← Ch.14 | Ch.16 → |
"Em đang... cởi quần áo."
Lý Cẩn Du chầm chậm cởi quần áo của mình ra, bên trong váy ngủ chỉ mặc quần áo lót, lúc cô do dự có cần cởi đồ lót xuống hay không, đúng lúc này Sở Bỉnh Văn thêm một câu.
"Cởi sạch."
Cô từng chút từng chút cởi móc áo lót ra, hai bầu ngực tròn trịa lộ ra, tiếp đó là quần lót. Chưa từng ở tình huống trần trụi như vậy, cô cực kỳ không quen dùng tay che lại.
"Bây giờ, nói cho tôi biết, tôi đang làm gì?"
Tay Sở Bỉnh Văn vuốt ve gó má cô, nhẹ nhàng gãi cằm cô, giống như là chơi đùa với mèo.
"Đang sờ mặt em." "Có cảm nhận gì?" "Có hơi ngứa."
Tay Sở Bỉnh Văn đi xuống, hai tay nắm lấy nơi tròn trịa của cô, hai đầu ngón tay kẹp lấy đầu v*, nghiền qua nghiền lại.
Lý Cẩn Du giật mình, toàn thân như bị điện giật, hạ thể ẩm ướt cực nhanh.
"Nói cho tôi biết, tôi đang làm gì?" Sở Bỉnh Văn tựa như trừng phạt lôi kéo đầu v*, "Đừng để tôi nhắc nhở em nữa."
"Đang... chơi đùa đầu v* của em." "Cảm nhận thì sao?"
"Ngứa..." Lý Cẩn Du cắn môi, "Còn muốn nhiều thêm..."
"Ồ, là động dục rồi." Sở Bỉnh Văn nhìn thẳng vào cô, "Bị chơi đùa đầu v* đã động dục rồi, Tiểu Cẩn Du quả nhiên rất d*m đãng."
"Huhu..." Đôi tay kia vẫn không ngừng vuốt ve vuốt ve đỉnh nhọn, lời nói ra từ trong miệng của chủ nhân cái tay cũng kích thích thần kinh của cô.
"Sao thế? Không vui hả? Vậy tự em tới đi." Sở Bỉnh Văn giống như rất dân chủ mà buông tay, "Vừa xoa đầu v* nhỏ của mình, vừa xoa hạt đậu nhỏ của em nữa."
Lý Cẩn Du sững sờ, ngón tay không tự chủ được mà nghe theo lệnh. Cô biết rõ làm thế nào để bản thân sung sướng, rất nhanh lại thở gấp liên tục.
Cô cảm nhận được ánh nhìn của Sở Bỉnh Văn, tự biệt bản thân đã quên cái gì, vội vàng nói: "Em đang... Xoa đầu v* nhỏ và hạt đậu nhỏ của chính mình... Rất thoải mái... Nhưng mà..."
"Ah... Huy*t nhỏ... Rất muốn... Huhu... Chỉ mỗi hoa hạch... Không đủ..."
Âm thanh của cô vang vọng mang theo nhịp thở dốc quyến rũ.
"Quỳ trên mặt đất, liếm cho tôi." Sở Bỉnh Văn ném lót ghế mềm mại xuống đất, cởi dây lưng, lấy vật nam tính đã bị màn ướt át ban nãy kích thích đến hết sức cương cứng.
Lý Cẩn Du ngoan ngoãn quỳ ngồi trên mặt đất, hai tay cầm lấy côn th*t của anh, cô không chút do dự hôn liếm trên đầu nấm, lưu lại chất lỏng d*m mỹ bóng loáng.
Không đợi Sở Bỉnh Văn hạ lệnh, cô liền ngậm vào. Cái miệng nhỏ của cô chỉ có thể ngậm vào khoảng chừng một chút, Sở Bỉnh Văn không vội vào sâu cổ họng, anh biết thế sẽ làm cô không thoải mái. Chỉ là từ trên cao nhìn xuống cô, vuốt ve tóc cô, mặc cô liếm mút.
Một lát sau, anh rút côn th*t ra, khẽ đánh ở trên mặt cô. Vật nam tính xấu xí trải đầy gân xanh vỗ lên gương mặt nhỏ của cô, thật là một hình ảnh vô cùng hạ lưu.
"Muốn sao, nói cho tôi biết."
Mỗi một vấn đề Sở Bỉnh Văn hỏi ra đều đã xác nhận nó chỉ có thể được đáp án duy nhất.
"Muốn..." Không chỉ có Sở Bỉnh Văn kìm nén lâu, cô cũng rất lâu chưa tiết ra, "Muốn côn th*t lớn của thầy... Đâm vào trong huy*t nhỏ d*m đãng..."
Anh đè cô lên giường, động tác thô bạo nhưng một tay lại bảo vệ đầu cô ở phía sau.
Huy*t nhỏ của Lý Cẩn Du ngập nước, căn bản không cần anh khuếch trương nữa.
Anh chống côn th*t trước cửa Huy*t nhỏ, khẽ cọ sát. Không chờ anh hỏi, Lý Cẩn Du đã hiểu rõ ý của anh.
"Tiểu Cẩn Du... Huy*t nhỏ ngứa lắm... Muốn bị côn th*t lớn của thầy... Lấp đầy..."
"Nhìn nó."
Sở Bỉnh Văn ra lệnh bên tai cô, cô phản xạ có điều kiện mở mắt, côn th*t của Sở Bỉnh Văn trước cửa huy*t của cô, huy*t nhỏ của cô đang lúc đóng lúc mở nghênh đón nó tiến vào.
Cái này khiến cô nhìn qua đặc biệt dục cầu bất mãn, Lý Cẩn Du đỏ bừng mặt.
Anh cũng không cố ý tra tấn, trêu đùa cô thật sự, ôm lấy chân cô tiến vào trong.
Lý Cẩn Du có thể cảm nhận được vách th*t bên trong mình cọ sát với vật nam tính của Sở Bỉnh Văn, anh đang đụng chạm ở bên trong cô, nghiền nát chỗ kia của cô.
Điều này không ngừng khiến cô khoái cảm mãnh liệt, càng làm cho cô có một loại cảm giác an toàn không cách nào nói thành lời được, vào lúc này anh chỉ là của cô, dục vọng cũng được, bản năng cũng được, toàn bộ thể xác và tinh thần của anh đều đang trên người cô.
"Ahhh... Muốn bị thầy đâm hỏng... Sướng quá... Huhu... Huy*t nhỏ d*m đãng của tiểu mẫu cẩu muốn bị chơi rách..."
Tiếng kêu trên giường của cô luôn mang theo tiếng khóc nức nở, điều này ngược lại khiến dục vọng của anh càng căng trướng điên cuồng. Anh muốn chơi hỏng cô, muốn giày vò cô, muốn để cô thuần phục dưới thân mình, nghiện khoái cảm mà bản thân cho cô.
Dục vọng chiếm hữu khiến người khác phẫn nộ của anh vào lúc này không hề giữ lại chút nào mà bộc lộ ra ngoài, cô không biết, cái gì cũng không biết dụ ra mặt hắc ám của anh."Lặp lại lần nữa, em là gì?"
Tự nói như vậy khiến côn th*t của anh càng thêm dựng đứng một chút, anh đang hung hăng cọ xát vào chỗ mẫn cảm của cô.
"Em là... Là tiểu mẫu cẩu của thầy... Huhu..."
Khi Lý Cẩn Du nói ra chữ này, mật huy*t cũng đột nhiên co rút lại một chút, cô cũng bởi vì xưng hô này mà xấu hổ muốn chết nhưng cũng cảm nhận được sự thỏa mãn cực lớn.
"Đúng vậy, em chính là tiểu mẫu cẩu mà thầy dùng để phát tiết dục vọng."
Mỗi một lần va chạm kế tiếp Sở Bỉnh Văn đều thúc vào cửa tử c*ng của cô, mỗi một lần đều đâm khiến cô một trận run rẩy.
"Huhu... Huy*t nhỏ d*m đãng của tiểu mẫu cẩu... Không xong rồi..."
Lý Cẩn Du run rẩy kẹp chặt hai chân, khoái cảm từ bụng nhỏ lan rộng toàn thân, thẳng đến đại não. Cô khóc to tiết ra, trong mật huy*t một dòng chất lỏng phun ra ở bụng anh.
"Đồ d*m đãng bị đâm đến cao trào rồi." Sở Bỉnh Văn cười cười, ngón tay dính một chút luồn vào trong miệng cô, "Liếm d*m thủy em phun ra đi."
Lý Cẩn Du vừa mới liếm sạch ngón tay anh, anh cũng không cho cô thời gian nghỉ ngơi nhiều thêm, lật người cô qua, từ phía sau tiếp tục "làm", "Thời gian còn sớm."
Huy*t nhỏ vừa mới cao trào đang cực kỳ nhạy cảm, anh không ngừng tiến công vào mỗi một chỗ trong cô, cả người cô liền bị đánh bại, chỉ có thể khóc xin khoan dung.
Không biết cô đã ra bao nhiêu lần, rốt cuộc Sở Bỉnh Văn cũng bắn ra, từng dòng chất lỏng trắng đục lớn bắn vào trong cơ thể cô, anh thỏa mãn tiến vào một lần cuối cùng rồi rút ra.
Lý Cẩn Du không còn sức lực nữa, xụi lơ ở trên giường, Sở Bỉnh Văn lại rất có hứng thú, thảnh thơi đi tới phòng tắm mở nước cho cô tắm rửa.
"Tự em đi được không?" Sở Bỉnh Văn trở lại phòng, một tay vịn lấy khung cửa hỏi cô.
Lý Cẩn Du hiếu thắng xuống giường, vừa muốn bước về phía trước thì chân mềm nhũn. Cô còn tưởng rằng sắp ngã rồi, vừa muốn nhắm mắt cam chịu số phận thì không ngờ được người đàn ông kia kéo vào trong lồng ngực, còn bế ngang cô lên.
"Ở trước mặt tôi bày đặt mạnh mẽ làm gì." Sở Bỉnh Văn bế cô vào phòng tắm, bồn tắm không lớn, Lý Cẩn Du chỉ có có thể ngồi ở trong ngực anh.
"Hôm nay sao thầy đói khát như vậy?" Lý Cẩn Du oán giận nói.
"Ai bảo em để tôi nghẹn lâu như vậy." Tay Sở Bỉnh Văn chẩm rãi tách hai chân cô ra, "Mở ra, tôi nhìn thử."
"Thầy làm gì thế?" Lý Cẩn Du cảnh giác khép chân lại.
"Lấy tinh d*ch ở bên trong ra, thuận tiện nhìn xem mật huy*t của em có sưng đỏ hay không, có nghiêm trọng không, có cần bôi thuốc không." Sở Bỉnh Văn kiên nhẫn giải thích.
Lý Cẩn Du hơi mở hai chân ra, mật huy*t của cô quả thực sưng rồi, miệng huy*t nhỏ đỏ ửng một mảng, nhìn qua hết sức uất ức.
Ngón tay Sở Bỉnh Văn cẩn thận duỗi ra đi vào trong, rất nhanh đã lôi ra từng dòng chất lỏng trắng đục, chất lỏng cùng nước trong bồn tắm hòa lẫn vào nhau, khiến cho người khác có một loại suy nghĩ d*m mĩ miên man.
Anh xác định đã rửa sạch sẽ rồi mới xả nước đi rồi lại mở thêm nước. Dòng nước ấm áp khiến Lý Cẩn Du buồn ngủ, ban nãy cô quá mệt mỏi.
"Muốn ngủ thì ngủ một lát đi, tỉnh ngủ tôi lại giảng bài viết luận cho em."
Đây là âm thanh cuối cùng Lý Cẩn Du nghe được, tiếp đó cô rơi vào một vùng tối tăm, yên tĩnh ngủ say.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |