh mộ sư phụ một cái, làm cái mặt quỷ chọc cười.
"Sư tỷ, sư cha cũng chỉ gào rống thôi, căn bản là con hổ giấy, không sao đâu."
Thực ra, mới đầu nàng quả thật bị hù dọa vì thái độ ác liệt của sư cha, nhất là mỗi lần gọi sư cha, ông luôn nổi cơn thịnh nộ, thiếu điều muốn băm vụn nàng và sư huynh ra.
Nhưng vì sư huynh kiên trì gọi như vậy, đánh chết cũng không lùi, nàng đành liều mạng hùa theo sư huynh. Vả lại qua mấy bận kêu như vậy, nàng phát hiện sư cha tức thì tức, gào thì gào nhưng chưa từng ra tay, nên nàng nhận định sư cha chỉ là con hổ giấy.
Thậm chí mỗi lần nàng thấy người là gào lên "sư cha, sư cha", nói cho hay là tôn kính trưởng lão, kì thật là cố ý chọc tức, sau đó lại ngấm ngầm cười trộm.
Hổ giấy?
Liếc cha một cái, nghĩ lại mấy ngày nay cha "giằng co không dứt" cùng qua lại thú vị với sư đệ muội vì chuyện xưng hô, Trầm Đãi Quân không nhịn được bật cười, không nói cũng không thừa nhận sư muội hình dung có chỗ chuẩn xác.
"Đừng để cha nghe thấy câu này của muội, bằng không muội ráng mà chịu." Chọt ngón tay vô trán sư muội, nàng dặn khẽ.
"Đương nhiên rồi!" Thè lưỡi, Hoa Diệu Điệp vươn vai đứng dậy, cười hì hì lớn tiếng gọi "con hổ giấy", "Sư cha, con muốn vào thôn mua món gì ngon cho người bồi bổ, người có đặc biệt thèm món gì không?"
Nói vừa dứt, chỉ thấy Trầm Vân Sanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột ngột mở mắt nhìn qua, nổi trận lôi đình mắng, "Không cho phép gọi ta sư cha, cút!"
Đã dự đoán trước phản ứng, Hoa Diệu Điệp đắc ý cười ha ha, làm cái mặt quỷ với ông xong, cả người sung sướng lướt xuống núi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
"Ngu xuẩn! Ta tuyệt đối không thừa nhận Vân Nương thu hai tên ngu ngốc này làm đồ đệ." Còn đang nổi nóng, mặt Trầm Vân Sanh tái đi vì tức.
Kì thật sư đệ muội "kích thích" cha như thế này, cha có vẻ có sức sống hơn rồi.
Âm thầm cảm thấy thú vị, Trầm Đãi Quân ráng nhịn cười đến bên cha, dịu giọng dỗ: "Cha, sư muội hơi tinh nghịch, cha đừng trách muội ấy. Đi, chúng ta vào phòng đi!" Nói xong chuẩn bị ngồi xổm xuống cõng ông.
Một cánh tay rắn chắc chìa ngang ra, cản lại động tác của nàng, kế đó giọng nói trong trẻo vang lên.
"Sư tỷ, đệ cõng sư cha cho!" Hoa Đan Phong len lén chú ý từ nãy giờ, thấy có cơ hội lập tức phi như bay qua, xung phong nhận việc.
Thực ra, nãy giờ hắn vẫn luôn rầu rĩ.
Rõ ràng khó khăn lắm sư tỷ mới nhìn hắn một cái, mắt hai người trực tiếp nhìn nhau, ai biết hắn lại đột nhiên khẩn trương, tim đập thình thịch, hoảng loạn mà dời mắt đi. Đợi phản ứng lại mình vừa làm cái gì xong, hối hận thiếu điều đập đầu xuống đất, còn kém đấm ngực dậm chân, ngửa mặt lên trời mà ai oán nữa thôi.
Bây giờ, không dễ gì mà "cái đinh trong mắt" sư muội kia chịu đi chỗ khác, đương nhiên hắn phải nắm chắc thời cơ rồi.
"Ai cần đồ ngu nhà ngươi cõng?" Tức giận trừng người, mắt Trầm Vân Sanh cơ hồ phun lửa.
"Còn nữa, ta nói rồi, không cho phép gọi ta sư cha!"
"Con là đệ tử của sư phụ, tự nhiên phải kêu sư cha rồi, trừ phi người không phải cha của sư tỷ." Hoa Đan Phong kiên trì tỏ rõ lí do, còn không quên thể hiện tâm ý săn sóc.
"Với lại, sư cha bây giờ gầy thì gầy nhưng tỉ mỉ điều dưỡng cũng đã hồi phục dần dần rồi. Mà sư tỷ mảnh mai như vậy còn phải cõng người ra vô hàng ngày, lâu dần sẽ không chịu nổi."
Hứ! Mấy ngày nay luôn nhìn sư tỷ ốm yếu cõng sư cha, hắn đau lòng không thôi, mấy lần muốn qua giúp lại bị sư cha oanh tạc nhưng hôm nay nói sao cũng không nhịn được nữa, nhất định phải nói chuyện này cho rõ ràng.
Trầm Vân Sanh nghe xong nổi bão, gằn giọng quát lên: "Ngu xuẩn! Ta tất nhiên là phu quân của Vân Nương, cha của Quân nhi. Nhưng không có nghĩa ngươi có thể gọi ta sư cha."
"Nhưng..." Hoa Đan Phong còn muốn nói nữa.
"Câm miệng!" Quát lớn, Trầm Vân Sanh thấy hắn không nhúc nhích, không nhịn được nhăn mặt nhíu mày nhìn trừng trừng.
"Không phải muốn cõng ta? Còn không mau lên!"
Hừ! Tuy ông không thích thằng ngốc trước mắt này, nhưng cẩn thận suy nghĩ, thằng ngốc này nói không sai. Cứ bắt Quân nhi cõng ông ra vô, quả thật làm khổ nó, vậy để công việc lao động thể lực này cho thằng ngốc làm thôi.
Hoa Đan Phong bị quát ngớ người, đợi phản ứng kịp ông vừa nói gì, tức thì miệng cười ngoác đến mang tai, không nói hai lời lập tức ngồi xổm xuống.
"Có cái gì hay mà cười! Ngươi thằng ngu xuẩn!" Thấy nụ cười chói mắt đó, Trầm Vân Sanh không vui chút nào, vừa mắng vừa nhích người nằm sấp lên lưng hắn, còn không quên hung hăng gõ vào gáy hắn một cái.
Bị gõ một cái bốp, Hoa Đan Phong đau đến nhe răng nhếch miệng song không ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của hắn, gọn gàng cõng sư cha xấu tính lên, vững vàng đi vào phòng trong tiếng mắng chửi.
Đằng sau, Trầm Đãi Quân đưa mắt nhìn hai người cư xử làm người ta dở khóc dở cười, không khỏi lắc đầu cười khẽ, vội vàng đi theo vào phòng.
Một lát sau, Hoa Đan Phong đặt Trầm Vân Sanh lên giường đàng hoàng xong, quay đầu nhìn thấy sư tỷ bưng chén thuốc, chăm chú cẩn thận khuấy đảo thuốc trong chén thành sợi vừa dài vừa mảnh, toát ra mùi thơm ngát, cuối cùng biến chất lỏng trong suốt thành cao dán.
"Sư tỷ, tỷ làm gì vậy?" Không nhịn được tò mò, hắn dán qua nhìn.
Cảm nhận hơi thở nóng rực khi hắn đột ngột áp lại gần mình, tay Trầm Đãi Quân hơi run rẩy, tim không khống chế được đập loạn lên, mặt cũng ửng hồng song cố trấn tĩnh trả lời: "Ta chuẩn bị nối xương giúp cha, đây là Thạch linh thảo, rất công hiệu trong việc nối gân cốt."
Gật đầu hiểu ra, Hoa Đan Phong nhấc chén cao thuốc đã chế xong, nhiệt tình xung phong giúp đỡ.
"Đệ giúp tỷ."
"Ngươi, thằng ngốc này thì giúp được cái gì?" Trên giường, Trầm Vân Sanh khinh khỉnh hừ lạnh, bụng biết rõ một thân y thuật của nương tử nhà mình chỉ có con gái dốc lòng học tập, còn hai tên ngốc Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp này cả một cọng lông cũng không học được.
"Ít nhất cũng có thể giúp đánh gãy xương chân của sư cha." Cười híp mắt phản bác, Hoa Đan Phong biết rõ muốn nối xương trước tiên phải bẽ gãy đoạn xương đã bị xoắn trước đó.
Nghẹn họng, Trầm Vân Sanh đột nhiên nổi giận, đang định mở miệng mắng tiếp, Trầm Đãi Quân ở bên vội vàng lên tiếng khuyên can.
"Được rồi! Hai người đừng cãi nữa, có chữa thương hay không đây?"
Quả nhiên nàng vừa lên tiếng, hai nam nhân lập tức câm miệng, chỉ là một người thần sắc căm tức, một người thì cười đến toét miệng.
Mặc kệ hai người tâm tình mỗi người một kiểu, Trầm Đãi Quân đi tới cạnh giường, bàn tay mảnh mai tỉ mỉ sờ nắn khớp xương chân phải gãy khúc, cuối cùng ngước mắt lên hỏi nhỏ: "Cha, được chứ?"
"Cứ việc làm đi!" Trầm giọng, Trầm Vân Sanh chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.
Gật đầu khẽ, nàng lại nhỏ nhẹ nói tiếp: "Nội lực của sư đệ cao hơn con, để đệ ấy động thủ được không?" Không phải nàng không muốn tự tay làm, mà là việc đánh gãy khớp xương phải do người có nội lực cao thâm mới có thể khống chế được lực đạo và mức độ, bằng không dùng lực quá mạnh sẽ làm xương gãy vụn, chừng đó càng khó trị hơn.
Nghe xong, Trầm Vân Sanh theo bản năng muốn phản đối vì không tin người ngoài, nhưng đối diện với ánh mắt trông chờ của con gái đành phẫn nộ nhìn trừng trừng Hoa Đan Phong đã bắt đầu xắn tay áo lên, sau đó miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.
Trầm Đãi Quân thấy vậy không khỏi thở phào.
Hoa Đan Phong thì nóng lòng muốn thử, xắn tay áo lên, dưới sự giải thích chỉ dẫn của nàng, bàn tay to nắm lấy khớp xương vặn vẹo, bắt đầu vận kình chuẩn bị động thủ.
"Sư cha, con chuẩn bị động thủ à!" Có chút căng thẳng, hắn lên tiếng báo trước.
"Bớt lắm lời, mau lên đi!" Trừng mắt trách cứ, Trầm Vân Sanh ghét hắn quá dài dòng.
Được thôi! Người sắp bị đánh gãy chân còn nói như thế, Hoa Đan Phong cũng không chần chừ, khéo léo dùng lực chấn một cái, tức thì nghe hai tiếng "răng rắc" trầm đục, kế đó một tiếng hít hơi nối tiếp vang lên.
Cấp tốc liếc cha một cái, chỉ thấy trán ông đổ mồ hôi lạnh từng giọt to bằng hạt đậu, gương mặt gầy đét đau đớn đến nỗi vặn vẹo biến dạng. Trầm Đãi Quân biết không thể chậm trễ, vội vã chen lên sắp xếp lại khớp xương vốn gãy gập bây giờ đã gãy thành hai đoạn cho ngay ngắn, sau đó đắp cao thuốc chế từ Thạch linh thảo lên đoạn xương nối trong tiếng hít hơi nhịn đau, cuối cùng quấn vải lên, lại dùng hai thanh gố nẹp cố định.
Tất cả đại công cáo thành rồi, nàng mới thả lỏng người, thở ra một hơi, định lấy ống tay áo chùi mồ hôi trên trán, một chiếc khăn tay tự động phủ lên mặt, êm ái lạ thường thay nàng lau mồ hôi.
"Sư đệ..." Trầm Đãi Quân ngơ ngẩn nhìn chủ nhân chiếc khăn, nhất thời quên mất phải tránh né. Giống như không có người chung quanh, Hoa Đan Phong tự mình lau mồ hôi cho nàng xong, lúc này mới mặt đỏ tai hồng thu lại khăn tay nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia ôn nhu mà kiên định.
"Ngu ngốc kia, ngươi làm cái gì hả? Dám lợi dụng Quân nhi trước mặt ta!" Trên giường, mặt Trầm Vân Sanh trắng bệch, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng song nhìn thấy cử động quá mức thân mật giữa hai người thì tức đến nhất phật xuất khiếu, nhị phật thăng thiên [10], tiện tay quơ đại một vật cứng nhè đầu Hoa Đan Phong mà ném.
Lần tập kích này quá bất ngờ, lại thêm Hoa Đan Phong đang bồng bềnh trong nhu tình dạt dào, không có chút cảnh giác, vì thế chỉ nghe một tiếng "bốp", đầu hắn bị ném cho mắt nổ đom đóm, mà hung khí là chén trà thì lăn mấy vòng tới cửa.
Há hốc miệng nhìn chén trà trên đất, Trầm Đãi Quân nhìn lại sư đệ đang ôm đầu rên la, lại ngó cha mình tức đến bốc khói, nhất thời cảm giác muốn cười chực chờ lên tới họng. May mà đến phút cuối cùng, nàng miễn cưỡng dằn xuống ý cười nơi môi, vội vàng lôi kéo sư đệ ra ngoài phòng, bởi vì nàng liếc thấy cha đã động thủ tìm hung khí thứ hai.
"Thằng ngu ngốc đó dám lợi dụng con! Ta muốn giết nó, nhất định phải giết nó..." Trầm Vân Sanh tức giận đùng đùng rống lên, hận không thể lập tức xuống giường chặt người thành tám khúc.
"Cha, được rồi! Được rồi! Đừng tức giận, sư đệ chỉ giúp con lau mồ hôi thôi, không có ý gì khác..." Nhỏ nhẹ dỗ dành, trong lòng Trầm Đãi Quân kì thật rất phức tạp.
Một bên là vui mừng vì sư đệ đối diện với mình hình như đã trở lại tình cảnh hai sư tỷ đệ ở chung trước đây, không còn khó xử, lúng túng nữa. Một mặt lại cảm thấy khổ sở chua xót vì bản thân bị ảnh hưởng trước cử chỉ thân mật của hắn, khiến tâm thần mình hoảng hốt mất đi vẻ trấn định bình thản thường ngày.
"Lau mồ hôi?" Trầm Vân Sanh nổi giận.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, thằng ngu đó lấy thân phận, tư cách gì mà lau mồ hôi cho con?"
Nghĩ đến việc mình không ở đây hơn hai mươi năm, con gái mình có khả năng đã bị lợi dụng vô số lần, ông càng tức giận ngút trời.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của cha, Trầm Đãi Quân nghẹn lời, bất lực than thầm trong lòng.
"Cha, sư đệ chỉ giúp con lau mồ hôi thôi, nào có lợi dụng gì, cha đừng nghĩ lung tung. Với lại, cha đang dưỡng thương, đừng vọng động chân khí, bằng không ảnh hưởng đến việc phục hồi thương thế, không tốt đâu."
Lời ngon tiếng ngọt vừa khuyên vừa dỗ, nàng đỡ đầu cha nằm xuống cho ngay ngắn.
"Rồi, chắc chắn người mệt rồi, ngủ một giấc trước đã, nghỉ ngơi cho khỏe."
Trên giường, trong tiếng dỗ dành của con gái, Trầm Vân Sanh mắng thêm một hồi, cuối cùng không chịu nổi vết thương đau nhức, thể lực không chịu nổi nữa, mệt mỏi chìm vào giấc mộng.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |