Truyện:Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc - Chương 29

Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc
Trọn bộ 66 chương
Chương 29
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Trong tầng hầm âm trầm u ám, làn da trắng bệch của người phụ nữ bị dây thừng thô ráp buộc chặt cổ tay và cẳng chân. Mỗi lần cô hơi giãy giụa, dây thừng siết càng chặt.

Đôi mắt của người phụ nữ bởi vì lâu ngày chưa ăn cơm mà toàn bộ con ngươi đều đỏ đến dọa người, đôi môi cô cũng khô khốc đến nứt nẻ. Cô biết cho dù giãy giụa cũng không có kết quả, vẫn tiếp tục gào thét chửi rủa như cũ.

Nhìn qua tuổi tác cô cũng không lớn, mái tóc dài màu vàng 𝐦●ề●m 𝐦●ạ●ⓘ rũ xuống, nét trẻ con phúng phính ở đôi má còn chưa hết. Chiếc mũi tinh xảo không hề có bất kỳ dấu hiệu hít thở nào, đôi mắt to điềm đạm đáng yêu lại lộ ra sự trưởng thành không hợp với tuổi tác.

Giống như là một 𝖑𝒾𝓃.𝐡 𝖍ồ.𝖓 già nua bị khóa ở trong thân xác trẻ tuổi vậy.

Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, thính giác người phụ nữ đặc biệt nhanh nhạy, cô càng thêm phẫn nộ giãy giụa cơ thể.

Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, chợt dừng lại bị tiếng chìa khóa mở cửa thay thế. Một người đàn ông mở cửa tầng hầm đi đến, lại quay người thuận tay đóng cửa lại.

Ngọn đèn dầu trong tay anh ta khiến tầng hầm sáng lên rất nhiều, trước mặt người phụ nữ có một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, trên bàn bày đủ loại dụng cụ tr·𝐚 🎋·𝒽·ả·0, cùng với một bình nước đậy nút gỗ chặt kín.

Người đàn ông thắp đèn dầu cả hai bên trái phải tầng hầm. Cả tầng hầm đột nhiên sáng bừng lên. Ánh đèn chói mắt khiến người phụ nữ không mở mắt được, cô nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông.

Cô muốn ℊ1-ế-🌴 anh ta, xé nát anh ta, ánh mắt của cô không chỉ là đang nhìn kẻ thù, càng như đang nhìn đồ ăn. Cô có thể nghe thấy tiếng ⓜá.𝐮 anh ta chảy, cô cực muốn xé rách yết hầu của anh ta, hưởng thụ bữa tiệc phong phú mỹ vị tuyệt vời.

Khuôn mặt người đàn ông có vẻ đẹp suy sụp hiếm thấy, hình như anh ta cũng không biết chăm chút vẻ ngoài của bản thân, râu ria xồm xoàm, nhưng lại tăng thêm vài phần hương vị đàn ông đặc biệt ở độ tuổi này cho vẻ ngoài tuấn lãng của anh.

Anh mặc áo ngắn vải bố, trên cánh tay có mấy vết thương nhìn mà giật mình, nếu bạn hỏi anh ta, anh ta sẽ trả lời nói đây đều là chiến công vinh quang ngày xưa.

"Thả tôi ra! Anh là đồ súc sinh! Chờ tôi ra ngoài, tôi nhất định sẽ 𝐥.ộ.🌴 ԁ.𝐚 anh, 𝐮ốռ-ℊ ɱ-á-u anh."

Người phụ nữ lạnh lùng cười nói, giống như lại nhớ tới chuyện gì đó, vươn đầu lưỡi 👢_❗_ế_〽️ 𝐥𝐢ế●ɱ môi, không biết bao lâu rồi chưa uống nước, âm thanh cô đã khàn khàn.

"Tôi sẽ không để anh ⓒ♓ế●𝐭 nhanh như vậy, Sở tiên sinh, anh biết đấy цố_п_𝖌 𝐦_á_⛎ tươi mới tốt... Tôi sẽ từng chút từng chút 🌴-r-𝐚 𝐭-ấ-п anh, khiến anh cầu tôi để anh 𝐜h·ế·т! Không, tôi muốn để anh 𝐮_ố_n_ℊ 𝐦_á_𝖚 🍳·υ·ỷ hút 𝐦*á*𝐮 mà anh chán ghét nhất, bị tôi đánh dấu, trở thành nô lệ m.á.ц của tôi..."

Người đàn ông khinh thường mỉm cười, lấy ra dao găm tùy thân. Anh dùng lưỡi dao nhẹ nhàng đ●â●Ⓜ️ νà●𝐨 ngón út của mình, từng giọt 𝐦á●𝐮 nhỏ ra bên ngoài.

Anh đến gần người phụ nữ, đung đưa ngón út trước mặt cô. 〽️*á*⛎ ngay bên môi cô, cô có thể ngửi được rõ ràng mùi 〽️.á.⛎ mê người kia. Cô không kìm lòng được vươn lưỡi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chênh lệch một chút xíu khoảng cách.

"Trước khi tôi trở thành nô lệ ɱá*⛎ của cô, Cẩn Du tiểu thư, chỉ sợ rằng cô sẽ trở thành nô lệ tình dục của tôi trước."

Sở Bỉnh Văn lấy từ trên bàn một chiếc gông miệng. Trong miệng niệm chú gì đó, tiếp theo giống như không có phòng bị gì đã cởi trói cho cô.

Lý Cẩn Du vừa được cởi trói thì có ý đồ nhào về phía anh. Trong nháy mắt, miệng đau giống như phải bỏng, cô ngã trên mặt đất, không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn.

"Đây là..."

"Nước thành và cỏ roi ngựa." Sở Bỉnh Văn kéo ghế dựa đến trước mặt cô, ngồi trên ghế, "À, còn có một chút phép thuật nhỏ. Nếu cô lại có hành động làm loạn gì, tôi đảm bảo cả đầu cô đều sẽ bị 𝐭𝒽𝒾·ê·⛎ 𝖈♓á·ⓨ."

Lý Cẩn Du cắn răng, đôi mắt không ngừng nhìn về phía ngón út của anh."Muốn cái này?" Sở Bỉnh Văn vẫy tay về phía cô.

Lý Cẩn Du gật đầu, không khống chế được bản năng của mình bò về phía anh.

Sở Bỉnh Văn cởi dây lưng, kéo thấp quần, hai chân hơi mở ra, lộ ra cự vật nửa cương cứng.

"𝐂·ở·𝐢 🍳u·ầ·n áo, sau đó vừa tự an ủi vừa vươn đầu lưỡi l1ế●𝐦 cho tôi."

Lý Cẩn Du run lên, từ hai trăm năm trước cho tới nay cô chưa từng bị nhục nhã như vậy. Nhưng cô quá muốn thứ tươi mới kia...

Lý Cẩn Du cởi váy dài tơ lụa trên người xuống, toàn bộ làn da trắng tuyết của cô đều lộ ra. So sánh với làn da màu vàng nâu dầm mưa dãi nắng của Sở Bỉnh Văn, cô là quý tộc được nuông chiều từ bé.

Tiểu thư quý tộc phải ⓛiế*Ⓜ️ cự vật cho anh. Sở Bỉnh Văn càng thêm hưng phấn, toàn bộ gậy th*t cứng phình lên.

Một tay Lý Cẩn Du xoa nắn đầu v* mình, một tay khác duỗi xuống phía dưới cơ thể. Cô mang gông miệng, lại duỗi lưỡi nhỏ, nước miếng không kìm được chảy ra ngoài. Cô 👢1·ế·ⓜ thân cự vật anh, hormone nam tính mãnh liệt khiến cô cảm thấy choáng váng.

Tay Sở Bỉnh Văn cầm lấy côn th*t của mình, dùng thân đánh nhẹ lên má cô. Cảm giác khuất nhục khiến mật huy*t của Lý Cẩn Du chảy ra từng dòng d*m thủy, cô khó nhịn cử động eo.

"Nằm bò lên bàn, nhếch 𝐦●ôп●ⓖ lên." Sở Bỉnh Văn đưa ngón út vào trong miệng cô, nhẹ nhàng ấn đầu lưỡi cô, "Xoay m.ô.ռ.ℊ, để tôi nhìn kỹ bộ dáng d*m đãng của cô."

Giọt Ⓜ️á*⛎ kia tựa như ⓧ𝐮·â·𝓃 dư·ợ·𝐜, cô càng thêm khao khát mỹ vị đang chảy trong mạch m●á●𝖚 kia.

Cô nằm nhoài trên mặt bàn, hạ eo, vểnh ɱ·ô·ռ·🌀 lên rất cao. Hai chân cô không ngừng 𝒸_ọ ⓧ_á_𝐭, ⓜôп·g nhỏ cũng vặn vẹo, d*m thủy bị kẹp từ khe nhỏ chảy trên đùi.

"Mẹ nó, đồ lẳng lơ." Sở Bỉnh Văn nâng một chân cô lên, 𝐜-ắ-〽️ ѵà-🅾️, "Thật sự nên ném cô đến kỹ viện, để cô mỗi ngày bị giống loài đê tiện cô khinh thường nhất cưỡi ngựa."

"Đừng..." Huy*t nhỏ của Lý Cẩn Du bị Sở Bỉnh Văn lấp đầy, Sở Bỉnh Văn làm thợ săn, tập luyện lâu dài là chuyện thiết yếu. Thể xác cô chẳng qua cũng chỉ là thiếu nữ 16 tuổi, côn th*t thô to kia một cú đi vào đều đ.â.m đến chỗ sâu nhất của cô, 𝖐_𝒽0_á_ℹ️ cả_ɱ không khỏi khiến cô có chút ý loạn tình mê.

"Muốn cái này sao?" Sở Bỉnh Văn đâ.〽️ 𝖛.à.𝖔 tận cùng bên trong cô, tiếp theo chống tay lên bàn gỗ, xòe bàn tay ra, gao găm vẽ quanh nơi bàn tay.

"Muốn... Rất muốn..." Nước miếng của Lý Cẩn Du theo gông miệng chảy trên bàn, cô mơ mơ hồ hồ trả lời.

"Dùng huy*t nhỏ d*m đãng của cô cầu xin tôi, hửm?" Âm thanh Sở Bỉnh Văn giống như 𝐝·ụ 𝖉·ỗ, lại giống như giao dịch.

Lý Cẩn Du hiểu ý, bản thân chuyển động trước sau, uốn éo Ⓜ️ô*ռ*🌀 trên dưới, là tư thế cực kỳ lẳng lơ.

"Dáng vẻ dẫm đãng đê tiện cầu hoan với con người thế này, thật không hổ là cô nhỉ, Cẩn Du tiểu thư." Sở Bỉnh Văn rạch nhẹ lên bàn tay, một giọt 〽️*á*ⓤ xuất hiện trước mắt cô.

Cô không quan tâm mà dùng hai tay bắt lấy bàn tay anh tham lam 𝖒_ú_т vào. Một tay khác của Sở Bỉnh Văn nắm lấy eo cô mạnh mẽ va chạm.

"A ahhh... Đừng... Ahhhh..." Hoa tâm của Lý Cẩn Du không ngừng bị 🎋í*ⓒ*𝒽 𝖙*𝖍*í*↪️*♓, hai cái miệng nhỏ trước sau tham lam đều được thỏa mãn, cô không ngăn được 𝖗●ê●𝓃 𝖗●ỉ thành tiếng.

"Kêu thật hay..." Sở Bỉnh Văn càng đ-â-m càng nhanh, tiếng ⓡê●п 𝐫●ỉ yêu kiều của Lý Cẩn Du càng ngày càng զ.υ𝓎.ế.𝓃 г.ũ, thẳng đến khi anh đâ-m đến tận cùng, hô hấp Lý Cẩn Du cứng lại, cũng đạt đến cao trào tiết ra.

"Đừng...!"

Lý Cẩn Du 𝐬ướ𝐧-g đến 𝒸*𝖍*ả*𝖞 nướ*𝖈 mắt, cô nức nở lắc đầu, tóc giả bị cô vùng vẫy rơi xuống. Cô không có tâm trạng đi nhặt, ghé vào bàn т𝖍.ở d.ố.𝐜.

Sở Bỉnh Văn giúp cô nhặt tóc giả lên, tháo gông miệng xuống. Lý Cẩn Du đeo gông miệng quá lâu, hai má vừa đau vừa xót, tức giận đến mức bàn tay nhỏ của cô đánh rất nhiều cái lên người Sở Bỉnh Văn.

Sở Bỉnh Văn ôm cô ngồi lên ghế làm việc, tắt mấy ngọn đèn dầu duy trì bầu không khí đi, đi đến cạnh cửa bật đèn.

Thư phòng vốn sạch sẽ bị hai người sắp đặt đến lộn xộn. Sở Bỉnh Văn ngồi trên bàn làm việc, ♓ô_n cô một cái.

"Halloween vui vẻ."

Chương (1-66)